Lục Y Minh chậm rãi bước đi trên cây cầu bằng gỗ cạnh bờ biển, đúng lúc thủy triều đang lên, cái biển dựng thẳng đứng nhắc nhở người bơi chú ý đám đá ngầm chỉ còn cao hơn mực nước biển có chút xíu, nước biển dưới chân từng đợt từng đợt ập tới, đập vào đám đá bên cạnh, rồi lui ra. Một lần rồi lại một lần như thế, Lục Y Minh chậm rãi thở phào một hơi. Nỗi chua xót bành trướng trong ***g ngực lúc trước dần dần hạ xuống, cậu cắm tay vào túi quần, bước từng bước từng bước về phía trước.
Nhất thời nhớ tới lời nói lúc trước của một đàn anh, thay đổi thật tốt, nhỏ thôi, ở chỗ nào, bước vài bước là đã đến.
Cũng không phải thế, mà là bước lên vài bước, giải phóng ước mơ về hạnh phúc và hy vọng của mình ra.
Lục Y Minh cười khổ, rồi sau đó nâng hai tay xoa nắn dưới đầu mình, như thể muốn xoa cho rơi những thứ mới nhìn qua kia.
“Y Minh… ?” Còn chưa thả tay xuống, Lục Y Minh đã nghe thấy một tiếng gọi tên mình không lớn từ phía sau, vừa quay đầu lại Lục Y Minh đã sợ run lên, người này, đã qua nhiều năm thế rồi mà sao anh ta vẫn nhớ.
Dưới trời chiều, ánh mặt trời vàng ấm áp đã không còn gay gắt nữa, thế mà lại giống như dùng phép thuật, khiến cho toàn thân cao thấp của người kia đều được bao quanh bởi một tầng ánh sáng nhu hòa.
“Anh!” Lục Y Minh vừa mới một mực khổ sở, nay lại chứng kiến dáng cười mình ưa thích quen thuộc, nội tâm thoáng cái đã cảm thấy ủy khuất vô cùng, cảm xúc phức tạp đan xem khiến cho Lục Y Minh không sao nói rõ, cậu bước tới vòng hai tay qua cổ người kia, chôn đầu vào một bên gáy anh. Hành động này rõ ràng là của một đứa trẻ bị ủy khuất, nhìn thấy người mình ỷ lại được mới làm ra.
Cái người vừa gọi tên Lục Y Minh, người cậu gọi là anh ấy, sau khi bị Lục Y Minh ôm lấy, cơ thể lật tức cứng nhắc một chút, nhưng chỉ là trong một tích tắc, nhanh đến độ Lục Y Minh cũng không cảm thấy gì.
Lục Y Minh cảm thấy sau lưng mình có thêm hai cánh tay, nhẹ nhàng vỗ lấy lưng cậu, bên tai là giọng nói dịu dàng trầm thấp: “Y Minh, có chuyện gì thế?”
“Lý tổng, mị lực của anh cũng thiệt lớn cơ. Đến cả nơi này mà vẫn có người yêu thương nhung nhớ!” Lục Y Minh chưa trả lời đã nghe thấy bên cạnh dường như có người nói gì đó, ý tứ của cái đoạn yêu thương nhung nhớ cái gì gì đó,…hình như là chỉ mình.
Lục Y Minh buông tay ra, lùi về phía sau một bước, nhìn nhìn mấy người đàn ông khoảng ba mươi tuổi hoàn toàn xa lạ đứng cách đó mấy bước, Lục Y Minh quay đầu nhìn nhìn vị Lý tổng trong miệng bọn họ, lại nhớ tới lời nói của bọn họ khi nãy, mặt bất giác đỏ lên, mắt cũng rũ xuống.
Cũng không phải, đây là bờ biển, người đến kẻ đi. Hai tên đàn ông ôm cứng nhau một chỗ, khó trách sao người ta lại giễu cợt.
Lý Vân Ca chứng kiến cảnh Y Minh đỏ mặt, tâm tình chẳng hiểu sao thoáng cái đã tốt lên.
“Nói linh tinh cái gì thế, đây là thằng nhóc lớn lên cùng tôi, một mực kêu tôi bằng anh. Nhiều năm rồi không gặp, ai ngờ lại gặp nhau ở đây. Mới ôm nhau có chút, mấy người đã tới nói bậy bạ cái chi?”
“Ơ, thì ra là bạn từ nhỏ của Lý tổng, thật ngại quá!” Một người khác mỉm cười nói.
“Đến đây, tôi giới thiệu với các anh, Lục Y Minh, học sinh nghiên cứu của đại học Luật. Hai nhà bọn tôi ở lầu trên lầu dưới, quen biết nhau đã vài chục năm.” Lý Vân Ca thò tay nắm lấy vai Lục Y Minh, giới thiệu với bốn người bên cạnh.
“Ai, Lý tổng à, cậu Lục này lớn lên khá đấy, đầu óc cũng khá. Xem ra tâm nhãn của ông trời cũng không phải bình thường mới đem hai người dính vào nhau đâu.” Nghe giọng nói, cũng biết đó là người vừa nói cái đoạn “Yêu thương nhung nhớ” kia.
Lục Y Minh ngẩng đầu, chứng kiến cảnh mọi người trái phải cười hì hì dò xét cao thấp mình, cậu quay đầu nhìn về phía Lý Vân Ca.
“Đây là người hiện đang phụ trách việc hợp tác của công ty anh, họ Du, Du Thiên Minh*”
“Mẹ tôi lúc sinh ra tôi đã mơ thấy cảnh bà đang bơi lội. Sau đó thấy bụng mình bắt đầu không yên ổn, lúc tỉnh lại vừa vặn là bình minh, sau đó mới sinh ra tôi nên đặt cho tôi cái tên đó.” Người nọ tùy tiện cười nói
(*Du Thiên Minh: 游天明, 游 nghiã là “bơi” 天明nghĩa là “bình minh” )
Sự xấu hổ của Lục Y Minh lúc trước khi bị hắn đùa cợt cũng thoáng tản đi. Loại người có tính cách cởi mở này là người rất khó gây ra ấn tượng xấu với người ta, nhất là đối với kẻ tính cách ôn hòa như Y Minh mà nói.
“Chào anh, Du tổng.”
“Tổng tổng cái gì, nghe người ta gọi thế tôi sẽ không chịu nổi đâu. Cứ như là cả người tôi bị phù nề ấy, phù nề cả bụng, đã thế còn dầu sưng, thế mới giống cái kiểu gọi đó. Nếu cậu đồng ý, hay cũng gọi tôi một tiếng anh đi, hoặc là kêu tên tôi cũng được.”
“Chào anh, anh Thiên Minh!” Lục Y Minh mỉm cười chào hỏi.
“Y Minh, em đừng để ý đến tên đó, kệ hắn nói nhảm đi.” Lý Vân Ca thấy Y Minh gọi người ta là anh Thiên Minh, trong lòng rất không can tâm tình nguyện. Bản thân mình phải tranh thủ bao nhiêu năm, cũng không thể làm cho Y Minh gọi mình như thế. Nguyên nhân sao, tự ngài nói thử coi, Lục Y Minh còn nói, cậu không chịu nổi cái làn điệu đấy. (*Vân Ca ca =]])
Lý Vân Ca giới thiệu với cậu thêm vài người nữa, một người là là trợ lý của hắn, Đỗ Vân Huy. Còn có cậu bạn nhiều năm, bạn học đại học của hắn Trương Kiến Quang và Lưu Dân Sinh.
Thì ra là lần này công ty của bọn Lý Vân Ca kí hợp đồng với một công ty bản địa khác, buổi sáng vừa bàn xong. Buổi chiều mấy người rủ nhau xuống biển đi dạo, thư giãn chút.
Y Minh bị bọn hắn kéo đến một chỗ gần đó ăn cơm. Nơi đó không tệ, thành phố đã vào tháng 9, tuy nhiên ban ngày, mặt trời vẫn còn thiêu đốt mãnh liệt, nhưng vào ban đêm, gió biển phơ phất thổi vào, khiến cho lòng người ta ngoại trừ cảm giác thoải mái dễ chịu, còn có cả lười biếng.
Mấy người ngồi xuống một quán lộ thiên cạnh bãi cát, tự mình cầm menu, bàn bạc xem buổi tối ăn gì.
“Khoai sọ khiếm thực*, cần tây xào hoa bách hợp, cá trích hấp?” Lý Vân Ca vừa lật xem menu, vừa hỏi Lục Y Minh bên cạnh.
“Ừm.” Lục Y Minh nhẹ nhàng lên tiếng.
(*Khiếm thực: Tên đầy đủ là Euryale ferox, một cây thuộc họ Súng, trồng để lấy hạt, hạt của nó thường được sử dụng trong các vị thuốc đông y và dùng để chế biến thành canh với các thành phần khác, có tác dụng cường dương cho đàn ông và chống lão hóa-Wiki)
Đỗ Vân Huy ngồi phía bên phải Lý Vân Ca đặt menu trước mặt mình xuống, giương mắt nhìn Lí Vân Ca, thầm nghĩ, cái tên ăn thịt động vật này đổi khẩu vị từ khi nào vậy cà. Hơn nữa lúc Lý Vân Ca hỏi, mắt căn bản chẳng thèm giơ lên, thân thể cũng không động đậy, thái độ tựa như đang bảo vệ cái gì đó.
Lý Vân Ca còn đang chuyên tâm xem menu, “Món chính là mì bào ngư nhé?” Lần này lại ngẩn đầu, ánh mắt chăm chú quả đúng là dùng để hỏi.
Lục Y Minh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, “Không được! Không được! Biệt danh của em anh không phải cũng không biết!!!”
“Ah, cái này….Thôi quên đi.” Lý Vân Ca nở nụ cười.