Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 12



Hôm sau Y Minh tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy Lý Vân Ca trợn mắt đối diện nhìn mình. 

Lý Vân Ca cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Y Minh, “Chào buổi sáng!” 

Y Minh nhớ lại dòng suy nghĩ của mình sau khi tỉnh mộng đêm qua, tâm niệm phải thay đổi thật nhanh a, ngẩng đầu cũng hôn lên khuôn mặt Lý Vân Ca một cái, “Đại ca, chào buổi sáng.” 

Lý Vân Ca khó thấy được thực sự đỏ mặt, sau đó ngây ngốc nhìn Y Minh đứng dậy đi về phòng tắm. Cho đến khi nghe thấy tiếng nước rầm rầm phát ra từ phòng tắm, Lý Vân Ca mới bắt đầu chậm rì ngồi xuống giường. Nhìn những nếp gấp trên giường đơn còn lưu lại do em ấy nằm qua bên cạnh, Lý Vân Ca nhất thời không thể tin được, tình yêu thầm kín của mình rõ ràng đã bắt đầu mở rộng cành lá dưới ánh mặt trời. 



Y Minh mở vòi nước ra, nhìn bản thân mình trong giương, nghĩ đến vẻ mặt xấu hổ vừa rồi của Lý Vân Ca, nhịn không được bắt đầu nhếch khóe miệng lên. mopconuong.blogspot.com



Ăn qua bữa sáng, Lý Vân Ca phải tới công ty nhìn Y Minh cầm một ly trà chậm rãi nhấm nháp, nhớ tới nụ hôn kia của Y Minh lúc rời giường. Trong lòng nhất thời vui vẻ, lại không đành lòng, thằng bé này, xem như là bị mình “dụ dỗ” sao? 

“Y Minh, anh…” Lý Vân Ca muốn nói nhiều vô cùng, nhưng vừa mở miệng, đã bị Y Minh cắt ngang. 

“Đại ca, em cũng không biết em có đủ dũng khí hay không.” Trong bữa sáng, Y Minh đã chú ý tới bộ dạng muốn nói lại thôi của Lý Vân Ca. Thế là, cậu đặt chén trà xuống, đi đến bên cạnh Lý Vân Ca, nhìn thẳng vào anh, “Nhưng mà, em nghĩ em có thể thử xem.” Những lời này, khiến cho dũng khí của cậu bùng lên, nhỏ giọng bỏ thêm một cậu, “Nếu như, anh đồng ý.” 

Lý Vân Ca ném áo khoách trong tay lên ghế sa lon, ôm chặt lấy Y Minh, “Y Minh!” Lý Vân Ca vuốt ve cậu, hận không thể biến cậu thành xương máu trong mình, Y Minh này khiến cho lòng hắn đau đến không thể kiềm chế được. 

Y Minh thật không ngờ một câu nói đơn giản của mình lại có thể khiến một Lý Vân Ca lúc nào cũng luôn thong dong lại trở nên kích động như thế, hai tay chậm rãi ôm lấy eo anh, trong lòng có một chút an ổn, một chút điềm mật, ngọt ngào. 

Lý Vân Ca nới lỏng cái ôm, nhìn kỹ Y Minh, nghiêm túc nói, “Anh đã từng cho rằng mình sẽ không có cơ hội nói cho em biết, anh rất thích em. Thậm chí…” Thậm chí đã từng muốn buông tay, muốn thích ứng với cuộc sống này. “Thật không ngờ, kiên trì anh bỏ ra đến cuối cùng cũng thành công !” Anh không thể bảo đảm bất cứ điều gì, chỉ có thể cố hết sức không để em chịu ấm ức. Những lời này, Lý Vân Ca không nói, chỉ có thể vụng trộm tự hạ quyết định. Tôn trọng người edit bằng cách không phát tán bài viết

Lục Y Minh nhìn đôi mắt thâm tình kia, nhìn bản thân mình trong đôi mắt anh. Chợt nhớ tới một câu, khi đối phương đặt bạn vào trong đáy lòng, trong đôi mắt của họ vĩnh viễn sẽ luôn có hình bóng của bạn. 

Nghĩ đến đây, Y Minh nở nụ cười. Nhìn ở khoảng cách gần thế này, dù là ai cũng có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt đối phương a. Bất quá, sau này cậu mới biết, thì ra câu nói tưởng như rất buồn cười kia, lại là sự thật. 

Trong lúc đó, Y Minh vẫn nở nụ cười, con ngươi đen lộ ra hào quang sang sáng khiến người ta mừng rỡ, đôi môi cong lên lộ ra vài chiếc răng trắng ngọc ở giữa, quả nhiên là xứng với câu môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng ngời. 

Lý Vân Ca chậm rãi tới gần Y Minh đang cười khiến cho lòng hắn lay động, nhẹ nhàng hôn hít môi Y Minh, chóp mũi ngửi thấy hương trà nhàn nhạt, Lý Vân Ca nhìn đôi môi em ấy, lại nhìn Y Minh, “Chờ anh về.” Trong tiếng nói khàn khàn, có cả gợi sóng dục vọng. 

Lục Y Minh hiểu rõ ý của anh, vội vàng đẩy anh ra cửa, “Đi nhanh đi nhanh, ông chủ đi trễ, coi chừng cấp dưới học theo đấy…” 



Lúc Đỗ Vân Huy đi vào văn phòng của Lý Vân Ca, đã thấy Lý Vân Ca đang ngồi cười ngây ngô với cặp văn kiện trước mặt một mình. 

Đỗ Vân Huy đi tới bên cạnh hắn, nhìn nhìn cặp văn kiện, là bảng báo cáo tài chính tháng này của công ty (*cho sếp). Đỗ Vân Huy ho một tiếng, “Thánh thượng vô cùng thích đá hoa cương* này sao?”(*đá hoa cương: Một loại đá, trước kia thường được mấy ông Vua thích kỳ hoa dị thạch sưu tập) 

Lý Vân Ca sững sờ, lập tức phản kích, “Đỗ ái khanh, nghiệm vụ làm thân với nước bạn đã hoàn thành chưa?” 

Đỗ Vân Huy cười cười, “May mắn, may mắn, không phụ kỳ vọng của thánh thượng ! Còn thuận tiện mang theo một món quà lớn về cho thánh thượng nữa !” Đỗ Vân Huy trừng mắt nhìn, “Có muốn biết là cái gì không?” Đỗ Vân huy ngồi trên mặt bàn Lý Vân Cam cầm bản tài liệu trong tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. 

“Có việc thì tấu nhanh, không có việc thì xéo đi !” Lý Vân Ca bắt đầu thẩm duyệt bản báo cáo trong tay(*cho sếp). 

“Tháng sau, nước bạn sẽ phái sứ giả sang kí kết hiệp ước thông thương láng giềng hòa thuận hữu hảo với Thiên Triều ta, đây là nội dung được đề xuất trong bản hiệp ước và văn bản hợp đồng, kính xin thánh thượng chắp bút phê chuẩn.” Đỗ Vân huy đặt bản tài liệu đang cầm trên tay xuống bên cạnh tay hắn. 

“Còn món quà lớn, ngài ngẩng đầu nhìn ra ngoài sẽ biết !” Nói xong, xoay người bỏ đi ! 

Lý Vân Ca xem xong bản báo cáo (*cho sếp), kí tên, lúc định gọi điện thoại bảo thư kí mang ra, chợt nhìn thấy trên ghế sa lon ngoài phòng làm việc, có một hình bóng quen thuộc. Edit: Phùng Điệp

Hắn do dự một lát, rồi nhấc điện thoại nội tuyến gọi thư kí tới lấy bản tài liệu. Sau đó đứng dậy, đi tới, “Về từ khi nào?” 

Người trẻ tuổi ngồi trên ghế sa lon ngẩng đầu lên. Lý Vân Ca thoáng nghĩ tới Y Minh. Nghĩ đến em ấy hiện vẫn đang ở trong nhà mình, vẻ mặt của Lý Vân Ca dịu đi vài phần. 

Người trẻ tuổi thấy Lý Vân Ca hình như là đang nhìn mình, rồi lại giống như không phải nhìn mình, liền cong khóe miệng lên, “Tìm được cái người mà anh muốn rồi hả?” 

Lý Vân Ca đi tới máy đun nước, đưa chén nước qua. Mỉm cười, coi như thừa nhận. 

“Qủa nhiên là thủ được mây mờ trăng tỏ minh* ! Vốn là còn muốn tới chỗ anh vài hôm, hay là thôi đi.” Nâng chén nước trong tay, người trẻ tuổi kia nhẹ nhàng uống vài ngụm. (*thủ được mây mờ trăng tỏ minh: Ý chỉ người kiên trì cuối cùng cũng có thể giành thắng lợi) 

Khi hắn cúi đầu uống nước, Lý Vân Ca nhìn thấy sau chiếc cổ trắng nõn kia có một dấu bầm xanh tím khiến người ta sợ hãi, phía dưới ẩn trong quần áo, cũng không biết là dài bao nhiêu. 

“Gã lại đánh cậu?” Lý Vân Ca khó có thể tin. 

Người tuổi trẻ kia cười nhạt một tiếng, “Đàn ông mà…”Trong giọng nói tràn đầy đau đớn và buồn bã ! 

“Thằng khốn, lúc trước gã đồng ý với tôi rồi mà?” Lý Vân Ca đứng lên, gọi điện cho Đỗ Vân Huy. 

Lúc Đỗ Vân Huy bước vào, Lý vân Ca vẫn là đang nói điện thoại. Ngữ điệu rất vững vàng, nộ khí cũng rất rõ ràng. 

Đang gọi điện, quay đầu đã thấy Đỗ Vân Huy. Đỗ Vân Huy mở miệng, “Tôi đánh hắn, phỏng chừng lúc này đang ở trong bênh viện rồi a !” 

“Mấy ngày này trước hết cứ để cậu ấy ở chỗ cậu đi, Y Minh ở nhà tôi.” 

“Không có vấn đề gì!”Đỗ Vân Huy huýt sáo mấy cái, “Vu Việt, bây giờ cậu không muốn cũng phải theo tôi rồi!” 

Vu Việt buồn cười nhìn Đỗ Vân Huy, “Cậu thực sự nên tìm một người ống hút đó !” 

“Tiểu Việt không muốn quản tôi sao, Tiểu Việt cậu thật bội tình bạc nghĩa đó !” Đỗ Vân Huy nắm tay Vu Việt lôi ra ngoài, vẻ mặt ấm ức ! 

Trước khi Vu Việt đi ra ngoài, còn quay đầu nở một nụ cười cảm ơn với Lý Vân Ca. 

Nhìn sắc mặt cuối cùng vẫn không hề thảm đạm của Vu Việt , trong lòng Lý Vân Ca lúc đó rất muốn chạy tới gặp Y Minh. 



Chương 13

Y Minh làm tổ trên ghế sô pha, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cánh cửa thủy tinh lén lún dịu dàng tỏa ra bốn phía. Cả buổi sáng mới sửa xong tư liệu tham khảo, đầu đã có điểm gỉ sét mất rồi. Đứng dậy đi lấy một bản « Nhiệt đới u sầu », cậu cần thay đổi suy nghĩ. 

Nghiêng người tựa vào sô pha, chậm rãi lật xem, bốn phía quá mức yên tĩnh và ôn hòa, lại khiến cậu có chút mệt mỏi rã rời, mơ mơ màng màng. 

Lúc Lý Vân Ca đẩy cửa bước vào, đập vào mắt đã là cảnh:

Ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua cái cửa sổ sát đất len vào phòng, máy tính và kính mắt của Y Minh đặt trên chiếc bàn trà bên cạnh. Y Minh nửa nằm trên ghế sô pha, hai mắt nhắm lại, một cuốn sách đang mở đặt trước ngực em. 

Lý Vân Ca nhẹ tay nhẹ chân đổi giầy, rồi đặt đồ xách trên tay lên bàn cơm, sau đó mới xoay người vào phòng lấy chăn lông ra. 

“Cũng không phải nóng lên!” Lý Vân Ca đắp chăn lên người Y Minh, bờ môi dán lên cái trán cậu. 

Lúc Y Minh tỉnh lại, thấy trên người có chăn. Quay đầu, thấy máy tính trên bàn trà đã được gập lại, sách cũng đặt cạnh đó. Trong lòng Y Minh chợt ấm áp, người này, dù là ai cũng không thể ngăn cản a! 

Nhìn nhìn đồng hồ trên vách tường, đã hơn 1 giờ, cậu bất tri bất giác đã ngủ hơn 1 giờ đồng hồ lận. 

Y Minh đi qua, thấy cửa phòng bếp đóng. Bèn xoay nắm cửa mở ra nhìn, người đứng trước bếp kia cũng vừa vặn tắt lửa. 

“Tỉnh ngủ rồi hả?” Lý Vân Ca quay đầu lại. 

“Đại ca, anh cứ thế sẽ nuôi em thành sâu mọt không biết sản xuất đó…..” Y Minh lẩm bẩm. 

Tuy nhiên, nói như thế thật giống được chút tiện nghi rồi lại còn khoe mẽ, nhưng Y Minh vẫn cảm thấy anh ấy đối với mình tốt quá. Tốt đến mức khiến cậu có chút lo lắng, nếu không thể giống như anh vẫn hy vọng, thì cả đời sau của mình sẽ đều áy náy a. 

Tuy nhiên cũng đã nói với anh là mình nguyện ý thử dũng cảm cùng anh rồi, mà dù sao cũng phải thử một lần xem… Dù cho kết quả của lần thử này có ra sao, cậu cũng không lo lắng. 

Lý Vân Ca nghe xong lời em ấy, lại có chút giật mình 

“Ơ, anh đây rất muốn xem thật kỹ xem, sâu mọt nhà anh sao lại đẹp thế chứ. Hay là, hôm khác, anh liên hệ thử với 10 bộ khoa học ánh sáng, để người ta nghiên cứu xem, sao bây giờ sâu mọt lại tiến hóa nhanh đến thế nhé?” Lý Vân Ca khẽ cười, đi tới cạnh cửa. 

Lục Y Minh cũng bị câu nói của anh chọc cười. 

Cởi tạp dề xuống, Lý Vân Ca thò tay ôm người vào lòng, nhẹ nhàng ghé bên lỗ tay cậu nói, “Y Minh, bây giờ anh có thể làm những việc này, trong lòng cao hứng biết bao. Chỉ là, em nếu vì vậy mà cảm thấy có gánh nặng…, sau này anh sẽ không làm vậy nữa, được không nào?” 

Lục Y Minh nghe anh nhẹ nhàng nói ra những lời này…, cảm giác như cả tim mình đều mềm nhũn, có chút đau xót, có chút trướng, hốc mắt cũng nóng lên. Hai tay trèo lên cơ thể vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ kia, đáy lòng cậu hô, đại ca, anh đừng đối tốt với em như thế, đừng đối tốt với em như thế. 

Lý Vân Ca lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, đây hình như là động tác mà đại ca ưa thích, an ủi, bao dung, có thể dựa cả vào đại ca. Anh ấy thích mình, nhưng mà, nhưng mà… 

Nhưng mà cả buổi, vẫn không nói ra là nhưng mà cái gì. Y Minh lại nghe thấy giọng nói dịu dàng, hòa hoãn của Lý Vân Ca: “Y Minh, chớ miễn cưỡng ! Em có thể từ từ suy nghĩ, nghĩ bao lâu cũng được.” 

Lẳng lặng ôm lấy em, Lý Vân Ca nghĩ, cứ như vậy là rất tốt rồi, cứ như vậy là rất tốt rồi! 

Lý Vân Ca thả Y Minh ra, “Nên ăn cơm đi, không thì nguội cả mất !” 

Hợp thời, bụng Y Minh rất phối hợp réo lên một tiếng. 

Lý Vân Ca cười cười, vỗ vỗ đầu em, “Đi rửa tay!” 

Trên bàn cơm, hai món ăn, một bát súp. Đồ ăn là cá nheo xào dưa, chân giò hun khói kèm đậu hủ, súp là sò điệp nấu với bí đao. Đỏ, xanh lá, đen, trắng, xanh, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm rồi. 

Dạ dày Lục Y Minh bị căn tin ngược đãi đã lâu, cuối cùng cũng tìm thấy cơ hội giải tội bình oan, Lý Vân Ca thấy nhất thời mỉm cười rồi lại nhất thời nhíu mày. 

“Y Minh, ăn cơm phải nhai từ từ nuốt chậm rãi, bằng không dạ dày sẽ không chịu nổi đâu.” Lý Vân Ca bưng bát cơm, không khỏi lắc đầu. 

Lục Y Minh trừng mắt nhìn, nói, “Đại ca, anh biết Châu Kiệt Luân không?” 

Lý Vân Ca không rõ vì sao em ấy lại nhảy sang chuyện này, nhưng mà người này, anh biết ! 

“Cái kia, đại ca anh biết Châu kiệt Luân có một album gọi là « Fantasy » chứ, biết là sáng tác do đâu không?” 

Lý Vân Ca hiếu kỳ, lắc đầu. 

“Là do một lần Châu Kiệt Luân đến căn tin của bọn em, sau khi mua một chén cháo thì có cảm hứng đó.” Y Minh nghiêm trang nói. 

Lý Vân Ca bật cười. 

“Đại ca anh có biết sau đó, lần đầu tiên trở lại căn tin của bọn em, anh ta lại sáng tác thêm được một album nữa không?” Y Minh tiếp tục nói. 

Lý Vân Ca ngừng chiếc đũa, chờ cậu công bố đáp án. 

“Gọi là «Still Fantasy» !” 

Lý Vân Ca cười to, sau mới thò tay vân ve tóc cậu, “Mấy đứa này……” 

Từ đó về sau, mỗi khi Lý Vân Ca muốn nấu cháo, đều nói với Y Minh, đêm nay nhà Lý trình diễn hòa nhạc Fantasy đấy nhé. Bất quá, hòa nhạc Fantasy của nhà Lý này lại rất hay bịp bợm, chẳng hạn như cháo thịt gà rong biển, cháo xương sườn thơm phức, cháo cá chanh, cháo bằm thịt hạt dẻ, cháo hạt sen kèm thịt hun khói, khiến cho Y Minh được ăn đến mặt mày hớn hở. Mỗi lần đều chủ động yêu cầu nhà Lý trình diễn buổi hòa nhạc Still Fantasy cho mình coi.



__________

+ Fantasy: danh từ



– khả năng tưởng tượng; hình ảnh tưởng tượng

– sự trang trí quái dị; hình trang trí kỳ lạ

– ý nghĩ kỳ quặc

+ Album  Fantasy và Still Fantasy – Châu Kiệt Luân là Album album phòng thu thứ 7 bao gồm 10 bài hát do chính anh sáng tác, phát hành vào 5/9/2006.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv