Nguyên Phong lại trầm mình vào những suy nghĩ riêng tư, ngồi tựa vào ghế ở phòng làm việc chiếc ghế xoay ra phía cửa sổ sát đất, đang ngồi nhớ lại buổi tiệc của một tuần trước đó trong lòng có vài điều thắc mắc chưa nói được với ai. Vốn dĩ anh không hề thích những buổi tiệc như vậy nhưng mà vì dự án đầu tư bệnh viện rất tốt và lợi nhuận rất lớn nên anh buộc phải tham gia và cuối cùng người mà anh nghĩ bèo nước gặp nhau, không hề có cơ hội gặp lại ấy thì ông trời cho anh nhìn thấy gương mặt đó, một gương mặt thuần khiết sáng trong mà khiến tâm trí của anh dao động khi gặp lại, không hiểu tại sao hà cớ gì anh vẫn không thể quên cô gái be bét máu bên vệ đường khi đó. Ấy thế mà cô gái đó không hề để ý đến anh. Không hề nhận ra anh khi gặp lại. Không hề cảm nhận được sự tồn tại của anh. Anh thấy có chút đau lòng nhưng không trách được vì tình hình lúc đó muốn nhận ra cũng khó. Và chính anh không để lại thông tin làm sao mà người ta tìm đến.
Ngày hôm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sau buổi tiệc đó tôi trông cậu kỳ lạ lắm. Sao? Kể lại cho tôi nghe đi.
Hoài Nam đang ngồi xuống đối diện hỏi nhẹ nhàng. Nguyên Phong không xoay người lại nhàn nhạt đáp lại với giọng u sầu:
Tôi đang nghĩ đến hai chữ duyên phận. Cậu có nghĩ trên đời này có duyên phận thật không?
Câu trả lời làm cho Hoài Nam suy nghĩ và bất chợt cười khẽ:
Rồi xong! Nguyên Phong của chúng ta lọt lưới tình rồi sao? Là ai thế, cô gái may mắn nào thế? Tôi thấy tò mò rồi đây.
Cậu được cái nói nhảm.
Lại bảo tôi nói nhảm, nhanh kể lại tôi nghe xem, xảy ra chuyện gì? Hôm đó tôi đã thấy cậu kì lạ rồi. Nhưng chưa tiện hỏi?
Nguyên Phong thở dài kể lại cho Hoài Nam nghe.
Một tuần trước đó, Time Square hotel
Tại một sảnh hội trường lớn trang trí lộng lẫy như một buổi tiệc hoàng gia, số người đến tham dự là những người có quyền lực, các chủ tịch của các hiệp hội doanh nghiệp hoặc các chủ tịch hội đồng quản trị. Nhưng nơi này cũng là nơi tranh đấu ngầm của các giới trắng và đen, cũng có nhưng âm mưu trong thương nghiệp.
Trong buổi tiệc ai cũng lộng lẫy hào hoa, sang trọng. Công ty của Bách Lâm cũng muốn được hợp tác có được dự án xây bệnh viện Ái Tâm. Nên cũng tham gia, điều bất ngờ hơn là hôm nay có nhiều cuộc gặp gỡ thú vị, từ xa anh nhìn thấy Lan Chi thì vô cùng ngạc nhiên chạy đến hỏi:
Hi cô tiểu thư xinh đẹp.
Lan Chi hôm nay mặc chiếc váy dạ hội dài màu vàng pastel nhạt vô cùng xinh đẹp, mỉm cười nhìn Bách Lâm:
Hi anh, anh làm em giật mình đấy.
Trên tay hai người cầm hai ly vang màu đỏ sóng sánh, Bách Lâm nâng ly mời Lan Chi:
Nào hiếm khi mình đến đây, nâng ly nào. Mà sao hôm nay em đến đây? Không sợ lỡ gặp người quen của gia đình em à?
Không sao đâu em đã kiểm tra danh sách khách mời. Với lại anh quên công ty em làm về đầu tư à.
À...Công ty em hứng thú với dự án này?
suỵt! bí mật không thể tiết lộ.
Bách Lâm gật đầu tỏ vẻ thích thú cười thầm:
Okay, em chọn công ty đó là để cạnh tranh với anh hả? Được vậy để xem ai thắng nha, nếu như em thắng thì em mời anh đi ăn, còn ngược lại thì anh sẽ mới em đi ăn và làm theo yêu cầu của em..
Lan Chi cười đồng ý:
Okay anh, quyết định vậy nha. Em sẽ không thua đâu!
Anh chờ em thắng.
Cả hai nói chuyện với nhau thì bên phía tay phải ông Hoàng Tùng đang nói chuyện, Lan Chi nói xong với Bách Lâm tiến qua đó nói chuyện:
Bách Lâm lát gặp anh sau nha.
Uh. Cẩn thận coi chừng tai mắt của nhà em đấy!
Em biết rồi, lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị hết!
Bách Lâm cũng đi qua chào hỏi nhóm khác. Lan Chi mừng rỡ hỏi chuyện:
Cháu chào bác! Cháu không ngờ lại được gặp bác.
Ông Hoàng Tùng ngạc nhiên chưa nhớ ra ai, nhưng nhìn vào mắt Lan Chi thì ngạc nhiên hỏi:
Chào cháu! Cháu là…
Dạ hai tháng trước cháu gặp bác trong bệnh viện...và...
À! Chào cháu. Hôm nay cháu cũng ở đây để tham gia buổi giới thiệu dự án và kế hoạch đấu thầu bệnh viện à.
Dạ, nhưng cháu bất ngờ hơn là Bác là người làm dự án bệnh viện tư nhân này với nhiều ý nghĩa.
Dự án này là tâm huyết của bác. À cháu tên là gì nhỉ, cho bác xin lỗi vì hằng ngày bác gặp nhiều bệnh nhân nên không nhớ được ai!
Cháu tên Lan Chi.
Nhìn cháu giống với một người quen cũ của bác. Rất giống! Ông đang còn muốn hỏi nhưng lời chưa đến thì khựng lại suy nghĩ” làm sao có thể được”
Đang nói chuyện thì Trúc Ngọc chạy tới ôm tay của ông nũng nịu nói:
Ba ơi, hôm nay con đến để ủng hộ ba nè. Ba con là giỏi nhất.
Con gái! Chứ không phải hôm nay con muốn đến đây để gặp ai đó sao?
Ba này. Con có muốn gặp ai đâu?
Con gái ba mà ba không biết sao?
Ông Hoàng Tùng quay qua giới thiệu:
Đây là con gái bác, nó là Trúc Ngọc, Trúc Ngọc đây là Lan Chi đang có hứng thú với dự án của ba.
Lan Chi cười và bắt tay Trúc Ngọc, nhưng Trúc Ngọc đỏng đảnh, lạnh lùng tỏ vẻ chảnh chọe:
Chào cô!
Lan Chi vốn sống cảnh bị đối xử kiểu này hoài riết thành quen, chỉ miễn cưỡng cười rồi chào ông Hoàng Tùng bước nhẹ qua chỗ khác, vừa hay Uyển Nhi đang đứng tác nghiệp trên chiếc ví là chiếc máy ảnh cỡ nhỏ:
Uyển Nhi!
Uyển Nhi ngạc nhiên:
Uả? Bạn cũng đến đây, biết thế chiều nay đợi bạn đi cùng rồi. Hôm nay công chúa của tôi thật xinh đẹp.
Sao Nhi cũng ở đây?
Uyển Nhi ôm cổ cô bạn mình nói nhỏ:
Đi làm việc mà. Nhưng không được phô trương thân phận vì sẽ không thu được tin tức hot.
Lan Chi nhìn lại Uyển Nhi, hôm nay cô nàng cũng mặc lễ phục dạ hội đi đến đây, màu váy của Uyển Nhi là màu đen huyền bí, nhìn cô bạn mình Lan Chi trầm trồ:
Hôm nay nhìn Nhi rất nữ tính rất xinh đẹp. Quyến rũ nữa.
Uyển Nhi đỏ mặt:
Thôi bạn đừng có chọc mình. Mà Lan Chi nên cẩn thận một chút, mình thấy với những bữa tiệc này thì chuyện tốt thì ít mà rắc rối thì nhiều. Phần lớn toàn là những con sói già.
Ừ! Mình biết chứ.
Jack và Thế Tâm đang đứng gần đó nói chuyện, Jack hỏi Thế Tâm:
Này Thế Tâm, cậu xem Lan Chi có gì đó bí mật mà chúng ta không biết không?
Thế Tâm khoanh tay hỏi vui vẻ:
Jack, anh đang hỏi về khía cạnh nào?
Tất cả! Cô ấy không giống một cô gái bình thường.
Thế Tâm gật đầu:
Đúng! Lan Chi không bình thường thật, lần đầu tôi gặp cô ấy là cô ấy cứ che dấu những bí mật gì đó.
Tôi cũng cảm thấy cô ấy cố tình che giấu một số thứ, như lần trước trong quán ăn, đột nhiên bỏ đi rất nhanh như đang trốn tránh và sợ hãi cái gì đó.
Jack trầm tư suy xét, Thế Tâm cười:
Thôi, dù sao cô ấy cũng có khả năng làm việc đấy, đừng lo mấy thứ vớ vẩn. Nếu cô ấy muốn nói thì sẽ nói cho chúng ta biết. Không sao đâu, tôi tin cô ấy.
Jack gật đầu:
Thôi được. Tin tưởng vậy.
Jack là một người rất cẩn trọng, tuy rằng có tình cảm với Lan Chi nhưng vì những lý do đặc biệt trong quá khứ khiến anh không thể không đề phòng, cái gì chưa nắm chắc anh không thể tùy tiện hành động hơn nữa Jack còn có bí mật ở quá khứ, anh còn có một cái tên khác nữa nhưng chỉ có một người duy nhất biết, nhưng người đó chắc chắn sẽ không bao giờ tiết lộ. Phải anh chính là Phan Tuấn Phương. Một người buông bỏ hào quang ở nước ngoài che dấu thân phận ắt hẳn có gì đó khó nói, việc này Thế Tâm cũng rất muốn biết nhưng không thể biết hoặc đang chờ để được biết.
Bách Lâm đang đứng uống rượu thì Trúc Ngọc hớn hở chạy đến, Trúc Ngọc mặc váy xòe màu hồng pastel trước ngực buộc nơ dài bằng voan tơ cùng màu, thật ra cô ấy cũng là một cô gái xinh xắn đáng yêu, nhưng có điều cô ấy không phải là lựa chọn của Bách Lâm mà thôi, cô vui vẻ chào anh:
Hi anh!
Trúc Ngọc, em đến đây với ba em à.
Dạ, anh biết đấy! Ba em là người làm dự án này mà. Đi qua đây với em.
Bách Lâm cười nói:
Đi đâu.
Trúc Ngọc cười vẫy tay với ba mình:
Ba! Đây là Bách Lâm nè, ngày xưa anh ấy ở gần nhà cũ mình đó.
Ông Hoàng Tùng cười:
Ba nhớ mà. Chào cháu Bách Lâm đúng không? Dạo này cháu làm gì?.
Bách Lâm chìa tay ra bắt tay:
Dạ cháu chào bác. Cháu cũng đang rất có hứng thú cho dự án này. Công ty cháu hiện là công ty xây dựng và đầu tư.
Ừ Bác biết rồi, mà dự án này được kêu gọi đấu thầu đầu tư độc quyền nên sẽ có cạnh tranh. Cháu cố gắng là được.
Dạ vâng!
Trúc Ngọc chen ngang:
Anh Bách Lâm, em tin là anh sẽ được.
Cảm ơn em.
Trúc Ngọc cầm ly rượu lên và uống, ánh mắt say tình nhìn Bách Lâm khiến cho anh dường như đã đọc được tâm tư của cô nàng, anh tránh nhìn cô trong lòng suy nghĩ nhìn qua Lan Chi.
Thế Tâm đang đi xung quanh vô tình đụng trúng Trúc Ngọc khiến cô làm văng rượu lên áo vest màu trắng của anh, anh lên tiếng:
Này! Cô kia! Cô đi đứng cẩn thận hơn chứ!
Trúc Ngọc gắt gỏng lên, dở giọng tiểu thư đầy chua ngoa:
Này anh gì đó ơi! Anh là người đụng trúng tôi đó. Sao không biết xin lỗi là gì hả?
Thế Tâm ngạc nhiên nhìn cô gái:
Chà! Tôi trông cô quen quen… à tôi nhớ ra rồi, cái cô gái ngang ngược hôm đó... hôm nay lại là cô...
Trúc Ngọc nhìn anh rồi lườm mắt :
Lại là anh, thật xui cho tôi mà. Lần nào gặp anh cũng không có việc gì tốt lành.
Thế Tâm châm chọc:
Tôi thì lại nghĩ chúng ta có duyên đó. Cô làm văng rượu lên áo tôi rồi bây giờ tính sao? Đền cho tôi đi chứ!
Anh điên à? Là anh tự đụng vào tôi nhé. Tôi đi vào toilet đây anh tự lo đi. Đúng là ra đường không coi ngày hay sao đó. Lần sau đừng cho tôi gặp anh. Gặp lần nào cũng xui hết.
Thế Tâm một tay chống nạnh một tay chỉ vào Trúc Ngọc:
Cô…! Tôi gặp cô mới xui đó.
Chưa kịp nói xong thì cô nàng đi mất, Thế Tâm bực mình phải đi vào toilet sửa lại quần áo nói thầm:
Chưa gặp một người con gái nào vô lý như cô ta. Ai mà yêu cô ta chắc là không dễ chịu chút nào. Ai mà làm bạn trai cô ta chắc chết sớm.
Bên ngoài sảnh hai chiếc xe cùng dừng lại, Nguyên Phong ăn mặc chỉnh chu với bộ lễ phục áo vest màu trắng quần đen, mang nơ màu đen có hoa văn, anh vừa bước xuống thì Ngọc Diệp cũng bước xuống, Ngọc Diệp lúc nào cũng xuất hiện thật lộng lẫy và kiêu sa hôm nay cô mặc váy dài, cổ xẻ sâu, màu đỏ rượu, sang trọng và thu hút ánh nhìn. Nguyên Phong không ngạc nhiên lắm nhưng Hoài Nam thì hài hước:
Kelly, lại gặp em.
Ngọc Diệp cười nhẹ nhàng:
Hôm nay em đi cùng ba em.
Nguyên Phong đang đút tay vào túi quần thì chìa tay ra chào ông Lý Minh Đạt:
Cháu chào bác ạ. Không ngờ hôm nay bác lại đến.
Ông Lý Minh Đạt là người không tiếc thủ đoạn để đạt được mục đích, nhưng ông lại có một vẻ ngoài rất là tử tế và đạo mạo với bộ vest trắng đen:
Chào cháu! Hôm nay ba cháu không đến à. Những buổi như thế này ông ấy phải đến chứ? Bác còn tưởng sẽ được gặp ông ấy ôn lại vài chuyện cũ.
Dạ ba cháu hôm nay có việc nên không đến được. Nhưng mà ba cháu có đoán là hôm nay bác sẽ đến. Ba cháu gửi lời hỏi thăm đến bác, sớm muộn ba cháu cũng hẹn bác ăn cơm đấy!
Ông Lý Minh Đạt cười:
Tất nhiên bác rất thích dự án này. Nhiều khi bác cháu ta lại là đối thủ cạnh tranh.
Ngọc Diệp lên tiếng nũng nịu:
Ba này! Con không muốn vậy đâu.
Hoài Nam chen ngang:
Thôi nào trễ rồi, chúng ta cùng vào trong đi.
Ngọc Diệp tiến đến bên Nguyên Phong cặp tay với anh nói nhỏ:
Cho em mượn anh tối nay nha. Anh phải đi bên cạnh em đó.
Nguyên Phong thoải mái:
Không có gì. Được đi với em anh rất vui.
Hai người tay trong tay còn Hoài Nam đi sau ông Lý Minh Đạt suy nghĩ:
Không xong! Nguyên Phong ơi Nguyên Phong.
Anh lắc đầu và bước vào hội trường.
Bước vào trong mọi người vẫn đang đứng kết nối với nhau, Ngọc Diệp cầm một ly nước trái cây để uống, bỏ tay Nguyên Phong ra nói nhẹ nhàng:
Thật ra ba em cũng có hứng thú với dự án này. Nhưng đây là dự án lớn chắc sẽ có nhiều người muốn tranh giành.
Nguyên Phong cũng cầm một ly rượu và nói:
Ừ! Anh biết chứ. Thế nên bây giờ chúng ta là đối thủ rồi đó.
Ngọc Diệp cười thì Lan Chi đi ngang qua vô tình đụng trúng Ngọc Diệp, Lan Chi xin lỗi:
Xin lỗi cô.
Ngọc Diệp nhìn cô rồi nhăn mặt:
Không sao. Mong cô cẩn thận hơn.
Nguyên Phong nhìn xung quanh, không để ý đến cô nhưng khi cô bước đi thì một sự ngạc nhiên đến không ngờ, anh suy nghĩ thầm:
Là cô ấy sao? Là cô gái hôm nọ.
Nhưng Lan Chi nào nhận ra anh, cô gật đầu chào hai người rồi đi qua chỗ Jack. Nguyên Phong vội vàng nói với Ngọc Diệp:
Anh phải đi chào hỏi mọi người. Lát gặp lại em sau nhé!
Hoài Nam đi bắt tay với các đối tác, Nguyên Phong đến gặp ông Hoàng Tùng bước vội qua:
Cháu chào bác! Cháu là Nguyên Phong.
Ông Hoàng Tùng ngạc nhiên nhìn anh và bắt tay với anh:
Chào cậu! Cậu là…?
Nguyên Phong tỏ vẻ chân thành khai báo thân thế mình nhưng anh không thể ngờ được rằng ba anh và ông ấy trong quá khứ có những rút mắt không thể hóa giải:
Dạ chắc là bác không biết cháu, nhưng mà ba cháu có gửi lời thăm hỏi đến bác.
Ngạc nhiên ông Hoàng Tùng cười và hỏi:
Ba cháu là ai?
Dạ ba của cháu là ông Nguyên Lộc chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn họ Trần. Ba cháu có nói là hai người trước đây là bạn thân. Lúc nhỏ cháu có từng gặp bác vài lần nhưng chắc là bác không nhớ cháu đâu ạ.
Ông Hoàng Tùng giật tay lại, nghiêm nghị, lạnh lùng:
Ra là vậy à! Hứ thật không ngờ đấy!
Nguyên Phong nói định nói thêm nhưng nhìn thái độ của ông anh chàng lại phân vân:
Đáng lý ra ông ấy phải vui vẻ khi nghe mình nói về ba mình, nhưng sao thái độ ông ấy có vẻ không như mình nghĩ. Hai người đó không phải bạn thân sao?
Ông Hoàng Tùng bỏ mặc Nguyên Phong đi ra chỗ khác nhưng ông lịch sự quay lại nói với anh rằng:
Cảm ơn cậu đã hỏi thăm. Cậu cứ đi tham quan giao lưu tiếp nhé. Tôi phải qua đây một chút.
Trong lòng ông Hoàng Tùng không khỏi giận dữ và ray rứt khi nhớ lại chuyện xưa, ông suy nghĩ:
Nguyên Lộc, hai mươi lăm năm rồi bây giờ lại còn muốn gì nữa đây.
Hoài Nam tiến lại chỗ của Nguyên Phong hỏi thăm:
Thế nào rồi?
Nguyên Phong lắc đầu:
Thật là kỳ lạ, ông ấy khi nghe tôi nói đến ba tôi thì lảng tránh tôi luôn. Còn cậu?
Hoài Nam sửa lại chiếc nơ trên cổ áo:
Nhìn xem, hôm nay đông người như vậy, một miếng pizza mà cả trăm người cùng dành cũng thú vị lắm.
Nguyên Phong nhìn xung quanh rồi hỏi:
Thấy người của Trịnh Gia không? Không thấy Khôi Nguyên luôn.
Hoài Nam lắc đầu, cầm ly rượu uống:
Không thấy. Không lẽ ông Trịnh Viễn không thích dự án này?
Nguyên Phong tay phải cầm ly rượu, tay trái chỉnh cravat:
Không lẽ họ bỏ qua hạng mục này. Không giống tác phong của lão thái gia nhà họ Trịnh, ông Trịnh Viễn không bao giờ bỏ qua cái này đâu.
Hoài Nam nhìn xung quanh:
Không rõ nữa, mà nè câu có thấy Growth up không?
Hình như đằng kia. Chúng ta có cần nói chuyện với họ trước không?
Lan Chi đang vui cười với Jack và Thế Tâm, Nguyên Phong đang định bước qua thì Hoài Nam kéo lại:
Nè! Cậu định làm gì?
Nguyên Phong đẩy tay Hoài Nam ra:
Qua đó chào hỏi một chút. Chúng ta cũng muốn gặp họ mà.
Hoài Nam ngăn cản:
Chờ một chút đi. Sắp có buổi phát biểu của người kêu gọi dự án. Nghe xong rồi chào sau. Đi qua bàn mình ngồi đi.
Bước theo Hoài Nam mà Nguyên Phong luyến tiếc nhìn qua cô nàng. Thật lòng anh không ngờ lại gặp cô gái đó anh suy nghĩ thầm:
Có nên chào cô ta và cho cô ta biết mình là người cứu cô ta không? Có lẽ cô ta không nhận ra mình.
Buổi tiệc chính thức được bắt đầu với lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Hoài Nam nhìn qua Nguyên Phong:
Này! Cậu làm sao vậy?
Đâu có sao đâu?
Tôi thấy cậu có gì đó không ổn.
Tôi ổn. Yên tâm đi.
Người dẫn chương trình có một phong cách giới thiệu trang trọng:
Chào mừng các vị khách trong hội nghị ngày hôm nay, chúng tôi vô cùng vinh dự được đón tiếp các vị, các vị đã nể mặt Việt Hoàng Conference đến buổi hội nghị thường niên này. Mỗi năm chúng ta điều có cơ hội và kết nối trong công việc hay đầu tư vào các dự án lợi nhuận cao. Hôm nay tôi xin trân trọng mời GS-BS Lê Hoàng Tùng chủ nhân của dự án đầu tư bệnh viện tư nhân ưu tiên khám chữa cho các bệnh nhân nghèo và các căn bệnh hiếm gặp với chất lượng tốt nhất. Xin mời ông lên phát biểu.
Ông Hoàng Tùng bước lên, mọi người vỗ tay và ông bắt đầu nói nhẹ nhàng:
Xin chào mọi người thật ra đây là dự án cho cộng đồng, một mình tôi chắc chắn sẽ không làm được nên tôi có đề nghị thu hút các nhà đầu tư đấu thầu để xây dựng bệnh viện, các nhà đầu tư cũng có thể xem đây là một hành động thực tế vừa có lợi nhuận vừa có tính chất nhân đạo. Nhưng để công bằng thì sẽ có buổi đấu thầu công khai cho công trình này. Chi tiết cụ thể về các kế hoạch cần thiết sẽ được gửi đến quý vị sau buổi tiệc này.
Ở một nơi xa, tại một căn biệt thự rộng, một người đàn ông đang quay lưng lại nhìn vào màn hình trực tiếp buổi hội nghị cười thầm:
Lại dở trò nhân đạo. Lại lắm kẻ có tiền nhào vô làm con thiêu thân, chắc chắn dự án này sẽ không ai dành được ngoại trừ tôi. Được các người muốn chơi tôi sẽ chơi với các người một trò chơi.
Anh lấy điện thoại gọi điện thoại cho Thiên Bá:
Này! Chuyện tôi nhờ anh sắp xếp anh đã làm xong chưa?
Thiên Bá trả lời nhẹ nhàng:
Vâng, tất cả mọi thứ sẵn sàng chỉ còn thiếu gió đông.
Người bí ẩn đó cười nhạt:
Thôi được đúng thời điểm gió đông sẽ về. Kiên nhẫn một chút.
Tắt máy người bí ẩn tiếp tục xem phát biểu của ông Hoàng Tùng rồi uống một ly rượu mạnh.
Ông Hoàng Tùng kết thúc lời phát biểu và thông báo hai tháng nữa sẽ có một buổi đấu thầu cũng do ông và Việt Hoàng conference tổ chức, quy chế đấu thầu, thuyết trình dự án, hoạch định chiến lược đầu tư các công ty điều có thể lần lượt trình bày. Ai chiến thắng thì sẽ dành được cơ hội đầu tư và xây dựng.
Mọi người đứng dậy chuẩn bị ra về, Nguyên Phong định chạy đến để xác định lại xem đó có phải là cô gái anh cứu hôm nọ không thì Ngọc Diệp kéo tay anh hỏi:
Anh về chưa? Hay là chúng ta đi uống một chút gì đi.
Nguyên Phong từ chối nhẹ nhàng:
Kelly! Hôm nay anh có việc cần xử lý, với lại cũng trễ rồi em về với bác trai đi. Trưa mai anh hẹn em ăn trưa nhé.
Ngọc Diệp cười tự nhiên nhưng hơi buồn:
Dạ! Vậy thôi hẹn anh trưa mai.
Ngọc Diệp đi cùng với ba mình ra xe, Nguyên Phong vẫn còn dáo dác tìm Lan Chi thì thấy Lan Chi đi ra khỏi cửa khán phòng nhanh chóng định gọi thì thấy cô gái ấy đi ra với Bách Lâm nên anh lại thôi.
Hoài Nam nhìn Nguyên Phong không hiểu thái độ kỳ lạ của bạn mình nên gọi:
Nguyên Phong, về thôi. Hay là Jack ở bên kia có muốn qua chào hỏi không?
Ừ! Thôi khỏi đi chắc là hẹn đến văn phòng anh ta đi.
Báo cậu một tin không tốt.
Sao nào?
Hoài Nam nói thì thầm vào tai của Nguyên Phong:
Chuyện đầu tư này e rằng không thể thực hiện được bây giờ. Có người dở trò với khu đất của chúng ta. Chúng ta không thể thiết kế hay xây dựng trong vòng năm năm.
Nguyên Phong ngạc nhiên:
Sao hả? Sao lại có chuyện như vậy?
Chuyện này mới cách đây năm phút. Vừa nhận được tin nên tôi báo cho cậu biết liền đây.
Có cách nào cứu vãn không?
Hiện tại thì không?
Về thôi! Về thôi. Chúng ta sẽ có cách.
Trở lại thực tại, Hoài Nam hỏi thăm dò:
Ý cậu là nhân duyên với ai? Tôi chưa hiểu cậu nói cái gì?
Nguyên Phong thở dài:
Là như vậy, cách đây hai tháng cậu nhớ hôm mà chúng ta từ câu lạc bộ thể hình đi ra, cậu rủ tôi đi uống bia nhưng mà tôi vội đi về trên đường về tôi đã cứu một cô gái bị tai nạn xe rồi đưa cô ta vào bệnh viện.
Hoài Nam đăm chiêu:
Rồi sau đó thì sao? Cô ta không tìm cậu cảm ơn à, vậy có liên quan gì đến duyên phận gì hôm trước?
Nguyên Phong tháo lỏng cravat uống ngụm cafe nói tiếp:
Vấn đề là tôi đưa cô ta vào bệnh viện xong vì đi vội nên không để lại thông tin cho cô ấy liên lạc. Nhưng thật lòng tôi có ấn tượng với cô ấy. Tôi tưởng là sẽ không gặp lại ai ngờ hôm vừa rồi gặp ở buổi event đó. Tôi...
Hoài Nam đứng lên nhìn ra phía xa, trong văn phòng sáng sủa đó, đút tay vào túi quần và nói với Nguyên Phong:
Rồi cậu gặp cô ta trong buổi tiệc hôm bữa. Cô ta không nhận ra cậu? Và cậu cũng không biết tên cô ta là gì?
Ừ!
Bây giờ cậu muốn tìm cô ta để cô ta trả ơn cậu hay sao?
Cậu...
Hoài Nam cười cợt:
Thôi nào! Có duyên chắc chắn sẽ gặp lại nữa. Tôi cũng tò mò cô ta là ai đấy. Cô ta thế nào xinh đẹp không?
Nguyên Phong gật đầu và vẻ mặt luôn như vậy, luôn luôn trầm tư nhưng thần thái của anh thì vô cùng cuốn hút.
Tại tòa nhà đối diện là nơi làm việc của Lan Chi, Nguyên Phong hằng ngày nhìn qua tòa nhà đó nhưng không hề biết được cô gái mà anh mong muốn gặp lại ở rất gần mình như thế. Trong Growth up mọi người đang làm việc căng thẳng, Thế Tâm ngồi vào bàn cạnh Lan Chi hỏi nhỏ:
Lan Chi, anh chàng hôm bữa đi với em là ai vậy? Bạn trai em hả?
Lan Chi ngạc nhiên rồi cười đùa:
Hihi! Không phải. Anh ấy lá Bách Lâm là bạn thân của em thôi. Công ty anh ấy cũng muốn đầu tư vào dự án đó.
À! Thì ra là vậy.
Lan Chi quay qua hỏi:
Hôm đó bên tập đoàn họ Trần có động thái gì không anh?
Thế Tâm lắc đầu:
Cả anh và Jack điều trông thấy anh ta nhưng anh ta không qua chào hỏi hay nhắc gì đến vấn đề hợp tác.
Jack đi đến vỗ vai Thế Tâm:
Vào phòng họp vơi tôi.
Thu Lan chạy theo:
Sếp uống gì không?
Cho Anh ly cafe nhé.
Dạ.
Lan Chi ngồi suy nghĩ thì Joey nhìn qua hỏi:
Lan Chi chiều nay rảnh không? Cả phòng đi hát karaoke, đi không?
Lan Chi cười:
Được, tan làm mình đi.
Okay quyết định vậy nha.