Dưới Mái Hiên

Chương 47: Đủ ngọt



Sau nửa đêm, trời đột nhiên đổ mưa to, từng hạt mưa to bùm bùm rơi xuống va vào cửa kính, từng tiếng sét đánh đinh tai nhức óc.

Khi trời tờ mờ sáng, màn sương buổi sáng tan đi, đảo qua cái nóng oi bức, ngoài cửa sổ thổi đến từng đợt gió lạnh vô cùng thoải mái.

Bữa sáng trên bàn, cái miệng nhỏ của Chu Thanh Dao đang nước cháo đậu xanh, bỏ thêm hai muỗng đường, vẫn chưa thấy đủ ngọt.

“Cho… cho em thêm một muỗng đường nữa.”

Trình Tiêu nâng mắt, thấp giọng dặn dò, “Cẩn thận không bệnh tiểu đường đấy.”

“Thế em không ăn nữa.”

Chu Thanh Dao giận dỗi bỏ muỗng xuống, trên mặt viết rõ, “Cục cưng mất hứng”.

Gần đây cô được Trình Tiêu chiều đến mức coi trời bằng vung, áp lực nhiều năm như thế kiêu căng và tùy hứng tất cả đều được lộ ra hết, cô biết Trình Tiêu sẽ bao dung hết mọi thứ cho cô, giống như cô hằng ngày đối xử anh như thế.

Anh nói cái gì cũng đúng bởi vì anh là Trình Tiêu.

Hai người bên nhau lâu như thế, Trình Tiêu dùng cách dỗ dành, lừa gạt, ép buộc cũng đã sớm ngựa quen đường cũ. Cô cáu kỉnh anh cũng không vội dụ dỗ cô, mà bình tĩnh nhận lấy chén của cô.

“Cháo của em…”

Chu Thanh Dao nóng nảy, đứng dậy muốn quấn lấy anh tranh cãi, sau đó đã bị người đàn ông đầu xảo quyệt túm lấy, thuận thế đặt cô ngồi lên đùi.

“Này, há miệng.”

Anh múc muỗng cháo trong veo đưa đến trước miệng cô, Chu Thanh Dao lúc đầu còn nhăn nhó không làm theo, sau đó lại không chịu được ánh mắt chăm chú đầy tình cảm của anh, cô nhìn thấy đã miệng đắng lưỡi khô.

Đôi môi hé mở, vô cùng ngoan mà nuốt xuống.

Cháo đậu xanh đã được hầm cho nở, đường cát trắng thêm vào đủ độ ngọt, vào miệng cảm thấy rất thoải mái,, mùi đậu nồng đậm.

Trên môi dần nóng lên, anh hôn xuống.

“Đủ ngọt chưa?”

Lòng Chu Thanh Dao như nở hoa, ôm lấy cổ anh, cười khanh khách chọc chọc vào vai anh, “Còn muốn ăn nữa…”

Sau đó… người đàn ông bị dáng vẻ cười đến nở hoa của cô làm cho bụng dưới căng cứng, bữa sáng còn chưa ăn xong đã bị anh ôm vào phòng bắt đầu ăn thịt.

Vài phút sau đó.

“Không có bao…” Giọng nói người đàn ông buồn bực lên tiếng.

“Nhưng anh… ưm… làm em cảm thấy khó chịu chết được…”

Lý luận của Trình Tiêu là, “Không được, lỡ đâu trúng thì sao, rất hại thân thể…”

“Rõ ràng hai ngày trước mới mua, đều tại anh, hừ!”

Cô gái mơ hồ nói lầm bầm, không chịu được bắt đầu làm nũng, “Em muốn… Trình Tiêu à…”

Người đàn ông thì đau đầu không chịu được, dưới thân thì trướng muốn vỡ ra, anh im lặng hai giây, đột nhiên xoay người cô lại ở tư thế quỳ, thân thể cao lớn đè lên cô, xoay người liếm liếm hôn hôn phía sau lưng nhỏ bé, yếu ớt của cô.



Hai ngón tay thô ráp xâm nhập vào, bàn tay to thì nắm lấy hai bé thỏ trắng của cô nhào nặn, một tay để trong cơ thể cơ mạnh mẽ cắm vào rút ra, hai bên tai đều là hô hấp nặng nề của anh.

“Bên trong thật nóng, tay cũng bị em kẹp đến đau…”

“… Ừm a… anh thật xấu…”

-

Chiều tối, Chu Thanh Dao theo lời hẹn về ăn cơm.

Trình Tiêu đưa cô đến con phố đối diện, trước khi đi còn nhẹ nhàng bâng quơ nói đêm nay phải đi diễn, không thể đến nhà ông Trương học bù, nói cô ăn xong thì về nhà sớm một chút.

Cô đối với những lời anh nói luôn tin tưởng chẳng chút nghi ngờ gì, dịu dàng gật đầu.

Sau khi xoay người, đột nhiên Trình Tiêu ở phía sau ôm lấy cô, hai tay quấn lấy cô rất chặt, giống như muốn hòa tan cơ thể cô vào người mình.

“Trình Tiêu?”

Hơn nữa ngày anh vẫn không lên tiếng, chỉ là trước khi buông tay, chạm khẽ vào vành tai cô, “Trở về đi.”

Tâm tư Chu Thanh Dao rất mẫn cảm, “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Sao lại như thế…”

Anh chỉ kéo ra một nụ cười, xoa đầu cô, “Chờ anh về sẽ mang đồ ăn khuya cho em.”

Đôi mắt cô sáng ngời, nhấc tay đề nghị, “Em muốn ăn thịt nướng.”

“Được, nghe em.”



Sau khi Chu Thanh Dao dọn ra ngoài ở đều cứ chiều thứ sáu sẽ về nhà ăn cơm.

Lý Tuệ tươi cười, mặt mày tỏa sáng, coi như cô như ôn thần đã đi rồi, toàn bộ thế giới đều tốt đẹp, khi nói chuyện vẫn luôn mang theo ý cười mềm mại, Chu Thanh Dao nghe thấy cũng nổi da gà.

“Dao Dao, bên ngoài cũng quá thoải mái nhỉ, hai má cũng nhiều thịt hơn rồi.”

“Vẫn là một người im lặng, không ai quấy rầy, có ích cho học tập.”

Trên bàn cơm, Lý Tuệ vẫn luôn nêu ra mục đích để bản thân sống một mình, những giữa những hàng chữ này đều ám chỉ cô sống không tệ, để tiêm cho bố Chu một mũi thuốc an thần cho đỡ lo lắng.

Bố Chu cũng chẳng cho bà mặt mũi, “Ăn cơm đi, có thể bớt tranh cãi được không?”

Chu Thanh Tiện cắm thêm một đao, “Mẹ ơi, ồn ào quá.”

Chớp mắt Lý Tuệ đã cứng lại, chiếc đũa đập lên bàn cố ý phát ra âm thanh bất mãn.

Khi ra ngoài, Chu Thanh Tiện vẫn giữ chặt lấy cô, lén lén lấy túi tiền ra đưa cho cô.

Tiền cũng không nhiều lắm, lắc nhắc cũng mười nghìn, cũng không biết là cậu nhóc này đã “để dành” bao lâu.



“Chị không cần tiền của em…”

Cậu nhóc mở to đôi mắt trong veo nhìn cô, trong mắt có thể thấy được sự uể oải mất mác.

“Chị gầy đi rồi, phải ăn nhiều một chút.”

Trong lòng Chu Thanh Dao thấy ấm áo, sau đó không từ chối vui vẻ nhận lấy, còn đáp ứng lần sau sẽ dẫn cậu nhóc đến khu vui chơi.

Cậu nhóc lại vui vẻ ca hát như thường, còn không chịu đòi đưa cô xuống lầu mới chịu lên.

Ngoài nhà không biết đã nổi mưa từ bao giờ, mặt đất ướt sũng.

Sau khi thu đến, trời càng mát mả hơn, ban đêm nhiệt độ xuống thấp, thỉnh thoảng còn phải mặc áo chống lạnh.

Hơn mười giờ tối, Trình Tiêu vẫn chưa về.

Chu Thanh Dao lấy di động ra gọi cho anh.

“Tít…”

Thời gian dài không có ai bắt máy.

Trong lòng cô mơ hồ có chút cảm giác khẩn trương, không thể nói rõ vì sao, chỉ biết ở nhà đứng ngồi không yên, làm bài kiểm tra thử nhưng không biết trái tim đã bay đến đâu.

Giãy dụa một lát, cô trở về tủ quần áo trong phòng lấy ra một bộ đồ dài tay mặc vào, cơ thể hai người chênh lệch rất lớn, vạt áo cũng che qua gối cô, nhìn chẳng khác gì váy.

Lúc này cô không để ý nhiều như thế, lấy chìa khóa mang giày ra cửa.

Dưới bầu trời có mưa phùng, cô chạy chậm đến trước cửa quán bar, còn rối rắm không biết làm cách nào để vào, đột nhiên có người phía sau nắm lấy bả vai cô.

Vừa quay đầu lại, đồng tử lóe lên, đúng là Thang Viên với hai viên thịt lớn trên mặt.

“Ha ha, cái đuôi nhỏ, đúng là em rồi.”

“Xin chào.”

Cô dừng lại chút, nhìn qua chẳng có vui vẻ, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi Trình Tiêu có đây không?”

Thang Viên sửng sốt chút, “Đêm nay Tiêu Gia xin nghỉ phép, không nói với em sao?”

Cô dừng lại khoảng một giây, chợt nhớ đến hành động chia tay lúc chiều của anh, hành động quá mức khác thường.

Tim Chu Thanh Dao vọt đến cổ họng, hai mắt thất thần, hai tay nắm lấy vạt áo dùng sức kéo lấy.

Thang Viên thấy thế, thân thiết hỏi cô, “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, tự động nói “Tạm biệt.”

Khi xoay người, cô nhìn những hạt mưa nhỏ tí tách trên không trung, từng hạt mưa lạnh nện vào mặt cô, túm không được sự bất an đang chiếm lấy mọi nơi trong lòng.

Trình Tiêu.

Nói dối.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv