Bình minh dần hiện rõ ra, khu biệt viện nhà họ Trần đang dọn bữa sáng, hôm nay một ngày đẹp trời anh em Nguyên Phong và Nguyên Bảo củng xuống cầu thang, hai anh em nhìn nhau rồi cười. Nguyên Bảo hỏi Nguyên Phong:
Một lát em cho anh quá giang đi đến trường nha. Hôm nay anh không lái xe.
Nguyên Phong ngạc nhiên:
Dạ vâng!
Nguyên Bảo chào cả nhà:
Ba, mẹ buổi sáng nay nhà mình ăn gì?
Cả nhà ngạc nhiên vì thái độ Nguyên Bảo hôm nay:
Hôm nay con sao vậy? Bà Dao Anh lo lắng
Nguyên Phong cười:
Mẹ! Anh con thì có làm sao đâu. Mình ăn sáng nhanh lên còn đi nữa anh hai.
Ông Lộc nói với Nguyên Phong:
Ba có nghe về dự án đấu thầu rồi, cùng với tin về khu đất đó. Con định giải quyết sao?
Con đang tìm cách nhưng trước hết giải quyết vấn đề của SSG trước. Sáng nay con có một cuộc họp, hôm nay ba có vô công ty không?
Không! ba sẽ đi gặp cố nhân.
Nguyên Bảo hỏi han:
Cố nhân của ba là ai vậy ạ?
Bác sĩ Hoàng Tùng.
Nguyên Phong hỏi thêm:
Ba à con thắc mắc một chút là, ba nói ông ấy và ba là bạn thân, nhưng lần trước con gặp bác ấy con nhắc đến ba, ông ấy phớt lờ với con luôn.
Ông Nguyên Lộc cười nhẹ nhàng:
Không sao đâu, hôm nay ba đích thân đi gặp ông ấy.
Bà Dao Anh gật đầu vì bà biết ông Hoàng Tùng nhưng bà không hề biết câu chuyện của hai mươi lăm năm về trước:
Ừ! Ngày xưa ông hay đi đánh tennis với ông ấy.
Ông Lộc nói thêm:
Ba với ông ấy có vài hiểu lầm nên để ba giải quyết cho. Con cứ lo phần con đi.
Nguyên Phong hối anh hai:
Anh hai, mình đi bây giờ luôn nha.
Okay!
Hai anh em đi ra khỏi nhà, lên xe chạy được một quãng Nguyên Phong hỏi Nguyên Bảo:
Anh hai! Anh đã nghĩ thông suốt rồi hả?
Chúng ta là anh em, không lẽ em muốn chúng ta cứ không nói chuyện như vậy hoài sao? Anh chỉ muốn cho không khí nhà mình bớt căng thẳng thôi. Em đừng nghĩ nhiều
Thôi được rồi, coi như có bước khởi đầu tốt đẹp.
Buổi sáng ở thành phố này lúc nào cũng tất bật Lan chi chạy vội vã vào thang máy, đi vào công ty vừa để túi xách trên bàn thì gặp Hải Triều, Hải Triều là một cô gái tốt tính chào Lan Chi:
Hi! Cô gái. Ăn sáng chưa?
Lan Chi cười rồi ngồi xuống:
Chưa! Chị Hải Triều nè! Mà sếp vào công ty chưa?
Chưa. Nhưng có chuyện này hỏi nhỏ nè.
Sao chuyện gì?
Nghe nói hai tuần nữa tổng công ty cử người qua đây khảo sát!
Tổng công ty bên Anh à?
Hải Triều gật đầu:
Lần này không biết có gì đặc biệt không nữa đây.
Em nghĩ qua khảo sát thường niên thôi.
Tại em không biết đó thôi chứ đây là lần đầu tiên tổng công ty qua đây đấy.
Lan Chi cười và hỏi:
Em đi lấy cafe nè, chị uống không?
Hải Triều gật đầu:
Uống chứ!
Lan Chi đứng bật dậy ra pantry rót ly nước và cafe suy nghĩ. Thu Lan đứng sau lưng nép mình qua một bên cũng suy nghĩ một ánh mắt đầy soi mói và hoài nghi.
Lan Chi chào Thu Lan, và cười hồn nhiên, Lan Chi không hề biết Thu Lan đang muốn tìm cách để được ngồi vị trí của Lan Chi nhưng không được, lòng đố kỵ lại hiện hữu, một người thì vô tư không nhìn ra dụng ý, một người thì cố gắng thể hiện mục đích của mình nhưng chẳng ai quan tâm.
Gia đình họ Ngô quả đúng là giàu có nhất vùng, ai cũng sở hữu các căn biệt thự đồ sộ, ông Bá Vỹ cũng không ngoại lệ, ông cũng sở hữu một căn biệt thự sang trọng, sáng sớm ông ấy đang tập chạy bộ trong phòng tập trong nhà, lướt điện thoại thấy dự án xây dựng bệnh viện, ông lại muốn đầu tư để thu gom lợi ích, gọi điện thoại cho trợ lý:
Ba mươi phút nữa đến đón tôi, tôi phải đi Sài Gòn một chuyến.
Dạ vâng sếp.
Tắt máy ông đi ra khỏi phòng xuống nhà ăn sáng, đồ ăn đã dọn sẵn, bà Ngọc Trang đang ngồi cắt xúc xích và hỏi:
Mình hôm nay có vô công ty không? Nếu không thì chở em qua nhà mẹ em có chút việc đi. Sẵn tiện mình thăm ngoại luôn, lâu rồi chúng ta không về bên ngoại.
Ông uống cà phê và lên tiếng:
Mình về một mình hôm nay nhé. Anh sắp phải đi công tác.
Bà Ngọc Trang hỏi lại:
Mình đi đâu? Đi mấy ngày? Em đi theo có được không? Lâu rồi không ghé qua khu biệt thự của ba trên đó.
Ông Bá Vỹ cười:
Anh đi khảo sát các công trình ở Sài Gòn, hơn nữa đang có một vụ đấu thầu cho dự án xây bệnh viện, cũng khá ngon lành nên anh phải đi khảo sát. Chắc anh đi một tháng.
Bà Ngọc Trang đang suy nghĩ cầm ly nước trái cây uống và hỏi thêm:
Mình à! có khi nào mình gặp con bé Lan Chi không? Nghe nói con bé đang ở trên đó.
Ông Bá Vỹ lại hơi cáu:
Lại cái con ranh đó, nhà này từ trên xuống dưới mấy tháng nay hỏi nó hoài thế. Nó không xuất hiện càng tốt. Mình đừng quan tâm mấy chuyện đó. Mọi chuyện để anh lo.
Xe đến ông Bá Vỹ bước ra lên xe và đi thẳng, trên xe ông suy nghĩ:
Gặp nó thì đã làm sao. Mày muốn đi tao cho mày đi luôn không có ngày trở lại nhà họ Ngô đâu nhóc con à.
Chiếc xe chạy thẳng về phía trước. Và chắc chắn là sẽ gặp được Lan Chi, lúc nào ông cũng mang vẻ ngoài ôn nhu, độ lượng nhưng mà bên trong ông thì có che dấu được dã tâm của mình không? Thật chất ông là người mềm yếu không quyết đoán nên ông Quang Đại vẫn không tin tưởng ông mà giao cho quyền thừa kế, và ông luôn giữ một thái độ tốt đẹp với Lan Chi để lấy lòng tin từ ông Quang Đại, nhưng đó chỉ là diễn kịch trong khi đó ông muốn tống cổ Lan Chi càng xa càng tốt.
Trong một khách sạn đang mở một canh bạc mới, được bày trí như một Casino thu nhỏ lại, Huy Tường đang ngồi ôm đầu vì đang thua thì có cuộc gọi đến từ Ngọc Diệp:
Anh đang ở đâu? 2 giờ chiều nay đi họp với tôi.
Huy Tường cười:
Tiểu thư của tôi ơi, cô manh động sớm vậy? Các lão già đó - Tiếng ồn ào của các người chơi bài vọng vào điện thoại:
Sao chơi tiếp hay dừng lại đây? Anh thua cũng kha khá.
Showhand hay anh muốn chơi như thế nào?
Ngọc Diệp lại giỏ giọng đanh đá:
Anh lại chui vào chỗ nào đấy. Lại đến mấy chỗ đỏ đen à. Anh là luật sư đấy. Trước 2 giờ tôi muốn thấy anh ở công ty.
Huy Tường đứng dậy cầm chiếc vest của mình đi ra khỏi cửa và nói:
Luật sư không được đánh bài à. Được rồi! Tôi sẽ đến đúng giờ.
Huy Tường bước ra khỏi cửa đầu tóc thì rối bời, chiếc áo sơ mi trắng anh tháo vài nút ra để lộ phần ngực rắn chắc, trên vai vắt chiếc áo vest rồi đi lấy xe lái về nhà.
Ngọc Diệp thì ngồi ở văn phòng xoay ghế và suy nghĩ:
Ba à! Con không thể câu nệ được nữa, phải giải quyết nhanh chóng. Xin lỗi ba.
Bệnh viện luôn là chốn đông người bận rộn, ngoài sân nhiều bệnh nhân cũng đi tới lui, các bác sĩ y tá tất bật chạy nhanh khi có ca cấp cứu phân cảnh chẳng ai muốn nhìn thấy hoặc bản thân mình trải nghiệm. Bệnh viện là nơi người ta không bao giờ muốn đến, họ không muốn sinh ly tử biệt, nhìn người thân yêu có khi phải chịu nhiều cơn đau đớn mà không làm gì được, hoặc là có những lúc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mỗi lần chứng kiến như vậy các bác sĩ điều thể hiện tiếc thương mà an ủi người nhà với câu nói quen thuộc”xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức”. Những tiếng khóc trong lòng hay bên ngoài, những phẫn nộ, ái ố điều hiện hữu ở đây. Tại cửa phòng của dành cho bác sĩ ông Hoàng Tùng đang xem lại các chuẩn đoán bệnh án và các ca mổ phức tạp thì có tiếng gõ cửa, ông mời vào:
Vào đi!
Người bước vào là ông Nguyên Lộc, dáng vẻ oai nghiêm của ông Nguyên Lộc khiến cho ông Hoàng Tùng dừng lại mấy giây rồi ông hỏi một giọng lạnh lùng:
Sao anh lại ở đây?
Không đợi ông Tùng mời ngồi ông Lộc tiến gần bàn và ngồi xuống:
Sao thế chúng ta cũng là bạn bè mà, không thể đến thăm bạn cũ bình thường được à?
Từ lâu tôi nhớ không có người bạn như anh.
Hai người im lặng trong khoảng không gian đó, cũng tại thời điểm đó bên ngoài đường phố thì Nguyên Phong lái xe đi dạo qua các con phố, cũng là bài hát forever cũ kỹ trên xe, anh vừa lái xe vừa suy nghĩ:
Làm sao để gặp lại cô gái đó?
Đang trong suy nghĩ thì Hoài Nam gọi thông báo:
Này Nguyên Phong, hai tuần sau là mình có thể gặp growth up được đấy. Tổng công ty cử người qua giám sát một số hạng mục. Nên trợ lý của Jack mới gọi cho tôi.
Nguyên Phong cười vui vẻ:
Thế thì tốt! Còn các vấn đề nhà cung ứng cho trang SSG thế nào rồi họ có hài lòng với bố trí của chúng ta chưa?
Hoài Nam đang ngồi ở văn phòng ngả ra phía sau ghế:
Tạm ổn một chút, nhưng cậu cứ để tôi lo. Thôi nha. Có gì tối nay hẹn gặp cậu ở quán bar hôm trước nha.
Nguyên Phong lái xe rẽ trái vào một hiệu sách, dừng lại anh bước vào mua một số sách cho trẻ em. Đem số sách đó để vào thùng và để sau xe, anh chạy đi thẳng qua các con đường, bỗng chốc trời nhá nhem tối, nên anh chạy thẳng đến quán bar luôn.
Trên con đường dài dọc quận 3, Lan Chi đi bộ thong thả, trời về chiều đèn đường thắp sáng hai bên, Lan Chi vừa đi vừa suy nghĩ thì đột nhiên cô có cảm giác như ai đang theo dõi mình, cô bắt đầu đi nhanh hơn, chạy nhanh hơn, đằng sau mấy tên theo cô cũng chạy thật nhanh, Lan Chi vốn mang giày cao gót, mặc suit màu nâu tây, tóc dài búi cao đừng nghĩ cô ấy yếu đuối nhưng lại là cao thủ chạy bộ vì quá quen với cảnh chạy trốn như thế này, cô càng chạy bọn theo cô cũng chạy, bọn họ nhất định phải bắt được cô. Cô nhìn xung quanh, chạy và chạy như vậy không phải là cách, thấy bên đường có một quán bar, cô chạy vào luôn và ba tên kia vẫn theo cô vào đến quán. Đây là quán bar quen thuộc của Nguyên Phong, Hoài Nam đang chờ anh đến ngồi một góc tự tình thì Lan Chi ập tới ngồi xuống:
Anh trai giúp tôi một chút nha!
Hoài Nam ngỡ ngàng:
Này! Cô gì ơi chỗ này có người ngồi rồi!
Lan Chi đưa tay lên miệng:
Xuỵt! Anh nhỏ tiếng thôi, tôi đang bị bọn xấu theo dõi. Cho tôi ngồi đây tránh một chút.
Hoài Nam nhìn ra cửa thấy mấy tên hầm hố đi vô quán tìm kiếm, anh bảo Lan Chi ngối yên:
Cô ngồi yên, đừng quay lại.
Bọn chúng dáo dác không nhìn thấy thì kéo nhau ra ngoài, Hoài Nam nhìn Lan Chi cười:
Này! Cô không sao chứ? Có cần báo công an không?
Lan Chi lắc đầu:
Không, không cần đâu cảm ơn anh. Tôi đi đây.
Hoài Nam chưa kịp nói gì thêm, thì Lan Chi đi ra khỏi cửa vô tình đụng trúng Nguyên Phong, nhưng thay vì cô nhận ra anh thì cô chỉ rối rít mấy câu xin lỗi nhưng luôn cúi mặt:
Tôi xin lỗi! Xin lỗi anh.
Nguyên Phong bất ngờ bị đụng trúng nên không mấy vui vẻ, nhưng khi anh nhìn lại cô gái anh vô cùng bất ngờ, định chào hỏi thì vô tình Lan Chi chạy mất. Cô chạy nhanh đến nỗi Nguyên Phong vội vã chạy theo ra ngoài nhưng không theo kịp cô. Lan Chi đi mất qua mấy con đường. Nguyên Phong trở lại bàn Hoài Nam, trong lòng suy nghĩ nhiều thứ, Hoài Nam nhìn anh hỏi:
Sao thế! Gặp ai mà thất thần vậy!
Nguyên Phong thở dài:
Là cô ấy! Là cô ấy sao? Lúc nãy tôi đã nhìn thấy cô ấy!
Hoài Nam ngạc nhiên:
Là cô nào! Ai hả?
Nguyên Phong lắc đầu, phục vụ hỏi anh uống gì, anh cười nói:
Cho anh chai rượu hôm trước uống chưa hết ra đây. Cảm ơn.
Hoài Nam đang thắc mắc, nhìn Nguyên Phong rồi nói:
Nè, tôi thấy dạo này cậu bị làm sao thế.
Uống ly rượu rồi đặt xuống bàn:
Sao là sao? Tôi vẫn ổn.
Lúc nãy câu nói cậu gặp ai?
Cô gái mà tôi nói với cậu đó.
Hoài Nam tìm kiếm nhìn xung quanh:
Đâu cô ta đâu?
Chạy mất rồi.
Hoài Nam nhìn Nguyên Phong cười đùa, giọng đầy trêu chọc:
Nguyên Phong, có phải cậu bị bệnh không? Cậu đừng có nói là trúng tiếng sét ái tình nha. Không đúng với tác phong của cậu lắm!
Nguyên Phong cười đùa:
Chẳng phải cậu kêu tôi yêu đương còn gì?
Hoài Nam tỏ ra lo lắng:
Phải tôi nói cậu nên yêu đương nghiêm túc, nhưng mà không phải tình trạng này. Cô ấy là ai cậu còn không biết, thì yêu đương gì.
Nguyên Phong rót ly rượu cho Hoài Nam:
Tôi nói tôi yêu cô ấy bao giờ? Chỉ là tôi muốn hỏi thăm cô ta thôi, với lại dù sao cũng có duyên gặp nhau trên đường, hơn nữa tôi còn thấy cô ta trong buổi event hôm nọ. Liệu có phải đối thủ của chúng ta không? Nhưng mà dường như chúng tôi chưa có duyên nói chuyện. Mà thối uống đi.
Hai người cụng ly, Hoài Nam thì cao hứng ra ngoài sân khấu hát một bài hát quen thuộc của anh bài hát Tôi đi tìm tôi, còn Nguyên Phong tựa vào ghế ngồi suy nghĩ. Trong lòng Nguyên Phong ngổn ngang cảm xúc, không biết đây là gì nhưng anh cảm thấy trong lòng mình không hề dễ chịu.
Lan Chi đi ra khỏi quán, bên đường có quán hủ tiếu gõ, cô tạt vào ăn, vừa ngồi xuống thì có điện thoại của Uyển Nhi:
Alô! À mình nhớ rồi. Chủ nhật mình sẽ đi mà. Yên tâm.
Lan Chi cúp máy, ăn hủ tiếu nhưng lòng cô thấy vui vẻ hơn là khi còn ở nhà họ Ngô. Trên đường xe của Ngọc Diệp và Huy Tường đang chạy lướt qua Lan Chi hai người đang bàn bạc. Huy Tường nói với Ngọc Diệp bằng một giọng châm chọc:
Tôi đã nói với cô rồi! Tuy các lão già đó hết thời nhưng mà vẫn là các lão cáo già, cô không thể làm một lần mà xong việc được, đối phó với mấy người đó cần kiên nhẫn một chút. Vả lại còn có ba cô. Cho nên cô phải đi từ từ dục tốc bất đạt.
Ngọc Diệp mở to mắt nhìn anh:
Xem như lần này tôi chưa chuẩn bị kỹ. Mà này tôi đưa anh đến đây thôi, anh tự về đi.
Huy Tường cười:
Okay! Cô lại đi tìm chân ái của cô à! Này chúc cô may mắn
Phiền phức quá! Đi xuống xe đi.
Xe dừng lại Huy Tường bước xuống, Ngọc Diệp lái xe thẳng đi đến nhà Nguyên Phong.
Huy Tưởng xuống xe rồi ngó xung quanh bắt taxi đi đến tiệm massage để hưởng thụ:
Chở tôi đến massage Ngọc Lan đi bác tài!
Okay!
Ngọc Diệp được bà Dao Anh yêu thích mời vào nhà, bà đon đả mời mọc bánh trái trà nước, hôm nay bà Dao Anh nhẹ nhàng trong bộ váy sang trọng, dẫn Ngọc Diệp ra phía bàn ở cạnh hồ bơi, Ngọc Diệp nhanh nhảu hỏi chuyện:
Dạ cháu cảm ơn bác, mà anh Nguyên Phong về chưa ạ? Cháu gọi anh ấy không được.
Bà Dao anh nhẹ nhàng nói:
Chưa đâu, nó ít khi về sớm lắm, cháu uống trà đi. Bác tự pha đó.
Dạ. Trà rất thơm và ngon ạ. Cảm ơn bác!
À! Có Nguyên Bảo vừa về, nhưng nó lại đóng cửa trong phòng tranh rồi, nó nói đừng gọi nó làm phiên.
Ngọc Diệp ngại ngùng nói:
Dạ, không sao đâu tính anh ấy hay vậy. À, tuần sau là sinh nhật ba cháu, cháu muốn mời gia đình mình đến dự tiệc, cháu mở tiệc tại gia.
Bà Dao Anh cười:
Được chứ! Sinh nhật ba của cháu thì chắc chắn gia đình bác sẽ đến.
Ngọc Diệp nhìn xung quanh rồi nói chuyện với bà Dao Anh suốt buổi nhưng Nguyên Phong vẫn chưa về, cô nhìn đồng hồ đã khuya nên nói với bà Dao Anh:
Dạ khuya rồi cháu xin phép về trước, cháu sẽ nhắn tin cho Nguyên Phong sau ạ.
Tiễn Ngọc Diệp ra khỏi cửa vừa quay vào thì xe Nguyên Phong chạy về đến nhà, trên người nồng nặc mùi rượu, Bà Dao Anh hỏi con trai mình:
Con lại uống rượu à? Con bé Ngọc Diệp mới về, con bé chờ con cả buổi tối. Sau này uống rượu không được láI xe nữa. Nguy hiểm lắm.
Nguyên Phong cười với mẹ mình:
Dạ rối, con sẽ gọi điện thoại cho cô ấy! Mẹ ngủ ngon nhé!
Xong anh bước vào nhà và lên cầu thang, bước vào phòng mình nằm ịch xuống chiếc giường êm ái của mình, tay phải mở cravat ra, tay trái bóp trán suy nghĩ. Phòng của anh bày trí rất đẹp lại còn có rất nhiều hình ảnh của Jessica lúc nào anh cũng ôm ấp kỷ niệm cũ kỹ của mình để nhắc nhở bản thân không được quên Jessica, thế nhưng gần đây Nguyên Phong lại để ý đến cô gái mà anh đã cứu nhiều đến thế sao, cô có gì đặc biệt hay là vì cô ấy xinh đẹp. Không phải, đó là nguyên nhân gì ngay cả chính bản thân anh cũng không biết. Cô gái đó không nhận ra anh, cũng phải làm sao mà nhận ra được khi cô gái ấy không đủ tỉnh táo để phân biệt mọi thứ ngay lúc đó chứ? Cô ta không sao đã là ơn trên ban phước lành rồi. Phải làm sao anh tự hỏi lòng mình rồi cầm sợi dây chuyền hoa hướng dương lên có hình của Jessica nói thầm:
Jessica, anh phải làm sao đây, gần đây anh hay nhớ cô gái khác, em có trách anh không?
Xong anh cầm lên và hôn nhẹ vào sợi dây rồi thiếp đi trong giấc ngủ của mình.