Tuyết càng rơi càng lớn.
Bông tuyết bay lả tả trong không khi như lông ngỗng, nhanh chóng rơi xuống, dần dần làm mờ tầm nhìn.
Cô gái nhỏ đứng lặng trong gió lạnh, giọt nước mắt nóng bỏng thẩm thấu qua giữa năm ngón tay, khóc đến tê tâm liệt phế, nứt ra như nước sông Trường Giang và Hoàng Hà trút xuống, phát tiết tất cả nỗi uất ức và đau lòng.
Trình Tiêu đội gió tuyết bước đến gần cô.
Anh đứng trước mặt cô, nhìn cô khóc gần như tan vỡ, mấp máy đôi môi khô khốc, tay phải cứng đờ nâng lên rồi lại ngừng giữa không trung, chần chờ không biết nên tiến hay lùi.
Ăn ý là một sự tồn tại rất kỳ quái.
Chỉ cần trao đổi ánh mắt trong khoảnh khắc ngắn ngủi là có thể nhìn thấu tâm tư của đối phương.
Anh sẽ không hỏi vì sao cô xuất hiện.
Cô có thể tìm tới nơi này.
Hết thảy đều không quan trọng nữa.
Chu Thanh Dao rũ mắt, từng giọt nước mắt trong suốt nối tiếp nhau rơi xuống, hai mắt đẫm lệ mông lung, ánh mắt trống rỗng của cô dừng trên cặp găng tay rách nát màu xám kia.
Vốn nên trắng thuần, lại bị cuộc sống cực khổ nhuộm lên một lớp u ám nặng nề mà tuyệt vọng.
Cô nắm tay anh, thật cẩn thận kéo găng tay ra, lòng bàn tay đều là miệng vết thương nhỏ vụn do va chạm, ngón tay thô to đông lạnh đến cứng nhắc, không thể khống chế mà run rẩy.
…Cô sụp đổ trong một giây.
Đầu gục xuống, cô co mình hệt như con nhím, đầu vai nhỏ bé run sợ kịch liệt, từ tiếng nức nở nhỏ vụn đến khóc không thành tiếng, tiếng khóc chua xót mà cực kỳ bi ai.
“Dao Dao…”
Giọng nói của chàng trai xuyên thấu qua cơn gió lạnh, thổi vào trong màng tai cô.
Thời gian dài làm việc trong hoàn cảnh gió tuyết ác liệt khiến cổ họng luôn bị gió lạnh thấu xương thổi vào, giọng nói của anh khàn hơn trước kia, chất giọng từ tính dễ nghe cũng bị sự mài giũa của thời đại bịt kín một tầng.
Thật lâu sau, cô gái nhỏ khóc đỏ mắt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt u buồn của anh.
“Trình Tiêu.”
Cô dùng sức lau khô nước mắt, miễn cưỡng nở nụ cười khẽ.
“Em tới đón anh về nhà.”
-----
Ngồi xe từ vùng ngoại thành về thành phố cần 1 giờ.
Tuyết phủ kín thành phố, xe buýt thong thả chạy trên nền tuyết, trên xe ít người, bọn họ ngồi ở vị trí cuối cùng.
Chu Thanh Dao còn đang đắm chìm trong bi thương, mãi không thể hồi phục.
Cô ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, ngắm nhìn đóa hoa thuần sắc bung nở như tinh linh, màu trắng bao phủ một thế giới.
Chính như tâm trạng của cô lúc này, trái tim nóng bỏng kia bị đè nặng chìm vào đáy cốc, linh hồn cũng rớt xuống hầm băng, ngay cả hô hấp cũng tỏa ra khí lạnh.
Người bên cạnh vươn một bàn tay, dịu dàng phủ lên mu bàn tay của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ sát, lại nắm tay lại, muốn dùng hơi ấm tay mình phá vỡ cái lạnh của bàn tay nhỏ.
Chu Thanh Dao nghiêng đầu nhìn lại.
Đôi mắt đen của anh sáng ngời, nhấp môi cười một cái.
Cô không lên tiếng, hốc mắt đỏ lên vì khóc lại dần dính hơi nước.
Cô rúc người vùi vào trong lòng anh, Trình Tiêu kéo áo khoác to rộng ra, bọc người vào trong áo, bọc kín mít.
Hai người không ai nói chuyện, chỉ lặng lặng ôm nhau.
Cô gái nhỏ không nhịn được, một lần nữa mở bàn tay chất chồng vết thương của anh ra, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương.
“…A.”
Đụng tới vết thương, anh hít ngược một ngụm khí lạnh vì đau.
Chu Thanh Dao đau lòng rũ mắt, đột nhiên ôm chặt eo anh, chôn sâu vào ngực anh, khóc nức nở chất chứa niềm u oán.
“Em ghét anh Trình Tiêu, em không bao giờ…để ý anh nữa!”
“Không sao cả.”
Trình Tiêu rũ mắt, môi chạm lên đỉnh đầu đen nhánh của cô.
“Anh yêu em là được.”
----
Hai người trở lại thành phố thì đã gần 5 giờ chiều.
Ngày hôm nay cảm xúc của cô dao động quá lớn, 30 phút nửa sau cô ngủ thiếp trên xe, xuống xe còn chưa tỉnh hẳn, cuối cùng được Trình Tiêu cõng về nhà.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi liên tục.
Bữa tối là món hoành thánh nhỏ rưới dầu mè đơn giản nhất.
Hai người cúi đầu nhai nuốt, phần lớn thời gian đều chìm trong sự trầm mặc vô tận.
Về chuyện xảy ra ban ngày, cả hai đều ăn ý ngậm miệng không nhắc tới.
Việc này không liên quan đến trốn tránh, phần lớn là cẩn thận và quan tâm đến cảm xúc của đối phương.
Bất kể cuộc tình nào thì đều có một bên hy sinh và trả giá nhiều hơn.
Nhưng thực hiển nhiên, cả hai đều muốn trở thành người hy sinh vì nửa kia nhiều hơn.
Luận yên tâm thoải mái, hưởng thụ sự trả giá của đối phương, không ai trong hai người làm được.
-----
Đêm khuya, Chu Thanh Dao tắm rửa xong trở về phòng.
Đẩy cửa ra, đúng lúc thấy Trình Tiêu nhét một chồng dày nhân dân tệ vào trong một phong bì.
Đó là tiền anh kiếm được trong khoảng thời gian đi làm công, hơn nữa còn có tiền gửi ngân hàng, vừa vặn đủ phí huấn luyện trước thi đấu.
Cô im lặng nhìn đi chỗ khác, trái tim như bị xích sắt buộc chặt, giam cầm, hô hấp khó nhọc.
Cô gái nhỏ coi như không thấy, bỏ qua cho anh mà đi sang bên khác, Trình Tiêu duỗi tay cầm cổ tay cô, kéo cô đứng trước mặt mình.
Vóc người cao to của anh ngồi ở mép giường, nhét phong bì vào trong tay cô, ngẩng đầu nhìn cô.
“Ở đây là 6000, ngày mai đến trường em cứ đăng kí dự thi trước, kế tiếp anh lại nghĩ cách.”
Cô quay mặt đi, dùng hết sức giãy giụa tránh thoát, nói gì cũng không chịu nhận.
“Em…em đã quyết định không tham gia nữa.”
Ánh mắt sâu thẳm của Trình Tiêu nhìn cô, vài giây sau, anh thở dài, kéo cô vào trong lòng, đặt ngồi lên đùi mình.
“Nếu anh không hỏi thì em tính giấu anh đến khi nào?”
“Em không muốn giấu anh.”
Cô chột dạ, nhỏ giọng giải thích, “Chỉ là em, ngay từ đầu không muốn tham gia, cho nên…không có gì hay để nói.”
“Không muốn tham gia, hửm?”
Đôi con ngươi của anh càng thêm sâu thẳm, hô hấp dồn hập hơn vừa rồi, nặng nề bật từng chữ: “Cái em gọi là không muốn tham gia, chính là đi làm thêm phát tờ rơi dưới trời tuyết to?”
Lồng ngực Chu Thanh Dao khó chịu, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh, áp lực cộng buồn bực cả ngày trào lên cổ họng.
“Nếu không thì sao?”
Cô cắn chặt môi dưới tạo thành dấu răng rõ ràng, “Để em trơ mắt nhìn anh liều mạng kiệt sức làm việc kiếm tiền cung em học ư?”
Trình Tiêu sửng sốt, giọng nói dịu lại, “Dao Dao, đây là trách nhiệm của anh!”
“Không phải!”
Cô cau mày trừng anh, trong lòng nổi lên ngọn lửa vô danh, lại không biết tức anh hay tức mình.
“Chúng ta hẳn nên làm bạn trưởng thành mà không phải một mình anh vác nặng đi trước, anh như vậy…như vậy…”
Cô gái nhỏ đột nhiên nghẹn ngào, âm thanh sau đó vỡ vụn mà khàn khàn.
“…Sẽ chỉ làm em cảm thấy bản thân mình thật kém cỏi, không làm được gì cả, còn luôn tạo cho anh một đống phiền toái.”
Cô cúi đầu, hốc mắt đã ươn ướt, “Em chỉ muốn làm lò sưởi của anh, không muốn làm tảng đá vỡ đè nặng anh không thở nổi.”
Trình Tiêu trầm mặc vài giây, hình dáng chiếc cằm căng cứng.
Nửa ngày, anh cười khổ.
Người kém cỏi hẳn là anh mới đúng.”
Anh nâng tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt cô, “Rõ ràng chỉ muốn thấy em cười, lại luôn chọc em khóc.”
“Anh nói bậy!”
Chu Thanh Dao nghẹn, bực mình dùng tay nhỏ đấm ngực anh, “Anh tốt lắm tốt lắm tốt lắm, không chấp nhận lời phản bác!”
Trình Tiêu bị giọng điệu bá đạo ngang ngược và kiêu ngạo của cô chọc cười.
“Muốn anh yên tâm thì ngày mai hãy làm theo lời anh nói.”
Anh nhéo nhéo hai má mềm mại của cô, dịu dàng dỗ dành.
“Anh muốn nhìn thấy em đứng trên bục cao nhất nhận thưởng, giơ huy chương mỉm cười với anh.”
Đôi mắt đen của anh tỏa sáng, lóe ra tia sáng mong chờ.
“Dao Dao của anh đẹp nhất khi cười.”
Lòng Chu Thanh Dao run rẩy mãnh liệt, sự rung động và dòng nước ấm nói không rõ kia vọt tới bốn phương tám hướng, từng chút vuốt ve trái tim bị đâm nát của cô.
Thân mình của cô mềm xuống, ngoan ngoãn ôm lấy cổ anh, làm nũng cọ cọ hõm vai anh.
“Vậy anh phải đồng ý với em trước, sau này không được đến nơi như thế nữa, hôm nay em…suýt chết vì đau lòng rồi.”
“Không dám đi.”
Anh xoa bóp cằm cô, mỉm cười nói: “Cô vợ nhỏ nhà anh…chân trời góc biển đều có thể tìm thấy anh.”
“Hừ!”
Cô gái nhỏ hờn dỗi cắn cổ anh, “Anh còn có mặt mũi nói…”
Hàng mi dày của anh nhướng lên, bỗng chốc bế cô lên cao.
Trong phòng tắt đèn.
Cô gái trên giường bị lật người, từng nụ hôn nóng cháy triền miên dọc theo gáy cô đi xuống, khi hôn đến phần xương cột sống nhô lên của cô thì dùng răng gặm mút, đầu lưỡi lách vào giữa cánh mông nóng ướt, cắm vào nơi ngọt ngào mẫn cảm.
“A…!”
Năm ngón tay của cô nhanh chóng túm ga trải giường, nửa người trên hoàn toàn xụi lơ, mông thịt chổng lên để cho anh có không gian phát huy.
“Hôm nay anh…ưm…mệt chết rồi…vẫn là không cần…a…ưm a…!”
Đầu lưỡi mềm mại của anh nhẹ nhàng liếm dọc bên ngoài cánh hoa, đầu lưỡi chậm rãi vói vào trong cô bé, trêu chọc âm hạch chậm rãi cứng lên, khóa chặt hai cánh hoa mềm mại, mút sâu vào trong, lực đạo khi thì thô bạo, khi thì dịu dàng.
“Có tức thì phải xả trên giường.”
Anh liếm sạch xuân thủy trên khóe môi, giọng nói khàn đặc.
“Tới, ép khô anh đi.”