Thời tiết ở Đại Lý thay đổi trong nháy mắt.
Mưa rền gió dữ vừa qua, gió ngừng, bầu trời đêm đen như mực phấp phới mưa phùn.
Hơi lạnh ẩm ướt trong không khí hòa vào hô hấp, cửa sổ ghế sau mở một nửa, một cơn gió lạnh thấu xương thổi vào.
Trong thùng xe to rộng, lạnh như cái hầm băng.
“Hắt xì! Hắt xì!”
Cô gái ngồi ở ghế phụ hắt xì mạnh mấy cái, cái mũi hồng hồng, cô nâng tay vuốt mái tóc dài ẩm ướt, thân thể run vì lạnh.
Thang Viên nghiêng đầu nhìn Chu Thanh Dao co ro, xuyên qua kính chiếu hậu, trộm ngắm “Tượng phật bằng đá” ngồi ở ghế sau.
Từ lúc lên xe anh không nói câu nào, an tĩnh đến nỗi không hề nghe thấy tiếng hít thở.
Trong bầu không khí quỷ dị lại xấu hổ này, Thang Viên ngày thường lảm nhảm cũng bị cứng rắn bức “cấm nói”, sợ người nào đó ở ghế sau nổi lên sát tâm.
Người đàn ông ẩn mình ở nơi tối tăm, hàm dưới bạnh ra tạo thành hình dạng góc cạnh, tia sáng vụn vặn của buổi tối chiếu lên, tăng thêm vài phần hương vị trầm ổn của đàn ông.
“Bật điều hòa lên.”
Cuối cùng ông chủ Trình trầm mặc không nói gì cũng lên tiếng.
Thang Viên như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, ấn nút mở điều hòa.
Cơn gió ấm áp của điều hòa nhẹ nhàng thổi bay cái lạnh trên mặt cô, cô gái đang cuộn người bị gió nóng thổi thoải mái cực kỳ.
Cô chậm rãi ngồi thẳng người, gương mặt trắng noãn cuối cùng cũng có chút máu.
Thang Viên trộm liếc mắt nhìn cô một cái, do dự nghĩ có nên tìm một đề tài bất kỳ để nói chuyện không.
“Khụ khụ.”
Anh khụ nhẹ hai tiếng, mở máy nhạc trên xe, “…Trong xe im quá, anh muốn nghe nhạc.”
Vừa dứt lời, trong thùng xe vang lên khúc nhạc dạo bằng đàn guitar nhẹ nhàng da diết, đầu ngón tay lướt trên dây đàn, nốt nhạc quen thuộc lại ái muội, tựa như một ngọn lửa làm bùng cháy trái tim thấp thỏm không yên của cô.
“Anh đi qua dưới mái hiên, cứu nai con bị vứt bỏ…”
Giọng nam trầm thấp dễ nghe len lỏi trong mọi ngóc ngách của chiếc xe.
Chu Thanh Dao sửng sốt, bị giọng hát dịu dàng một giây nhớ lại người nọ ca hát ở quán bar hỗn loạn.
Thiếu niên trên sân khấu thâm tình đàn hát, ánh đèn chiếu thẳng lên người anh, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình anh, ca từ tình cảm thắm thiết, kể lên câu chuyện tình yêu xưa ngọt ngào.
“Xin chào, Cái Đuôi Nhỏ của anh, anh muốn giấu em vào trong lòng, ấn em vào trong ngực.”
Cô ngượng ngùng cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Thang Viên vốn không cố ý, lén liếc mắt nhìn người ngồi sau, sắc mặt của anh đã không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa, còn mơ hồ lộ ra sự xấu hổ vì bị vạch trần.
“Cái đó, Tiêu gia…em…em thực sự không cố ý…”
Thang Viên bối rối điên cuồng nhấn tay, với mục đích là đổi bài khác, nhưng ai ngờ dí nửa ngày lại vẫn là ca khúc đó.
Anh hoang mang gãi đầu, buồn bực nói: “Có phải xe này của anh gặp trục trặc không, mua lâu rồi mà chỉ lưu một bài này?”
“Ai cho cậu mở?”
Người đàn ông ngồi sau như muốn thét ra lửa, “Tắt đi.”
“…Vâng vâng.” Thang Viên chột dạ đáp.
Xe bán tải vững vàng di chuyển ở ven hồ Nhĩ Hải 5 phút đồng hồ, Thang Viên nhàm chán lại trộm nhìn đôi nam nữ chính trong xe.
Anh châm chước một hồi, xác định Tiêu gia “khâm điểm” cho mình làm lái xe, tuyệt đối là coi trọng tài ăn nói lưu loát của mình, ý đồ giảm bớt không khí xấu hổ lâu ngày gặp lại của hai người.
“Khụ, bạn học Cái Đuôi Nhỏ, đã lâu không gặp.”
Xưng hô đã lâu nghe, Chu Thanh Dao nghe mà tim ngọt như mứt hoa quả.
“Đã lâu không gặp.”
Một người dám hỏi, một người dám đáp.
Hồn nhiên đã quên phía sau còn có một đương sự tồn tại.
Thực ra Thang Viên vừa lên tiếng thì đã hối hận, anh đổ mồ hôi lạnh nhìn kính chiếu hậu, da đầu tê dại thu hồi tầm mắt.
Cái nhìn tử vong chăm chú của Tiêu gia hù chết người không cần đền mạng.
Anh nuốt nỗi khiếp sợ xuống, ổn định cảm xúc, lập tức mở ra hình thức tám chuyện lảm nhảm.
“Nghe nói em học đại học ở nước ngoài?”
“Anh quốc.”
“Nơi đó nhiều trai đẹp không? Có phải ai cũng tóc vàng mắt xanh, 8 múi cơ bụng không?”
“…”
Câu hỏi này khiến cô gái choáng váng, nửa ngày mới há mồm, “Cũng được.”
Thang Viên hứng thú, hỏi riết không bỏ: “Vậy so với Tiêu gia chúng ta thì dáng người của ai đẹp hơn?”
Cái từ dáng người này…ừm…
Loại thời điểm này nói ra, mập mờ làm người vô cùng rung động.
Cô gái hơi xấu hổ, theo bản năng nâng mắt nhìn vào kính chiếu hậu. Đèn đường nho nhỏ xuyên qua cửa kính xe, vừa khéo chiếu sáng gương mặt đẹp trai lãng tử của anh.
Nhiều năm trôi qua, anh bớt đi sự ngây ngô của thiếu niên, nhưng luôn có thể lay động trái tim của cô như trước.
“Em…”
Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông ghế sau vang lên đánh gãy cuộc đối thoại, “Bảo cậu lái xe mà nói nhiều thế, không ngậm miệng được thì tự về đi.”
Thang Viên sợ chết rụt rụt cổ, giơ tay tỏ vẻ cầu xin tha thứ.
Chu Thanh Dao rũ mắt, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, dùng sức miết chặt, cảm xúc vừa dâng trào cũng dần lắng xuống.
Cô hơi ủ rũ.
Sự xuất hiện đột ngột của cô, liệu có phải đã quấy rầy cuộc sống của anh không?
Nếu không thì sao anh không thèm nhìn thỉnh cầu hèn mọn cầu ôm một cái của mình, lạnh mặt đẩy mình ra, chỉ để lại một câu xa cách, “Ướt rồi, thay quần áo trước.”
Thời gian 6 năm, hơn 2000 ngày đêm.
Dù tình yêu có nồng cháy đến đâu thì cũng có thể chia lìa vào một ngày nào đó, có thể đột ngột phai nhạt ở khoảnh khắc nào đó cho đến khi biến mất hoàn toàn, biến thành một hồi ức thanh xuân có thể có, có thể không.
Nhiều năm trôi qua, cô vẫn là sự tồn tại đặc biệt có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh ư?
---------
Trình Tiêu mở một khách sạn gần quán bar, tên khách sạn đơn giản mà rõ ràng.
“Khách sạn Y”, “Quán bar Y”.
Sau khi xuống xe, Thang Viên nhiệt tình đưa cô vào trong, khi đi ngang qua quầy lễ tân của khách sạn thì cô nữ sinh búi tóc lập tức nhìn xuyên qua bọn họ, dừng ở Trình Tiêu chậm rãi đi phía sau, cô gái bỗng chốc đứng dậy.
“Anh Trình Tiêu, anh đã về.”
Hô hấp của Chu Thanh Dao cứng lại, theo bản năng quay đầu nhìn người đàn ông đang lạnh mặt.
Phụ nữ hiểu rõ lòng phụ nữ nhất, chỉ một tiếng “anh” hơi thẹn thùng này đủ để bại lộ tâm tình vui vẻ của cô gái.
Mặc dù Thang Viên thích tám chuyện nhưng cũng sợ tình huống xấu hổ đến cùng cực này.
Trước khi Trình Tiêu lên tiếng, anh vác thân thể to béo của mình tới, vẻ mặt đứng đắn gõ gõ bàn lễ tân.
“Nhanh, cho bà chủ của chúng ta phòng cảnh biển.”
“!!!”
Một câu làm ba người cùng ngẩn ra.
Tình Tiêu nhìn chằm chằm anh: “Cậu nói vớ vẩn gì thế?”
Anh hiếm khi kiên cường một lần, nhún vai vô tội nhìn người đàn ông, “Em đâu nói sau, vị trí bà chủ này ngoài Cái Đuôi Nhỏ thì còn người nào không sợ chết dám ngồi?”
“Để đó.”
Thang Viên lập tức kinh sợ, “…Em không nói nữa.”
Trình Tiêu nghiêng đầu nhìn cô gái bị nước mưa xối ướt cả người, nháy mắt lo lắng vài phần, dời mắt nói với Thang Viên: “Cậu đưa cô ấy lên phòng trước.”
“Ai ui!”
Thang Viên vừa rồi còn phấn chấn tinh thần bỗng đau khổ khom lưng, mặt thịt nhăn nhúm.
“Ai da ai da, không được, sắp ra rồi…”
“Tiêu gia, em đi WC giải quyết chuyện lớn đời người đã…có chuyện gì đợi lát em ra thì nói tiếp…”
Nói cho hết câu, anh một tay ôm bụng, một tay che mông, kẹp chân chạy như bay.
Trình Tiêu trầm mặt một lúc rồi khẽ thở dài, tầm mắt quét về phía cô gái nhếch nhác, ướt đẫm người, “Đi thôi.”
Khi lấy thẻ phòng, nữ sinh ở quầy lễ tân dữ dằn trừng mắt với Chu Thanh Dao, không hề che dấu địch ý của mình dành cho cô.
----------
Phòng cảnh biển nằm ở tầng 5.
Anh vào phòng trước, bật công tắc đèn ở cạnh cửa, ánh đèn vàng nhạt nhu hòa chiếu xuống đỉnh đầu cảu anh, tựa như được phủ một vầng sáng vàng.
Phòng rất lớn, cửa sổ sát đất to rộng, nhìn không sót cảnh biển xinh đẹp ngoài kia, cho dù là ban đêm thì đèn đường chiếu rọi vẫn khiến người ta say mê vẻ đẹp của Nhĩ Hải.
Phòng được trang trí theo phong cách thanh nhã thoải mái, có giường rộng 2m, bồn tắm tình nhân sát cửa sổ.
Mắt cô lướt khắp căn phòng một lượt, cuối cùng chậm rãi dừng ở trên người đàn ông.
Lại ở chung sau nhiều năm xa cách, cả hai đều trưởng thành, rất khó giống khi còn trẻ, một ánh mắt, một cử chỉ là có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.
“Em tắm trước đi, có cần gì thì gọi điện xuống lễ tân.”
Giọng của anh bình bình như đang nhắn với khách hàng.
Chu Thanh Dao cắn môi không lên tiếng trả lời, đột nhiên bước lên hai bước, bá đạo đứng trước mặt anh.
Cô đứng rất gần, đôi mắt trong trẻo ngập nước, nhìn anh không chớp mắt.
Người đàn ông bị đôi mắt trong vắt của cô nhìn chằm chằm, lồng ngực nóng lên, lùi bước về sau đến khi lưng chạm lên bức tường trắng.
“Chu Thanh Dao.” Anh nhíu mày, âm thanh rất nhỏ.
Cô vẫn dũng cảm như trước kia, vẫn nhiệt tình, kiên định từng bước tới gần anh như nhiều năm trước, phá vỡ tất cả nỗi lo lắng và băn khoăn của anh, dùng sự chân thành của mình để bộc lộ tình yêu.
“Trình Tiêu.”
Cơ thể cô thấm lạnh, để sát một chút là cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người cô, giọng nói mềm mại, trong sự nũng nịu để lộ chút nén giận.
“Em tới tìm anh, anh không vui sao?”
Đôi mắt anh đen thẳm không rõ cảm xúc, im lặng một lát, khàn giọng trả lời: “Nếu muốn đến đây giải sầu thì bất cứ lúc nào anh cũng hoan nghênh.”
Cô cúi đầu, vẻ mặt cô đơn, tay nhỏ lạnh băng thử thăm dò sờ lên từng chút, nhẹ nhàng nắm chặt lấy ngón tay ấm áp của anh.
Hình ảnh hư ảo này nháy mắt mang họ trở lại mùa hè nóng bức vô cùng.
Trong phòng bếp nhỏ hẹp cũ nát, bóng đèn bị cháy, trong bóng đêm, hai người trao nhau tiếng hít thở.
Cô buông bỏ sự rụt rè của con gái, mạnh dạn dán lên tạo thành bước ngoặt của câu chuyện xưa, nụ hôn bắt đầu bằng sự mềm mại mà vội vàng, dần trở nên không thể cứu vãn.
Quay lại thế giới thật, cô gái mền nhũn dán lên, hai tay ôm trọn thắt lưng gầy gò của anh.
Hơi thở của anh khô nóng, trái tim cuồng loạn giãy giụa như muốn nứt ra, từng đầu ngón tay run lên, chậm rãi siết chặt thành quyền.
Cô nghiêng đầu dán lên ngực anh, nghe tiếng tim đập xao động và bất an của anh, đập vào tai cô như dùi trống.
“Em không muốn giải sầu, em chỉ muốn vĩnh viễn ở lại đây, quãng đời còn lại sau này đều ở bên anh, dùng toàn bộ tình yêu của em để đền bù khoảng trống 6 năm qua.”
Cô gái ngẩng đầu trước ngực anh, nhìn hầu kết trượt lên trượt xuống liên tục của anh, hai bên thái dương hiện rõ gân xanh.
Cô nhếch môi cười, chân mày cong cong như vầng trăng non, “Trình Tiêu, em lại nhắm anh rồi.”