Ông chủ Nhan đã thành công chốt đơn chiếc vòng ngọc bích, sau khi đích thân tiễn bà Khâu rời đi, ông ấy quay lại chỗ cũ, cầm hộp kính trưng bày lên, ngón tay nhàn nhã xoay chiếc nhẫn ngọc, sau đó mỉm cười nhìn Tạ Âm Lâu đang ngồi trong bàn trà: “Xem ra lần này chú có công lao không nhỏ nhỉ, sau này cho dù vai vế có thế nào thì Dung Dữ cũng phải gọi chú là chú như cháu.”
Tạ Âm Lâu pha trà, nhưng lại đưa cho Phó Dung Dữ ở bên cạnh, đãi ngộ rất khác biệt, rồi nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Gọi theo vai vế của mỗi người đi ạ.”
Cô là người có vai vế thấp, nên không thể để cho Phó Dung Dữ đi theo chịu thiệt thòi được.
Ông chủ Nhan nhìn cô, trong mắt có ý trêu đùa: “Nói đi, hôm nay cháu đến tìm chú là có việc gì, không phải đến để đưa thiệp cưới thật đấy chứ?”
Phó Dung Dữ tựa lưng vào ghế, khoác một tay lên vai Tạ Âm Lâu, dáng vẻ trông có hơi lười biếng, lên tiếng nói: “Đến để bàn việc làm ăn với chú.”
Nói xong liền quay mặt sang nói với Văn Cơ đang ngồi cạnh: “Lấy loại ngọc tốt nhất mà ông chủ cậu đã cất giấu ra đây.”
“Vâng ạ.” Văn Cơ đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng vén bức màn đi ra ngoài.
Ông chủ Nhan thấy vậy liền lấy quả óc chó ném về hướng Phó Dung Dữ, mỉm cười lắc đầu.
Những chiếc vòng ngọc mà ban nãy bà Khâu mua vẫn chưa phải là loại tốt nhất, thứ thực sự có giá trị chính là những chiếc vòng mà ông chủ Nhan không có mang ra trưng bày, chúng đều là ngọc trắng có khảm chuông.
Tạ Âm Lâu cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, những chiếc vòng tay này có lẽ là do Phó Dung Dữ đã bí mật nhờ ông chủ Nhan tìm.
Cô cụp mi xuống, ngón tay cầm lấy tách trà, vừa mỉm cười vừa nhìn hơi nước đang bay lên trong tách.
Cầm chiếc vòng ngọc trên tay nhưng vẫn chưa quên quả lựu đỏ ở ngoài sân.
Tạ Âm Lâu muốn ăn nên Phó Dung Dữ đích thân đi hái cho cô. Bên ngoài chiếu xuống những tia nắng chói chang, cô không màng đến hình tượng mà ngồi co ro ở trên ghế, không sợ sẽ làm nhăn vải của chiếc sườn xám trên người, co chân lại để mặc cho ánh nắng chiếu thẳng từ mái hiên xuống khuôn mặt xinh đẹp.
Ông chủ Nhan ở bên kia kêu Phó Dung Dữ nương tay, để lại cho ông ấy chút lựu đỏ trên cành.
Phó Dung Dữ nhẹ nhàng đáp một câu: “Âm Lâu thích ăn.”
“Ơ! Vậy cậu định hái trụi cây lựu này thật đó à.” Ông chủ Nhan nói vậy nhưng không hề có ý ngăn cản, ông ấy lấy một quả lựu từ trong giỏ ra ném cho Tạ Âm Lâu, sau đó nói ra câu đầy ẩn ý: “Có người nào đó cuối cùng cũng có được danh phận, thay đổi từ chó điên biến thành chó con, được dỗ vài cái thôi là đã bắt đầu vẫy đuôi rồi.”
Tạ Âm Lâu bắt lấy quả lựu, theo ám chỉ của ông ấy mà nhìn về hướng Phó Dung Dữ, lúc này anh đã xắn cổ tay áo sơ mi lên tận khuỷa tay, để lộ ra những hình xăm màu đen rõ ràng trên cổ tay mảnh khảnh, đạp chân lên ghế.
Ánh nắng chiều men theo khe hở của tán lá chiếu xuống người anh, dáng người mảnh khảnh được phác họa dưới vầng hào quang sáng chói vô cùng xinh đẹp.
Vài giây sau, cô quay đầu lại, nhìn thẳng vào ông chủ Nhan.
Nghe thấy giọng điệu của ông ấy đã nhẹ nhàng hơn một chút: “Năm đó Phó Dung Dữ trở thành con chó bị thương khắp mình mẩy, dáng vẻ không cam lòng đó chú đều nhớ kỹ trong lòng… Cháu nói xem, trước đây thằng bé muốn tặng cháu thứ gì cũng phải đợi đến sinh nhật của cháu để lấy đó làm cái cớ, dùng cách giấu tên để tặng quà đến tay cháu, mấy năm nay nó càng ngày càng có tiền, giá cả cũng ngày càng tăng, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi để mua sách cổ.”
Tạ Âm Lâu nghĩ đến mười cuốn sách cổ trong kho tàng ở nhà, trong lòng đột nhiên mềm nhũn cả ra, đầu ngón tay chậm rãi bấm vào quả lựu đỏ.
“Những năm đó anh ấy…” Cô nói với giọng điệu ngập ngừng: “Làm thế nào mua được sách cổ vậy ạ?”
“Những thứ tặng cho cháu đều là đồ cổ không còn sản xuất in ấn nữa nên đương nhiên rất khó mua.” Ông chủ Nhan khẽ nhướng mày, thành thật nói: “Hai năm đầu là chú nghĩ cách, vị hôn phu này của cháu phải kí vào hợp đồng bán thân đó.”
“Hợp đồng bán thân?”
“Nó là một hạt giống tốt trong kinh doanh.” Ông chủ Nhan là một người không bao giờ làm ăn thua lỗ, cả đời không vợ không con, tất nhiên sẽ muốn tìm một người có thể kế thừa ông ấy. Ông ấy nhìn trúng gia nghiệp trăm năm đã bị sụp đổ của nhà họ Phó, muốn kéo anh vào con đường này.
Vậy nên ông ấy đã đặt ra điều kiện, nếu như trong ba năm không thể trả được tiền mua sách cổ, thì anh sẽ phải bán thân làm việc ở tiệm này mười năm.
Tiếc rằng cuối cùng nó vẫn không thành hiện thực, ông ấy nói với Tạ Âm Lâu bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Nó tặng cháu sách cổ, điều đó chứng minh rằng mười năm nay nó chưa từng quên cháu dù chỉ một ngày.”
Tạ Âm Lâu sợ Phó Dung Dữ sẽ rời đi mà không có sự báo trước nào, chút tình bạn của thời niên thiếu đó sẽ không thể tồn tại theo năm tháng, sợ rằng khi gặp lại nhau anh sẽ hoàn toàn quên mất bản thân là ai.
Nhưng Phó Dung Dữ lại không hề quên, hơn nữa, anh còn lưu giữ hình xăm mà cô coi như báu vật lên máu thịt của mình.
Tạ Âm Lâu lại nhìn về phía đối diện, trong con gió nhẹ nhàng của buổi chiều cuối thu, hình ảnh Phó Dung Dữ đứng dưới tán cây lựu trong sân, mọi thứ đều đẹp đẽ đến nỗi vỡ òa trong tim cô.
——
Sau lùng sục hết cửa hàng đồ cổ của ông chủ Nhan, hai người ở lại dùng xong bữa tối mới ra về.
Tạ Âm Lâu hài lòng rời đi với một đống lựu đỏ trên tay. Ở trên xe, cô thầm nghĩ xem số lựu đỏ này nên chia như thế nào, mái tóc dài đen tóc rũ xuống mang tai, khuôn mặt nghiêm túc khẽ nở nụ cười.
Phó Dung Dữ tiến lại gần cô, dùng những ngón tay thon dài vuốt gọn mái tóc suôn mượt, sau đó dưới ánh đèn mờ tối, hai người lặng lẽ hôn nhau chừng mười phút. Người tài xế lái xe ở đằng trước thậm chí còn không dám chớp mắt nhìn lại.
Tạ Âm Lâu áp mặt vào người anh, giọng nói rất nhỏ: “Con mèo tên Bàn Bàn đó, sau đó thế nào rồi?”
Phó Dung Dữ trả lời: “Nó được nuôi ở trong nhà họ Phó, nhưng sau đó đã bị Phó Thanh Hoài bắt đi rồi.”
Con mèo trắng đó từ nhỏ đã được nuôi ở căn nhà cũ, đã sớm trở nên thân thuộc.
Vậy nên đó cũng là nguyên nhân Phó Dung Dữ không đưa đi, anh thấy cô có hứng thú bèn nói khẽ vào tai cô: “Lần sau có cơ hội sẽ đưa em đi thăm nó.”
Tạ Âm Lâu gật đầu, cô rất muốn xem thử hình dáng của con mèo đã ở bên cạnh bầu bạn với Phó Dung Dữ trong suốt những năm tháng đó. Trong giây lát, hơi thở của Phó Dung Dữ phả xuống cần cổ trắng nõn của cô, mang theo hương thơm nồng đậm.
Đôi mi cong cong của cô khẽ run rẩy, có một cảm giác khẩn trương khó hiểu, nín thở không nói chuyện, lại nghe anh tiếp tục thì thầm: “Lát nữa đi ngang qua tiệm thuốc, để cho tài xế dừng xe… Anh có thể vào đó mua chút đồ không?”
Tính ám chỉ trong câu hỏi dò của anh quá mạnh, ánh mắt nóng bỏng rơi xuống người cô.
Đêm qua ở biệt thự không hề có sự chuẩn bị trước, cả hai người đều bị cảm xúc mãnh liệt chi phối, nhưng chỉ cần một nụ hôn, một vài cái động chạm cơ bản thôi cũng đủ khiến cho cả hai cảm thấy thỏa mãn.
Nhưng bây giờ Phó Dung Dữ lại đề nghị được lên giường với cô, khiến cho cô xuất hiện cảm giác như lần đầu tiên.
Nói đúng ra thì còn hồi hộp hơn lần đầu.
Cô hít thở nhẹ, giọng bé đến mức không thể nghe thấy: “Ừm.”
Dưới ánh sáng mờ ảo, một nụ cười khẽ xuất hiện trên khóe miệng Phó Dung Dữ, ngón tay thon dài chạm vào hàng mi cong vút của cô.
Nửa tiếng sau.
Xe đúng thời gian về đến biệt thự, dưới ánh đèn lạnh lẽo, sắc trời bên ngoài cũng đã dần tối xuống, đợi tài xế và thư ký đi về hết, lúc xung quanh đã trở nên yên tĩnh, Phó Dung Dữ đi vòng qua cửa xe bên kia, mở cửa duỗi tay ôm cô xuống.
“Hay là anh nói với em vài câu đi.” Tạ Âm Lâu vẫn còn cảm thấy căng thẳng, cảm giác này xuất hiện khiến cô không thể cử động được tay chân, chỉ có thể ngồi cứng ngắc đợi anh bế vào thang máy.
Cô vốn dĩ muốn tranh thủ thời gian để làm dịu bầu không khí.
Ai ngờ đâu, Phó Dung Dữ chỉ một lòng muốn đi lên phòng ngủ chính ở lầu trên, lúc đứng trong thang máy đã đóng kín cửa, anh cởi gần hết nút áo sơ mi ra, để lộ ra cơ bắp đẹp đẽ, mùi tuyết tùng quen thuộc tràn ngập trong không khí.
Bức tường giống như một tấm gương lạnh lẽo dán vào lưng Tạ Âm Lâu, khiến cô hoảng hốt giống như sắp rơi vào cơn mê mẩn.
Cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị hôn, dưới ánh đèn rực rỡ, cô thấy rõ Phó Dung Dữ hôn cô như thế nào, bàn tay đó đã cởi cúc áo sườn xám của cô một cách thuần thục ra sao.
“Em vẫn căng thẳng à?”
Anh tìm kiếm đầu lưỡi của cô rồi ngậm lấy, hỏi bằng chất giọng khàn khàn.
Chưa đến hai phút sau, Tạ Âm Lâu đã nhìn thấy bản thân của hiện tại trong gương, bộ sườn xám nghiêm chỉnh đã xộc xệch, khuy áo cũng đã bị cởi ra vài cái, lờ mờ có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết và mái tóc dài như lụa đen xõa trên đầu vai, làm tôn lên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô, mang thêm chút long lanh ướt át.
Cô dời tầm mắt đi, tiếp tục hôn anh, hơi thở nóng rực: “Phó Dung Dữ.”
“Hửm?”
“Khi còn nhỏ tình cảm của chúng ta vẫn chưa phát triển đến bước này, anh giả bộ châm chước cho em đi, đừng vậy mà.” Lời cô muốn nói đã bị môi răng chặn lại, Phó Dung Dữ tiếp tục hôn cô một cách mạnh mẽ, từng ngón tay siết chặt lấy eo cô, cảm giác mãnh liệt này khiến Tạ Âm Lâu phải ngước lên nhìn anh.
Không biết đã quá ba giây hay chưa, hay là đã hơn như thế.
Phó Dung Dữ ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực, yết hầu di chuyển lên xuống: “Không nhịn nổi nữa… Âm Lâu, mỗi một tấc da thịt trên người em, anh đều muốn.”
——
Đêm đã khuya, đống lựu đỏ ở đằng sau xe dường như đã không còn ai nhớ đến.
Đèn trong biệt thự hết tắt rồi lại sáng, nhiệt độ trong phòng ngủ đã được điều chỉnh thích hợp, cổ tay trắng nõn của Tạ Âm Lâu rã rời nằm dưới lớp chăn bông, vòng ngọc không biết đã quăng ở nơi nào, thay vào đó là bị chiếc thắt lưng màu đen quấn lỏng lẻo.
Cô vừa ngủ một giấc dậy, ánh sáng vẫn chưa xuyên qua lớp rèm dày, xoay người sang bên cạnh, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy chiếc chăn bông.
Không bao lâu sau lưng cô đã dán vào lồng ngực Phó Dung Dữ, ở đó có nhiệt độ thuộc về anh, màn đêm nhuộm đôi mắt màu hổ phách của anh thành màu đen sâu thẳm, khóa chặt lấy cô: “Hôn một lát nhé?”
Tạ Âm Lâu gần như không từ chối anh, ngay cả khi lông mi của cô đã díu lại vì buồn ngủ.
Chỉ là đang trao nhau cái hôn, cô lại không nhịn được trêu chọc anh: “Thể lực của Phó tổng… tốt thật đấy. Xem ra lúc chưa có thân phận và sau khi đã có thân phận, ngay cả trên chuyện này cũng có sự khác biệt.”
Phó Dung Dữ thấp giọng hỏi có gì khác biệt?
Tạ Âm Lâu là người duy nhất trải nghiệm, tất nhiên sẽ là người có nhiều tiếng nói nhất, cô giơ cánh tay trắng muốt lên ôm lấy bờ vai của người đàn ông, nhắm mắt lại nói: “Kích thích hơn, mà cũng lạ thật, đàn ông bình thường chẳng phải sẽ cảm thấy những mối tình trong tối kích thích hơn sao, tại sao anh lại không giống như vậy?”
Phó Dung Dữ hôn lên nốt ruồi son ở dưới mí mắt cô, rất tự nhiên trả lời: “Em cũng đã nói đó là những người đàn ông bình thường mà.”
Tạ Âm Lâu ngẩn người ngẫm nghĩ lại, quả thực là đã có những lúc như vậy, cô không nhịn nổi mà bật cười, cứ nghĩ đến là không khỏi cười thành tiếng. Cô men theo đường quai hàm của anh, chậm rãi dời xuống yết hầu, sau đó dùng răng khẽ gặm cắn: “Đây là phần thưởng của công chúa nhỏ dành cho anh.”
Cảm giác đau đớn khẽ len lỏi vào trong máu thịt, nhưng Phó Dung Dữ vẫn sẵn lòng đón nhận, anh ôm lấy khuôn mặt của cô, đưa sát đến vị trí trái tim mình: “Nào công chúa nhỏ, cắn ở chỗ này một miếng.”