Lý Vân Ca mở máy chạy trên đường cao tốc, tự nghĩ rằng, xem ra đạo hạnh của mình vẫn chưa đủ a! Sự dao động trong chốc lát của Y Minh, rõ ràng đã khiến cho anh không chỉ đau lòng mà còn có chút sợ hãi nữa!
Nghĩ đến những lời Y Minh vừa nói, cả những hành động sau đó của cậu, Lý Vân Ca thở dài, khẩn cập đỗ xe lại, nâng tay vuốt vuốt ngực mình, hít hít khí, tựa hồ đã thoải mái hơn một trước.
Vặn mở CD trong xem, Lý Vân Ca chậm rãi hạ ghế xuống, nằm trong xe, nhâm nhi chút âm nhạc chậm rãi chảy xuôi. Cũng khiến bản thân chậm rãi thả lỏng trong điệu nhạc.
Không biết qua bao laai, lại vang lên một hồi độc tấu Saxo ưu thương, là giai điệu, là nhịp điệu mà mình đã sớm quen thuộc. Ca từ phía sau đã sớm in cả vào trí óc rồi….
There ‘s a boy here and he ‘s almost you
Almost all the things that your eyes once promised
I see in his too
Now your eyes are red from crying
…
There ‘s a part of me that ‘s always true. . . always
Not all good things come to an end now it is only a chosen few
I ‘ve seen such an unhappy couple
…
Càng nghĩ, Lý Vân Ca lại càng quyết định nên chậm lại một chút, trước kia anh không muốn, sau này có thể cũng không muốn tìm một cậu bé giống hệt Y Minh, nhìn vào mắt cậu nhóc, trong nội tâm lại khẳng định chắc chắn là em ấy rồi!*
Không thể mơ hồ, không thể chỉ là mơ hồ được, chậm lại một chút thôi, nếu em ấy có thể bước qua cơn dao động này, sau này sẽ thật sự có can đảm để ở cùng một chỗ với mình a!
Cầm điện thoại lên, mau chóng bóp chết chút sợ hãi ít ỏi trong lòng mình.
“Alo, bác Lý, con là Vân Ca…”
Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm trầm như hòa, chậm rãi hóa giải những….mặt trái của cảm xúc trong lòng mình!
“Vâng, vâng….dạ, con sẽ không hối hận đâu!” Lý Vân Ca cười trầm thấp, quả nhiên hai lão già này đã thành tinh rồi, “Hỏi bác Lâm đi!”
Nghĩ thông suốt, là một chuyện, nếu tự làm thật, thì thật đúng là không dễ dàng a!
Lý Vân Ca chậm lại một chút, không dám liên hệ quá nhiều với em ấy, lại không dám không liên hệ với em. Không dám liên hệ quá nhiều với em, là vì biết rõ đứa nhóc dịu dàng ngoan ngoãn kia rất ngốc, đương nhiên sẽ không ngừng áy náy và tự trách bởi hành vi của minh. Mình lúc này mà gọi điện cho em ấy quá nhiều…, sẽ lại càng nhắc nhở em ấy đến cái chuyện khiến em ấy áy náy tự trách kia! Cũng không dám không liên hệ với em ấy, là do sợ em ấy sẽ tự mình nghĩ ngợi lung tung khi thấy mình bỏ mặc em, không đành lòng để cho em ấy đã có áp lực lại không biết hóa giải làm sao như thể, không thể bỏ mặc em ấy tự đi ứng phó với lần khó khăn không hề dễ đối mặt này!
Hơn nữa, trong cái khoảng thời gian cách biết này, chuyện mình mỗi ngày đều nhớ đến em ấy là một chuyện không thể phủ nhận.
Y Minh, Y Minh!
Khi đó Vu Việt còn nói mình thủ được mây mờ trăng sáng tỏ minh, nào biết rằng giờ đây mình còn phải ca Thái Vân Truy Nguyệt a, vậy thì truy thôi, truy thôi!
*thủ được mây mờ trăng tỏ minh: Ý chỉ người kiên trì cuối cùng cũng có thể giành thắng lợi
Đỗ Vân Huy nhìn Lý Vân Ca gần đây luôn có tia tiều tụy trong ánh mắt, không khỏi âm thầm lắc đầu, nhưng những lời cảnh tỉnh anh, vẫn mảy may không hề nói ra!
Lúc đi ngang qua phòng Lý Vân Ca lúc tan sở, Đỗ Vân Huy đã nhìn thấy anh ta đứng cạnh trước cửa sổ. Tắm trong ánh nắng mặt trời, anh ta hơi hơi nghiêng người, khiến cho mặt anh chìm cả vào trong bóng tối. Đỗ Vân huy đến gần, nhìn khuôn mặt khuất trong bóng tối của anh, đáy mắt có quần thâm rõ ràng, không khỏi nhẹ nhàng mắng, tội gì phải thế!
“Thánh thượng, gần đây hạ thần tìm thấy một áng thơ hay, đặc biệt dâng lên ngài!” Đỗ Vân Huy đưa tờ giấy A4 trong tay qua.
Lý Vân Ca quay lại nhìn hắn, nhận lấy xem!
Thức vi! Thức vi!
Hồ Bất Quy?
Vi quân chi cố,
Hồ vi hồ trung lộ!
Thức vi! Thức vi!
Hồ Bất Quy?
Vi quân chi cung,
Hồ vi hồ nê trung!*
(Trích trong bài thơ Thức Vi của Khổng Tử, 2 câu liên quan trong bài “Hồ vi hồ trung lộ” – Sao cam chịu ướt lắm hồi móc sương – Ý nói cái nhục bị thẫm đẫm đầm đìa không thể che chắn và “Hồ vi hồ nê trung” – Sao đành hãm dưới bùn nhuốc nhơ – Ý nói chơi vơi, không được ai cưu mang, giúp đỡ)
Lý Vân Ca đọc mà phải nở nụ cười, yên lặng nhớ vi quân chi cố, vi quân chi cố! Trong sương móc cũng tốt, mà trong bùn cũng tốt, đều đáng giá cả.
Đỗ Vân Huy thấy anh ta cười bèn vui mừng nói: “Ngày hội Thượng Nguyên*, quân thượng cần phải vui cười cùng dân chúng?” Lý Vân Ca sửng sốt, sau đó mới vỗ vỗ vai Đỗ Vân Huy, “Ý kiến hay!” Rồi xoay người, thu dọn đồ đạc rồi rời đi!
*Thượng nguyên: hay còn gọi là Nguyên Tiêu là đêm rằm tháng 1
Đỗ Vân Huy lầm bầm lầu bầu nói: “Tôi nói đến Hồ Bất Quy mà, cậu muốn truy cũng nên truy Hồ Bất Quy chứ? Mà thôi, không thao cái tâm này nữa!”
Hai người tách ra cũng đã nửa tháng rồi, trước hôm thứ sáu vẫn còn gọi điện nhắn tin, rất tích cực cống hiến cho ngành bưu chính và nhà mạng, nhưng sau khi tiễn em ấy về viện tối ngày thứ sáu, đến giờ cũng đã nửa tháng rồi thế mà điểm cống hiến điện tín cho Trung Quốc vẫn bất động, ngay cả nhà mạng cũng chỉ dừng ở ba tin nhắn!
Ngày thứ bảy, “Dì Lục đỡ rồi sao?” “Vâng!”
Ngày thứ mười, “Có hỏi em cái gì không?” “Không, em….”
“Đừng nóng vội, đừng sợ, được chứ?” “Đại ca, em nhớ anh.”
Lúc nhìn thấy tin nhắn này, Lý Vân Ca đã biết khổ nhục kế của mình xem như đac có hiệu quả rồi à nha, vừa mừng rớ vừa tỉnh ngộ chút xíu, kế sách như vậy mà cứ duy trì cũng không phải ý hay. Không những mình đau mà thấy em ấy đau vì mình, cũng sẽ đau.
Đclmm! Kế sách dao hai lưỡi sao lại biến thành dao ba luỡi mất rồi!
Hôm nay cũng đã mười lăm rồi, nếu không tới thăm, Y Minh có chậm rãi quên đau, quên nhớ hay không!
Không phải là không tự tin, chỉ là, trong tình yêu, nào có chuyện tự tin hết sức, có thì cũng chỉ có cố gắng hết mình mà thôi!
__________
*Đoạn này tớ cũng không hiểu nghĩa nên dịch vớ vẩn, nguyên văn: “思来想去,李云歌决定缓一缓,他以前不想、以後可也不想去找一个几乎是伊明那样的男孩子,看著那个男孩子的眼睛,心里却想著几乎就是他了!” ai hiểu thì xin hãy bảo tớ!