Đêm trước hôn lễ, áo cưới đặt may ở tiệm may cũng kịp thời đưa đến biệt thự nhà họ Tạ trong đêm tuyết rơi.
Khương Nại mang theo mấy người giúp việc giúp sửa sang lại, Tạ Âm Lâu thân là cô dâu ngược lại khá nhàn nhã, cầm một ly trà trái cây nóng đi xuống lầu, chợt thấy cách đó không xa Tạ Thầm Thời đang kéo Tạ Thầm Ngạn vào phòng ngủ, cửa không đóng chặt, đèn màu ấm tỏa sáng rực rỡ, cô đến gần thì thấy hai anh em đang thử âu phục.
Trên mép giường và ghế sô pha bằng da thật màu đen đều chất đống không ít, dáng vẻ của Tạ Thầm Thời như thể nhất định phải cướp được spotlight của chú rể, trước tiên thử một bộ âu phục màu xanh đậm, đứng trước gương soi toàn thân, hết nhìn vai trái rồi lại nhìn vai phải, chê màu sắc này quá nghiêm túc.
Tạ Thầm Ngạn thì ngược lại, cậu ấy chọn một bộ âu phục màu xanh đen, không nhanh không chậm nói cho Tạ Thầm Thời biết: “Ngày mai chị mặc áo cưới màu trắng, anh rể nhất định sẽ chọn âu phục màu đen, đừng để đụng màu.”
Tạ Thầm Thời lại chọn một bộ âu phục màu đỏ sậm từ phòng thay đồ, gương mặt của cậu ấy rất điển trai, hoàn toàn có thể áp đảo màu sắc này, ngắm nghía một lúc cảm thấy rất hài lòng, cậu ấy sửa sang lại cổ áo cho thẳng đứng rồi nói: “Lát nữa để mẹ đánh giá.”
Tạ Thầm Ngạn nghiêng người dựa vào mép tủ, dáng người được phác họa càng thêm thẳng tắp, nghiêng đầu chọn một cặp khuy măng sét và cà vạt cao cấp, cũng thuận tiện chọn cho Tạ Thầm Thời một bộ phối hợp.
Hai anh em chọn quần áo xong thì bị Khương Nại gọi xuống lầu trang trí phông nền.
Hoa hồng đặt sẵn đều bỏ trong phòng khách, phải dọn ra ngoài, trang trí dọc theo cầu thang đến phòng khách, mỗi cánh cửa sổ cũng phải treo lên. Gió tuyết bên ngoài đã ngừng thổi, nhiệt độ ban đêm lại cực kỳ rét lạnh.
Tạ Thầm thò người ra ngoài cửa sổ treo hoa lên, từng sợi lông mi đen nhánh dính nước như sắp đóng băng, lúc chạy vào trong nhà bèn làm nũng với Khương Nại: “Mẹ, vì để long trọng nghênh đón con rể mà một đứa con trai của mẹ sắp ch3t cóng rồi.”
Ngón tay trắng nõn của Khương Nại xoa xoa vành tai đỏ ngầu của cậu ấy, cười yếu ớt nói: “Ngoan, mau uống chén canh gừng đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Tạ Thầm Thời ghét nhất là uống loại đồ cay cổ họng này, vừa nghe thấy canh gừng đã bỏ chạy mất dép.
Tạ Thầm Ngạn hiển nhiên phối hợp hơn một chút, nhận lấy chén trà mẹ đưa tới, mặt không đổi sắc uống hết.
Dưới lầu náo nhiệt đến nửa đêm, Tạ Âm Lâu đã sớm bị mẹ đuổi về phòng để ngủ sớm. Sau khi tắt đèn, cô quấn áo ngủ thoải mái lật qua lật lại trên giường, không hiểu sao lại mất ngủ.
Đứng lên đốt nến thôi miên cũng vô dụng, vầng sáng yếu ớt chiếu vào rèm cửa sổ, cũng tôn lên dáng người mảnh mai ôm đầu gối của cô.
Tạ Âm Lâu lục lọi di động dưới gối, lén lút nhắn tin cho Phó Dung Dữ: “Cô dâu của anh có chút căng thẳng.”
Cũng không biết Phó Dung Dữ đã ngủ chưa.
Chắc chắn là chưa ngủ được, dù sao trong nhà anh cũng không có người lớn lo liệu những thứ này, mọi việc lớn nhỏ trong hôn lễ đều phải tự mình chuẩn bị.
Kết hôn.
Nghĩ đến từ này, Tạ Âm Lâu bất giác cảm thấy lồng nguc có chút ngọt ngào, lại càng có thêm tinh thần, đứng dậy bật đèn xỏ đôi dép lê đi đến phòng thay đồ kéo rương gỗ hoa lê về mép giường, sau đó ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng mở ra.
Cô ngồi quỳ trên tấm chăn mềm mại, rút ra một bức thư tình hoa hồng, mượn chút ánh sáng để đọc.
Lá thư này được Phó Dung Dữ viết vào năm cô mười lăm tuổi: ⌈Âm lâu, tuyết ở Lịch Thành ngừng rơi rồi, tài xế ăn nhầm bánh ngọt có lòng đỏ trứng bị phát hiện lái xe trong tình trạng say xỉn, chú Thế được thư ký chạy tới đón đi, còn anh ở ven đường lại gặp được một cô gái bị tật ở mắt phải.⌋
⌈Ông bà của cô gái kia đều bị ung thư giai đoạn cuối, tuổi của cô ấy xấp xỉ với em, dựa vào chút tài lẻ thêu thùa lập ra một quầy hàng, may vá cho người khác để kiếm tiền nuôi sống bản thân, nhìn thấy cô ấy, anh lại nhớ đến chuyện Trì Lâm Mặc nói gần đây em đang mê học thêu thùa.⌋
⌈Không hiểu sao anh lại đứng ngẩn trước quầy hàng không đi, cô gái đó hỏi anh muốn gì? Anh bèn c0i áo khoác ra, nhờ cô ấy thêu một đóa hoa tường vi vào ống tay áo.⌋
⌈Tay nghề của cô ấy rất tốt, chỉ lấy của anh mười tệ...⌋ ⌈Tài xế bảo anh đến lúc phải đi rồi, lúc lên xe anh có ngoái đầu nhìn thoáng qua, dưới ánh đèn đường đêm khuya, cô ấy mặc áo bông màu vàng ngồi trước ghế nhựa, đầu ngón tay cầm tờ tiền kia, ngẩng đầu nhìn thấy bông tuyết bay xuống rồi nở một nụ cười.⌋
⌈Ánh mắt của cô ấy cũng giống em, rất sạch sẽ, lại biết thêu thùa, sau đó anh đã nhờ Phó Thanh Hoài ra mặt tài trợ cô ấy đi học, bị chú ấy trêu là doanh nhân không làm lại đi làm người tốt trước.⌋
⌈Có lẽ chú ấy không biết, Số lần anh mềm lòng chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà em lại chiếm hơn phân nửa.⌋
Ngày hôm sau tuyết ngừng rơi, ngày 10 tháng 11, thích hợp để kết hôn.
Tạ Âm Lâu cảm giác mới chợp mắt không bao lâu đã bị người khác lay dậy, cô nheo hàng lông mi cong vút nhìn mọi thứ đều mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Tạ Thầm Thời.
“Mau dậy đi, đội trang điểm chuyên dụng của mẹ từ năm giờ sáng đã đến rồi đấy.”
Tạ Âm Lâu được đỡ ngồi dậy, vừa có chút tỉnh táo đã đưa tay s0 soạng thứ gì đó trong chăn, nhẹ giọng than thở: “Thầm Thời, đừng đè lên thư của chị.”
Tối hôm qua cô mất ngủ nên đã đọc những bức thư tình hoa hồng này hết lần này đến lần khác, cũng không biết đã ngủ quên từ lúc nào.
Tạ Thầm Thời chỉ vào thùng gỗ bên cạnh, nói: “Yên tâm, một bức cũng không thiếu, đều ở đây cả.”
“Em không đọc lén đấy chứ?”
“Bộ ông đây nhiều chuyện lắm sao?”
Tạ Thầm Thời không có hứng thú xem thư tình của Phó Dung Dữ, khẽ chậc một tiếng.
Tạ Âm Lâu đưa tay xoa xoa khuôn mặt buồn ngủ, vừa thấy Tạ Thầm Thời đã mặc bộ âu phục màu đỏ sậm, ngay cả kiểu tóc cũng đã được tạo kiểu đặc biệt, mà cô dâu là cô còn mặc váy ngủ, đầu tóc cũng rối tung không có hình tượng, quả thật có chút không nói nổi.
Vì thế cô nhanh chóng rời giường, lấy tốc độ nhanh nhất đi vào phòng tắm rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng ăn tạm trong phòng ngủ.
Đội trang điểm của mẹ thấy cô tỉnh giấc thì xách đồ lên lầu, ước chừng hơn mười người.
Cũng may không gian trong phòng lớn, chen chúc đủ.
Mà Tạ Thầm Thời thì được mời ra ngoài để chiêu đãi các chị em trong gia tộc được chọn làm phù dâu.
Tạ Âm Lâu ngồi trước gương trang điểm, qua tấm gương rộng rãi nhìn mọi người vì cô mà tất bật chuẩn bị, nói không khẩn trương là giả. Có lẽ nhận ra trạng thái của cô dâu, thợ trang điểm bèn nói đùa: “Lần trước lúc thử trang điểm, tôi đã nghĩ cô và mẹ cô giống nhau như vậy, tiết kiệm cho chúng tôi được không ít lượng công việc.”
Tạo hình cho Khương Nại quen rồi, đổi một khuôn mặt tương tự tất nhiên tay nghề không hề bị áp lực.
Tạ Âm Lâu cong đuôi mắt mỉm cười, lại chuyển tầm mắt nhìn mình trong gương.
Trang điểm xong, áo cưới treo trong phòng thay đồ cũng được hai vị trợ lý khiêng ra.
Tạ Âm Lâu còn chưa mặc vào người, đội ngũ trang điểm đã có người phát ra tiếng thở dài cảm thán: “Đẹp quá.”
“Đây là thiết kế của hãng nào vậy?”
“Hay là áo cưới cao cấp trong viện bảo tàng nào đó, chưa từng thấy qua nhỉ.”
“Là hàng đặt riêng đấy.”
Tạ Âm Lâu tự mình chọn kiểu dáng, trên áo cưới màu trắng thêu một mảng lớn hoa tường vi bằng ren, trên tà váy đuôi dài còn khảm đầy ngọc trai.
Sau khi mặc lên người, khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ kia vô tình nghiêng sang một bên, đúng lúc ánh mặt trời ngoài bệ cửa sổ nhàn nhạt chiếu vào, làm bật lên sườn cổ trắng nõn cùng xương quai thon dài. truyện tiên hiệp hay
Nửa năm nay cô giữ gìn dáng người rất tốt, cả người đều toát lên vẻ đẹp thuần khiết trong sáng.
Tất cả mọi người trong phòng ngủ đều không dời mắt được, mà Tạ Âm Lâu xoay người, phối hợp với thợ trang điểm đeo những món trang sức có giá trị cao ngất trời lên tấm lưng trần mịn màng của cô, da thịt nhìn thế nào cũng cảm thấy trắng nõn, đứng ở khoảng cách gần cũng tìm không thấy nửa điểm tỳ vết.
Buổi trưa, lầu trên lầu dưới biệt thự đều vô cùng náo nhiệt.
Phó Dung Dữ dựa theo tập tục đến đón dâu, mặc dù nhà tân hôn chỉ cách một con đường, nhưng những thứ nên chuẩn bị anh cũng đã chuẩn bị, ngay cả nhóm phù rể cũng mời hơn mười người.
Cậu ấm nhà giàu khác kết hôn, nhiều lắm cũng chỉ mời mấy vị phú nhị đại đến chống đỡ cục diện.
Nhưng nhóm phù rể của Phó Dung Dữ đều là những người thừa kế của những gia đình giàu có bậc nhất, cũng có mấy người mới lên nắm quyền làm chủ gia tộc.
Tạ Âm Lâu mặc áo cưới xong bèn yên lặng ngồi ở mép giường, lông mi cong cong mềm mại rủ xuống, nhìn vòng ngọc phù dung giữa cổ tay để giảm bớt tâm tình khẩn trương.
Mười phút sau, cửa phòng ngủ chính được kéo ra từ bên ngoài.
Là Tạ Thầm Thời ôm cô ra ngoài trước, đợi đến đầu cầu thang mới để Tạ Thầm Ngạn ôm xuống lầu.
Vì áo cưới quá nặng, Tạ Thầm Thời lại đang mặc một bộ âu phục thể hiện dáng người cao ngất, lúc cúi người ôm cô, Tạ Âm Lâu hiếm khi cảm thấy cơ bắp trên cánh tay cậu ấy đang run rẩy, cô nhẹ nhàng nhấc cổ tay khoác lên vai em trai, đuôi mắt đượm ý cười: “Thầm Thời, quan tâm đến sắc đẹp quá mà quên mất tập thể hình rồi sao?”
Tạ Thầm Thời nói: “OK, ông đây yếu.”
Cậu ấy tuyệt đối không thừa nhận là bởi vì hồi hộp, bước vài bước tới đầu cầu thang giao Tạ Âm Lâu như một món đồ dễ vỡ cho Tạ Thẩm Ngạn, áo sơ mi trên lưng cũng đã bị mồ hôi thấm ướt.
Tạ Thầm Ngạn lại vững vàng hơn rất nhiều, sải bước dọc theo cầu thang tô điểm hoa hồng đi xuống dưới.
Theo tầm mắt dần dần rõ ràng, Tạ Âm Lâu nhìn thấy trong phòng khách rộng rãi đều là bạn bè thân quen tới chúc phúc cho cô, đứng ở phía trước nhất là Phó Dung Dữ đang mặc bộ âu phục thuần đen, hôm nay trông anh đẹp trai hơn bất kỳ người đàn ông nào trong căn phòng này, trước nguc cài nhánh hoa tường vi, làm tôn lên khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng kia. Còn cách xa nhau không xa, anh khẽ nở một nụ cười dịu dàng với cô.
Bất luận là mười năm hay là bao lâu......
Hơn một trăm phong thư và sách cổ tặng cô hàng năm, Tất cả đều khiến cho Tạ Âm Lâu có cảm giác như anh chưa từng rời đi, vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Đi xuống cầu thang, cô nhìn ba mẹ và hai em trai, đáy mắt bắt đầu mờ sương, trong lòng cũng biết rõ sau khi cử hành xong nghi thức này, bản thân đã hoàn toàn trưởng thành, gả cho người khác.
Cảm xúc muốn khóc trong nháy mắt ập đến, những giọt nước mắt như pha lê cũng lăn dài trên má.
Tạ Thầm Ngạn cúi đầu nhìn cô, giọng nói lạnh lùng thường ngày trở nên vô cùng dịu dàng: “Đừng khóc, sẽ làm trôi lớp trang điểm đó, sau này muốn về nhà, bọn em và ba mẹ đều ở đây chờ chị.”
Tạ Âm Lâu cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, cô cũng không muốn biến thành cô dâu xấu xí, trên mặt lại bày ra nụ cười.
Cuối cùng Tạ Thầm Ngạn vững vàng đặt cô vào lồng nguc Phó Dung Dữ, môi mỏng cười nói: “Giao cho anh dỗ đấy, anh rể.”
Cánh tay của Phó Dung Dữ còn vững chãi hơn cả cậu ấy, ôm chặt Tạ Âm Lâu đang mặc áo cưới vào trong nguc, ở trước mắt bao nhiêu người, đôi môi mỏng khẽ lướt qua đuôi mắt hơi ửng đỏ của cô, đặt xuống một nụ hôn.
Tạ Âm Lâu vươn tay ôm chặt cổ anh, giờ phút này không cần nói gì cả, chỉ cần một cái ôm nhè nhẹ là đã vượt qua tất cả.
Chú rể của cô đã đến đón cô rồi.
—— Địa điểm tổ chức hôn lễ là một nhà máy rượu lớn nhất Tứ Thành, với địa vị hiển hách của nhà họ Tạ trong giới quý tộc, những người đứng đầu những gia đình hào môn tất nhiên sẽ có mặt, hơn nữa các ngôi sao nổi tiếng lừng lẫy có giao tình rất tốt với Khương Nại trong giới giải trí cũng hiện diện chúc phúc.
Một đám cưới nổi tiếng như vậy, có thể nói là trực tiếp oanh tạc toàn bộ mạng xã hội.
Sáng sớm đã có gần hàng trăm phóng viên truyền thông canh giữ ở cửa ra vào nhà máy rượu chờ phỏng vấn, tùy tiện bắt đại một người cũng đều là tai to mặt lớn.
“Nghe nói chưa, hôn lễ lần này người chứng hôn là Phó Thanh Hoài đến từ nhà họ Phó, gia đình quyền quý nhất Lịch Thành, không ngờ anh ta còn trẻ tuổi mà lại có bối phận cao như vậy, tham gia tiệc cưới với thân phận là chú út của chú rể đấy.”
“Lần này nhà họ Tạ gả con gái, là đám cưới cao cấp tiêu chuẩn nhất mà tôi từng chứng kiến, ngay cả người dẫn chương trình cũng là mỹ nhân Khương Nùng - phát thanh viên đắt nhất đài truyền hình đấy...”
“Trong tiệc cưới đêm nay, các nhà tài phiệt hàng đầu và các ngôi sao giải trí cao cấp giống như không cần tiền vậy. Năm phút trước, Hề Vạn Thanh và Trì Chu mang theo con trai ca vương mới vừa đi qua, Hề Vạn Thanh đã rút khỏi vị trí ảnh đế nhiều năm không lộ mặt trước truyền thông, lần này lại không từ chối phỏng vấn.”
“Đáng tiếc chúng ta không thể khiêng máy ảnh vào đó, lần này việc quay phim cho hôn lễ đều bị Trần Nho Đông nhận thầu, tổng đạo diễn không kiêng dè chút nào —— ”
“Biết thỏa mãn đi, ít nhất Phó Dung Dữ còn cho phép chúng ta phỏng vấn bên ngoài nhà máy rượu đấy.”
“Cũng đúng, hôn lễ còn nửa giờ nữa là bắt đầu rồi.”
- -----oOo------