Tiệc sinh nhật cách 6 năm, vẫn là qua loa quen thuộc cho xong như trước.
Một bàn đồ ăn, không có món ăn nào cô thích, miễn cưỡng gắp hai đũa rồi bỏ xuống.
Lý Tuệ giả vờ cười, “Sao thế, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Còn ổn.”
Chu Thanh Dao lười nói mấy lời khách sáo với bà ta, cô sớm đã chẳng phải là cô gái nhỏ ăn nhờ ở đậu năm đó nữa rồi.
Cô bình tĩnh uống miếng nước, “Có thể lâu lắm không ăn cay, có chút không quen.”
Lý Tuệ âm dương quái khí hừ nói, “Con ăn quán ăn ở nước ngoài rồi, nên chướng mắt chỗ nhỏ bé này của chúng ta chứ gì.”
“Xoạch.”
Bố Chu im lặng không nói gì đập mạnh chiếc đũa xuống, đã sớm muốn kín đáo chê trách phong cách này của bà ta, “Dao Dao thật khó lắm mới về một lần, cô có thể bớt cãi nhau chút không?”
“Tôi nói cái gì?”
Người phụ nữ một bụng tức giận, trừng mắt nhìn ông ấy, “Con gái trở về, là ông có chỗ dựa rồi, bình thường sao không thấy ông lên tiếng lớn nhỏ thế này?”
Từ lúc mở cửa hàng thức ăn nhẹ, thân thể bố Chu ngày càng đi xuống, chỉ làm mệt một chút mà thắt lưng đã vô cùng đau, hầu như là nhờ Lý Tuệ lo lắng cho một lớn một nhỏ trong nhà.
Đầu năm nay, ai bỏ sức nhiều hơn cho nhà này thì chính là người nắm quyền.
Bố Chu bị bà ta nói vài tiếng, ôm ngực lớn tiếng thở dốc, chàng trai ngồi một bên trừng mắt lên nhìn, đứng dậy dỡ bố Chu ngồi xuống, vẻ mặt chán ghét Lý Tuệ rống to.
“Mẹ, cuối cùng là mẹ có để yên không đây?”
Lòng cậu tức giận nghẹn lại thành một đóm lửa, “Người một nhà khó có khi được đoàn tụ với nhau, yên ổn ăn một bữa cơm có được không?”
“Người một nhà?”
Lý Tuệ hừ lạnh, “Con xem người ta như chị gái ruột mà đối xử, nhưng người ta quen ăn uống bên ngoài, mua xe cũng đều hơn mười vạn, cũng không cho em trai là con chút đãi ngộ nào, cô ta…”
Chu Thanh Tiện lên tiếng hô to: “Mẹ đủ rồi!”
Không khí trong phòng đều đang giương cung bạt kiếm, ngay trong không khí đều đang có đầy mùi thuốc súng.
Chu Thanh Dao lạnh nhạt xem xong phim từ từ đứng dậy.
Chỉ là giống nhiều năm trước, cô mãi mãi đều là người ngoài cuộc đứng xem cuộc chiến này.
“Cảm ơn đã đãi tiệc, con còn có việc, đi trước.”
Chu Thanh Tiện đứng dậy, vẻ mặt không muốn buông cô ra, “Chị…”
Cô quay đầu nhìn chàng thiếu niên nhẹ nhàng cười, “Trước kia chị có từng nói với em, bất luận là cái gì cũng sẽ giữ lời, em an tâm đọc sách, nghe thấy chưa?”
Cậu rũ mắt gật đầu, “Dạ.”
Sau đó, cô lại từ từ đưa mắt nhìn gương mặt vặn vẹo của Lý Tuệ, “Dì à, con nghĩ dì lầm rồi, chiếc Porsche dưới lầu kia là xe của bạn con, xe của con ở Tân Hải, nhiều lắm là 100 vạn, không chỉ như thế, trong nước con cũng đều có bất động sản có giá trị xa xỉ.”
“Con học đại học quốc tế tài chính, thứ nhất năm hai đã tự kiếm được tiền, bây giờ đang làm một nhà đầu tư tự do, tuổi còn trẻ đã muốn làm tài chính tự do.”
“Nói cho dì chuyện này cũng không có ý tứ khác, nhìn dì có chút chua xót, cho dì tiêm một liều an thần.”
“--- Cô!” Hai má người phụ nữ đỏ lên, oán giận nghẹn lại trong họng.
Cô lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, lấy túi xách đi đến cửa, bỗng nhớ đến gì đấy lại quay đầu lại.
“Bố, nhà ông Trương dọn đi đâu rồi? Con muốn đến thăm ông cụ một chút.”
Mặt bố Chu bỗng nhiên biến sắc, rơi vào một nỗi trầm tư vô tận, thật lâu sau mới cúi đầu nói ra tiếng.
“Ông cụ Trương, ông ấy…”
Chu Thanh Dao sửng sốt một chút, “Làm sao thế?”
“Hai năm trước, bệnh tim tái phát đột ngột qua đời.”
“!!!”
Mặt cô trắng bệch đi, khó khăn lắm mới có thể tìm thấy giọng nói của mình.
“Vì sao không ai nói cho con biết?”
Bố Chu thấp giọng giải thích, “Con ở nước ngoài đọc sách, bố nghĩ còn về một chuyến này sẽ phiền phức, nên không nói chuyện này với con.”
Cô ngây ra tại chỗ, trong đầu đều hiện lên vẻ mặt từ ái, tươi cười của ông lão.
Bình thường ông sẽ là một người cán bộ cực kỳ nghiêm khắc, nhưng đến bây giờ đều nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng, nửa câu nặng lời cũng đều tiếc nuối, lén nhét tiền ăn vặt cho cô, sợ ở nhà cô ăn không đủ no.
Nhưng ông lão yêu thương của cô, cô ngay cả đưa tiễn ông đoạn đường cuối cũng chẳng thể làm.
Chu Thanh Dao rũ mắt, hốc mắt ướt lên.
Cô thật đúng là con sói mắt trắng, bạc tình bạc nghĩa.
-
Chu Thanh Dao mang quà lớn quà nhỏ đến gặp con trai của ông cụ, là chủ nhiệm trung học của cô.
Trước đấy không lâu, chủ nhiệm Trương vừa mới ly hôn vợ, bây giờ vẫn là người độc thân.
Mấy năm nay, khuôn mặt ông đã tiều tụy không ít, có lẽ do ông cụ đột nhiên rời đi đã để lại cho ông một đả kích lớn, ánh mắt đầy vẻ ưu thương.
Ông rót cho Chu Thanh Dao một ly trà nóng, nhìn thấy nét mặt tỏa sáng của cô bây giờ, sự tự tin phát ra từ trong xương tủy, so với cô gái nhỏ gầy yếu, nhỏ bé ngày xưa thật sự khác nhau hoàn toàn, giống như đã thay da đồi thịt.
Ông vui mừng mỉm cười nói: “Thầy sớm đã nhìn ra, con là đứa nhỏ có bản lĩnh, có thể thoát khỏi địa phương nhỏ này, đi ra bên ngoài rất tốt.”
Chu Thanh Dao cười khẽ, hai tay nắm chặt ly trà, thấp giọng nói: “Thầy quá khen rồi.”
Người đàn ông im lặng nhìn cô hồi lâu, mấy năm chưa thấy quả thật cô đã thành thục, chững chạc không ít, nhưng trong nụ cười vẫn không che dấu được sự cô đơn, một góc nội tâm u ám kia đã bán đứng cô.
Bỗng nhiên ông nhớ đến năm đó lúc ăn cơm đón giao thừa vui vẻ, ấm áp đấy, chính mắt ông nhìn thấy Trình Tiêu cẩn thận chăm sóc cho cô.
Lột đầy một chén tôm, bản thân thì chẳng ăn miếng nào, toàn bộ đều để cô ăn.
Ngay cả cá cũng thế, phải gỡ sạch xương mới để đến trong chén cho cô.
Thừa dịp cô gái nhỏ đi nhà vệ sinh, ông cụ nhịn không được mà trêu chọc cậu, bảo mẫu cũng chẳng chú ý cẩn thận như cậu.
Cậu mặt không đỏ, tim không run, giọng nói thành khẩn, “Điều con có thể cho cô ấy không nhiều, cho nên không dám chậm trễ việc gì.”
Nghĩ như thế, ông chợt thở dài, đột nhiên đứng dậy đi vào phòng, đoán chừng qua hai phút sau, ông trở lại phòng khác, cầm trong tay tấm chi phiếu, đưa đến trước mặt Chu Thanh Dao.
Cô hơi sững sờ, “Chú Trương, đây là?”
“Hai ngày sau khi bố chú qua đời, Trình Tiêu đã trở lại.”
Trong lòng Chu Thanh Dao run lên, ly nước trong tay “ba” một tiếng rơi xuống bàn trà.
Trái tim cô đã không thể khống chế được sự kinh ngạc, rõ ràng có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng toàn bộ đều bị giam trong cổ họng, nghẹn không thể thốt ra chữ nào.
Ông nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói êm tai truyền đến, “Lúc ấy chú qua đau lòng ở trong bệnh viên, sau đó tất cả các thủ tục mai táng đều do một tay nó sắp xếp, cũng do nó mà ông Trương mới có thể an táng đúng lúc.”
“Nó…”
“Mấy năm nay nó trưởng thành không ít, giống một người đàn ông thực thụ.”
Ông thấp giọng cảm thán, đưa tờ giấy đẩy đến trước mặt cô: “Trước khi nó rời đi, bố chú có đưa nó 5 vạn xem như đầu tư tài chính, khi trở về nó đưa lại cho chú, bên trong có 25 vạn.”
“Chú đương nhiên không lấy, nhưng tính tình nó cũng rất mạnh mẽ, giằng co với chú rất lâu, chú mới đồng ý lấy 5 vạn này.”
Nói đến đây, ông dừng một chút, do dự nói hết những câu sau.
“Nó còn nói, số tiền còn lại này, chờ ngày nào đó con kết hôn, xem như tiền mừng, để chú chuyển đến con.”
Sắc mặt Chu Thanh Dao trắng bệch, hai tay dùng sức nắm chặt tay vịn sofa, cắn chặt môi dưới, trái tim như bị ai đó đâm xuyên qua, muốn xé rách sự thống khổ của cô.
Chờ cô kết hôn?
Vốn dĩ, khoảnh khắc kia bắt đầu anh đã quyết định buông tay, đã chuẩn bị sẵn sàng để mất đi cô.
Cái tên ngốc này.
Cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi: “Thế chú… chú có cách nào liên lạc với anh ấy không? Có lẽ, chú biết anh ấy ở đâu không?”
“Không biết.”
Ông nhẹ nhàng lắc đầu, “Trước kia chỉ có ông cụ mới có thể liên lạc với nó, nhưng sau khi mai táng xong, số di động của nó không thể tìm ra nữa.”
“À.”
Mặt cô uể oải trả lời, đứng dậy lễ phép chào hỏi ông.
Khi xoay người, ông cất cao giọng nhắc nhở cô, “Dao Dao, tấm thẻ này…”
“Chú giữ đi ạ.”
Hai tay cô giữ lấy túi xách, nghiêng đầu mỉm cười, làm cho người ta nhớ lại dáng vẻ cô gái nhỏ bé yếu đuối trước kia.
“Chờ ngày nào đó con và Trình Tiêu kết hơn, thì, coi như đây là quà mừng.”
-
Đầu xuân ở Giang Châu gió đêm oi bức, ngoài nhà không biết từ lúc nào đã có trận mưa nhỏ.
Xe từ từ chạy khỏi bãi đỗ xe, mời vừa vào đường lớn Tương Giang, Hồ Mộng lại gọi di động đến cho cô.
“Dao, ngày mai cậu có thời gian đi mua nhẫn kim cương với tớ không?”
Vẻ mặt Chu Thanh Dao đầy dấu chấm hỏi, không khỏi nghi ngờ, “Còn mấy ngày nữa cậu kết hôn rồi, nhẫn kim cương vẫn chưa chọn được sao?”
“Ai da, không phải tớ vẫn cứ thả lỏng sao, sau đó đối tượng kết hôn của tớ cũng bận, làm gì có thời gian để giúp tớ chứ.”
Chu Thanh Dao trở mặt xem thường, không nói gì là đang muốn mắng chửi người, “Cậu thật sự là…”
“—Bíp! Bíp bíp!”
Sau đó đột nhiên có ánh sáng chiếu đến, những âm thanh bén nhọn xuyên vào vô cùng ầm ĩ khiến cô không thể nghe thấy gì.
Hồ Mộng che lỗ tai lại than thở, “Cậu đang đâu thế? Sao lại ồn thế này?”
Cô nhìn kính chiếu hậu, phía sau là một chiếc xe màu đỏ vô cùng khoa trương đang phía sau.
Tiếng ồn vẫn không ngừng vang lên, cô bất giác nhìn đèn tín hiệu giao thông, đèn xanh đã sáng lâu rồi.
“Trong xe.”
Cô thuận miệng trả lời, khởi động xe chạy đi, mới vừa nhấn chân ga xe phía sau đã không chờ kịp chạy vụt qua xe cô.
Trong khoảnh khắc chiếc xe đó lao qua.
Cô nghiêng đầu khẽ liếc, phía trong kính xe mở hờ, cô mơ hồ nhìn thấy sườn mặt của người ngồi vị trí lái vô cùng quen mắt, ngoại trừ dấu hiệu là mái tóc bạc đã đồi thành đen kia, sự kiêu ngạo và lông bông vẫn còn như năm đó.
“Dương Khả?”
Chu Thanh Dao như phản xạ có điều kiện nói ra tên này.
Đầu dây bên kia sửng sốt một chút, vội vàng đứng bật dậy, “Cái gì Dương Khả? Cậu nhìn thấy anh ta sao? Ở đâu thế?”
Đầu dây bên kia yên tĩnh không một tiếng động.
“Alo, Dao Dao, cậu có nghe thấy tớ nói gì không?”
Đầu óc Chu Thanh Dao tê rần lên, “ong ong ong” kích thích da đầu cô.
“Tớ cúp trước.”
“Đừng mà, cậu…”
“Tích tích tích…”
Điện thoại bị cúp, cô nhanh chóng nhấn chân ga, như bay mà đuổi theo chiếc xe vô cùng hầm hố kia.