Trong biệt thự họ Trần, Nguyên Phong dừng xe ở sân, sau đó đi vào sảnh chính, buổi tối không ai ở dưới nhà, anh vội vã đi lên lầu, ghé ngang phòng Nguyên Bảo thấy còn sáng đèn, Nguyên Phong gõ cửa, một giọng êm tai truyền ra:
Nguyên Phong à, em mới đi đâu về hả?
Anh hai.
Trông em có vẻ vui đấy! Gần đây có chuyện gì à?
Em sẽ nói cho anh biết sớm thôi, à sắp có buổi thi đấu bóng đá giao hữu, em sẽ gửi anh thời gian và địa điểm, anh nhớ tham gia nhé.
Được! Mà này Nguyên Phong…
Nguyên Phong đứng dựa cửa hai tay khoanh lại:
Anh hai có gì muốn nói với em à?
Chuyện em với Ngọc Diệp…em định…
Anh hai à!
Nguyên Bảo đang mặc đồ ngủ thong thả ngồi trên sofa tay cầm quyển catalogue kiến trúc:
Không phải anh muốn xen vào quyết định của em, nhưng em biết không Ngọc Diệp rất rất rất yêu em, nếu như mà lựa chọn của em làm cho cô ấy thất vọng thì e rằng mọi chuyện sẽ ngày càng tồi tệ.
Nguyên Phong thở dài:
Thật ra em cũng đang tìm cách nói cho cô ấy hiểu.
Nguyên Bảo nghiêm nghị trả lời:
Thật khó để thay đổi tình yêu của một người trừ khi bản thân người ta muốn điều đó, còn đối với Ngọc Diệp có lẽ là em không hiểu cô ấy, không phải em là không được. Anh biết em đã thích người khác, nhưng em đừng làm tổn thương cô ấy là được.
Anh hai, chẳng phải anh yêu cô ấy sao? Sao anh cứ phải ép mình thành như vậy? Sao anh không dùng tình cảm của mình cảm hóa cô ấy. Từ hồi cô ấy xuất hiện ở đây em thấy chỉ có anh là hiểu cô ấy.
Nguyên Phong, anh từng nói với em rằng, tình yêu của anh là một sự hy sinh thầm lặng, chỉ cần cô ấy vui vẻ hạnh phúc là anh mãn nguyện. Không cần cả đời bên nhau nhưng nhất định phải nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc.
Anh hai à, nhưng vậy rất đau khổ. Em không yêu Ngọc Diệp, sao có thể…em nghĩ anh nghiêm túc suy nghĩ đi. Anh yêu cô ấy như vậy không lẽ anh không muốn được bên cạnh cô ấy sao? Anh cứ ép như vậy, một người mình yêu trở thành em dâu mình anh có thể chấp nhận sao?
Anh không ngại thì em ngại làm gì, với lại nếu là người khác có lẽ anh sẽ tranh giành đến cùng, nhưng mà người cô ấy thích là em, nhiều năm qua anh chứng kiến sự cố chấp đó, anh biết là dù anh làm gì cũng không được.
Anh cũng thật là… cố chấp đó.
Không, khi nào em đứng trong hoàn cảnh như anh em sẽ hiểu. Thôi được rồi em cứ suy nghĩ thấu đáo. Anh hy vọng sẽ không có gì đáng tiếc xảy ra. À có rảnh thì em ghé phòng triển lãm của anh tham quan nhé.
Vâng, em biết rồi. Anh nghỉ ngơi đi.
Ngay lúc này tại bệnh viện, Khôi Nguyên nhìn vào phòng bệnh của ông Trịnh Viễn trong lòng rất lo lắng, ông Đình Nghĩa thì cũng đứng ngồi không yên, đột nhiên có điện thoại từ bà Hoài Thu:
Alo! Anh hai, ba sao rồi?
Ba vẫn còn hôn mê.
Hay là để em bay về!
Thôi anh nghĩ cô nên ở Pháp đi, cô quên chuyện xưa à.
Em biết ba còn giận em nhưng mà ba chưa tỉnh em sợ…
Nói linh tinh, ba không sao chỉ là chưa tỉnh lại được. Khi nào tỉnh anh sẽ báo. Thôi nhé.
Cúp máy xong, ông rơi vào trầm tư, Khôi Nguyên biết lý do cô ba mình không được về nước, không được thừa hưởng cổ phần và ông nội cũng không cho nhắc đế cô mình, anh nhẹ nhàng nói:
Ba à, dù sao cô ba cũng lo lắng cho ông nội, với lại con ở đây trông ông cho ba về nghỉ ngơi đi.
Ừ! Vậy thì con ở đây nhé. Ba về đây, sáng mai ba phải vào công ty giải quyết các công việc.
Vâng!
Lại một đêm trôi qua, ông Trịnh Viễn vẫn còn hôn mê, khiến cho Khôi Nguyên vô cùng lo lắng. Điện thoại anh chợt vang lên, anh vội vàng nghe máy:
Alo!
Chào cậu!
Lại là anh! Anh gọi cho tôi làm gì?
Chậc! Cậu Khôi Nguyên dạo này sống tốt không? chắc bận rộn quá nên quên mất chuyện gì đã xảy trước đó thì phải?
Khoan! Ông nội tôi đang nằm viện, có phải có liên quan đến anh?
Sao hả? Ông ta nằm viện không phải anh vui lắm à?
Anh? Anh làm phải không? Dù sao đó cũng là ông nội của tôi.
Bớt diễn trò cháu ngoan đi. Tôi gọi cho anh là để nhắc nhở anh một chuyện.
Chuyện gì?
Anh ngoan ngoãn án binh bất động đi. Không được tiết lộ gì về tôi. Nếu như tôi biết anh manh động thì anh tự gánh lấy hậu quả. Tôi nói được làm được. Còn nhớ cái clip đó chứ. Đừng có quên nó vẫn nằm trong tay tôi. Chuyện ông của anh không liên quan tôi, nhưng chắc là có liên quan đến bên người của tập đoàn Ngô Thụy, tôi sẽ giúp anh điều tra một chút.
Không cần đâu. Tôi sẽ tự điều tra. Rốt cuộc là tại sao khi ông tôi nghe cuộc gọi xong liền ngất đến giờ chưa tỉnh, tôi đang rất lo lắng.
Vậy thôi được! chúc anh may mắn.
Tắt máy, Khôi Nguyên muốn đập nát chiếc điện thoại vertu của mình, anh cảm thấy rất bất lực. Sau đó suy nghĩ cẩn thận:
Không được, phải tìm hiểu hắn ta là ai sao lại nguy hiểm như vậy được. Nhưng tại sao anh ta lại tìm mình, nguyên nhân trong đó không phải vì số cố phần, mà là vì cái gì?
Khôi Nguyên đi tới đi lui ngoài hành lang, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Ngoài đường có chút mưa nhẹ, không khí có vẻ khiến cho người ta trầm lắng, bên trong căn biệt thự có một chàng trai mái tóc hung đỏ dáng vẻ cô độc ngồi gõ từng nhịp trên bàn suy tư. Sau đó nhìn vào các bức ảnh ghim trên tường phóng một phi tiêu vào một bức ảnh, đó là hình ảnh Lan Chi cùng với Nguyên Phong. Thật ra anh vẫn đi theo Lan Chi, ký ức của anh ùa về vào nhiều năm trước anh đã gặp cô, cô cũng đã gặp anh, nhưng anh thì luôn dõi theo cô, nhưng cô chưa bao giờ biết sự tồn tại của anh hoặc là có gặp qua rồi nhưng vẫn không thể nào tiếp cận. Trong anh, khoảng trống đó, sự cô độc đó chỉ mình anh biết. Anh không phân biệt được đâu là hận, đâu là yêu, đâu là nhân tính, đâu là lòng người. Anh chỉ biết hiện tại anh muốn bóp chết những kẻ đến gần cô gái đó, cô gái mà anh nói là công cụ trả thù của anh, nhưng đó cũng lại là điểm yếu của anh mãi sau này.
Đã có một Nguyên Phong hào hoa phong nhã, một người ưu tú trong ưu tú, khi đã yêu thì yêu bằng cả trái tim mình, một tình yêu mạnh mẽ như những con sóng thủy triều lên, vì yêu anh có thể quên mình, cố chấp không từ bỏ.
Lại có một Bách Lâm thâm trầm cất giữ nhiều dã tâm, vẻ ngoài ôn nhu ấm áp nhưng đôi mắt quá đỗi thâm sâu khiến người ta không dám bước vào sợ rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Còn nữa một Huy Tường, tính tình bỡn cợt đùa giỡn với tình yêu, thoạt nhìn thì năng lực yếu kém nhưng thủ đoạn thì vô biên, khiến người ta kinh tỏm.
Không thể không kể đến một Khôi Nguyên, vô cùng mạnh mẽ, vô cùng chân tình nhưng sự chân tình đó lại không thể dành cho bất kỳ người con gái nào, trái tim tĩnh lặng như nước chỉ thuộc về thế giới đàn ông, đúng là một bi kịch.
Và cuối cùng là một Hà Phi, bên trong thì thật sự thông minh, bên ngoài lại anh tuấn khí chất ngời ngời, cũng không kém những thâm trầm dã tâm, lại không ít thủ đoạn, năng lực không giới hạn chất chứa vô vàn những sự nguy hiểm, nhưng không ai biết hắn là kẻ đáng thương nhất, cô độc nhất, hắn không hiểu được rốt cuộc là hận ý hay là tình ý, đâu là yêu đâu là hận khiến cho sự dày vò đó rất lâu rất lâu mới hiểu được.
Nhưng không ngờ lại có một Định Quân bình tĩnh cực hạn, sự thận trọng vượt xa giới hạn con người, che giấu rất giỏi nội tâm của mình, không ai nhận ra, sự cô độc của anh ta còn đáng sợ hơn cà Hà Phi. Định Quân đứng ngoài balcon nhìn trời xa xăm, anh chưa liên lạc được với đồng đội, trong lòng không khỏi hoang mang, đôi khi nghĩ mình đã là Mafia thật sự, cầm một xấp tư liệu anh cảm thấy nặng nề, lại lẩm bầm mấy câu:
Rốt cuộc là phải đối phó làm sao? Tôi là ai? Đúng là không có gì dễ dàng cả.
Một ngày mới lại đến, anh sáng mặt trời xuyên qua rèm cửa màu tím nhạt, Lan Chi ngồi dậy nhìn vào đồng hồ, bước xuống giường thì nghe tiếng mở cửa bên phòng Uyển Nhi, cô vội vàng bước ra thì giật mình, nhà của Uyển Nhi bị tạt sơn, bị đập phá, Lan Chi giơ hai bàn tay ôm mặt mình và chạy vào trong gọi cho Uyển Nhi, nhưng cô không liên lạc được, hôm qua đến giờ cô không thấy Uyển Nhi đâu, gọi bây giờ không được nên rất lo lắng, những người ở cùng khu mở cửa ra cũng thấy hoang mang, nên gọi bảo vệ dân phố đến, Lan Chi vội vã vào trong thay quần áo, gọi điện thoại cho Bách Lâm, Bách Lâm đang ngồi trong một quán cafe sáng, thấy điện thoại Lan Chi anh có hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh anh lại nghe máy máy với nụ cười giả tạo:
Hi em, sao mới sáng ra đã gọi anh rồi? Có chuyện gì à?
Lan Chi có vẻ sốt sắng:
Anh Bách Lâm có gặp Uyển Nhi không. Em gọi bạn ấy hai ngày nay không được rồi!
Chắc cô ấy đi làm việc, lấy tin ở đâu đó.
Không biết sao nhưng em nghĩ có chuyện gì rồi, chung cư bọn em vừa mới bị tạt sơn đập phá nè.
Sao em nói gì? Tạt sơn, em không sao chứ?
Em không sao, anh thử liên lạc với Uyển Nhi xem sao hoặc là em với anh đi tìm bạn ấy. Em hơi lo.
Em chờ lát, anh sẽ tìm thử, sau đó báo cho em.
Có phải anh đã biết gì rồi không? Gần đây Uyển Nhi có gì đó rất lạ.
Em có biết cô ấy hay đi đâu không? Hoặc là chỗ cô ấy hay đến.
A! Em biết rồi, em có thể đi cùng anh đến đó. Em nghĩ cô ấy đang ở đó.
Được anh sẽ qua nhà em. Chờ anh lát nhé.
Cúp máy Lan Chi suy nghĩ:
Không phải có liên quan tới mình chứ? Không được mình không để bạn xảy ra chuyện được.
Cô đi tới đi lui trong nhà lòng có vẻ bất an, nhưng cô không biết ngày cô sắp trở lại Ngô Thụy và nhận ra còn quá nhiều bi kịch đến với mình không còn lâu nữa, bản thân chưa chắc tốt hơn người khác nhưng giờ phút này nỗi lo lắng đó cô dồn cho cô bạn mình. Nhưng Uyển Nhi thì sao? Cô ấy có phải là người bạn tốt nhất như Lan Chi nghĩ không? E rằng sự mâu thuẫn trong nội tâm của Uyển Nhi chỉ có cô ấy mới thấu rõ. Lan Chi từ nhỏ vốn sống trong nhung lụa, chưa hề gặp phải trở ngại gì bởi tiền tài vật chất thậm chí là tình yêu, không cần quá nỗ lực nhưng cũng có những thứ người khác cố gắng rất nhiều mới có. Uyển Nhi thì ngược lại, luôn che giấu cảm xúc và nội tâm của mình, yêu hay ghét cô điều không thể hiện, nhưng mà điều này không thể đánh giá cô là người xấu hay là người tốt, mỗi người điều là bản ngã riêng. Nhưng mà có thể nói hiện tại Uyển Nhi vẫn là một người lương thiện còn tương lai? Chuyện đó khó ai mà trả lời được.