Dưới Đầu Ngón Tay

Chương 17: Phập phồng



Vào buổi tối, cánh cửa phòng tập múa của Tòa nhà nghệ thuật vẫn khép hờ, thắt lưng của Kiều Niên treo ngược trên thanh gỗ dài, phần bụng cong tựa mái vòm và cánh tay dài chống đất tạo thành một vòng cung nhẹ nhàng và duyên dáng được vẽ nên bằng một nét bút cứng cáp. Nhìn từ xa, cơ thể gần như gấp lại giống hệt một tấm chăn mềm và nhẹ. Ngọn đèn sợi đốt treo lơ lửng trên chóp mũi lấm tấm mồ hôi, mặt cậu hướng lên trên, tập luyện lâu quên bẵng cả thời gian, đôi mắt tê dại có thể nhìn thẳng vào quầng sáng chói lóa.

Cánh cửa mở ra, một bóng người cao gầy đến gần Kiều Niên, đứng trước mặt cậu, chặn ánh sáng trắng lại, như một đám mây mù che khuất ánh mặt trời đang thiêu đốt. Bên ngoài, thực sự co tia chớp xẹt qua, Kiều Niên đột nhiên thấy hoa mắt chóng mặt.

“Đàn em, cậu tập lưng xong chưa?”

Kiều Niên thu cánh tay về, xuống khỏi cột, co người vặn lại eo, ngoái đầu nhìn anh ta, “Vâng, xin lỗi, tôi tưởng không có ai trong phòng tập múa này. Tôi sẽ đi ngay đây.”

“Tôi không đến để chiếm phòng tập múa. Tôi đến tìm cậu. Cậu là Kiều Niên đúng không. Thầy Thẩm khoe với tôi là cậu có kỹ năng cơ bản vững chắc nhất, và rất chịu khó. Giờ được thấy quả đúng là không nói ngoa.”

“Cám ơn đàn anh đã khen, xin hỏi đàn anh tên là gì?”

Sau khi vặn lại eo, Kiều Niên thẳng lưng, đứng dậy, ngồi trên thảm và cởi giày, cầm áo khoác đắp lên vai, chuẩn bị rời đi.

“Tôi tên là Diệp Âu, bạn của Du Hi.”

Một mối quan hệ đơn giản, rõ ràng.

Kiều Niên hỏi thẳng: “Vậy đàn anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Diệp Âu cũng thẳng thắn nói: “Cậu biết mà, đại hội võ lâm mà khoa múa tổ chức mỗi năm một lần yêu cầu từ hai người trở lên. Tôi tìm đến muốn nhờ cậu làm bạn diễn trong vở múa, vì tôi muốn giành giải nhất.”

Bày tỏ tham vọng đơn giản, không thêm thắt lý do gì ở cuối câu. Trước mặt một người lạ, Diệp Âu không ngần ngại thể hiện khát khao của mình .

“Mới vào học được mấy ngày, cuộc thi diễn ra vào cuối tháng. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, làm sao anh bảo đảm được là chúng ta có thể giành được giải nhất?”

“Chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi mà.” Diệp Âu rất sảng khoái, “Tôi tin tưởng cậu. Tôi cũng tin tưởng chính mình.”

“Hết rồi à, không nói thêm ít nữa?”

“Tôi rất tin ở cậu.” Anh ta lặp lại một lần nữa.

“Anh đã quyết tâm đến thế lại còn là bạn của Du Hi, vậy thì tôi sẽ giúp anh.” Kiều Niên nhận lời thản nhiên như nhổ một cọng cỏ.

Cậu có nghe danh anh chàng Diệp Âu này, là cán bộ hội sinh viên trong khoa, cũng thực sự đã giành nhiều giải thưởng và danh hiệu lớn nhỏ. Về cơ bản, Kiều Niên tương đối an phận, có cơ hội là đi, dù sao thì cậu cũng rất thích sân khấu.

Kiều Niên đang xỏ giày, “Sao anh nhận được ra tôi?”

“Sợi dây màu đỏ.” Diệp Âu nói, liếc nhìn mắt cá chân cậu.

Một đôi chân thẳng tắp và cân đối thấp thoáng bên trong chiếc quần múa, người ngoài nhìn vào chỉ thấy những đường nét phóng khoáng, hình dáng gọn ghẽ, không thấy rõ chi tiết. Chỉ riêng sợi dây màu đỏ, rực rỡ bắt mắt, giống như lời tán tỉnh lúc nào cũng treo trên mắt cá chân. Việc kéo đứt sợi dây đỏ cũng giống như xé rách lớp niêm phong mới có thể ăn được kẹo mềm dính răng ở bên trong. Một màu đỏ mỏng manh nổi bật giữa màu trắng lạnh lẽo, gieo rắc tình yêu thuần khiết vào những điều cấm kỵ, giống như dấu thủ cung sa khiến người ta khát khao mơ mộng.

“Tôi thấy sợi dây này rất gợi cảm. À không, phải nói là, nhìn tổng thể cậu rất gợi cảm, nhất là khi cậu biểu diễn trên sân khấu, vừa mạnh mẽ vừa mềm mại.”

Kiều Niên giả vờ không hiểu, và mỉm cười: “Hả? Dùng từ gợi cảm để miêu tả con trai thì kỳ quá.”

“Đúng, nhưng tôi đánh giá cao và chú ý đến vẻ đẹp và những đường nét độc đáo của con trai hơn là con gái.”

Ý tứ khó hiểu ẩn chứa phía sau câu nói ấy, anh ta buông lời trêu ghẹo một cách trắng trợn. Kiều Niên mặc kệ anh ta, sau khi chỉnh trang xong, cậu bước ra khỏi cửa phòng tập múa ở tầng một.

Chín giờ rưỡi, đèn trên tất cả các tầng của tòa nhà nghệ thuật tự động tắt. Cây đàn piano lớn trong đại sảnh vẫn chưa đóng nắp, Kiều Niên bước tới nắp đàn piano nhô cao xuống , đặt tấm vải nhung lông cừu màu tím lên, bọc lại ngay ngắn rồi nhẹ nhàng nói lời chúc ngủ ngon với nó.

Vừa xoay người, cậu đã chuyển đề tài, “Nói chuyện chính đi. Múa thể loại gì, bố trí như thế nào…”

“Ừ, được.”

Nhắc đến khiêu vũ, Kiều Niên hứng khởi hẳn, nụ cười tươi rói, nhân lúc câu chuyện đang nóng hổi, Diệp Âu chia sẻ với cậu một vài giai thoại trong kỳ thi nghệ thuật năm ngoái, và khơi gợi một vài chủ đề. Sau khi xem đoạn video gốc, hình ảnh vở múa lên hiện rõ mồn một trong tâm trí Kiều Niên, cậu ghi nhớ các động tác và liên kết chi tiết. Trông cậu tràn đầy năng lượng.

Tòa nhà số sáu gần với tòa nhà nghệ thuật nhất, cô độc, nổi bật trong gió. Đi một lúc đã gần đến nơi.

Diệp Âu duỗi một tay vòng qua lưng Kiều Niên, chưa chạm vào quần áo chỉ chậm rãi di chuyển lên trên, phá tan từng lớp không khí, hành động có dự tính sẵn. Cuối cùng bàn tay đặt trên vai cậu một cách tự nhiên, như thể vốn dĩ là phải ở đó. Khoảng mười giây sau, Kiều Niên sững sờ, chỉ kịp nhận ra rằng mình đang bị người ta ôm trong lúc trò chuyện. Cậu lễ phép cười nói: “Đàn anh ạ, chúng ta quen nhau chưa được nửa tiếng nhỉ? Nếu không thân quen, xin anh đừng tự tiện chạm vào tôi, nếu không tôi sẽ cho rằng anh quấy rối tình dục.”

“Xin lỗi vì sự đường đột. Tính tôi khá là hòa đồng.” Diệp Âu biết điều bỏ tay ra.

Diệp Âu cảm thấy Kiều Niên khác xa những gì anh ta tưởng tượng. Khá là kiêu ngạo. Nói chung các chàng trai không ngại những va chạm nhỏ ở vai và lưng, nhưng Kiều Niên lại nhạy cảm một cách bất ngờ và rất thẳng thắn, cố tình giữ khoảng cách.

“Có lẽ tôi không giống đàn anh, tôi thấy hơi khó chịu. Bởi vì tôi chỉ thích vẻ đẹp của con gái, không thấm nổi con trai.”

Câu trả lời của Kiều Niên không mặn mà cũng không thờ ơ, thể hiện cho anh ta rõ xu hướng của bản thân.

Diệp Âu cười, “Ồ, vậy à.”

Hai người ở chung một ký túc xá, lúc này đã đi đến tầng trệt. Bên bãi cỏ, đèn đường tụ lại thành một chùm sáng đơn độc, nhìn từng đôi dạo bước ngang qua. Kiều Niên nói xong, bước vào ngưỡng cửa, Diệp Âu theo sau.

Sau đó, Kiều Niên ngước mắt lên thì tình cờ bắt gặp Nguyên Thỉnh Trình. Như thể từ trên trời rơi xuống. Bất thình lình trong đêm làm người ta sợ chết khiếp.

Cậu lấy một chai nước khoáng lạnh từ máy bán hàng tự động trong khu ký túc, mở nắp nhanh gọn, nhẹ nhàng như vặn đầu kẻ thù.

Cậu ngẩng đầu uống nước, nâng cằm lên, ánh mắt thờ ơ nhìn chằm chằm Kiều Niên và Diệp Âu, đổ đầy nước vào bụng xong, cậu làm ra vẻ tự nhiên, chống lên tay vịn cầu thang, chặn trước bậc thang. Dáng vẻ như dân anh chị một mình chấp năm, quyết không khoan nhượng.

Nếu Nguyên Thỉnh Trình không mở miệng nói những điều ngu ngốc thì sẽ có một hào quang hung hãn tràn ngập xung quanh cậu, không ai dám xâm phạm.

Kiều Niên chẳng buồn cũng chẳng vui, hờ hững lên tiếng, “Sao cậu lại ở đây?”

“Cậu ta là ai thế?” Diệp Âu ngắt lời, anh ta thấy cổ tay người kia cũng có một sợi dây đỏ.

Nối vị trí đứng của ba người họ lại thì ta được một hình tam giác cân, áp dụng định lý máu chó bùng nổ trong phim truyền hình, hãy tính diện tích nỗi ám ảnh trong lòng Nguyên Thỉnh Trình.

“Kiều Niên, là bạn nối khố của tôi.” Nguyên Thỉnh Trình như thể đang tuyên bố chủ quyền, cậu liếc xéo Diệp Âu, tiến sát lại gần Kiều Niên, khoác vai cậu, định dùng chiều cao của mình để ra oai, bắt Kiều Niên ngoan ngoãn nghe lời, muốn nói chuyện riêng với cậu.

Nhưng một khi nhìn vào đôi mắt nai con ngây thơ và trong sáng của Kiều Niên, vẻ mặt lạnh lùng của cậu vỡ tan trong một giây, không thể không trở nên xấu tính, giở trò trẻ con, cậu cười mỉa: “Hèn gì kì nghỉ đông kêu bận suốt, không có nhà. Còn chẳng buồn đếm xỉa đến tôi. Thì ra là có bạn trai mới.”

Kiều Niên vừa mới nói dối Diệp Âu về xu hướng tình dục của mình thì giờ đây đã bị bậc thầy đâm bị thóc chọc bị gạo vạch trần chỉ bằng một câu nói.

Lần này đúng là cậu bị độp vào mặt ngay tức thì.

Diệp Âu đứng bên cạnh nở một nụ cười đầy ẩn ý. Kiều Niên tức thì nổi giận, hai má đỏ bừng bừng, vẻ mặt tan nát, ánh mắt đầy sát khí, nắm đấm đã cứng lại.

Tên đần độn Nguyên Thỉnh Trình!

“Không như cậu nghĩ đâu!”

Nhìn cách Kiều Niên nghiến răng, Nguyên Thỉnh Trình chắc mẩm rằng mình đã đoán đúng những suy nghĩ của cậu ấy.

Hết rồi, cậu ấy thực sự không còn thích mình nữa. Lại còn tìm được đối tượng mới nữa.

Cậu cảm thấy khó chịu và ngột ngạt, ánh mắt cậu dịu lại, đôi lông mi đen dày mềm mại như một chú cún con ướt nhẹp.

“Cậu đừng hiểu lầm, tạm thời chúng tôi vẫn chưa đi tới mối quan hệ đó.” Diệp Âu cười giải thích, giọng điệu nhẹ nhàng, lời nói chuẩn mực, kỹ năng ăn nói hoàn hảo.

Tạm thời?

Nghĩa là bây giờ chưa phải, sau này mới phải.

Nguyên Thỉnh Trình như thể vừa được hồi sức cấp cứu, đột nhiên một tia sáng lóe lên từ đôi mắt lơ đãng. Giống như một con cá sắp chết quẫy mình trên thớt, hét lên rằng tôi không sao, rồi sau đó lại sùi bọt mép và đuối hẳn.

“Vậy thì anh cố lên nhá.” Nguyên Thỉnh Trình rộng lượng chúc phúc cho anh ta, và dí chai nước khoáng còn uống thừa lên khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Niên để hạ nhiệt cho cậu, “Cầm lấy đi! Đừng để bị sốt.”

Trước khi mọi người kịp phản ứng thì cậu đã buông tay, Kiều Niên nhanh chóng chộp lấy chai nước khoáng sắp rơi xuống đất.

Nguyên Thỉnh Trình hậm hực bỏ đi. Sự tồn tại của cậu chỉ kéo dài trong vài phút, mà lại khiến cho tâm trạng bình tĩnh mới hồi phục được trong vài tuần gần đây của Kiều Niên trở nên tối sầm, đầy gió tanh mưa máu.

Kiều Niên vô thức mở nắp chai, uống vài hớp nước, nước lạnh xoa dịu cảm xúc, cậu bước lên bậc thang trước, đứng ở chỗ cao, quay đầu nhìn Diệp Âu, ôn tồn nói: ” Tôi ở tầng hai, về trước đây, tạm biệt. ”

“Chúc ngủ ngon, hẹn mai gặp lại.”

Diệp Âu vẫn đứng yên tại chỗ ngẩng đầu nhìn cậu.

Kiều Niên mở cửa bước vào phòng ngủ.

Lão Nhị thò đầu ra khỏi màn, “Kiều Niên, về rồi à. Vừa rồi có người tìm cậu đấy, mà cậu không có trong phòng. Nhưng tôi không nói khi nào cậu về vì trông cậu ta có vẻ khó gần, tôi sợ cậu ta đánh cậu. ”

“Ồ, cám ơn. Cậu ấy là trúc mã chơi với tôi từ nhỏ. Tôi gặp cậu ấy dưới tầng rồi. Cậu ấy không dám đánh tôi đâu.”

Kiều Niên cởi áo khoác, một chiếc bánh Orion lăn ra khỏi mũ. Cậu cầm lên, phản ứng đầu tiên là cho rằng chắc chắn Nguyên Thỉnh Trình đói meo rồi, trong máy bán hàng tự động ngoại trừ đồ uống và bánh quy ra thì chỉ có cái này là ăn đủ no, đói lòng thì sung chát cậu ta cũng ăn.

Mà không biết cậu ấy đã nhét cái bánh Orion này vào mũ của mình từ lúc nào. Nguyên Thỉnh Trình làm ảo thuật à? Cạn lời quá. Kiều Niên vừa cười vừa giận.

“Gặp cậu ta dưới tầng rồi à? Cậu ta đến tìm cậu từ sớm cơ. Chẳng lẽ là đợi cậu suốt từ lúc ấy?”

“Chờ đã, sao bọn tôi không biết rằng trúc mã của cậu học chung trường đại học với cậu thế?” Một cậu bạn game thủ ghé miệng hỏi.

“Hồi trước cãi nhau, rồi lên đến đại học, cả năm không liên lạc gì.” Kiều Niên vừa nói vừa bước đến bồn rửa mặt.

Cậu ấy đợi mình suốt?

Kiều Niên vỗ nước lên mặt và lẩm bẩm.

Không có ai trả lời.

Chớp mắt, hai ngày sau, đã sắp cuối tháng, ngày thi cũng tới gần.

Trong những ngày này, hễ có thời gian rảnh rỗi là Kiều Niên tập múa cùng Diệp Âu. Quá trình diễn ra khá vui vẻ. Họ hiếm khi nói chuyện riêng tư, không vượt qua ranh giới. Chủ để giao tiếp chỉ xoay quanh các tiết mục.

Ngoài hơi mệt thì vẫn hoàn thành tốt.

Sau khi kết thúc tiết cảm âm chiều thứ sáu, Du Hi mời Kiều Niên đến một nhà hàng Trung Quốc mới mở trên tầng hai. Cậu ta thì thầm: “Nghe đồn muôi của dì ở đó không lắc đâu. Người nào đẹp sẽ được múc cho nhiều thịt hơn, đi thôi, thời điểm chứng minh sắc đẹp của chúng mình đã đến!”

Kiều Niên tỏ vẻ khinh thường, cậu nói đùa: “Cậu định cưa cả cô phục vụ trong nhà ăn à?”

Du Hi bĩu môi, khách khí nói: “Cút đi, cậu suy nghĩ lệch lạc quá! Tôi chỉ thích trai đẹp, vả lại tôi đã có bạn trai rồi nhá.”

Lấy đồ ăn xong, hai người ngồi đối diện nhau.

“Anh Diệp Âu thế nào? Tôi gửi sang cho cậu đấy. Đừng cảm ơn tôi.” Du Hi chớp chớp đôi mắt to tròn đòi công lao.

“Wow, bất ngờ quá cậu chu đáo quá.” Kiều Niên đút một miếng gà rán vào miệng cậu ta như thể dỗ dành đứa trẻ. “Tôi nghĩ anh ta nhảy rất đẹp.”

“Sao nữa?”

“Hết rồi.”

“Thế thôi à?”

“Ờ.”

“Này, hơn hẳn cái gã trai thẳng chết tiệt của cậu nhiều! Chẳng lẽ cậu vẫn còn thích trúc mã của mình đấy à?”

Kiều Niên im lặng.

Du Hi bỏ qua chủ đề, động viên cậu: “À, chủ nhật thi cố gắng nhé. Tôi sẽ đến xem.”

“Được thôi.”

Một lúc sau, Du Hi ngẩng lên và lắc tay Kiều Niên, “Tiểu Niên! Uầy, có trai đẹp trước quán mì chú Ba phía sau cậu kìa, nhìn mà xem!”

Du Hi có sở trường trong việc phát hiện những anh chàng đẹp trai xung quanh mình. Cậu ta nói rằng đây là tài năng thiên bẩm. Chính vì vậy nên, anh chàng cũng là tên bạn gay thân thiết của nhiều cô gái.

“Trông thế nào.”

Du Hi hào hứng nói: “Chắc chắn là kiểu mà cậu thích! Cảm giác khoai to không lo chết đói”.

“Hả?” Vẻ mặt của Kiều Niên khổ sở không nói nên lời, suýt thì tắc thở.

“Chắc chắn là không phải. Tôi nói thích như thế bao giờ!”

“Ơ? Không phải các bé thụ đều thích như thế à?”

Không nhìn thì phí, Kiều Niên đường hoàng quay đầu lại liếc nhìn.

Chỉ tích tắc, cậu quay ngoắt lại ngay lập tức. Hốt hoảng thu lại ánh nhìn dửng dưng vừa rồi.

Vẻ mặt Kiều Niên thoáng bối rối, cậu lấy tay che nửa dưới khuôn mặt mình, không nói được lời nào.

Du Hi mỉm cười, “A, tôi thấy rồi nhé, cậu ta xấu hổ cơ đấy! Vừa rồi hai người nhìn nhau, cậu ta ngượng ngùng quay đi, rõ mồn một! Tiểu Niên, có lẽ cậu ta đang nhìn trộm cậu, hay là nhân cơ hội xông lên đi! Mặc kệ cậu ta là thẳng hay cong, cứ cưa đổ trước rồi tính sau!”

Vai của Du Hi bắt đầu rung rung, sức mạnh ông tơ bà nguyệt bùng nổ, cậu ta không nhịn được muốn nối dây, bắc cầu kết mối duyên lành. Kiều Niên vội vàng ngăn lại, khen ngợi: “Cục cưng, mắt nhìn của cậu thật phi thường.”

“Tôi đoán đúng rồi chứ gì, tôi biết chắc chắn cậu sẽ thích loại này mà!”

“Ừm… Cậu ấy là trúc mã của tôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv