Buổi tối yên tĩnh, tại biệt thự Ngô Thụy, phòng sách ông Quang Đại ngồi nhâm nhi trà, người trợ lý lâu lâu mới xuất hiện thường gọi là chú ba, đúng kế bên:
Ông chủ? Ông sẽ làm gì tiếp theo?
Ông Quang Đại chậm chậm cầm ly trà lên uống:
Theo ông tôi sẽ làm gì tiếp theo?
Chú ba nhìn ông rồi thở dài, ông Quang Đại hỏi tiếp:
Ông theo tôi đến bay giờ là bao nhiêu năm rồi?
Từ năm tôi 18 tuổi đã theo ông, bây giờ cũng hơn 30 năm rồi.
Ừ! ông thấy tôi là người như thế nào?
Tôi thấy ông là một người rất khẳng khái và thông minh. Tài giỏi và quản lý sự nghiệp rất tốt.
Ông Quang Đại cười lớn:
Tôi nghĩ trong mắt người khác tôi là một lão già tâm cơ độc đoán.
Tại người ta không nhìn thấu ông.
Ông lại tiếp tục cười:
Những chuyện mà hai mươi lăm năm trước chúng ta làm ông thấy thế nào?
Ông chủ hôm nay ông gặp phải vấn đề gì sao? Ông ta có chút khó hiểu cho ông chủ của mình, sao lại nhắc chuyện xưa.
Không chỉ là tôi cảm thấy, chúng ta sắp gặp những điều không nên gặp. Vẻ mặt có chút phức tạp khiến cho chú ba bồn chồn.
Ông chủ, hay là tôi đi tìm Lan Chi về? Từ khi con bé nó đi ông chủ trở nên lo lắng như vậy, tôi cũng thấy bất an.
Ông Quang Đại chau mày:
Cũng đến lúc mang nó về rồi, tuy rằng buổi đính hôn coi như không thành nhưng mà tôi có cách khiến nó trở lại với gia đình của tên Trịnh Viễn đó.
Tôi có một việc không hiểu? Rõ ràng là ông biết Khôi Nguyên không thích phụ nữ sao ông vẫn gả con bé đi.
Vẻ mặt ưu tư phơi bày ra không khó nhận ra rằng ông ta có suy nghĩ riêng.
Ông Quang Đại cười nhếch mép:
Bởi vì, chỉ có con bé mới làm được chuyện mà tôi muốn.
Không lẽ ông muốn dùng con bé lấy phần tài liệu đó.
Đúng, phần tài liệu đó tôi nhất định lấy lại.
Ông không yêu thương con bé sao?
Ông Quang Đại thâm trầm suy nghĩ:
Trước giờ ông vẫn luôn tự hỏi. Nhưng thật sự xin lỗi cháu gái của ông, trước giờ ông chỉ quan trọng lợi ích, tình cảm chỉ hại thân mà thôi. Cháu nên biết điều đó.
Chú ba thì trầm vào suy nghĩ:
Một ngày nào đó ông sẽ phải hối hận thôi ông chủ à.
Thân phận là cấp dưới nên ông ấy cũng không thể quyết định hay khuyên nhủ được, với lại ông Quang Đại rất độc đoán nên không thể nào làm sai ý của ông ấy nếu còn muốn tiếp tục sống.
Trên một quán bar rooftop, Hà Phi mặc quần tây màu xám, tay đeo chiếc đồng hồ kim cương tuyệt đẹp, áo caro xanh, tay xắn lên, mái tóc hung đỏ, gương mặt mờ ảo nhưng vẫn anh tuấn dưới ánh đèn, ngồi nhìn xuống thành phố rực ánh đèn sáng trưng cả bầu trời đêm rồi hỏi Định Quân:
Anh thấy thành phố này như thế nào?
Định Quân cười:
Sao đây? Cậu thấy chán thành phố này à?
Không! Trầm ngâm vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo.
Hay cậu muốn quay về Paris?
Chưa đến lúc về đó. Tôi chỉ cảm thấy mình có chút cảm khái với thành phố này.
Chuyện mà chú Philip giao cho cậu, thật sự không cần tôi nhúng tay vào à?
Hà Phi lắc đầu:
Khi nào cần tôi sẽ nói với anh!
Định Quân vẫn mặc đồ giản dị quần jean màu xanh, áo sơ mi trắng, cởi vài nút lộ ra dáng vẻ hào hoa, mắt lúc nào cũng đeo cặp kính nhìn thấu hồng trần, cầm ly rượu martini rồi uống ngụm:
Ừ! Vậy còn cô gái kia? Câu định làm gì? Theo dõi cũng lâu rồi, chưa ra tay à?
Cũng sắp rồi.
Tôi thấy hình như tâm tình cậu có chút phức tạp khi nói về cô ta.
Phức tạp sao? Sao tôi không nhận ra?
Định Quân nhìn Hà Phi hỏi lại:
Thật ra mấy năm trước khi cậu gặp cô ta ở Anh là tôi thấy cậu có gì khác lạ rồi?
Sao anh biết tôi đã từng gặp cô ta ở Anh?
Định Quân nheo mắt cười:
Tôi là người ở cạnh cậu lâu như vậy sao có thể không biết?
Hà Phi cười lạnh rồi uống ngụm rượu, tay thì lắc lắc ly rượu, dáng vẻ thật sự rất thu hút:
Đúng thật là lần đó, nhờ có cô ta mà tôi tránh được một tổn thất lớn. Và cũng vì lần đó mà tôi biết cơ hội trả thù của tôi chỉ có cô ta mới thành công được.
Định Quân thở dài:
Nhưng hình như cô ta không có ấn tượng gì với cậu. Cậu định làm gì tiếp theo?
Như vậy thì chưa chắc.
Sao hả?
Cô ta không có ấn tượng thì tôi sẽ giúp cho cô ta nhớ lại vậy.
Định Quân muốn khuyên Hà Phi chừa đường lùi cho mình:
Mà này Hà Phi, người cậu muốn trả thù là ông nội cô ta, cô ta không hề có lỗi, cậu nên chừng mực, kẻo sau này hối hận.
Ánh mắt Hà Phi lại ánh lên hận ý, những tia máu trong mắt đỏ lên khiến người ta có thể cảm nhận sâu sắc về sự oán hận của anh, sự thù hận khiến anh trở nên tàn nhẫn và độc ác:
Hối hận? Tôi chưa bao giờ hối hận. Tôi muốn cả gia đình họ phải thống khổ chịu hết nỗi dày vò của tôi mang lại. Ai cũng không ngoại lệ.
Định Quân lại thở dài:
Thôi được, à mà The Wing Angle đã xong xuôi hết rồi, sắp làm buổi lễ grand opening, cậu sẽ chính thức xuất hiện, cậu cần chuẩn bị gì không?
Hà Phi thoải mái gật đầu:
Ẩn mình lâu như vậy nay cuối cùng cũng ra ngoài ánh sáng. Tôi cần phải mời một số người quan trọng đến tham dự với danh tính Harry Archambeau. Danh sách tôi sẽ nói C1 gửi cho anh, anh dựa theo đó mà làm.
Được thôi! Thế còn chú Philip?
Hà Phi vẫn tiếp tục uống rượu nhìn xa xăm và thâm tình nói với Định Quân:
Định Quân, tôi biết ba tôi luôn canh phòng anh, nhưng anh yên tâm đi, anh là người mà tôi tin tưởng nhất, nên sẽ có một ngày ba tôi hiểu và tin cậy anh. Tôi tin vào năng lực của anh.
Định Quân vỗ vai anh ta:
Cậu đừng lo lắng. Chuyện này không phải đã nói rồi sao. Tôi sẽ giúp cậu bất kỳ hoàn cảnh nào.
Được. Tôi sẽ cùng anh sát cánh.
Hai người cụng ly với nhau, Định Quân nhìn xa xăm nơi rực ánh đèn phố thị phồn hoa, dòng người hòa vào dòng xe:
Xin lỗi Hà Phi, nếu một ngày chính tôi là người còng tay cậu thì mong cậu hãy hiểu cho tôi.
Hà phi cũng suy nghĩ:
Định Quân, nếu một ngày tôi phát hiện anh phản bội tôi, tôi sẽ là người bắn vào đầu anh.