Khi ánh đèn trong khán phòng tối đi, Tạ Âm Lâu cầm vé đi đến vị trí bên trái hàng phía trước ngồi xuống, chỗ này là vị trí có tầm nhìn tốt nhất để xem biểu diễn trên sân khấu, hơn nữa cô còn mặc một chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, trên vai khoác hờ chiếc áo vest lấy trong tủ quần áo của Phó Dung Dữ, khiến dáng người của cô trở nên trầm lặng, thành ra mọi người xung quanh cũng không chú ý đến bên này.
Cũng có khá nhiều ánh mắt chú ý đến cô, nhưng nhiều lắm là chỉ nhìn thấy sườn mặt lộ ra dưới mái tóc đen nhánh của Tạ Âm Lâu, hàng mi dày mềm mại buông rủ, dưới mí mắt còn có nốt ruồi son xinh đẹp mang theo cảm giác mong manh dễ vỡ.
Cảm thấy rất quen thuộc, nhưng nhất thời quên mất đã bắt gặp ở đâu, cứ nhìn theo cái đẹp mà quên mất cô là khách mời trong một chương cực kỳ nổi tiếng nào đó.
Tạ Âm Lâu không để ý đến việc bị nhìn chằm chằm. Cô ổn định chỗ ngồi xong lại quay đầu nhìn về phía Vân Thanh Lê ở đằng sau, mặc dù ánh sáng mờ tối nhưng vẫn có thể nhìn ra được khuôn mặt trắng trẻo mộc mạc không trang điểm của cô ta đang nhăn lại, không quá bằng lòng mà ngồi cùng với Chu Tự Chi.
Chỉ tiếc là khán phòng đã chật kín chỗ, tạm thời cũng không có vé.
Thấy buổi biểu diễn đã bắt đầu rồi, Tạ Âm Lâu lần nữa dời ánh nhìn về phía sân khấu, sau đó thoáng nhìn thấy một dáng người thanh tú xinh đẹp, là Trình Nguyên Tịch, mở màn đầu tiên là tiết mục múa đơn của cô ta.
Thật đúng là trùng hợp.
Tạ Âm Lâu đổi sang tư thế thoải mái ngồi dựa vào lưng ghế, ngón tay chậm rãi xoay chuyển vòng ngọc phù dung. Cô cũng không rời khỏi chỗ ngồi mà thật sự thưởng thức màn trình diễn của Trình Nguyên Tịch, đều là người có nền tảng múa, không khó để nhìn ra được kỹ năng múa rèn luyện cực khổ nhiều năm của cô ta. Ở cái phất tay áo lúc cuối cùng, cánh tay phải cũng lộ rõ dưới ánh sáng chói mắt, trên một mảng da thịt trắng như tuyết đã hoàn toàn không tìm thấy được hình xăm chữ Phạn.
Tạ Âm Lâu xác định là mình không nhìn lầm, cảm xúc hiện tại có chút bất ngờ.
Mà Trình Nguyên Tịch cũng không phát hiện ra đang có ai ngồi trong chỗ tối của khán phòng, sau khi múa đơn một bài lại thay đồ cùng mọi người tiếp tục biểu diễn.
Khung cảnh phòng biểu diễn rất náo nhiệt lại càng tôn thêm sự yên tĩnh bên phía Tạ Âm Lâu. Cô không nhìn lên sân khấu nữa, lúc lấy di động ra, vừa khéo Hình Lệ đã đến Tấn Thành gửi ảnh qua cho cô.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấp mở, nhìn thấy bối cảnh trên màn hình là ở bên trong sân vườn của biệt thự cao cấp kiểu Trung Quốc, cuối thu trời đổ mưa, ngay cả ánh đèn vàng ấm áp cũng không hòa tan được bóng đêm nồng đậm.
Mà Phó Dung Dữ đang mặc một bộ âu phục màu xám đậm cực kỳ trang trọng thẳng lưng quỳ gối bên ngoài mái hiên, từ bả vai đến phần eo của anh gần như phác họa thành một đường thẳng tắp. Mưa tạt xuống, chảy dọc theo đường nét quai hàm tinh xảo nhỏ giọt xuống yết hầu và làn da trắng lạnh, cuối cùng bị chất vải âu phục sẫm màu hút mất.
Tạ Âm Lâu bỗng chốc thẳng lưng, gửi tin nhắn hỏi Hình Lệ sao lại thế này.
Năm sáu phút sau, Hình Lệ mới trả lời: “Quỳ sắp được ba giờ rồi, ngay cả mặt mũi ba của cô còn chưa gặp được.”
Năm ấy Phó Dung Dữ tách biệt, hủy bỏ hôn ước, một câu cũng không để lại cho Tạ Âm Lâu. Cũng hại Tạ Âm Lâu sốt cao bị bệnh một phen, nhà họ Tạ nhớ kỹ khoản nợ này.
Hơn nữa mười năm sau, anh còn vi phạm điều kiện đã đồng ý khi từ hôn, đừng nói quỳ ba giờ, có là ba ngày ba đêm cũng phải quỳ.
Hình Lệ biết rõ điều này, cũng không kể khổ thay Phó Dung Dữ, mà lén lút gửi cho Tạ Âm Lâu, lại nói: “Hai người em trai của cô cũng bị dạy dỗ…… Thật sự là kêu trời không thấu, cuối cùng tôi đã biết khí thế của cậu em Tiểu Giới Xích kia của cô là được di truyền từ ai rồi!”
Cũng rốt cuộc hiểu ra được, vì sao Tạ Thầm Thời vừa xuống máy bay đã thu lại tác phong phóng túng ngang ngược, đeo cà vạt chỉnh tề, mặc tây trang không chút cẩu thả không có lấy một nếp nhăn.
Đầu ngón tay Tạ Âm Lâu dừng lại trên bức ảnh chụp Phó Dung Dữ quỳ trong mưa, trong lòng lo lắng nên không có tâm trạng trêu chọc hai đứa em trai của mình cùng với Hình Lệ, sau đó, cô nhanh chóng soạn mấy chữ rồi gửi qua, hỏi: “Mẹ tôi có ở đó không?”
Hình Lệ nhìn quanh quất trong ngoài sân nhà, không nhìn thấy nữ thần trong giới giải trí có thể nói là thần tiên trong truyền thuyết.
“Không có.”
Tạ Âm Lâu nhìn thấy hai chữ này được gửi đến thì cuối cùng đã không thể ngồi yên được nữa.
Cô lẳng lặng rời khỏi ghế ngồi ở khán đài, tìm một chỗ yên tĩnh ở hành lang bên ngoài rồi gọi điện thoại cho Tạ Thầm Ngạn.
Vầng sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu là sắc màu ấm, sắc nét tôn lên bức bích họa sặc sỡ trên mặt tường, cô ngẩng đầu nhìn, một lát sau, đầu bên kia di động rốt cuộc cũng nhận máy, là chất giọng mát lạnh của Tạ Thầm Ngạn lọt vào tai: “Chị.”
Trong vài giây ngắn ngủi, Tạ Âm Lâu đã nghĩ kỹ lý do thoái thác, trước tiên dịu dàng hỏi: “Thầm Ngạn, ba có phạt em và Em Gái vì chuyện của chị không?”
Nếu như cô vừa mở miệng đã vội vàng cầu xin tha thứ thay cho Phó Dung Dữ, chỉ e là sẽ phản tác dụng.
Trước hết quan tâm đến em trai mới có thể để cho cảm xúc của Tạ Thầm Ngạn được giữ vững trong bầu không khí bình tĩnh. Một tay đút túi quần, cậu ấy thoáng lộ ra đôi phần nhàn hạ mà nói: “Bị mắng vài câu thôi, đừng lo, đây là chuyện như cơm bữa từ khi Em Gái của chị còn bé rồi.”
Tạ Âm Lâu hơi nhẹ nhõm, lại hỏi: “Vậy……”
Cô định thử hỏi xem thái độ của ba đối với Phó Dung Dữ, suy cho cùng Tấn Thành còn đang đổ mưa, nếu cứ tiếp tục quỳ như vậy, cơ thể của Phó Dung Dữ cũng làm bằng xương bằng thịt mà.
Mới mở miệng nói một chữ, Tạ Thầm Ngạn cũng đã đoán ra được suy nghĩ của cô.
Tạ Thầm Ngạn nhàn nhạt nhấc mí mắt lên, nhìn bóng dáng màu đen trong sân, thân hình thẳng tắp mang theo khí chất lành lạnh giống như tuyết tùng bên vách đá cheo leo. Người như vậy, bất cứ là ở đâu thì lưng mãi mãi ưỡn thẳng.
Dường như Phó Dung Dữ cũng cảm nhận được ánh mắt, bỗng nhiên ngẩng đầu, đường nét sườn mặt tuấn tú loang ánh nước dưới đêm trăng, đôi mắt màu hổ phách hết sức kiềm chế cảm xúc nhưng lại không có một tia mỏi mệt hay mất kiên nhẫn.
Anh thẳng thắn đối diện với Tạ Thầm Ngạn đang nghe điện thoại, như thể đoán được là Tạ Âm Lâu gọi đến.
“Chị.” Tạ Thầm Ngạn dời tầm mắt đi trước một bước, trong tiếng mưa rơi, cậu ấy dịu giọng nói với Tạ Âm Lâu bên kia đầu dây: “Chị không để anh ta quỳ, nhưng trong lòng ba không cho qua được chuyện năm đó anh ta hại chị sốt cao suýt nữa mất mạng, đừng quên từ xưa đến nay đều là ý cha mẹ, chỉ cần nhà họ Tạ một ngày không thừa nhận hôn nhân của chị và anh ta với bên ngoài, Phó Dung Dữ vĩnh viễn đừng mong đường đường chính chính bước qua cửa nhà của chúng ta.”
Đạo lý này không khó hiểu, chỉ là Tạ Âm Lâu tưởng tượng cảnh Phó Dung Dữ quỳ gối trong đêm mưa như vậy, ngay cả mặt mũi của ba cũng không gặp được làm cô không tài nào giữ vững tâm trạng bình tĩnh và khách quan để nhìn nhận chuyện này.
“Thầm Ngạn……”
“Mỗi người lùi một bước, em sẽ chuẩn bị cho anh ta một chén canh gừng.”
Đây đã là giới hạn chịu đựng tối đa của Tạ Thầm Ngạn, chưa hết, cậu ấy lại bổ sung một câu: “Về việc khi nào ba bằng lòng gặp anh ta, chị, đây không phải là việc mà em và Em Gái có thể quyết định.”
Hồi lâu sau Tạ Âm Lâu vẫn chưa đáp lời. Cô nhìn chằm chằm bức bích họa nữ thần lên trời, tầm mắt dần mơ hồ.
Nửa ngày sau mới mở miệng, giọng nói rất kiên định: “Thầm Ngạn, với chị, chuyện giải trừ hôn ước năm đó không tính, bất kể là mười năm trước hay là mười năm sau, Phó Dung Dữ đều là vị hôn phu của Tạ Âm Lâu chị, chị chính miệng thừa nhận.”
Tạ Thầm Ngạn bên kia kết thúc đã cuộc gọi. Bên tai không có âm thanh, trong hành lang lập tức quạnh quẽ đến cùng cực.
Tạ Âm Lâu cất di động, mới vừa quay người lại nhìn thấy Trình Nguyên Tịch mặc đồ múa màu phẩm lục. Buổi biểu diễn không biết đã kết thúc khi nào, cô ta đi ngang qua chỗ này là định đến hậu trường để tháo trang sức, vừa khéo nghe được câu nói cuối cùng kia.
Trước đấy ở trên sân khấu vẫn chưa nhìn rõ lắm, lúc này trên cổ tay Trình Nguyên Tịch đã không còn hình xăm nhưng để lại một vết sẹo trắng nhạt, lộ ra rõ ràng trong mắt Tạ Âm Lâu.
Bị ánh mắt dịu dàng của cô quét đến, vô duyên vô cớ, cảm giác đau đớn khi xóa xăm mà không gây tê sống lại trong Trình Nguyên Tịch, sắc mặt cô ta hơi tái, cho đến ngày hôm nay mới nực cười phản ứng kịp.
Hóa ra chữ Âm đó, là chỉ Tạ Âm Lâu.
Bạch nguyệt quang giấu trong lòng Phó Dung Dữ suốt mười năm gần ngay trước mắt.
Cô ta rất muốn Tạ Âm Lâu có thể đố kỵ với cô ta dù chỉ trong giây lát.
Mà hiển nhiên hy vọng của cô ta đã hoàn toàn vỡ vụn, Tạ Âm Lâu ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô ta, nét mặt lạnh nhạt dẫm trên giày cao gót lướt qua bên cạnh đi đến phòng biểu diễn.
Trình Nguyên Tịch đứng tại chỗ hồi lâu, tựa hồ cô ta chưa bao giờ chiến thắng trong trận chiến không có khói thuốc súng này.
——
Tạ Âm Lâu muốn đến phòng biểu diễn tìm Vân Thanh Lê, ai ngờ đã vườn không nhà trống, khán phòng đã sớm vắng lặng.
Cô đành phải xoay người rời đi, lúc ra cửa lại không cẩn thận bị người phụ nữ xa lạ cũng mặc đồ múa màu phẩm lục vì vội vã mà đụng vào bả vai, đối phương suýt thì vấp phải tà váy ngã xuống đất, cũng may cô kịp thời chìa tay ra đỡ: “Cẩn thận.”
Người phụ nữ nước mắt giàn giụa nói câu cảm ơn, cố chạy đến phía trước ngăn lại lãnh đạo của Viện ca kịch đang đi một mạch không dừng lại.
Tạ Âm Lâu vừa lúc tiện đường đi theo đằng sau, trong lúc lơ đãng nghe được vài câu:
“Cô ơi, có thể đừng chuyển em khỏi đoàn múa được không…… Em có sự nghiêm túc dành cho múa, là, là chị Nguyên Tịch đang nhằm vào em.”
Lời này cho dù là ai trong Viện ca kịch cũng sẽ không tin.
Lãnh đạo khuyên bảo hết nước hết cái: “Lộ Đồng, thường ngày em và Nguyên Tịch thân với nhau nhất, em ấy có lý do gì để nhắm vào em? Chuyển em đến một đoàn múa khác cũng là Nguyên Tịch đề xuất với cô, là vì muốn rèn luyện em thật tốt.”
Lộ Đồng cầu xin không có kết quả, lau nước mắt nói: “Chị Nguyên Tịch đang giả vờ, chị ta bị em phát hiện đăng bài công khai tình yêu giả tạo của chị ta và ông chủ lớn nên ghi hận trong lòng, bắt đầu cô lập em.”
“Ở nhà hát chị ta là nữ thần dịu dàng hiền lành, tính tình tốt, bị người khác bắt nạt cũng không tranh không đoạt, thực tế chị ta còn khôn khéo hơn bất cứ người nào, từ mấy năm trước đã lan truyền tin giả của mình và những người giàu có trên diễn đàn của giới vũ đạo.”
“Nào có ai biết rõ rằng nhiều câu chuyện sau màn tối đều là chị Nguyên Tịch tự mình biên soạn!”
“Hiện giờ chị ta suốt ngày thay đổi cách thức để cô lập em, chính là vì muốn đuổi em ra khỏi đoàn múa…… Cô ơi, em không đi, em luyện múa ngày đêm, trả giá bằng không biết bao nhiêu mồ hôi và máu, vất vả lắm mới có tư cách vào đoàn.”
Tiếng bước chân của Tạ Âm Lâu lướt qua cực kỳ nhẹ, đuôi mắt cong cong thản nhiên liếc nhìn Lộ Đồng đang sụp đổ tinh thần rồi rời đi không quay đầu lại.
Đêm đó khi trở lại biệt thự, cô không để chuyện ở Viện ca kịch trong lòng, vì đang phải bận tâm đến chuyện bên chỗ Phó Dung Dữ. Ban đêm ngủ không ngon lắm, tỉnh lại vài lần, mơ mơ màng màng sờ soạng bùa hộ mệnh và túi thơm đặt dưới gối, sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay mới có thể yên ổn đi vào giấc ngủ.
Đến ngày hôm sau, ánh sáng ngoài cửa sổ nhẹ nhàng xuyên qua tấm rèm chiếu lên mép giường trắng như tuyết.
Tạ Âm Lâu cũng đã quấn chăn ấm áp ngồi dậy, mái tóc đen nhánh lười biếng xõa trên bờ vai, trên khuôn mặt trắng mịn không hề vương nét buồn ngủ. Cô lấy di động gửi tin nhắn cho Hình Lệ hỏi thăm tình hình.
Lúc này, trên màn hình hiển thị là 5 giờ sáng.
Hình Lệ bị đánh thức, ngón tay thon dài dùng sức xoa xoa khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp. Còn chưa trang điểm mà cô ấy đã chạy ra ngoài nhìn xem, vừa hay nhìn thấy căn phòng nằm chéo đối diện sân được mở ra.
Xưa nay khi ở địa bàn của ba thì Tạ Thầm Thời đều thức dậy sớm. Cậu ấy không mặc áo vest, vào buổi sáng cuối thu lạnh lẽo chỉ mặc áo sơ mi xanh đậm hoa văn tối màu, cúc áo tinh xảo cũng không cài đàng hoàng. Trong lúc đang nhấc ngón tay thon dài, Tạ Thầm Thời quay mặt sang, bất ngờ nhìn thấy Hình Lệ đang lén lút rình coi cậu ấy.
“!”
Tạ Thầm Thời theo ánh mắt của cô ấy để ý thấy áo sơ mi rộng mở, hai ba cái nhấc tay đã nhanh chóng khép kín lại, ngay cả chỗ cổ áo cũng không lộ ra chút xíu sườn cổ, lạnh lùng liếc mắt sang giống như cảnh cáo: “Đừng có mà thương nhớ cơ thể cường tráng gợi cảm của ông đây nha.”
Ai ngờ, giây tiếp theo Hình Lệ đã giơ tay che mặt, cũng quên mất phải trả lời tin nhắn cho Tạ Âm Lâu.
Cô ấy dùng chất giọng hát của nữ trong Kinh kịch hét lên: “A, bẩn mắt của tôi rồi!”
—Hết chương 63—