Bắt đầu từ khi Kiều Niên học nhảy thì cũng chịu qua nhiều vết thương, lớn nhỏ đều có, cậu là người có tinh thần, năng lực hồi phục cũng khá nhanh, dù bị sái chân nhưng chỉ một tuần trên cơ bản là đã khỏi hẳn.
May mắn không bị chậm trễ môn học chuyên ngành, nhưng lại bị trễ hẹn với bữa cơm của Diệp Âu, Diệp Âu cũng rất tùy tiện, thấy vậy thì đơn giản là anh ta hoãn lại, hẹn một đám bạn tốt ăn bữa cơm vào tối thứ Sáu, hôm đó vừa hay cũng là sinh nhật anh ta luôn.
Ngày hôm đó Kiều Niên chuẩn bị đi phòng đàn luyện hát thì vừa vặn nhận được thông báo đồ chuyển phát đã đến, cậu âm thầm vui vẻ trong lòng, lập tức lái con xe điện eDonkey đến trạm nhận đồ chuyển phát, bóc hộp ra, đồ được bọc trong bao.
Ngồi trước cây đàn Piano ngón tay cậu lưu loát tấu lên các nốt trong bản nhạc, lười nhác ngâm nga chuẩn xác theo những âm cao đó, tuy rằng tay vẫn chơi đàn rất liền mạch nhưng trí óc cậu giờ đang trống không, sau một hồi cậu dừng tập luyện, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy từng đám hoa tươi như càng thêm sắc, đẹp đến mức làm người ta phải xấu hổ. Trong nháy mắt cậu đã hiểu được ý nghĩa của câu lòng tưng bừng muốn nở hoa.
Chỉ cần vừa liếm môi dưới cậu liền có thể cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của Nguyên Thỉnh Trình áp thật mạnh vào đầu lưỡi cậu, cả người sắp tê liệt như bị phỏng đến nơi. Nguyên Thỉnh Trình hôn vừa ướt át vừa ngây ngô như một đứa trẻ bốn tuổi vì chưa hiểu rõ nên còn ngu ngơ. Nhớ lại Kiều Niên chỉ có thể cười xòa.
Có lúc cậu lại cảm thấy không chân thật như đang sống trong mộng. Nguyên Thỉnh Trình thích cậu là chuyện không biết khởi đầu từ đâu mà cũng không biết vì sao mà trào dâng.
Cậu trải ra một mảnh vui sướng vô lý, móc sợi chỉ khâu ra một đường nhát gan xiêu vẹo trong lòng.
Có người gõ thùng thùng vài tiếng lên cửa phòng đàn, Kiều Niên đoán đã đến giờ hẹn sẵn nên người ta đến đuổi người. Cậu thu gọn sách lại, quay đầu nhìn ra cửa sổ thủy tinh nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy cổ và hầu kết nhô ra của người nọ.
Liếc mắt một cái liền nhận ra là Nguyên Thỉnh Trình.
Kiều Niên mở cửa, Nguyên Thỉnh Trình đang cúi đầu trượt điện thoại trong tay, nghe thấy tiếng thì cậu ngẩng khuôn mặt lạnh nhạt lên, nhìn thấy Kiều Niên cậu liền ngẩn ngơ một lúc rồi lập tức nở nụ cười: “Niên Niên, cậu cũng ở đây à. Tôi có hẹn trước rồi.”
Nguyên Thỉnh Trình đội mũ lưỡi trai, ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng, áo hoddie nam phối với quần thể thao, lưng đeo đàn ghita, dáng người cao ngất đứng trang nghiêm ở ngoài cửa, ánh mặt trời chiếu xuống người đang cười thật là một cảnh đẹp ý vui.
“Cậu đến rất đúng lúc.”
Nguyên Thỉnh Trình nghĩ Kiều Niên đang nói mát thì nhẹ giọng nói: “Vậy nếu cậu muốn dùng thì tôi đi tìm phòng đàn khác cũng được.”
Kiều Niên lắc đầu, nhếch môi mỉm cười, kéo tay cậu: “Cậu cứ vào phòng trước đi.”
Sau khi vào cửa không gian giống như lập tức bị thu hẹp lại rất nhiều, như chỉ đủ chứa hai người đang cuồng nhiệt ôm nhau, cảm giác như đang vụng trộm yêu đương hẹn hò vậy. Nguyên Thỉnh Trình rất cao, mặt cậu không chút thay đổi thu hẹp khoảng cách tiến gần đến trước người Kiều Niên, đúng là dẫn sói vào nhà, Kiều Niên gần như hít thở không thông, muốn cuộn lại cái tai đã hồng rực vì xấu hổ của mình, tiếc thay cậu không phải là mèo.
Trái lại cậu hơi túng quẫn, lấy sách chặn lại cánh cửa sổ trong suốt, ngăn chặn ánh mắt người ngoài.
Nguyên Thỉnh Trình thả đàn ghita xuống, ngây thơ chất phác hỏi: “Sao vậy, cậu muốn đánh đàn cho tôi nghe? Hay là nhảy cho tôi xem?”
“Đương nhiên không phải.” Tay Kiều Niên thò vào trong túi sách: “Cậu còn nhớ chúng ta đã đánh cuộc không?”
“Ừ, còn nhớ.” Nguyên Thỉnh Trình gật đầu: “Cậu muốn làm gì? Mời cậu ăn cơm à?”
Nguyên Thỉnh Trình thật là đơn thuần. Kiều Niên nghĩ thầm.
“Không phải, so với chuyện đó còn thú vị hơn.”
Nguyên Thỉnh Trình đột nhiên nghĩ ra, đoán có lẽ yêu cầu không đơn giản như vậy: “Cho nên?”
“Đừng khẩn trương vậy, tôi chỉ muốn tặng cậu món quà thôi.”
Kiều Niên hôm nay không trang điểm loè loẹt, ngay cả đinh tán tai cũng không đeo, tóc thả xõa tự nhiên, còn có mấy dúm tóc ngắn nhô lên, vừa thấy liền biết là bộ dạng ngủ trưa vừa mới tỉnh. Nửa người trên cậu mặc một cái áo lông cao cổ lỏng lẻo qua loa màu trắng sữa, trông giống như học sinh trung học sạch sẽ lanh lợi, làm cho người ta tưởng nhầm cậu thành chú cừu non ngoan ngoãn, Nguyên Thỉnh Trình như còn có thể ngửi thấy mùi vị của bánh quy bơ.
Nguyên Thỉnh Trình thả lỏng người: “Quà à?”
“Rất hợp với cậu, cậu muốn xem không?”
“Muốn chứ, cậu đưa thứ gì tôi đều thích.”
Đáy mắt Nguyên Thỉnh Trình lóe sáng, hai tay ôm lấy eo Kiều Niên đung đưa người cậu, giọng điệu có phần hưng phấn nói : “Quà gì vậy? Tôi biết Niên Niên rất tốt mà.”
Khi Kiều Niên lôi ra một cái dây xích cổ màu đen thì sắc mặt Nguyên Thỉnh Trình biến đổi đủ màu, đầu tiên là giận tái cả mặt, sau lại lúc hồng lúc trắng, cuối cùng đen kịt như màu cái dây, bộc lộ rõ tâm trạng khó xử của cậu.
“Có ý gì? Cậu muốn tôi đeo sao?”
Kiều Niên cười không có ý tốt: “Vậy cậu còn nhớ cậu đã từng nói, nếu lại để ý tôi nữa thì cậu là chó không?”
Mặt Nguyên Thỉnh Trình đau khổ: “Kiều Niên, tôi quen cậu lâu như vậy mà không phát hiện hóa ra cậu lại là một tên biến thái.”
“Đánh cuộc là do cậu đề xuất, nếu còn nói chuyện với tôi nữa thì sẽ là chó cũng là do cậu nói.” Kiều Niên biểu hiện hết sức vô tội .
“Cậu thật sự muốn tôi đeo cái này sao? Có thể đổi yêu cầu khác không? Cái này biến thái quá.”
“A Trình, không phải chỉ là một thứ đồ trang sức thôi sao, làm sao lại biến thái được.”
Nguyên Thỉnh Trình than thở nói: “Cái này chỉ có chó mới đeo…”
Tuy Nguyên Thỉnh Trình thích Kiều Niên, nhưng bản chất cậu vẫn là một trai thẳng cứng nhắc, thật sự không thể tiếp thu được thứ này.
“Anh, có gan đánh cuộc có gan chịu thua, có đúng không.” Kiều Niên vòng tay ôm cổ cậu dỗ dành.
Dù sao cũng là mình khơi mào chuyện này trước, đàn ông nói được làm được, đã hứa thì phải giữ lời.
“Được, đến đây đi.” Nguyên Thỉnh Trình nhắm mắt lại, như chuẩn bị chịu khổ hình.
Con trai nhà lành nghe lời rồi, Kiều Niên chậm rãi đeo lên giúp cậu.
Đeo xong dây xích cổ thuần một màu đen, Nguyên Thỉnh Trình khẽ kéo thử, chất rắn lạnh lẽo kề sát làn da nóng bỏng, kích cỡ vừa đúng, không cọ sát cũng không cấn da, giống như được đầu ngón tay mát lạnh của Kiều Niên vuốt ve, nhưng cậu vẫn không quen cảm giác bị trói buộc như vậy.
Kiều Niên cười hài lòng, vẻ mặt kiêu ngạo ngày thường không lộ ra cũng dần xuất hiện: “Nguyên Thỉnh Trình, lúc nào cũng phải đeo, tôi không cho phép thì không được tháo ra.”
Khuôn mặt lạnh lùng của Nguyên Thỉnh Trình đỏ ửng lên, hờ hững nói: “Kiều Niên, cậu cứ thích đùa nghịch tôi.”
Ngón trỏ Kiều Niên nhéo vòng xích màu vàng trên dây: “Vậy cậu còn thích tôi không? Không thích thì tháo xuống luôn đi.”
Kiều Niên đã từng nói qua câu nói giống vậy vào năm cậu mười tuổi.
“A Trình, cậu toàn chơi cùng Giai Giai thôi. Bọn họ bảo cô ấy là bạn gái nhỏ của cậu.”
“Cái rắm ấy, ai dám nói lung tung vậy, để tôi đánh nó, cậu ta chỉ là bạn ngồi cùng bàn với tôi thôi!”
“Vậy còn tôi thì sao?”
“Cậu là anh em tốt của tôi.”
“Cậu thích Giai Giai hay là thích tôi?” Kiều Niên hỏi dỗi.
“Đương nhiên là cậu rồi.”
Ngày hôm sau, Kiều Niên tự mình buộc một sợi dây đỏ lên cổ tay Nguyên Thỉnh Trình: “A Trình, dùng cái dây này buộc chặt cậu lại thì cậu phải luôn ở bên cạnh tôi.”
“Tôi không thích cái này, cái dây đỏ này như của con gái ấy.”
Cậu không thích thì tôi tháo xuống. Trong giọng nói của Kiều Niên chứa cả tiếng khóc nức nở.
Cực kỳ thích! Nguyên Thỉnh Trình phải la lớn lên.
Lai lịch của sợi dây đỏ rất đơn giản, Kiều Niên chọn hai sợi rẻ nhất ở cửa hàng đồ chơi cũ nát, còn có thể điều chỉnh kích cỡ, cậu dùng tiền tiêu vặt một tuần để mua về.
Không thể để cho Nguyên Thỉnh Trình vụng trộm rời đi giống bố mình.
Kiều Niên bé nhỏ lo được lo mất đặc biệt ngây thơ. Cậu khát vọng có thể dùng một sợi dây giữ lại người bạn tốt nhất ở bên người mình. Vĩnh viễn không rời xa nhau, vĩnh viễn chỉ thích một mình cậu.
Khó trách.
Nguyên Thỉnh Trình nắm cổ tay cậu, kiên định nhắc lại một lần nữa: “Tôi cực kỳ thích luôn.”