Một mùa thi đi qua nhưng đã để lại trong lòng những cô cậu học trò lớp12 nhiều lo âu thấp thỏm.
Không chỉ riêng Xuân Thanh mà tất cả thành viên trong lớp ngày nào cũng kéo đến nhà thầy giáo chủ nhiệm để chờ tin.
Dưới giàn hoa đỏ rộn rịp những thanh âm. Đứa hát, đứa ca, có bạn ngẫu hứng lấy luôn loài hoa nhỏ xinh nhà thầy làm đề tài kể chuyện.
Bạn ấy kể rằng: "Ở buôn làng kia, có người con gái xinh đẹp, thùy mị, nết na. Nàng tên Tigôn, tuổi vừa đôi tám, là con gái của vị tù trưởng danh gia vọng tộc.
Nàng có giọng hát rất hay. Giọng hát ngọt ngào đó đã làm say đắm bao chàng trai. Nên có rất nhiều người giàu có đem lễ vật đến xin cưới nàng làm vợ. Nhưng nàng Tigôn kiên quyết không chịu ưng ai.
Bởi trái tim nàng đã trao cho chàng trai Phonin mồ côi, nghèo khổ. Những đêm hẹn hò bên bờ suối vắng, hai người đã trao cho nhau những lời thề hẹn ước, mãi mãi không rời xa.
Vì gia cảnh khác biệt, cha mẹ nàng phản đối. Cha nàng lập mưu đưa chàng Phonin vào rừng sâu và giết chết chàng.
Còn nàng Tigôn bị giam giữ biệt phòng và cha bắt nàng lấy một vị tù trưởng môn đăng hộ đối ở buôn làng bên cạnh.
Để giữ trọn lời thề với người mình yêu, vào một đêm tối mịt mù, nàng đào vách bỏ trốn vào rừng sâu.
Nàng chạy mãi, chạy mãi cuối cùng kiệt sức, gục ngã dưới gốc cổ thụ già nhưng miệng vẫn không ngừng gọi tên chàng Phonin.
Sau thời gian tìm kiếm, người ta đã thấy đúng nơi trái tim nàng mọc ngay một dây leo có những cành lá xanh mềm nở ra những bông hoa mang hình trái tim tan vỡ, đỏ tươi như màu máu.
Để biểu hiện cho lòng chung thủy của nàng, người ta đặt tên cho loài hoa đó là hoa Tigôn hay hoa tim vỡ."
Kể xong câu chuyện, bạn ấy còn chốt lại một câu: "Mấy ông, mấy bà sau này có yêu ai thì tránh tặng hoa Tigôn nha! Tình yêu sẽ tan vỡ á!"
Khi bạn nói xong câu này, như hiểu được ý nhau, ánh mắt Xuân Thanh và Hoàng Nam cùng đang hướng về đối phương.
Trong mắt cô là cả sự lo âu, bồn chồn. Còn trong mắt anh là vẻ điềm đạm, trấn an những suy nghĩ tiêu cực vừa hiện lên trong đáy mắt Xuân Thanh.
Nhưng như thế vẫn chưa làm cô yên lòng.
Sau khi cả lớp ra về, Xuân Thanh từ chối khéo lời mời tụ uống trà sữa của các bạn. Cô nán lại. Lặng lẽ ngắm thật kĩ giàn hoa Tigôn đỏ.
Sau khi thấy rõ hình dáng trái tim vỡ, Xuân Thanh đã đưa ra một lời đề nghị với Hoàng Nam: "Anh phá giàn hoa Tigôn đi!"
"Phá giàn hoa hả?" Hoàng Nam không khỏi ngạc nhiên. Anh nhìn thẳng vào mắt Xuân Thanh.
"Ừm!" Cô cho anh một quyết định rõ ràng.
Hoàng Nam nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Xuân Thanh, anh nén tiếng thở dài, nắm lấy tay cô, giọng dịu dàng giảng giải: "Em đừng áp đặt cho một loài hoa mong manh dễ thương một kết cục không tốt chỉ vì hình dáng của nó!"
Đáy mắt cô xao động. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc đen dài, tiếp tục bình ổn tâm hồn đang lao xao đó: "Mà em cũng đừng quên: nhờ giàn hoa này mà anh và em gặp nhau. Đây là một cơ duyên tốt mà tạo hóa đã định sẵn!"
Sợ cô vẫn còn chưa yên, anh nói thêm: "Mọi việc quyết định đều là do người, chứ không phải vì một câu chuyện cổ tích!"
Anh nói thì nghe hay lắm. Nên Xuân Thanh chẳng có cách nào để thuyết phục được anh.
Nó có đúng như lời anh nói không? Rằng: mọi việc quyết định đều bởi do người?
Vậy những rung động đầu đời của cô. Một tình yêu trong sáng, thuần khiết cô dành cho anh vẫn sẽ trường tồn chứ?
"Anh có yêu em không?" Đây là câu hỏi của Xuân Thanh khi cô vừa thổi xong ngọn nến mừng sinh nhật tuổi mười tám.
Trước khi lên tàu, vào một thành phố xa xôi khác, để viết tiếp ước mơ theo đuổi tương lai bằng con đường học vấn, như anh đã kể cho cô nghe chiều nào ngoài bờ kênh xanh ngoại thành. Xuân Thanh muốn nắm rõ đoạn tình cảm chập chờn gần mười hai tháng qua.
Dưới ánh đèn lãng mạn trong một Nhà hàng Pháp, Xuân Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm của anh chờ đợi.
Câu hỏi của Xuân Thanh. Không biết có phải đã hỏi nhầm thời điểm? Hay không đúng người? Mà cô thấy anh im lặng.
Đôi mắt sâu đen vẫn đăm đắm nhìn vào đôi mắt to đen của cô. Như tách bóc những sợi tơ tình lỡ vương vào trong đó.
Có lẽ anh đã phát hiện: nó quá dài, vướng quá sâu vào trong đáy mắt. Nên cô nghe rõ tiếng hít thở nặng nề của anh.
Tiếng thở đó làm Xuân Thanh thấy bất an nên cô hỏi lại: "Sao anh? Anh có yêu em không?"
Lần hỏi thứ hai này, anh không khó để nhận ra: lòng cô đang hoảng loạn.
Nhìn vào đôi mắt to đen ngân ngấn lệ của Xuân Thanh, Hoàng Nam muốn đứng lên, bước qua bên cô, ôm chặt lấy người con gái anh yêu. Và nói thật to với cô rằng: Anh yêu em! Ngàn lần yêu em!
Một tình yêu chân thành, không kém phần mãnh liệt. Rằng trái tim anh đang đập loạn. Nó sắp bị bóp nghẹt bởi những lời dối lòng.
"Xuân Thanh, em cứ yên lòng nhập học. Đợi em học xong rồi...hẳn nói tới chuyện này, có được không?"
"Vì sao? Vì sao phải kéo dài đến tận bốn năm? Nói một câu: 'Anh yêu em!' mà anh cũng cần tích lũy nhiều thời gian thế sao?" Xuân Thanh lúc này không còn kiềm lòng được nữa.
Cô đứng lên. Bước ra khỏi chiếc ghế. Đi vòng về phía anh.
Hoàng Nam cảm thấy không an. Trái tim anh đập điên cuồng trong lồng ngực.
Thôi nào! Thôi nào! Từ từ thôi có được không? Anh khẽ lén đưa bàn tay áp vào bên trái ngực.
Tuy nhiên, sự trấn an đó không đem lại kết quả gì khi vòng tay Xuân Thanh đến từ phía sau.
Cô ôm lấy cổ anh. Đặt cằm mình lên vai anh. Hơi thở tinh khôi, thơm tho của người con gái phả vào cổ, vào bên má và bay thẳng vào trái tim đang loạn của anh.
"Anh Hoàng Nam, Xuân Thanh em không biết vì sao, anh không trả lời câu hỏi đó? Nhưng em tin, tình cảm anh đối với em trong một năm qua là thật!"
"Em sẽ ngoan không hối anh nữa! Bốn năm hay năm năm, sáu năm gì đó cũng được. Anh cứ suy nghĩ kĩ vào rồi hẳn trả lời em!"
"Em tin, dù anh có đợi đến mười năm sau, thì câu trả lời của anh vẫn là: ' Anh yêu em'!"
"Vì sao em khẳng định vậy, anh có biết không? Vì trái tim em mãi mãi chỉ có anh!"
Giọng Xuân Thanh nhẹ nhàng. Cô cứ thế bước lên tàu. Ánh mắt đau đáu hướng về anh. Cô nào hay, nào biết đã gieo vào lòng anh một nỗi đau thổn thức. Đau đến quặn lòng.
Đau đến tưởng chết khi tiếng còi tàu vừa kéo lên.