Cửa phòng bị mở ra, Tạ Âm Lâu lần theo ánh đèn pha lê ôm gối đi vào, chợt phát hiện căn phòng trống trải không có bóng dáng bất kỳ ai. Cô hạ mắt nhìn xung quanh, kéo lê đôi dép của khách sạn chậm rãi đến gần phòng ngủ.
Tạ Âm Lâu nhìn giường lớn trắng tinh sạch sẽ không có dấu vết đã nằm qua.
Cô đặt gối lên trên, khẽ cau mày, không ngờ cái miệng quạ đen của Tạ Thầm Thời lại đúng như vậy.
Phó Dung Dữ không có ở đây nhưng bên trong phòng tắm lại thấy áo sơ mi cùng áo khoác ngoài bị thay ra. Tạ Âm Lâu đứng nhìn bồn tắm lớn nửa ngày rồi tóm lấy bộ vest kia quay về phòng khách.
Căn phòng to lớn lại vô cùng trống trải, chỉ có mình cô lười biếng ngồi trên chiếc sofa gần cửa sổ lớn, nhìn xuống quan sát cảnh đêm ở New York. Tay thò vào túi áo tắm, lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Trần Nguyện.
Tạ Âm Lâu nói: “Phó Dung Dữ đâu rồi?”
Trần Nguyện nhanh chóng đáp: “Phó tổng đi gặp một người quen cũ ở New York rồi ạ.”
Lông mi cong cong của Tạ Âm Lâu hơi rũ xuống, ngẫm nghĩ về câu nói này. Chẳng trách tối này Phó Dung Dữ ung dung như vậy, dù Tạ Thầm Thời có lôi cô đi cùng cũng không muốn ngăn lại.
Hoá ra là có hẹn cùng người cũ ở New York, cô không ở bên cạnh lại đúng ý anh.
Giỏi lắm, mới kết hôn chưa được bao lâu mà anh dám đi cả đêm không về hả?
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu nhẹ nhàng cào mấy cái lên màn hình, lại nói với Trần Nguyện: “Chụp hình người quen cũ kia lại gửi cho tôi.” Cô với Hình Lệ cũng nói chuyện nhiều nên rất hiểu quy tắc ngầm của mấy thư ký, chưa để Trần Nguyện từ chối đã nói tiếp: “Tôi sẽ gửi tiền công qua cho anh.”
Ban đầu cô còn cho rằng một thư ký nghiêm túc như Trần Nguyện chắc chắn sẽ từ chối.
Ai mà ngờ, chỉ vài giây sau đã có ảnh gửi tới.
Tạ Âm Lâu phóng to hình lên, địa điểm là bên trong một nhà hàng Tây cao cấp, Phó Dung Dữ ngồi đối diện với một người phụ nữ mặc váy xanh nâu. Bên trên treo đèn chói loá, ánh sáng chiếu xuống ngón tay thon dài của anh, mang theo một món quà đã chuẩn bị từ trước đưa cho người kia.
Trần Nguyện sau khi gửi hình xong thì lễ phép báo giá: “Mười vạn ạ.” Tạ Âm Lâu nói là làm, lập tức gửi tiền qua cho Trần Nguyện, dù sao đó cũng là tiền của Phó Dung Dữ.
Cô ngả người ra ghế sofa, áo ngủ bị kéo lên lộ ra bắp chân trắng nõn, trong ngực còn ôm bộ vest của đàn ông, mùi tuyết tùng quen thuộc từ nó toả ra.
Cơn buồn ngủ cũng vì thế ập tới, Tạ Âm Lâu lập tức hung hăng ném đống quần áo sang bên cạnh, cô phải tức giận.
Đợi đến hơn mười một giờ đêm, cánh cửa đóng chặt rốt cuộc cũng vang lên tiếng mở.
Phó Dung Dữ đi vào trong, ngón tay thon dài kéo cà vạt cởi ra, đang cởi cúc áo như thường lệ thì thấy một bóng người nhỏ bé thu mình trên ghế sofa, đây là dáng ngủ theo thói quen của Tạ Âm Lâu, hai bắp chân trắng nõn mềm mại cuộn tròn lộ ra ngoài.
Ánh mắt tĩnh lặng của anh lập tức nhìn sang bộ vest bị vứt dưới nền sàn cẩm thạch, đồng thời chân cũng cất bước về phía đó.
Tới gần, anh chậm rãi cúi người, vươn tay ra muốn ôm Tạ Âm Lâu lên thì lại bị cô nắm chặt lấy cổ tay, ánh mắt mờ mịt vừa mới tỉnh ngủ mang theo sự đề phòng nhìn chằm chằm anh không nói.
Phó Dung Dữ rất ít khi thấy bộ dạng này của cô, đành cúi xuống hôn cô, thấp giọng hỏi: “Thật sự bị em trai em tẩy não rồi à, sao lại nhìn anh như thế?”
Tạ Âm Lâu nghiêng mặt qua, nụ hôn cứ thế rơi xuống khoé môi, hơi nóng, mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Anh còn uống rượu?
Cơn giận dữ từ đáy lòng Tạ Âm Lâu lập tức dâng lên, ngón tay trắng trẻo nắm lấy cổ áo sơ mi của người kia rồi kéo xuống, chóp mũi từ từ chạm vào đường cong dưới hàm anh ngửi thử, có thể chắc chắn đó là mùi rượu.
Xác định mình không sai, cô nhếch môi lên, giọng nói vô cùng cứng ngắc: “Anh uống nhiều hay ít?”
Phó Dung Dữ bị câu hỏi bất ngờ của cô làm giật mình một lúc, nghĩ nối dối cũng không được, lại bị đôi mắt trong veo của Tạ Âm Lâu nhìn chằm chằm, môi mỏng khẽ mấp máy: “Anh chỉ uống nửa ngụm thôi.”
Đối với người ăn sô cô la rượu cũng bị dị ứng như anh mà cũng có can đảm nói mình uống nửa ngụm ư?
Tạ Âm Lâu vừa muốn nổi nóng thì anh kịp thời bổ sung thêm câu: “Anh đã uống thuốc dị ứng rồi.”
“Đây là vấn đề có uống thuốc hay không à?”
Tạ Âm Lâu không cho anh ôm nữa, gạt cánh tay rắn chắc của anh ra khỏi eo mình, đứng dậy muốn ra ngoài.
Ai ngờ Phó Dung Dữ chơi xấu, ép cô về lại ghế sofa, anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng cùng tiếng hít thở đều đều phả lên hàng mi cô.
Cảnh đêm ở New York rất đẹp, bị chặn lại sau tấm lưng với lớp áo sơ mi mỏng manh, từng tấc da thịt trên gương mặt xinh đẹp của Tạ Âm Lâu đều bị đôi môi của Phó Dung Dữ lướt qua, từ vầng trán trắng nõn đến chiếc cằm thanh tú, lúc anh chuyển sang sườn cổ thon gầy của cô, làn da trắng mịn ở nơi đó đã có chút ửng hồng.
Đôi tay thon dài quá phận của Phó Dung Dữ mần mò vào trong áo cô.
Mọi khi Tạ Âm Lâu đều nghe theo anh, sau khi được dỗ dành thì mới đồng ý cho anh hôn. Nhưng hôm nay Phó Dung Dữ lại bí mật đi gặp một người phụ nữ lạ mặt, lại còn uống rượu xong mới về. Theo như nguyên tắc của cô thì hành động này của Phó Dung Dữ không hề tuân thủ theo đạo làm chồng.
Vì vậy khi Phó Dung Dữ trốn tránh câu hỏi của cô bằng những nụ hôn vụn vặt, Tạ Âm Lâu hơi ngửa đầu lên hướng vào khoảng trống nói: “Đêm nay anh gặp mặt người phụ nữ nào ở nhà hàng Tây?” “Hửm?”
“Cô ta mặc một chiếc váy xanh nâu, trang điểm nhạt, anh còn đưa cho cô ta một chiếc vòng tay gắn đá quý nữa.”
Tạ Âm Lâu nói hết mọi thứ từ việc nhỏ nhất, dưới ánh đèn nhàn nhạt màu cam lộ ra khuôn mặt không thể che giấu sự khó chịu: “Nếu hôm nay em ngủ với Em Gái thì anh định đi cả đêm không về đúng không?”
Phó Dung Dữ suy nghĩ một lúc mới nhận ra người cô nói tới là ai.
Nhưng anh không giải thích, ngược lại bàn tay còn nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt cô, mơn trớn nói: “Xem kìa, ai đang ghen thế nhỉ.”
“Em không ghen.”
Tạ Âm Lâu đẩy nhẹ anh ra, ngồi dậy túm lại lớp áo sắp tuột ra, cố ý kéo dài giọng nói: “Ai thèm quan tâm anh bí mật đi gặp ai chứ, uống rượu thôi chưa đủ còn tặng quà cho người ta nữa.”
Miệng thì nói không ghen nhưng câu nào câu nấy đều đậm mùi chua loét.
Đáy mắt Phó Dung Dữ lộ ra ý cười, thưởng thức dáng vẻ tức giận thở phì phò của cô.
Tạ Âm Lâu thấy anh còn mặt mũi để cười, không nhịn được tức giận, cầm gối ở bên cạnh ném sang: “Có gì đáng cười à?” Hành động của cô mang theo giận dữ và một chút ngại ngùng, cô đẩy cửa ra ngoài, muốn đi tìm phòng của mẹ mình.
Nhưng sao Phó Dung Dữ có thể tùy tiện để cô đi chứ. Anh bước mấy bước đã đuổi kịp cô, bàn tay chống đỡ trên cửa phòng, dù Tạ Âm Lâu có dùng sức thế nào cũng không mở ra được. Cô nghiêng đầu muốn nổi giận thì bị anh cưỡng ép ôm chặt lấy, đèn trong phòng tắt ngúm, trong bóng tối chỉ mơ hồ thấy được khuôn mặt hai người.
Tạ Âm Lâu chờ anh giải thích, chờ đến lúc thắt lưng bị kéo xuống, toàn bộ áo tắm bị ném đi để lộ ra thân thể trơn mịn vẫn không thấy anh lên tiếng.
......
Cãi không thành, ghen tuông lại nhận được không ít.
Đến cuối cùng Tạ Âm Lâu bị anh làm cho bật khóc, khuôn mặt chôn trong gối đầu, nước mắt trong veo trên người hàng mi sáng long lanh dưới ánh đèn đầu giường.
Phó Dung Dữ lấy chăn bọc người cô lại, ôm vào lòng dỗ dành nửa ngày.
Làm việc đó khi tức giận giống như đang phân cao thấp vậy.
Tạ Âm Lâu dồn sức lên phía trên, giờ không thể giãy ra chỉ cắn môi chịu đựng.
Phó Dung Dữ cúi đầu hôn cô, cười nói: “Người anh gặp tối nay tên Phó Hồng Tuyết, cô ruột của Phó Thanh Hoài.”
Tạ Âm Lâu sững sờ, vô thức nâng đôi mắt đen nhánh ngập nước nhìn chằm chằm anh, phản ứng hơi chậm chạp, lại nhớ đến thân phận người kia: “Vậy là bà cô của anh?”
Tính theo vai vế thì phải gọi là bà cô.
Phó Dung Dữ thích nhìn cô xù lông ghen tuông nên cố tình không giải thích, bây giờ mới khẽ mấp máy môi mỏng, giọng điệu êm tai chậm rãi thốt ra: “Hồi còn niên thiếu anh sống trong nhà họ Phó ở Lịch Thành, Phó Hồng Tuyết đã giúp đỡ anh không ít. Bây giờ bà ấy đang sống ở New York với chồng cũ và các con của mình.”
Đầu óc Tạ Âm Lâu hơi mơ hồ, quá nhiều thông tin tới cùng lúc khiến cô không tiếp thu kịp, nửa ngày sau cơn tức giận liền bay biến, lập tức ôm lấy anh: “Bà cô của anh tái hôn với chồng cũ rồi sao?”
“Có thể.” Đối với đời sống cá nhân của người khác Phó Dung Dữ không quá để ý đến, chỉ là nhân lúc đến New York ngắm sao với cô thì hẹn ăn một bữa cơm với Phó Hồng Tuyết năm năm chưa gặp, rồi tặng quà cho bà mà thôi.
Tạ Âm Lâu gác cằm lên xương quai xanh của anh, nhắm mắt nhẹ giọng nói: “Địa vị của anh trong gia tộc cũng thấp thật đấy, Phó Dung Dữ.”
Phó Thanh Hoài nhỏ hơn anh hai tháng nhưng lại là chú út.
Phó Hồng Tuyết biết chăm sóc da dẻ, nhìn qua cũng chỉ mới ba sau ba bảy tuổi nhưng đã là bà cô rồi.
Khác với Phó Dung Dữ, hồi nhỏ khi Tạ Âm Lâu theo học Nhan Phùng Khánh, làm đệ tử nhỏ tuổi nhất nhưng địa vị của cô lại rất cao. Không ngờ giờ gả cho Phó Dung Dữ, địa vị đó trong chớp mắt lại bị kéo xuống.
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi đột nhiên cắn vào xương quai xanh của anh: “Em mặc kệ, anh phải đền bù cho em.”
Phó Dung Dữ để mặc cho cô cắn, thấp giọng hỏi: x26quot;Em muốn đền gì đây? Anh có thể cân nhắc.”
Anh còn muốn cân nhắc à?
Tạ Âm Lâu quấn chăn che kín mình lại, lười biếng bắt anh đền bù, uể oải xoay mình cách xa anh một chút: “Sau này khi anh muốn sinh hoạt vợ chồng, làm phiền cũng để em cân nhắc trước đã.”
Nói xong cô nhắm mắt lại, dáng vẻ như đã ngủ rất say.
......
Giấc ngủ này đối với Tạ Âm Lâu quan trọng hơn hết thảy.
Có Phó Dung Dữ nằm bên cạnh nên Tạ Âm Lâu không bị tỉnh giấc giữa chừng, dù ngủ muộn nhưng sáng hôm sau cô vẫn dậy sớm. Chờ đến khi tỉnh táo, cô đi thay một bộ sườn xám màu xanh nhạt rồi xuống phòng ăn của khách sạn ăn sáng.
Còn chưa ăn được bao nhiêu, Tạ Thầm Thời mang theo ai oán tìm đến.
Tối qua cậu ấy bị gió lạnh thổi vào phòng dẫn đến bị cảm nhẹ, giờ không có hứng ăn lại không chịu uống thuốc.
Tạ Âm Lâu pha thuốc cho cậu ấy, đầu ngón thử thấy nhiệt độ thích hợp rồi mới đưa qua, nói: “Cục cưng, mẹ bảo không uống thuốc đầu sẽ nóng dẫn đến bị ngu đó, nào, tranh thủ uống khi còn nóng đi.”
Tạ Thầm Thời không muốn uống, nhưng cũng không chịu được việc Tạ Âm Lâu gọi cậu ấy là cục cưng.
Uống thuốc cảm xong cậu ấy cảm thấy mệt mỏi không muốn đi xem biểu diễn thời trang gì đó nữa, để Tạ Âm Lâu với quản lý của mẹ đi, còn mình thì ở lại phòng ngủ, không ngờ ngủ đến trưa dạ dày lại biểu tình một trận.
Tạ Thầm Thời vô cùng khổ sở với lấy điện thoại cầu cứu.
Cậu ấy bấm loạn một hồi lại nhấn vào số của Phó Dung Dữ.
Đối với việc để em vợ chết trong khách sạn, Phó Dung Dữ cân nhắc đến mẹ vợ và vợ mình một lúc mới quyết định tạm thời cứu cậu ấy một mạng. Đưa người đến bệnh viện khám xong, bác sĩ chỉ đơn giản đưa cho Phó Dung Dữ gói thuốc dạ dày, không cần thiết phải nhập viện.
Tạ Thầm Thời từ nhỏ đã biết mình rất giá trị, dù bệnh nhỏ hay lớn cũng phải đi chữa trị ngay lập tức.
Nỗi sợ đi đầu thai sớm kéo đến, sợ kiếp sau vận mệnh không tốt như bây giờ.
Khi trở lại khách sạn, cậu ấy nhíu mày, lông mày xoắn lại nhìn gói thuốc dạ dày kia, phân vân không biết nên uống vào hay không.
“Ở nước ngoài toàn chữa bệnh tùy tiện như vậy hả, ngộ nhỡ đưa thuốc sai hại tôi uống vào chết thì làm sao bây giờ?”
Phó Dung Dữ rót cho cậu ấm từ nhỏ đã an nhàn sung sướng này một cốc nước ấm, ngữ điệu không nhanh không chậm nói: “Do buổi sáng cậu để bụng rỗng uống thuốc cảm nên dạ dày mới khó chịu thôi, mà nếu uống xong chết thật, nể tình chúng ta có chút quan hệ...”
Dáng người cao lớn của Tạ Thầm Thời bọc lại trong chăn mỏng, đuôi mắt sắc bén nheo lại nhìn chằm chằm anh: “Anh tính làm gì hả?”
“Tôi sẽ đi đòi lại công bằng cho cậu, mời đội luật sư giỏi nhất kiện bệnh viện kia, thuận tiện lấy khoảng bồi thưởng kếch xù về cho chị gái với ba mẹ hưởng lợi chút.”
Phó Dung Dữ chưa từng nói nhiều với cậu ấy như vậy, khuôn mặt điển trai lộ ra vẻ ôn hoà, tựa như chờ cậu ấy đến cảm ơn vậy.
Tạ Thầm Thời ném cốc đi, không uống thuốc nữa:
“Đệt, tôi thừa biết anh không có lòng tốt đó đâu.”
Phó Dung Dữ đưa cậu ấy vào bệnh viện coi như là đã hết lòng giúp đỡ, anh ngồi xuống chiếc ghế sofa khác, mở tệp tài liệu cần ký ra.
Tạ Thầm Thời xem như đã nhìn thấu được, trước mặt người khác anh có hai kiểu gương mặt.
Bình thường ở nhà họ Tạ luôn giả bộ là người vô hại, bên trong phân nửa là lòng dạ hiểm độc, cậu ấy hận không thể xé rách lớp mặt nạ đó ra.
Trong lúc nhàm chán, Tạ Thầm Thời lướt điện thoại, giọng điệu biếng nhác không giống một bệnh nhân yếu ớt, nói: “Sắp tới sinh nhật chị tôi rồi, năm nay anh không tặng sách cổ nữa đấy chứ?”
Phó Dung Dữ đang tập trung vào tài liệu cần ký trên màn hình, nghe vậy liền ngạc nhiên hai giây, ánh mắt nhàn nhạt như gió quét về phía cậu ấy.
Tạ Thầm Thời luôn có ý muốn tranh đua so đo với anh, cậu ấy đổi tư thế nằm, nói tiếp: “Tôi tính mua một đình viện nhỏ có giá trị ở Biệt Chi Phường tặng chị ấy.”
Phó Dung Dữ không để ý tới lời này của cậu ấy, quay đầu trả lời tin nhắn.
Tạ Thầm Thời quấn mình trong chăn mỏng, muốn lại gần nhìn, anh thấy vậy bèn kiệm lời nói: “Đừng lây bệnh cho tôi.”
“?”
“Tôi bị bệnh cũng không sao hết, nhưng chị gái cậu mà có làm sao...” Phó Dung Dữ không để cậu ấy nhìn thấy tài liệu mật trên màn hình, hai ngón tay thon dài đặt bút xuống rồi chậm rãi đóng sổ lại, chậm rãi nói vài câu: “Ba sẽ không vì vậy mà lấy gia pháp ra phạt cậu đâu nhỉ?”
Đầu óc Tạ Thầm Thời khi bị bệnh hơi nhão, suýt chút nữa không nhận ra ba trong miệng anh là gọi ai.
Thấy Phó Dung Dữ gọi thuận miệng như vậy khiến lòng đố kỵ của Tạ Thầm Thời dâng lên, cầm điện thoại trên bàn nhắn cho Tạ Thầm Ngạn mách tội: “Cái tên mưu mô kia muốn cướp ba của chúng ta đó.”
Giao diện nhắn tin của Wechat hiện lên cho thấy cậu ấy đã sớm bị Tạ Thầm Ngạn chặn.
.....
Đúng lúc này chuông cửa phòng vang kên, Phó Dung Dữ không để ý đến Tạ Thầm Thời đang nổi giận đùng đùng, đứng dậy đi mở cửa.
Bên ngoài hành lang hiện lên dáng vẻ phong trần có chút mệt mỏi vì đi xuyên quốc gia của Chu Tự Chi, cạnh anh ta không có vali, chỉ mặc duy nhất bộ vest màu xám không vừa người, ngay cả cà vạt cũng không đeo, cứ như vậy đến thẳng khách sạn.
Phó Dung Dữ nhìn bộ dạng như thất tình của anh ta, sắc mặt hơi kém.
Chu Tự Chi móc cà vạt từ trong túi quần ra, bàn tay chậm rãi lồng nó vào cổ áo, môi mỏng khẽ nhếch: “Xuống uống một cốc với tôi không?”
Tối hôm qua uống có nửa ngụm rượu mà đã bị Tạ Âm Lâu cằn nhằn rất lâu. Anh bèn kéo theo Tạ Thầm Thời đang bệnh tật xuống quán bar với Chu Tự Chi. Nói cho dễ nghe là coi chừng anh uống quá nhiều, trên thực tế thì phải thay anh uống rượu.
Còn anh thì ung dung rót một cốc sữa bò ấm cho mình.
Trên cần cổ của Chu Tự Chi lộ ra hai vết cào, nhìn kỹ có thể thấy là bị phụ nữ tấn công.
Không đợi anh ta thảo luận cuộc sống hôn nhân với Phó Dung Dữ, Tạ Thầm Thời ngồi cạnh đã cười nhạo một phen: “Mỹ nhân hí khúc cũng mạnh bạo quá nhỉ, đây là bị tát bao nhiêu cái rồi?”
Sắc mặt Chu Tự Chi hơi đen lại, uất ức trong lồng ngực lại nặng hơn, bàn tay tăng thêm sức lực nắm chặt cốc rượu vang.
Phó Dung Dữ bình tĩnh uống một ngụm sữa bò, nhắc nhở em vợ: “Tự Chi từng học võ.”
“Ông đây cũng có học.” Tạ Thầm Thời thầm nghĩ, nếu không phải cậu ấy bị bệnh thì ai sợ ai chứ.
Mà giờ Chu Tự Chi cũng không muốn đánh nhau với người khác, anh ta liên tục uống ba cốc rượu, giữa lông mày lộ ra chút tâm tình bị đè nén: “Cô ấy nói từ lúc kết hôn đến giờ, khi làm nghĩa vụ vợ chồng với tôi chưa từng cảm thấy vui vẻ, làm với tôi, rất nhạt nhẽo.”
Cái từ nhạt nhẽo này không khác gì lấy kim đâm vào lòng tự tôn của Chu Tự Chi.
Dù uống bao nhiêu rượu cũng không thể làm dịu lại.
Phó Dung Dữ lại nói: “Lúc trước nhà họ Chu với nhà họ Vân kết thông gia vốn dĩ cũng chỉ để cho bên ngoài nhìn mà thôi. Trên thực tế cậu vẫn muốn được tự do nên ký hợp đồng với Vân Thanh Lê giả làm vợ chồng ân ái ở bên ngoài, hai bên cũng không được can thiệp vào cuộc sống của đối phương.”
Chu Tự Chi đến đây không phải để nghe cái này.
Nhưng ngữ điệu của Phó Dung Dữ vẫn bình tĩnh, chậm rãi hỏi anh ta: “Năm đó ba năm tình cảm với Thi Di cậu nói chia tay là dứt khoát cắt đứt, giờ chuyện tình cảm với Vân Thanh Lê lại day dưa không dứt được. Tự Chi, chẳng lẽ vì người sau vứt bỏ cậu trước nên kích thích tính chiếm hữu của cậu à?”
Chu Tự Chi trầm mặc hồi lâu, giống như không có cách nào đáp trả vấn đề này.
Phó Dung Dữ thay câu hỏi khác: “Cậu yêu cô ấy không?”
“Không yêu.” Hai chữ này Chu Tự Chi đáp rất hời hợt, anh ta luôn cho rằng mình đối với Vân Thanh Lê vĩnh viễn không thể liên quan đến chữ ấy.
Tạ Thầm Thời nâng cốc lên uống hết, tư thế lười biếng ngồi bên cạnh liếc mắt sang, vô thức sờ vào khớp xương nói: “Đã không yêu thì anh quan tâm đến việc mỹ nhân hí khúc có đạt khoái cảm khi làm chuyện đó với anh không làm gì.”
“.....”
Phó Dung Dữ và Chu Tự Chi cùng rơi vào trầm mặc.
Tạ Thầm Thời ỷ vào nhà họ Tạ, từ trước đến nay làm việc vẫn luôn quá đáng ngông cuồng, bệnh cảm còn khiến cảm xúc của cậu ấy xao động, nói chuyện cũng lộ ra sự sắc bén mang theo chút khinh thường: “Còn ở bên người phụ nữ khác những ba năm, bẩn thật đấy. Nếu tôi là Vân Thanh Lê chắc chắn cũng lạnh nhạt với anh như vậy.”
Phó Dung Dữ đặt cốc xuống, bàn tay đè lên vai Chu Tự Chi, đề phòng anh ta không kìm được cảm xúc.
Cũng may Chu Tự Chi không tính đắc tội với nhà họ Tạ, lý trí vẫn tồn tại, anh ta nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú vô cảm hỏi Phó Dung Dữ: “Cậu ta chưa từng có bạn gái đúng
không?”
Phó Dung Dữ trầm mặc mấy giây, đáp lại đầy ẩn ý: “Ừ.”
Không hiểu sao Tạ Thầm Thời lại cảm thấy mình đang bị hai tên đàn ông đã có vợ này khinh thường, cậu ấy nhếch môi, lạnh lùng nói: “Ông đây có bệnh thích sạch sẽ không được sao?”
Lời còn chưa dứt lại thấy chưa đủ ngầu, Tạ Thầm Thời bèn quay sang phía họ, bổ sung một câu: “Ông đây mà muốn kết thúc giai đoạn độc thân thì một ngày có thể ở bên cả trăm người, khinh thường ai chứ.”
Chu Tự Chi lại nói với Phó Dung Dữ: “Quả nhiên là một tên đàn ông chưa từng có một mảnh tình vắt vai.”
—-hết chương 98—