Hai ngày sau, 7 giờ 20 phút,
Một buổi sáng sớm, bình minh đang ló dạng. Đã hai ngày sau vụ tai nạn xảy ra. Và đây là một trong những bệnh viện lớn và hiện đại nhất Lan Chi mở mắt ra nhìn thấy xung quanh toàn là màu trắng nghĩ thầm trong lòng một cách rất hoang mang nhưng cũng đầy hài hước;
Đây là đâu? Mình còn sống không? Không phải đây là thiên đường đó chứ, ui chao! Mình chưa làm được gì mà đã lên trời rồi sao? Chắc không phải đâu…mình còn nhớ có người đưa mình lên xe…sau đó...thì mình ở đây?
Chạm tay vào đầu thấy ê ẩm cả người. Rốt cuộc cô nghĩ mãi chưa thông những chuyện gần đây nên khiến cô đau đầu hơn.
Trong phòng chỉ có một mình cô lại còn hăng hắc lên mùi nồng nặc của thuốc khử trùng thứ mà Lan Chi sợ nhất hồi còn nhỏ cho đến bây giờ, người cô thì đau ê ẩm và đầu vẫn đau ong ong trên trán vẫn còn quấn băng cảm giác nặng nề choáng váng.
Cô y tá bước vào thay cho cô chai dịch truyền mới, cô y tá trông dễ mến, cô có chiếc răng khểnh nhìn rất duyên, có vẻ trạc tuổi của Lan Chi, Lan Chi ngồi dậy nhìn cô y tá ngạc nhiên và hỏi cô y tá với một sự tò mò vốn có của mình:
Chị ơi đây là bệnh viện hả chị? Sao em lại ở đây được ạ? Ai đưa em đến đây vậy chị?
Cô y tá nhìn Lan Chi, vẻ ngạc nhiên:
Em không nhớ gì hết à? Hai ngày trước em bị tai nạn xe, em đã bị thương ở đầu các bác sĩ sợ em bị xuất huyết não nên theo dõi em rất kĩ, may mắn là không sao, tay chân em chỉ bị xây xát nhẹ thôi không để lại thương tật gì đâu. có người đưa vô bệnh viện kịp thời chứ không thì tình hình cũng không khả quan lắm vì mất nhiều máu. Em đã hôn mê hai ngày nay rồi đó biết không?
Lan Chi hoảng hốt, cô đã ở đây hai ngày, vậy chẳng phải là cô bỏ đi vài việc quan trọng rồi không, cô đùng đùng đòi xuất viện:
Hả, chị nói sao? Hai ngày rồi? Trời đất ơi! hai ngày rồi.., thôi xong rồi, em phải đi gấp, em còn có cuộc hẹn quan trọng em phải đi....em phải xuất viện ngay bây giờ. Cho em xuất viện liền đi chị, đây là bệnh viện nào vậy. Bao nhiêu kế hoạch của em đúng là tai bay vạ gió gì không biết, vừa mới ra khỏi nhà đã vô bệnh viện.
Lan Chi nói xong thì chân nọ chân kia định bước xuống giường gấp gáp, tay thì còn đang truyền nước, cô đang định bứt dây ra nhưng bị cô y tá chặn lại và tằn hăn một tiếng:
Nè, nè em gái em gấp cái gì chứ, từ từ, em mới tỉnh lại, cần phải được bác sĩ kiểm tra nếu không có vấn đề gì thì em mới được xuất viện rồi muốn đi đâu thì đi.
Em đang có việc gấp thật mà chị, vậy chị kiểm tra em cho em liền đi, em cần đi gấp.
Chưa có ai như em, đang bị thương tích thế kia, đi đâu được.
Vừa nói vừa ghi vào phiếu khám bệnh và nói tiếp:
Mà em không có người nhà à? Nằm viện hai ba ngày không thấy ai tới chăm sóc vậy. Đồ đạc ở đằng kia, có cần chị lấy giúp không? Hôm trước có chàng trai nào đó đưa em vào đây, làm thủ tục nhập viện.
Ngại ngùng một chút, thấy cô im lặng nên cô y tá mới nhẹ nhàng nói tiếp:
Em không có người nhà bên cạnh thì tội nghiệp ghê, cũng không có bạn bè luôn à, nghe giọng em gái chắc là ở miền tây mới lên phải không? Cũng may là cô em không sao.
Lan Chi cười và nói ba hoa cho qua chuyện vì nghĩ rằng đã giấu thì giấu cho tới cùng, dù sao ở thành phố này không ai biết cô là ai :
Chị hay thật, em người miền tây. Em có ít bạn bè lắm, em không có người thân, em mồ côi nên lấy đâu ra người nhà. Chắc trời thương em nên em không sao. Cảm ơn chị.
Cô y tá nói giọng cảm thông:
Chà xin lỗi nha cô gái, khổ thật! Chị không biết là em mồ côi, với lại mẹ chị cũng là người miền tây mà, nghe giọng là nhận ra ngay thôi. Thế cô em có cần ăn uống gì không, mới tỉnh lại chắc cần ăn chút gì đó, lát chị đây mang cháo bệnh viện tới cho em, ăn tạm đi.
Lan Chi chợt nhớ ra muốn hỏi thêm thông tin về người đưa mình vào bệnh viện, vì dù sao cũng cần biết để mà trả ơn người đã cứu mình:
À chị ơi cho em hỏi là ai đã đưa em vào đây vậy chị? Người đó đang ở đâu? Họ có để lại thông tin cho em không? có thể cho em gặp để cảm ơn được không chị?
Cô y tá cười nói là:
Chị cũng không biết nữa, nhưng nghe nói là một anh chàng đẹp trai nào đó, anh ta đã đưa em vào đây xong và thanh toán luôn tiền viện phí cho em rồi chờ kết quả của bác sĩ nói em không sao anh ta mới đi. Sau đó không thấy xuất hiện nữa. Tử tế quá, tiếc là hôm đó chị không trực ở đây, nếu biết chị giúp em rồi.
Chị ấy cười lộ chiếc răng khểnh ra thật là duyên dáng. Không ngờ người đầu tiên cô gặp khi đến đây lại là cô y tá, bao nhiêu viễn cảnh tươi đẹp đều tan biến, bây giờ phải nằm trên chiếc giường khốn khổ này, Lan Chi lại suy nghĩ trong lòng, mình phải tìm được người cứu mình để cảm ơn. Nhưng làm sao tìm được cô cũng không biết, cô nhìn xung quanh căn phòng, bên cạnh tay phải của cô có một cái tủ nhỏ phía trên để vài thứ lặt vặt có ly uống nước và bình nước nóng cho cô phía dưới là một cái tủ hai ngăn, trong đó chứa tư trang và đồ cá nhân của cô. Lúc này bác sĩ điều trị cho cô đi kiểm tra tình hình bước vào phòng ông bác sĩ nhìn cô gái đang ngơ ngác nhìn ông với đôi mắt tròn xoe, vị bác sĩ này là một bác trung niên chạc tuổi ba của cô, nhìn phong thái đĩnh đạc, trên bảng tên ghi chức danh là GS.BS Lê Hoàng Tùng. Vẻ mặt nghiêm nghị của vị bác sĩ này khiến Lan Chi sợ, từ nhỏ Lan Chi sợ bác sĩ lắm nên khi cô bệnh thường hay che giấu để không phải gặp bác sĩ, mỗi lần thấy mũi tiêm chích la hồn bay phách lạc, nhìn thấy ông Bác sĩ này có vẻ nghiêm nghị thì trái tim càng thấp thỏm, vừa sợ sợ vừa run run mà lại còn chút e dè, nhưng nhìn kỹ cô lại thấy có một sự quen thuộc:
Cũng may phần đầu của cháu không bị tổn thương gì, truyền hết chai dịch này, nghỉ ngơi ngày mai có thể xuất viện.
Dạ cháu cảm ơn bác sĩ. Nhưng cháu muốn xuất viện bây giờ được không bác.
Chưa được đâu, nhưng đến chiều nếu ổn thì ra viện được.
Ông ta nhìn cô có vẻ rất nghiêm nghị hiền từ, chợt ông nhìn vào đôi mắt Lan Chi và đôi mắt ấy rất sâu thẳm trong veo như nước hồ thu nhìn rất giống với một người ông từng quen biết, một ánh mắt làm ông say đắm cả một đời, ông chợt nhắm mắt thở dài, rồi quay đi. Nói thầm trong lòng:
Sao cô bé này nó lại giống cô ấy quá! Chắc là một sự trùng hợp. Làm sao có thể chứ.
Ông lắc đầu rồi đánh dấu vào bảng kê khai bệnh lý rồi đi sang phòng khác.
Lan Chi vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm vì không phải bị chích thuốc hay lấy máu và vết thương không có gì nghiêm trọng cô thấy thật may mắn, vội vàng cảm ơn bác sĩ và khi ông bác sĩ quay đi cô nằm xuống giường bệnh, chiếc giường không thoải mái bao giờ, trở mình nằm nghiêng rồi lại bật dậy vò đầu ngẫm nghĩ mãi vẫn thấy ông bác sĩ có chút quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ được là ai nên nằm im suy nghĩ.
Lan Chi muốn gọi điện thoại để nhờ sự giúp đỡ, không quên quay qua hỏi chị y tá:
Chị ơi điện thoại của em chị có giữ không? Chị lấy đồ của em trong tủ ra được không chị. Em có việc cần xử lý một chút.
Cô y tá mở tủ tư trang ra và đưa cho Lan Chi túi xách và nói thêm:
Được chứ! Hinh như em có rất nhiều cuộc gọi đấy. Đây! Nó lại reo nè!
Lan Chi nhận lấy và mở máy lên, thì ra là cuộc gọi nhỡ của Bách Lâm, cuộc gọi của mẹ. Họ gọi đến nổi chiếc điện thoại muốn nổ tung. Biết phải làm sao đây, chợt nghĩ đến Bách Lâm, một người bí ẩn mà cô không thể khám phá, anh ta là ai? Là một anh chàng si tình nói đúng hơn là si tình có mục đích từ nhiều năm trước lúc đó Lan Chi chưa đi du học, tại thời điểm đó Bách Lâm tình cờ gặp gỡ cô nên đem lòng yêu thích và càng biết rõ cô là thiên kim của gia đình họ Ngô, nên từ đó anh chàng vạch ra âm mưu theo đuổi để thực hiện dã tâm của mình, nhưng vì biến cố với gia đình họ Phạm, Lan Chi phải sang Anh đi du học như sắp đặt của gia đình hai người từ lâu cắt đứt liên lạc. Vài năm sau tường rằng anh ta đã bỏ quên ý định cũ, nhưng không ngờ Bách Lâm khi biết Lan Chi về nước, một năm trước đã tìm cách tiếp cận lại để tiếp tục mưu tính của năm xưa. Vì tập đoàn Ngô Thụy rất quan trọng các dự án của anh sắp tới. Ở đây cô chỉ còn biết tin tưởng mỗi Bách Lâm và trong lúc này thì chỉ có anh mới có thể giúp được cô, không nghĩ ngợi nữa Lan Chi liền gọi cho Bách Lâm:
Alô ! Anh Bách Lâm, em đây.
Bách Lâm nóng lòng bên kia đầu dây, giọng anh tràn đầy lo lắng:
Lan Chi! Em làm anh lo chết mất, đáng lý em đã đến nơi từ lâu rồi sao bây giờ em mới gọi cho anh vậy? Anh đã điện thoại cho em hai ngày nay nhưng không gọi được, em đang ở đâu vậy? Em vẫn ổn hả? Không xảy ra chuyện gì đó chứ.
Anh bình tĩnh một chút nghe em nói. Thật ra em có chút không ổn lắm! Em đang ở bệnh viện. Nhưng mà anh yên tâm đi em không sao, không có gì nghiêm trọng hết chiều nay có thể xuất viện rồi.
Bách Lâm hoảng hốt:
Sao em lại vô bệnh viện? Em đang ở bệnh viện nào? Anh sẽ qua với em. Chờ anh nhé. Em nhắn anh địa chỉ liền đi.
Bách Lâm chạy áo ra khỏi tòa nhà cao ốc, lái xe đi như bay đến bệnh viện. Trong lòng anh tuy có dã tâm nhưng tình cảm đối với Lan Chi thì khó có thể phân tích theo tư duy bình thường tuy anh một mực khẳng định với chính mình không yêu, không thể yêu cô gái đó nhưng mỗi lần cô gặp phải vấn đề gì anh đều không thể làm ngơ, không thể ngừng quan tâm và càng không thể lừa dối cảm xúc yêu thương của chính mình. Đã 6 năm, 6 năm từ ngày gặp cô lần đầu tiên anh luôn nửa đùa nửa thật mà tỏ tình. Lan Chi thì cho rằng đây là chỉ là đùa. Nên hai người cơ bản vẫn là bạn bè.
Lan Chi nhắn tin địa chỉ cho Bách Lâm, rồi tắt máy nằm suy nghĩ lại về người đã đưa cô vào bệnh viện là ai, cô muốn nói lời cảm ơn với người đó. Lan Chi không thích mắc nợ người khác, cô hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được người đó, một người xa lạ nhưng đã giúp cô mà không cần báo đáp giữa phố xá rộng lớn này có thể có cơ hội gặp nhau không?.
Anh ta là ai nhỉ? Hình xăm và sợi dây chuyền.
Tại Sảnh Khách sạn quốc tế lớn không gian được thiết kế và bày trí vô cùng sang trọng kèm theo người người qua lại rất đông, khách sạn hạng sang dành cho tầng lớp thượng lưu, nhiều người đến và đi tấp nập, ở phía góc gần phía tay trái từ cửa bước vào, sẽ thấy một nhà hàng theo phong cách phương tây, có phục vụ cafe và thức ăn. Nơi này đang có một chàng trai vẻ ngoài trầm lắng, mắt nhìn xa xôi trong lòng đang nặng trĩu một quá khứ không thể quên, cứ ngồi thả hồn ra ngoài mà suy nghĩ.
Anh ta là ai?
vẻ điển trai của anh khiến các cô gái đi ngang qua lả lơi nhìn anh nhưng anh không mặn mà nhìn đến một lần. Anh chính là Trần Nguyên Phong, còn có thể gọi anh là Julian, hiện là một nhân vật vàng trong làng giàu có, anh thừa kế tập đoàn đầu tư tài chính lớn tại thành phố này. Anh khá trầm mặc, lạnh lùng, không nói là quá đẹp trai nhưng lại khiến người ta nhớ nhung, bên cạnh đó anh có một trái tim ấm áp, đa sầu, đa cảm cũng vì thế mà có rất nhiều lời đồn về anh, họ đồn đoán anh là một anh chàng đào hoa đa tình làm biết bao trái tim phải tan nát, vì vẻ ngoài lạnh lùng của anh khiến người ta vừa yêu say đắm cũng vừa sợ chạm vào tảng băng lạnh lùng ấy, nhưng thật ra tận trái tim anh chàng vẫn còn một nỗi niềm sâu lắng mà không một người nào có thể cảm nhận được. Đó là một mất mát, một sự tổn thương, một khoảng không mà anh nghĩ rằng cả đời sẽ không có ai thấu hiểu, cũng không ai có thể khỏa lấp những tổn thương đó.
Ngồi nhấm nháp ly cà phê, Nguyên Phong nhớ lại thời còn du học bên Anh,
7 năm trước,
Anh yêu một một cô gái người hàn quốc, vào một ngày đẹp trời cũng là ngày kỷ niệm tình yêu của anh ngày 07/07/2005 trên một chuyến bay cô gái ấy từ một nơi xa bay về để gặp anh nhưng hai người mãi mãi không thể nào gặp lại, cô ấy đã vĩnh viễn ra đi. Khi chiếc máy bay bốc cháy và rơi xuống biển, anh đã điên cuồng tìm kiếm suốt hai tuần liền nhưng cuối cùng không tìm được thi thể cô ấy. Anh gào thét:
Không! Jessica. Jessica em trở lại đi.
Một nhân viên cứu hộ vỗ vai anh, giọng british trầm ấm:
Julian, anh bình tĩnh lại. 2 tuần rồi. Có lẽ ko tìm được nữa. Trong danh sách cứu hộ được không có tên cô ấy.
Hoài Nam cũng chạy đến, nhìn Nguyên Phong đau khổ chạy dọc bờ biển mà hết tên Jessica. Ngọc Diệp chạy đến ôm anh nhưng anh đẩy cô ra nhào xuống biển, sóng biển đập vào mặt anh, từng cơn từng cơn, hai tuần không ăn không ngủ anh đã ngất xỉu. Sau đó chuỗi ngày đau buồn giam mình trong phòng suốt một tháng trời anh mới thôi.
Và hơn hết anh đã sống trong niềm hy vọng cô ấy còn sống cho đến ngày hôm nay.
Đã bảy năm trôi qua rồi nhưng mà Nguyên Phong vẫn chưa quên được Jessica. Đột nhiên hình ảnh thoáng qua đầu anh là cô gái hôm nọ anh đã cứu nói thầm trong lòng:
Không biết cô gái đó đã ra viện chưa nhỉ, hi vọng là cô ấy ổn.
Rồi anh lại nhâm nhi cafe với hương vị espresso đặc trưng, lướt web đọc báo trên chiếc ipad 2012, thi thoảng lướt Facebook rồi like vào post của bạn bè.
Từ đằng xa bóng dáng người bạn thân quen thuộc của anh là Hoài Nam xuất hiện, vẫn là dáng vẻ đĩnh đạc gu ăn mặc của anh chàng lúc nào cũng là áo vest màu xanh sáng bên trong là chiếc áo thun trắng kết hợp với quần jean màu đen và giày thể thao tạo cho anh một vẻ ngoài phong trần, lịch lãm, trên tay cầm một tập tài liệu, một tay nghe điện thoại đi đến chỗ Julian. Đột nhiên Julian thôi không suy nghĩ nữa vẫy tay chào Hoài Nam.
Trợ lý Hoài Nam là cánh tay đắc lực của Nguyên Phong, cũng là người bạn hiểu anh nhất, cầm trong tay vài tư liệu mới của các nhà sáng lập thương hiệu mới nhưng còn đang thiếu vốn, muốn được quỹ đầu tư của tập đoàn họ Trần xem xét. Dáng vẻ Hoài Nam có chút phong trần lãng tử nụ cười tỏa nắng lại cũng là người hoạt bát vui vẻ, thích hài hước tuy nhiên rất nghiêm túc đòi hỏi cao trong công việc Nguyên Phong rất thích Hoài Nam ở điểm này, cẩn thận nghiêm túc, Hoài Nam ngồi xuống và đặt lên bàn đóng tài liệu nói với vẻ hài hước:
Hello Boss nhà mình đang nghĩ ngợi đến bóng hồng nào à.
Nguyên Phong cầm điện thoại lướt:
Đừng nói nhảm, bóng hồng nào ở đây, cậu đang ôm gì trên tay đó.
Hoài Nam hào hứng nói một tràn:
Này cho cậu xem cái này! Thành phố này đúng là nhiều tài năng trẻ, cậu xem nè, quá nhiều dự án tốt, ý tưởng tốt và có tiềm năng, ví dụ như dự án cây xanh, trồng rau sạch, năng lượng mặt trời, các chuỗi nhà hàng franchise nhượng quyền thương hiệu nè, cũng khá bài bản và chi tiết, mà khó nói ở đây là có tiềm năng mà thiếu vốn nên không vận hành được hoặc có vận hành thì vẫn thất bại.
Nguyên Phong nhìn Hoài Nam, nghiêm túc và cười rồi nói:
Cậu có vẻ hứng thú với mấy doanh nghiệp đó thì phải? Thế theo cậu thì mình nên làm gì? Nên giúp họ đầu tư và kiểm soát như thế nào? Để cải tổ lại các doanh nghiệp startup khởi nghiệp đang chết dần chết mòn.
Hoài Nam, sờ cằm và nói:
Cái này thì phải chờ cậu thôi, ra tay đi săn mồi đi. Các công ty này nếu mình bỏ vốn vào thì sẽ giúp đỡ họ phát triển với lại nếu thành công thì lợi ích không nhỏ, hơn hết là có thể giúp đỡ người khác. Cậu sắp xếp thời gian gặp họ nghe họ nói về ý tưởng đi.
Nguyên Phong ngã về phía sau và dõng dạc nói:
Tôi không phải nhà từ thiện.
Hoài Nam tỏ vẻ chưa hiểu ý bạn mình:
Ý cậu là sao?
Nguyên Phong hai tay đan lại ngồi ngả về phía trước nghiêm túc:
Đi theo tôi lâu như vậy chắc biết tính tôi rồi? Làm gì cũng phải suy xét đôi bên. Cậu biết điều đó mà đúng không? Bất kỳ điều gì không phù hợp với Khái niệm con nhím, chúng ta sẽ không làm.
Khái niệm con nhím?
Ừ! Sao hả? Biêt khái niệm đó không?
Hoài Nam cười, gật đầu, Nguyên Phong cẩn trọng cầm sắp tài liệu đặt xuồng vào gõ vào theo nhịp:
Chúng ta sẽ không tham gia vào các hoạt động kinh doanh không phù hợp. Chúng ta sẽ không mua lại những công ty không phù hợp. Và chúng ta không tham gia vào các liên doanh không phù hợp. Nếu nó không phù hợp, chúng ta sẽ không làm. Chấm hết. Tôi không muốn làm trò vô nghĩa như vậy, mang danh nghĩa nhà đầu tư để ép người quá đáng. Tôi phải tìm hiểu nhiều hơn rồi sẽ đưa ra quyết định cuối cùng. Để trở thành công ty phát triển, một thương hiệu nổi bật hoặc chí ít thì họ cũng phải có có một sản phẩm xứng đáng với giá trị của nó chứ.
Hoài Nam gật gù:
Okay okay, that’s fine! Cậu nói gì cũng đúng, mà thôi bỏ qua chuyện này đã, cuối tuần cậu đã kín lịch hết rồi, tôi thấy có một dự án kinh doanh chuỗi phòng tập thể hình cũng khá là tiềm năng, tôi sẽ hẹn cho cậu gặp.
Nguyên Phong cười:
Okay. cứ vậy đi.
Hoài Nam xếp đóng giấy tờ lại, check lịch trên điện thoại và nói:
Này, cậu còn một buổi trống vào chiều mai kìa có rảnh không?. Mình đi đá banh không? Lâu rồi không ra sân, thấy hơi khó chịu.
Nguyên Phong gật đầu rồi bất giác im lặng không nói gì chỉ nhìn ra ngoài mặt đường, trầm tư suy nghĩ.
Hoài Nam nghiêm túc trở lại, nói một cách nhẹ nhàng:
Sao thế, mỗi năm đến ngày này cậu lại nhớ chuyện năm đó à? Vẫn chưa thể buông được sao? Buông xuống đi Nguyên Phong à. Đã nhiều năm trôi qua rồi, đừng chấp niệm chuyện đã qua nữa. Ở bên Anh thấy cậu đau khổ quá tôi mới nói cậu về nước, nhưng về rồi mà sao cậu vẫn cứ tự ngược đãi mình như thế? Như vậy chỉ khiến cho cậu ngày lún sâu hơn mà thôi…Thật sự hết cách với cậu.
Nguyên Phong nhìn vào ly cà phê của mình lắc đầu thở dài và nói :
Đúng thế tôi làm sao mà quên được đây? Cứ mỗi lần đến ngày này, ngày cô ấy đi xa thì trong lòng tôi không thể nào buông được. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được đâu. Jessica vì tôi mà…(thở dài) Tiếng thở dài khiến cho anh nặng lòng suốt bao năm. Đối với người khác mà nói đó là chấp niệm không thể buông bỏ, nhưng đối với tôi nó là một tình cảm trân quý mà tôi chỉ muốn lưu giữ cho riêng mình, đây là những thứ quý giá nhất mà cô ấy còn để lại cho tôi, sẽ có một ngày tôi sẽ cất lại trong kí ức nhưng chí ít không phải bây giờ.
Hoài Nam nhìn Nguyên Phong với vẻ đồng cảm, đồng hành với bạn mình nhiều năm ở nước ngoài nên Hoài Nam rất hiểu cho Nguyên Phong, họ cùng nhau trải qua bao nhiêu sóng gió nhưng duy nhất nỗi đau mất mát này nó đã cắm rễ vào sâu trong trái tim của Nguyên Phong thì Hoài Nam không tài nào giúp được, và anh chợt nói với Nguyên Phong, một giọng nói rất trầm mặc:
Tôi hiểu, tưởng niệm người đã mất không ai cấm cậu cả. Nhưng mà Nguyên Phong à, cậu phải hiểu đó là quá khứ, bảy năm rồi, là bảy năm đó, thời gian không phải ngắn đâu, cậu phải quên cái cũ đi, tìm lại hạnh phúc cho mình, cô ấy đã đi xa cậu rồi, cô ấy mất không liên quan gì đến cậu, cậu đừng tự trách rồi dằn vặt như thế nữa. Cậu tỉnh lại đi sống trong ký ức có làm cậu vui vẻ được hay không? Nếu Jessica biết cậu như vậy cô ấy sẽ không an yên được. Ngoài kia có nhiều người đang chờ cậu mở lòng ra kìa.
Nguyên Phong ngạc nhiên nhìn Hoài Nam, rồi thay đổi trạng thái cười sảng khoái trước sự nghiêm túc của người bạn thân, cách cười đó không mấy khi Hoài Nam nhìn thấy:
Oh! Ngạc nhiên chưa này. Xem ra có vẻ cậu bạn của tôi gấp gáp hơn tôi thì phải. Chuyện của tôi, tôi biết làm sao mà, cậu lo nhiều quá. Tôi rất ổn, rất ổn nhé! Tôi nghĩ người nên đi tìm tình yêu là cậu kìa không phải tôi đâu. Hình như...cậu độc thân cũng lâu lắm rồi đó.
Hoài Nam cười khẩy:
Chẳng phải là vì tôi 24/24 điều ở bên cậu sao? Làm sao có thời gian hẹn hò.
Nguyên Phong ngả ra sau ghế cười:
Lại ngụy biện. Thôi tôi đùa ấy mà. Nhưng tôi nghiêm túc nói lại lần nữa Tôi chưa muốn nghĩ đến chuyện đó, chỉ có điều là….
Chỉ vào ngực mà nói
Chỉ có điều ở chỗ này nó đau lắm.
Nhưng ai lại giữ mãi một tình yêu không có kết quả như vậy hoài chứ, làm gì có chuyện yêu mãi một người, mà dù có thì người đó phải còn sống còn đằng này thì... Chỉ có cậu thôi cố chấp quá.
Thôi cậu đừng ép tôi như ba mẹ tôi nữa, tôi đã đủ phiền lắm rồi.
Okay! Okay! Okay! Xem ra tôi lo cho cậu là thừa thãi rồi.
Từ xa chiếc xe Camry màu trắng đỗ tại góc phố Nguyễn Huệ, đối diện khách sạn REX, một cô gái thanh tú cao ráo xinh đẹp bước xuống và đi thẳng vào trong khách sạn nơi Nguyên Phong đang ngồi, cô đến thuê phòng cho đối tác có chuyến công tác tại Việt Nam, bất ngờ gặp lại người đẹp từng yêu anh sâu sắc, Nguyên Phong đứng dậy bước tới chào hỏi cô nàng :
Kelly à, có phải Kelly không?
Kelly bất ngờ tháo mắt kính xuống và ôm chầm lấy anh, Nguyên Phong cũng ôm lấy cô, khiến mọi người nhìn rồi xì xào bàn tán, hai người vẫn tiếp tục ôm nhau thân thiết:
Trời ơi sao bất ngờ vậy, em lại được gặp anh ở đây? Em nhớ anh chết đi được.
Đẩy Kelly ra, Nguyên Phong vui vẻ hỏi :
Em về đây khi nào? Hai năm không gặp em rồi kể từ khi anh về Việt Nam, em giờ lại càng xinh đẹp quá, anh sắp nhận không ra luôn.
Kelly cười nhẹ nhàng xinh tươi và đầy tình ý:
Chờ em check in xong em sẽ nói anh nghe, với lại về lần này em cũng định tìm anh nhờ giúp đỡ. Em đã về được mấy tháng rồi. Đang phụ trách công việc của gia đình.
Nguyên Phong vui mừng nói vời Kelly:
Hay là như vậy nhé, anh đang có chút việc không tiện nói nhiều với em, tối mai anh sẽ mời em ăn tối ở nhà anh. Có gì khi đó mình nói chuyện tiếp nhé. Có lẽ anh trai anh sẽ muốn gặp em lắm đó.
Kelly bất giác nhớ về ngày đó, ngày đó Kelly cùng đi du học với Nguyên Phong và anh trai của anh là Vincent Nguyên Bảo, Vincent hiện nay là giảng viên mỹ thuật của một trường đại học kiến trúc tại Sài Gòn. Nguyên Bảo yêu Kelly nhưng khi biết được Kelly lại yêu em trai mình. Nguyên Bảo lại che dấu cảm xúc của mình đau khổ dằn vặt, anh ta trở nên trầm lặng hơn rồi nỗi đau lại hóa thành nỗi buồn riêng anh, mỗi bức tranh của anh là cả một màu xám đen đầy nỗi day dứt và cô đơn, nhưng mà Nguyên Phong lại chỉ xem Kelly là bạn bè từ chối Kelly, còn Kelly thì sao? Với tính tình cố chấp, cô vẫn nuôi hy vọng sẽ giành lại được Nguyên Phong và đến bây giờ ý định đó vẫn chưa hề thay đổi.
Mặc dù không nói ra nhưng anh biết Nguyên Bảo vẫn còn chưa quên được chuyện cũ hai anh em vẫn có rào cản, nên nhân cơ hội này giúp anh trai có thêm một cơ hội với cô gái này cũng là muốn giúp chính mình giải quyết hiểu lầm trong quá khứ. Kelly thay đổi sắc mặt thở nhẹ nhàng, cười nhẹ khóe môi toát lên vẻ đẹp sang trọng:
Anh ấy vẫn tốt chứ? Lâu rồi không gặp anh ấy. Về nước cũng mấy tháng mà do em bận rộn chưa đến thăm mọi người được.
Ừ! Anh ấy vẫn tốt, chắc là anh ấy nhớ em lắm. À mà này anh có việc phải đi không nói với em nữa, hẹn gặp em ngày mai.
Dạ vậy ngày mai gặp anh nhé. Em sẽ tự qua nhà anh, em cũng có vài món quà muốn gửi cho hai bác và ông nội của anh.
Tạm biệt nhau xong, Nguyên Phong quay đi thì Kelly nhìn theo nói thầm.
Lần này em quay về đây là vì anh. Anh sẽ không thể trốn tránh em được nữa đâu. Bảy năm trước em không có được thứ em muốn thì bây giờ em tin là sẽ không ai ngăn cản được em.
Hoài Nam chạy theo hỏi thầm:
Nè, cô ấy lại về kìa, e rằng cậu sẽ phải khổ dài dài đó nha.
Nói linh tinh gì vậy...bớt nói lại đi.
Sao lại là linh tinh, chuyện ngày xưa chắc cậu vẫn chưa quên đâu nhỉ?
Chuyện xưa rồi, cuối cùng rồi cô ấy cũng bỏ cuộc đó thôi, yên tâm đi mình và cô ấy sẽ không có gì đâu.
Ừ! Tôi xin chừa, chuyện tình đa phương của mấy người phức tạp chết đi được.
Vỗ vai anh bạn rồi bước đi nhanh:
Cái gì mà đa phương. Cậu lo xa quá!
Hoài Nam đi theo vẻ mặt lo lắng, tiếp tục nói:
Tôi thấy cô ấy vẫn còn tình sâu ý trọng với cậu lắm. Theo kinh nghiệm của tôi, nhìn sơ qua chưa chắc là cô ấy đã quên chuyện xưa, phụ nữ phức tạp lắm. Mà người như Kelly thì tôi không biết phải diễn tả làm sao cho thích hợp, thông minh có thông minh, xinh đẹp có xinh đẹp, và cố chấp thì chắc cũng không thua cậu đâu. Tôi cũng mong cậu được bình yên đấy!
Nói xong anh chàng rồi cười to sảng khoái vì chọc được người bạn thân của mình.
Nụ cười sảng khoái của Hoài Nam khiến cho anh có chút không yên tâm.
Thôi không nhắc chuyện cũ với lại trước giờ tôi vẫn là câu nói ấy. Tôi chỉ xem cô ấy như một người bạn thôi. Cậu đừng có nói linh tinh khiến mọi việc đi xa hơn, mai cậu cũng qua nhà tôi luôn đi, lâu rồi không họp nhóm chúng ta. Mà nhớ là chỉ nói chuyện vui không nhắc chuyện buồn, đừng để ba mẹ tôi biết chuyện, mai anh hai tôi cũng có ở nhà đó. Không được nói linh tinh nhớ chưa.
Biết rồi, nói mãi. Cậu đó sớm muộn có một ngày cậu sẽ lại được nếm trải mùi vị yêu đến chết đi sống lại một lần nữa cho mà xem. Đến lúc đó thì đừng có mà cứng miệng cãi với tôi nhé. Hôm nay gặp lại người cũ biết đâu vận đào hoa của cậu sắp tới.
Vỗ vai cậu bạn, Nguyên Phong cười nói thêm:
Ừ tôi cũng mong thế, lúc đó tôi mời cậu đi uống rượu, còn giờ về họp đi. Nhanh lên.
Cả hai cười to và lên xe chạy thẳng. Nguyên Phong bất giác lại cười thầm:
Vớ vẩn thật, mình cũng mong sẽ lại được nếm trải mùi vị đó 1 lần nữa! Nhưng tiếc là sẽ không có ai đâu. Cậu được cái nói nhảm là thiên hạ vô địch đấy Hoài Nam.
Vị bác sĩ chăm sóc cho Lan Chi ông ấy là ai? Có quan hệ gì đến cô? Ông ấy không có quan hệ với cô nhưng với mẹ cô thì có. Ông ấy là người yêu cũ của mẹ cô, nhưng quá khứ đáng buồn đó những người trong cuộc thì quá bi thương, còn những người ngoài cuộc thì càng không thể nào thấu hiểu được. Ông Tùng lấy bà Diễm Linh chỉ vì trách nhiệm với gia đình, chỉ vì để trả thù người phụ nữ ông yêu mà lại phản bội ông, vì sự ích kỷ ngu ngốc thời trai trẻ mà khiến bà Diễm Linh phải sống trong ghen hờn, phẫn uất mà bệnh tình trầm trọng. Bà qua đời khi con gái Trúc Ngọc được 10 tuổi. Trúc Ngọc tính tình lại hiếu thắng, ngang ngược hay ỉ lại vào gia thế nên có phần xốc nổi.
Ông Tùng quản lý cô rất nghiêm khắc, nhưng vẫn rất yêu thương cô, cô gái này vẫn luôn trái ý của ông, cô không biết rằng mối quan hệ của ông với mẹ của cô ấy chỉ là đồng sàng dị mộng không có tình yêu chỉ có trách nhiệm và hối tiếc, nhưng có một điều không thay đổi đó là ông dồn hết tình cảm của mình cho cô con gái:
Trúc Ngọc ơi, ba về rồi đây, hôm nay con về sớm vậy.
Trúc Ngọc từ trên lầu chạy xuống:
Ba, ba về rồi, sao ba biết con về sớm? Con có chuyện nói với ba nè!
Ông Tùng ngồi xuống sofa nói chuyện,
Ừ, ba mới về, công việc con dạo này thế nào?
Công việc con tốt lắm, sắp tới con sẽ xin vào sở ngoại giao, con nghĩ họ đều biết con là con gái ba mà, nên mọi chuyện ba cứ yên tâm. Một cô gái xuất sắc như con đây thì không gì làm khó con đâu. Nheo mắt cười nhẹ nhàng.
Ông nghiêm nghị nhìn cô con gái:
Ba biết con gái ba giỏi nhưng mình cũng phải khiêm tốn, không được hiếu thắng. Làm cái gì cũng phải biết người biết ta.
Trúc Ngọc nhìn ông rồi gật đầu, ngã ra sau, cầm cuốn tạp chí đưa lên miệng che lại rồi cười:
Dạ! Dạ, con biết rồi. Con gái giáo sư Hoàng Tùng mà, phải giỏi chứ, ba cứ yên tâm. Nhưng mà con chắc chắn là người xuất sắc ở sở năm nay. Ba mệt nên nghỉ ngơi đi, con ra ngoài có việc xíu nha.
Đi đi, nhớ cẩn thận về sớm đấy.
Ông Tùng đi lên phòng, lại thói quen bao năm không hề thay đổi nhìn vào tấm hình cũ của ông và bà Lan Hương. Ông lại buồn phiền nhìn xa xăm. Với ông bà ấy vẫn là người mà ông yêu nhất, khó quên nhất. Nếu không vì âm mưu ngăn cản của mẹ ông ngày xưa thì có lẽ cuộc đời ông không rơi vào bi kịch này. Sống với nỗi day dứt, bắt đầu và kết thúc một cuộc hôn nhân sai lầm một tấn bi kịch mà suốt đời ông không thể nào cứu vãn được.
Nhà của Bách Lâm là một khu chung cư tọa lạc tại quận 10, anh ở trên tầng 21, biệt lập và nhìn xuống được góc đường phố xá đông đúc. Bách Lâm sắp xếp cho Lan Chi một phòng trong nhà mình, nơi ở của Bách Lâm khá rộng rãi thoải mái và sạch sẽ, cách bày trí hơi đơn giản nhưng khá ấm cúng, Lan Chi ở tạm thời vì chưa tìm được nhà.
Bách Lâm là người như thế nào? Bên ngoài là một người khí chất nho nhã lịch sự, diện mạo lại có phần tài hoa anh tuấn, thế nhưng trái ngược với vẻ ngoài của anh, nội tâm bên trong mới là thứ khiến cho người ta lo lắng và sợ hãi. Anh vẫn thâm trầm, ôn nhu, tâm cơ thì khó mà đoán định, anh che giấu bản chất thật của mình một cách rất ngăn nắp và trật tự không có một khe hở nào để người ta có thể nhận biết hay phán xét, chỉ có anh mới biết rõ anh là ai như thế nào? Là một kẻ chỉ có lòng tham lam ích kỷ và một nỗi đau thầm kín mà anh luôn chôn giấu. Tất nhiên các vấn đề của anh đều có những nguyên nhân dẫn dắt và anh luôn tự bào chữa cho chính mình rằng anh cần phải lấy lại sự công bằng mà ông trời đã cướp mất của anh, công bằng mà anh nói nó chỉ là lời ngụy biện cho sự xấu xa và hèn nhát của mình mà thôi. Thật ra xét về góc độ của anh mà nói, anh cũng là một người rất đáng thương, cuộc sống lúc nhỏ của Bách Lâm rất cơ cực và đầy sóng gió, ba mẹ mất hết trong vụ tai nạn giao thông, trở thành trẻ mồ côi phải sống nương nhờ với chú họ nhưng lại không có tình thương, thường xuyên bị đánh đập, và dồn ép, bị đẩy vào cùng cực nỗi đau thể xác đến nổi trong mỗi giấc ngủ của anh chỉ toàn là ác mộng, Bách Lâm cũng được cho ăn học đàng hoàng từ số tiền bồi thường bảo hiểm của ba mẹ anh để lại, nhưng anh lại phải nhìn sắc mặt của gia đình chú họ mà sống qua ngày. Cơm ăn áo mặc cũng chẳng được đầy đủ và sung túc. Tuổi thơ của anh cũng chẳng thể nào bình yên, cuộc đời khắc nghiệt khiến cho anh trở thành một kẻ giả dối và mất hết niềm tin vào tình yêu, tình thân và sự lương thiện.
Trong lòng anh dường như không còn có thể yêu thương, không còn lòng trắc ẩn gì nữa. Hiện tại chỉ còn lại sự ích kỷ, mưu cầu danh lợi cho bản thân mình, địa vị, tiền bạc và quyền thế là điều anh cần phải có trong mục tiêu sống của mình. Vì với anh có tiền là có quyền, có tiền có thể chà đạp sai khiến người khác. Thứ không mua được bằng tiền thì anh sẽ dùng rất nhiều tiền để mua. Anh muốn dùng tiền để mua sự sùng bái, để người ta phục tùng mình như những ngày thơ chỉ vì mấy đồng tiền lẻ mà anh phải quỳ xuống đất mà nhặt lên chỉ để sinh tồn trong xã hội này. Anh muốn trả thù cho cái quá khứ tối tăm của mình, nhưng ngoài kia đâu phải chỉ riêng mình anh gặp phải những nghịch cảnh đó, và cơ bản họ đâu có chọn cách sống như anh, lạnh lùng với những người yêu thương anh và tàn độc với cả chính mình.
Lan Chi tin tưởng Bách Lâm và luôn xem anh là bạn, còn Bách Lâm không cho mình cơ hội để tin vào bất cứ ai, tình yêu lại càng không. Bách Lâm có yêu thương Lan Chi không? Có chứ! Chắc chắn là không thể sai được, nhưng tình cảm được xây dựng có mục đích, có tham vọng rõ ràng. Trong lòng anh đôi lúc phát sinh mâu thuẫn tự trách chính bản thân mình, anh cho rằng mình là một tên đê tiện rẻ mạt, hèn mọn xấu xa, lừa dối một cô gái thuần khiết vô tội như Lan Chi. Nhưng có đôi lúc anh lại suy nghĩ rằng để đạt được mục đích mình phải biết hy sinh, chỉ là một sự rung động nhất thời làm sao mà so với dã tâm lớn lao của anh. Đối với anh tình yêu không phải là thứ đáng nhắc tới, tình yêu chỉ khiến người ta hành động ngu xuẩn và sai lầm dẫn đến đau thương, anh không muốn đau thương nên chọn cách làm tổn thương người khác. Anh từng nói cả cuộc đời này sẽ không bao giờ yêu ai và sẽ không bao giờ động lòng với bất kỳ ai. Anh chỉ yêu một thứ duy nhất đó là tiền mà thôi.
Nhưng anh lại quên rằng đã là con người có máu thịt lại còn có cả trái tim, trái tim thì không bao giờ biết nói dối, điều này đã làm anh không thể kiểm soát được bản thân mình, trái tim ấy lại rung động, lại yêu thương để rồi điên dại và cuối cùng anh phải sống trong sự hối hận cả đời vì chẳng có được những thứ như anh hằng mong muốn đặt biệt là tình yêu chân thật.
Anh xách đồ vào nhà cho Lan Chi rồi nói chuyện nhẹ nhàng, lúc nào Bách Lâm cũng nhẹ nhàng, giọng nói vô cùng ấm áp như thế:
Em sống tạm ở đây một thời gian đi, anh sẽ tìm nhà cho em. Còn công việc em cũng không cần lo lắng, để anh giúp em, và...
Lan Chi cười nói:
Được rồi, em biết rồi mà, cảm ơn anh rất nhiều, nhưng em có thể tự lo cho em được, em chỉ đang lo là em phải làm sao để sống những ngày kế tiếp. Bách Lâm anh có thể giúp em được không?
Giúp em thì tất nhiên anh sẽ giúp!
Cảm ơn anh!
Bách Lâm rót một ly nước cho Lan Chi và Lan Chi đón nhận, anh lại hỏi cô tiếp:
Nhưng em thấy em quyết định như vậy có ổn thỏa không? Còn những thứ thuộc về em thì sao?
Lan Chi ngồi xuống sofa, đặt ly nước xuống rồi nhẹ nhàng hỏi:
Ý anh là cái danh nghĩa người thừa kế sao?
Không phải vậy, chỉ là anh...Mà thôi được rồi! Em cứ nghỉ ngơi đi, mới xuất viện chưa khỏe liền được đâu. Mẹ em chắc là lo lắng cho em lắm!
Lan Chi lắc đầu, mỉm cười hiền hòa, ánh mắt long lanh như đáy nước mùa thu nhìn vào Bách Lâm, chỉ cần nhìn thôi thì nhịp đập trái tim anh thổn thức không yên rồi:
Không, em đang làm những điều mình thích. Anh yên tâm đi em sẽ ổn thôi. Trông mặt anh buồn cười quá.
Bách Lâm cười nhạt, anh đứng tựa cửa số đút tay vào túi quần nghiêng đầu, nhíu đôi lông mày rậm của anh lại và thốt lên:
Đường đường là thiên kim tiểu thư danh giá sao em phải ra ngoài chịu khổ? Anh thấy là còn nhiều cách để giải quyết. Sao em phải chọn cách này? Em muốn trốn cả đời sao? Gia đình em thế nào cũng sẽ tìm cách bắt em về đấy? Anh sợ em sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Lan Chi lắc đầu mỉm cười tươi tắn:
Chịu khổ sao? Em thấy bây giờ rất tốt, rất vui nữa và em sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của em. Em thật sự chán ghét nơi đó em không muốn làm người thừa kế gì cả, em không muốn cuộc đời mình lại bị động như vậy nữa. Nếu anh hiểu em thì phải ủng hộ em. Thôi đừng lo cho em.
Bách Lâm xoa đầu cô biết là khó có thể thuyết phục suông như thế này với cô gái bướng bỉnh này, anh sẽ phải dùng một chiến thuật khác:
Thôi được rồi anh hiểu mà, em vẫn như ngày xưa, vẫn kiên định và còn bướng bỉnh nữa. anh sẽ ủng hộ em, nhưng em cần anh giúp thì nói với anh nhé. Giờ anh ra ngoài có chút việc đây. Nhớ đó phải nằm nằm nghỉ ngơi.
Cười hiền hòa và nheo mắt lại với Bách Lâm:
Được rồi, Em biết rồi, anh lại nói dai như mẹ em. Em không phải trẻ con đâu mà.
Lan Chi đợi Bách Lâm đi thì đứng lên bước ra balcon nhà Bách Lâm, đây là căn hộ có thể nhìn xuống thành phố từ tầng 21, rồi chợt suy nghĩ về người đã cứu mình, muốn gặp lại để cảm ơn, nhưng thậm chí tên còn không biết thì làm sao mà tìm. Rồi bao nhiêu khó khăn sẽ ập đến với mình nữa đây. Chắc chắn là ông nội sẽ không bỏ qua cho đến khi nào mình xuất hiện. Mình sẽ đấu tranh tới cùng. Mong rằng mọi việc sẽ như mình định liệu.