Một ngày đầy nắng lại đến, buổi sáng ánh mặt trời chiếu sáng vào rèm cửa của Lan Chi, tiếng chuông báo thức trên điện thoại reo inh ỏi, cô vừa nheo nheo mắt tắt đi rồi trùm chăn qua đầu nhưng lại báo thức tiếp, đành ngồi dậy chuẩn bị xuống giường thì có hai tin nhắn:
Lan Chi! Hôm nay anh đến đón em đi làm nhé! BL
Lan Chi! Tôi đang đến nhà cô! NP
Nhận hai tin nhắn trong bất an.
Mười phút sau,
Chung cư náo loạn vì sáng sớm xe cộ ầm ầm tới, Lan Chi vừa mới bước xuống, thì thấy hai chiếc xe ô tô đậu sát nhau, khiến cô khó xử, lần trước đụng nhau dưới nhà làm cô hú vía một phen rồi, giờ mới sáng sớm tự nhiên hai người lại đến.
Trên lầu cao Uyển Nhi nhìn xuống nghĩ thầm:
Haizza! Coi bộ bạn mình đang có số đào hoa lắm.
Dưới lầu Bách Lâm bước xuống, anh mặc vest đen thân hình ưu tú, vẫn mái tóc nâu bồng bềnh dáng vẻ ấy không thể làm Lan Chi thích, nhưng đối với Uyển Nhi nó lại khiến cô xao động, anh cầm đồ ăn sáng cho Lan Chi và cười tươi tắn:
Cho em nè!
Uyển Nhi đứng nhìn rồi quay mặt vào trong kéo rèm lại. Thở dài:
Không! Mình không nên nghĩ nữa.
Cùng lúc đó Nguyên Phong cũng bước xuống, vest xám trắng, thanh lịch nho nhã, tóc tai gọn gàng, mùi nước hoa quen thuộc thư thái, thong dong đi thẳng tới Lan Chi và nói:
Lan Chi, hôm nay tôi sẽ đưa cô đi làm!
Bách Lâm đứng kế Lan Chi đưa tay ra để lên vai cô và nói:
Lan Chi, anh đưa em đi.
Tình cảnh này cô thấy thật oái ăm quá, cô ngượng quá, nên nói với cả hai:
Anh Bách Lâm, em sẽ lấy đồ ăn sáng của anh. Em cảm ơn nha. Nhưng hôm nay anh Nguyên Phong sáng sớm tìm em chắc là có việc với lời đề nghị hợp tác của công ty em hôm trước. Anh Bách Lâm đi trước đi. Em sẽ mời anh ăn tối sau.
Bách Lâm ngơ ngác nhìn Lan Chi rồi nghĩ trong đầu:
Cô ấy! Cô ấy đã thích tên Nguyên Phong này thật sao?
Hồi tỉnh lại:
Thôi cũng được! Anh đi trước đây.
Bách Lâm đi ngang qua mặt Nguyên Phong, anh nhìn với cái nhìn như tia lửa điện, một cảm giác rất nóng trong người, ghen tuông khiến người ta mất lý trí, Bách Lâm hầm hàm đi qua, trong lòng Nguyên Phong hơi phấn khích rồi cũng nhìn lại vào Bách Lâm với thái độ khinh thường và đắc ý.
Bách Lâm lấy xe rời khỏi, trong lòng có chút vướng bận, không kiềm chế mà đấm vào vô lăng xe, tiếp tục suy nghĩ.
Khốn kiếp! Mình sẽ không để mất cô ta được.
Nguyên Phong bây giờ nhìn Lan Chi rồi cười, cô đang xinh xắn trong trang phục đi làm rất thanh lịch là một bộ suit vest blazer trắng, tóc dài xõa ra, gió nhẹ nhàng thổi bay bay vài sợi tóc. Lan Chi nhìn anh rồi hỏi:
Anh cười gì thế!
Không có gì!
Vậy chúng ta đi được chưa? Tôi thấy anh nhắn muốn mời tôi ăn tối, nhưng sao sáng nay lại chạy đến đây rồi?
Nguyên Phong cười:
Vì tôi nóng lòng muốn nhìn thấy cô. Nên sáng nay vội chạy đến.
Lan Chhi hơi ngạc nhiên:
Anh nói như vậy là sao?
Thì ý vậy đó.
Tôi không hiểu?
Tôi sẽ theo đuổi cô! Cô không từ chối chứ?
Lan Chi hoảng hốt, đỏ mặt:
Theo đuổi?
Mở cửa xe cho Lan Chi và anh nói:
Đúng! Tôi tự nhận thấy nên nói thẳng ra cho cô biết, để cô cho tôi cơ hội và hy vọng cô sẽ chấp nhận tôi.
Lan Chi cười nhẹ nhàng có chút xốn xang trong lòng:
Trước giờ anh theo đuổi ai là nhanh như vậy à. Thời gian chúng ta gặp nhau mới có mấy lần. Với lại tôi thấy phong cách theo đuổi này hơi mới lạ. Anh nói trực tiếp quá tôi hơi hoảng sợ.
Nguyên Phong cười:
Thì bây giờ gặp nhiều là được. Tôi rất hiền lành, nên cô yên tâm.
Lan Chi cũng quá hoang mang đi, vừa mới đến đây không lâu, bản thân sợ bị hãm hại, lại sợ bị bắt về nhà lại và chưa làm được điều mong muốn, lại phải vướng phải mối tình này sao, nhưng khi cô nhìn qua Nguyên Phong, góc nghiêng khiến gương mặt có phần khí chất soái ca, anh rất ấm áp kiểu ấm áp của một người đàn ông của gia đình, anh không phải là người lạnh lùng như lời đồn, chóp mũi cao, mái tóc của anh màu đen gọn gàng sạch đẹp, nhìn người đàn ông này cũng quá ưu tú nói đúng hơn là đẹp trai như mẫu người trong lòng cô, cô khẽ cười.
Cô lại nghĩ đến Bách Lâm, anh ta cũng ấm áp, cũng ưu tú nhưng Lan Chi vẫn cảm thấy xa lạ, vẫn cảm thấy bất an khi ở gần anh ta. Tuy Lan Chi từng nghĩ sẽ thử bên nhau với Bách Lâm, nhưng khi ở cùng với anh một thời gian cô thấy mình cơ bản không có cảm giác với anh, cô chỉ cảm thấy anh giống một người quan trọng với mình nhưng nó không phải là tình yêu, với Nguyên Phong thì khác, cô dường như thấy được trái tim mình có sự rung động, đột nhiên Nguyên Phong quay qua hỏi cô:
Lúc nãy cô nhìn trộm tôi à! Có phải đang nghĩ gì đó không?
Lan Chi ngại ngùng mặt hơi hồng hồng:
Không! Anh nghĩ nhiều rồi.
Lan Chi trốn tránh nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ về câu nói ‘’Tôi sẽ theo đuổi cô’’
Xe đến tòa nhà Lan Chi làm việc, dùng lại cô bước xuống xe, thì Nguyên Phong nói mấy câu:
Những lời tôi nói đều là thật. Nhưng tôi biết hơi nhanh, cô có thể từ từ cảm nhận. Hẹn gặp lại cô vào tối nay nhé.
Lan Chi gật đầu, trong lòng thấp thỏm, bên kia đường cứ thế mà chụp hình. Người đàn ông ngồi trên tầng lầu cao cười khẽ.
Ting. Tiếng thang máy mở ra từ tập đoàn Lý Gia, Ngọc Diệp đang nghe điện thoại:
Huy Tường! Anh đang ở đâu chui ra cho tôi.
Huy Tường tay đang ôm một cô gái trên giường nhíu mày đáp:
Mới sáng ra cô ăn phải gì mà gào to thế.
Ngọc Diệp bực dọc bước vào phòng làm việc ngồi xuống ngả ra sau ghế:
Anh mau đến công ty giải quyết một số việc cho tôi.
Huy Tường cười:
Bà cô của tôi ơi! Hôm nay tôi ra ngoài có việc, hẹn gặp cô tối nay, ở nhà hàng trên mây tôi sẽ nhắn cô thời gian, có vài tài liệu về các lão già cổ đông, bao gồm ăn chặn tiền công trình, hóa đơn khống, trục lợi bất chính, tiết lộ bí mật thương nghiệp cho đối thủ.
Mặt Ngọc Diệp sáng lên:
Thật không? Hiệu quả làm việc của anh không tồi đấy.
Huy Tường ngồi dậy cười khẩy:
Tôi là ai chứ! Bản lĩnh không chỉ có bấy nhiêu.
Ngọc Diệp cười to:
Tôi chỉ biết anh háo sắc, hám danh nhưng nay biết thêm anh còn có thêm mấy thủ đoạn dơ bẩn nữa.
Huy Tường nói giọng mỉa mai:
Cho nên mới hợp tác làm việc được với cô. Cô cũng đâu phải dạng hiền lương thục đức gì.
Ngọc Diệp đanh đá trở lại:
Thôi được rồi. Coi như có tiến triển mới. Anh làm gì làm đi.
Okay! Nói xong quăng điện thoại qua một bên anh ta lại nhào xuống cô gái bên cạnh để làm mấy chuyện xấu xa, hoan ái vui vẻ.
Tại phòng làm việc của Bách Lâm, anh đang ngồi xem hồ sơ, cầm ly cà phê uống, thì Quang Tuấn đi vào, ngồi xuống hỏi han:
Anh! Sao nhìn anh tiều tụy quá!
Uhm! Dạo này tôi bị mất ngủ nhiều!
Anh lại tái phát nặng hơn hả?
Không hẳn! Nhưng có vài chuyện phiền não.
Quang Tuấn lo lắng:
Anh! Em nói với anh rồi, đừng lấy tình cảm ra làm thử thách.
Bách Lâm bỏ tập hồ sơ xuống nhìn Quang Tuấn trừng mắt hỏi:
Cậu đang nói năng xàm xí gì đó!
Quang Tuấn cười anh:
Anh à! Nhìn mặt anh giống đang thất tình thì đúng hơn.
Cậu thấy chỗ nào của tôi giống thất tình?
Quang Tuấn ngồi nhịp chân đôi giày màu nâu bóng loáng, quần áo chỉnh chu, bàn tay trái gõ lên bàn tay phải sờ cằm:
Anh à! Mấy tháng trước à không từ nhiều năm trước em đã thấy anh đau lòng vì cô ta nhiều rồi, tuy lúc nào anh cũng nói lợi dụng cô ta, cô ta là con chốt quan trọng, sự kiêu hãnh của cô ta khiến anh khó chịu, nhưng mà miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
Bách Lâm ngạc nhiên hỏi:
Cậu biết được gì rồi!
Quang Tuấn vỗ bàn một cái:
Chậc! Là thật sao? Anh yêu thích cô ta thật lòng sao?
Tôi không biết! Chỉ thấy khó chịu khi cô ấy đi với người khác. Mà còn đi với tên Nguyên Phong không tốt lành gì đó nữa.
Haizza, không phải là con trai kẻ thù của anh sao? Nay còn là tình địch nữa chứ. Chậc! Sao anh em lại khốn khổ thế này.
Bách Lâm ngã ra sau ghế:
Tôi đã dự định nhiều kế hoạch nhưng mà giờ đây phải xây dựng lại từ đầu. Cũng may tôi còn có một quân cờ khác.
Ý anh là mẹ của cô ta? Chuyện cổ phần đó khả thi không anh?
Ừ! Bà ấy nói sẽ được. Chờ thêm một thời gian nữa.
Bà ấy muốn thao túng Ngô Thụy đến thế sao? Quang Tuấn suy nghĩ không hiểu một người như Bà Lan Hương lại có ý định như vậy.
Uhm! Cậu chưa hiểu hết được phụ nữ đâu. Có lẽ bà ấy vì Lan chi nên mới làm như vậy.
Nhưng mà, liệu chúng ta có thể phá hỏng kế hoạch của bà ta và lật ngược tình thế và vào Ngô Thụy luôn không cần phải phiền phức.
Bách Lâm suy nghĩ rồi nói:
Cũng có khả năng, nhưng chúng ta phải tìm đồng minh. Phải vào được Ngô Thụy sáp nhập với Hoàng Long thì nguồn lực mới mạnh và đánh bại được tập đoàn Họ Trần. bà Lan Hương cũng lợi hại lắm chúng ta cứ cẩn thận, trong gia đình Lan Chi toàn là những con người âm mưu thủ đoạn, Lan Chi là cô gái rất dễ bị dao động bởi tình thân đặc biệt là mẹ cô ấy. Cô ấy cũng là người đang nắm 5% cổ phần Ngô Thụy. Chúng ta nghĩ cách để mua lại nó cho bằng được. Sau đó thâu tóm các cổ đông nhỏ của Ngô Thụy, đến khi chúng ta thu đủ 49%.
Anh làm vậy sau này nếu Lan Chi cô ấy mà biết thì sao? Anh có nghĩ cô ấy sẽ hận anh không?
Bách Lâm cười nhạt nhẽo, đôi mắt vẫn thâm sâu:
Không sao cả! Chỉ là một cô gái. Không quan trọng, cứ kệ đi. Với lại cô ấy sẽ không quan tâm cổ phần hay thừa kế gì đâu, cái đó mới là cái đáng hận nhất của cô ấy.
Quang Tuấn nhìn Bách Lâm thở dài:
Anh đừng hành hạ mình như vậy. Nếu anh yêu thích cô ta thì chứng minh tình cảm, em không hiểu sao mà anh tỏ tình với người ta mà thất bại hoài thế.
Bách Lâm đăm chiêu:
Tôi hối hận vì kể cho cậu nghe, giờ lại đi chọc tôi. Chỉ là cô ta chưa bao giờ chịu mở lòng với tôi, cũng như trái tim tàn nhẫn của cô ta lúc nào cũng nói tôi giỡn với cô ta, không xem lời tôi nói ra gì. Tôi chỉ có một lần tỏ tình là thật lòng vào bảy năm trước, còn lại thì nửa đùa, nửa thật. Mà này lúc trước tôi thấy cậu khuyên ngăn tôi lắm đấy. Sao nay đứng về phía cô ta?
Quang Tuấn cười khẩy:
Em nhắc nhở anh thôi. Vì em không muốn anh đau khổ, lừa mình dối người. Em thấy anh theo đuổi cô ta hằng ấy năm sao có thể nói sử dụng cô ta như công cụ được. Nếu anh yêu thì cứ yêu. Vì con người luôn phải sống và yêu mà. Sao cứ che dấu.
Bách Lâm cười nhạt, vẻ mặt hơi căng thẳng:
Không! Tôi không yêu cô ta.
Quang Tuấn lắc đầu:
Thôi! Tùy anh! Mong là anh không yêu cô ta và cô ta cũng không yêu anh.
Cậu!
Quang Tuấn gõ tay lên bàn nói thêm:
Anh lát nữa mình đi khảo sát mảnh đất đó một lần nữa đi. Em thấy có gì đó không ổn.
Được! 30 phút nữa đi. Cậu chuẩn bị đi.
Okay! Em ra ngoài đây.
Quang Tuấn ra ngoài, Bách Lâm ngã ra phía sau, thở dài cảm thấy trong lòng không vui khi nghĩ tới Lan Chi chọn đi cùng với Nguyên Phong, trái tim tự nhiên thấy khó chịu, trong đầu phát sinh ra hận ý, tâm tính Bách Lâm vốn ích kỷ, lại có bệnh rối loạn lưỡng cực nên sẽ bị mất khống chế khi có sự tổn thương, anh đang cảm nhận sự tổn thương ngày càng lớn trong cơ thể mình, anh nói thầm:
Lan Chi, em là rượu mời không uống mà đi uống rượu phạt. Bảy năm qua tôi 10 lần tỏ tình với em, sự kiêu hãnh của em luôn từ chối tình ý của tôi. Tôi sẽ không nương tay cho em nữa. Cả mẹ của em cũng đang vì quyền lực mà lợi dụng tôi. Các người đúng là không tim, không phổi mà. Trò chơi này e rằng anh sẽ không buông tha cho em đâu. Còn tên Nguyên Phong kia, mày và ba mày chờ ngày trả giá đi.
Nghĩ ngợi xong Bách Lâm xông thẳng ra cửa và đi thẳng ra ngoài.