Thời điểm Thiệu Đạt Văn đi xuống, đã không thấy Lý Thiệu Quân đâu, hỏi bảo mẫu mới biết được biểu ca cậu đang ở phòng bếp, nói là tự mình đi làm bữa sáng.
Thiệu Đạt Văn có chút không tin vào tai mình, hoài nghi mình nghe lầm, biểu ca cậu thân cao mã đại mặt không biểu tình đeo tạp dề loanh quanh nhà bếp làm bữa sáng, thật sự sẽ làm người nghe kinh sợ đó, làm ra thật sự có thể ăn được sao?
Lý Thiệu Quân đương nhiên không có ý tốt như đệ đệ mình tưởng tượng, cố ý làm bữa sáng cho bọn họ, hắn là làm mấy món giúp Diệp Phồn bồi bổ thôi.
Lúc hắn đi huấn luyện quân sự ngoài trời cũng là chính mình tự nấu ăn, cho nên đầu bếp chỉ cần hướng dẫn, hắn liền bắt đầu, động tác rõ ràng lưu loát, làm xong rượu ngọt, hắn liền phủi tay, đem chuyện tình còn lại để cho đầu bếp.
Lúc Diệp Phồn xuống dưới, nhà ăn vừa vặn đang dọn ra, liền cùng mọi người chào hỏi.
Bữa sáng phi thường phong phú, có sandwich, bánh bao, sữa tươi, nước cốt dừa, xúc xích, và cháo, cũng như các đặc sản địa phương và bột súp, và tất nhiên là rượu ngọt, người xem đều nước miếng chảy ròng.
Lý Thiệu Quân lôi ghế ngồi ra, hướng Diệp Phồn vẫy tay, Diệp Phồn đi qua ngồi xuống, cầm chiếc đũa tính bắt đầu ăn.
Lưu Thanh Thanh lấy cho mình thạch sữa dừa đông lạnh, cười ha ha nhìn Diệp Phồn trêu ghẹo nói: "Diệp Phồn, sao xuống muộn vậy, khẳng định là lại ngủ lười nha, cậu mà không đi xuống, tớ đều sợ một mình mình sẽ ăn sạch chỗ này luôn đó".
Diệp Phồn không biết nói gì cho phải, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, nói chung cũng không thể nói ra chuyện kia.
Lý Thiệu Quân lấy một cái bát nhỏ đổ rượu ngọt vào đưa đến trước mặt cậu, quay đầu nói với Lưu Thanh Thanh: "Cậu ấy vừa rồi tắm rửa".
Nghe xong những lời này, Thiệu Đạt Văn cắn một miếng bánh bao suýt chút nữa làm rớt, cậu như thế nào nghe thấy trong lời nói của biểu ca thập phần đắc ý, tắm rửa lại còn cố ý chuẩn bị rượu ngọt bổ dưỡng, nghĩ thế nào cũng thấy kì quái!
Thiệu Đạt Văn trừng lớn ánh mắt nhìn Lý Thiệu Quân, lại nhìn Diệp Phồn bộ dáng thẹn thùng cúi đầu, hắn cảm thấy chính mình đã biết đáp án, biểu ca ngày hôm qua còn ăn đầy dấm chua, tính quỳ mảnh sứ cầu xin tha thứ, hôm nay đã công thành đoạt lũy rồi sao?
Tốc độ biểu ca cũng quá nhanh đi, Diệp Phồn còn nhỏ như vậy, biểu ca cậu thật là cầm thú a, thế nhưng hạ thủ rất được! Cậu muốn nói cho dượng biết, biểu ca nhất định sẽ bị đánh một trận.
Ngay tại thời điểm Thiệu Đạt Văn đang suy nghĩ đến nghiện, cậu liền cảm nhận được ánh mắt giết người từ biểu ca chăm chú nhìn mình, liền lắc đầu co rúm lại, nhanh chóng ngậm miệng, tỏ vẻ chính mình cái gì cũng sẽ không nói, biết nhiều sẽ không sống lâu, cậu cũng rất ưu sầu a.
Ăn xong bữa sáng, mọi người đi dạo trên bờ biển rồi mới bắt đầu lịch trình ngày hôm nay. Đầu tiên là Ngũ thúc đem mấy cô cậu đi thăm nhà tổ của Thiệu gia ở đây, bởi vì trong sản nghiệp Thiệu gia cũng có trên hải vận. Sau khi đi thăm thú vài cảnh biển xong, bọn họ lại muốn ra bờ biển, bắt đầu vui chơi thỏa thích.
Đối với Diệp Phồn thì cậu thích đi lặn nhất, bởi vì bọn họ đều chưa trưởng thành, cho nên mỗi người đều có một thợ lặn chuyên nghiệp đi cùng chỉ dạy, lo lắng cho sự an toàn, bọn họ chọn một địa điểm gần để lặn.
Dưới nước biển xanh thẳm là một thế giới đầy màu sắc, sáng lạn xinh đẹp, các loại cá màu sắc sặc sỡ, các rặng san hô thiên hình vạn trạng, làm cho Diệp Phồn thập phần cảm thán thiên nhiên diệu kì.
Thời gian nghỉ phép năm ngày, Ngũ thúc còn giúp bọn họ sang một hải đảo lân cận chơi, bởi vì hải đảo này là khu nghỉ phép tư nhân, cho nên rất ít người, dịch vụ cũng rất cao cấp, cho nên bọn họ ở đây thoải mái hai ngày.
Diệp Phồn cảm thấy Giang Nam hải đảo là một địa phương thần kì, có thể làm cho người ta quên hết thảy phiền não, thật là có chút luyến tiếc rời đi, Lý Thiệu Quân an ủi cậu, về sau còn có thể đi thăm nhiều nơi đẹp hơn vậy, nếu câu thích nơi này, bọn họ có thể thường xuyên đến.
Thời điểm nói chuyện, Lý Thiệu Quân dựa vào rất gần Diệp Phồn, mà Diệp Phồn cũng không như lúc trước như vậy liền bất động đỏ mặt, ngược lại phi thường tự nhiên, giống như tập mãi cũng thành thói quen.
Từ sau buổi sáng ngày đó, Lý Thiệu Quân cùng Diệp Phồn có thể nói là ngày càng thân mật, Thiệu Đạt Văn nhìn thấy đều khó ở, rất muốn kháng nghị, thỉnh các người chú ý đến những con cẩu độc thân xung quanh đi, bên cạnh lại chính là tiểu nha đầu mình thầm mến, một chút cũng không phát hiện không thích hợp, cậu thật sự là rất đáng thương.
Vào ngày trở về, không có sắp xếp thêm đi chơi đâu, để cho mọi người thoải mái nghỉ ngơi, sau đó tùy tiện làm chút việc muốn làm. Diệp Phồn cùng Lý Thiệu Quân đến khu dân cư của ngư dân, mua một ít đồ, nhìn phong tục nơi đây, cũng có thể trải nghiệm một chút cuộc sống địa phương.
Ăn xong cơm trưa, bọn họ liền đi ra xe, về đến Lâm thành đã là ban đêm, Thiệu Đạt Văn cùng Lưu Thanh Thanh vẫn ngồi một xe, Ngũ thúc cũng thuận tiện đi theo muốn chào hỏi cha mẹ Thiệu Đạt Văn một chút, đỡ cho Lý Thiệu Quân phải hao tổn tâm tư sắp xếp cho hai người đi riêng.
Có lẽ bởi vì vui chơi đến mệt, sau khi xe xuất phát không lâu, Diệp Phồn liền dựa vào vai Lý Thiệu Quân mơ mơ màng màng ngủ, Lý Thiệu Quân ôm trọn bờ vai của cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ, hống cậu ngủ yên, đợi cho hô hấp Diệp Phồn vững vàng, hắn mới cầm di động lên xem tin nhắn, cùng với phụ thân nói chuyện phiếm, chủ yếu là nói về lễ mừng năm mới.
Bởi vì con trai ở Lâm thành, cho nên vợ chồng Lý gia cũng tính năm nay về Lâm thành đón năm mới, ông bà nội Lý Thiệu Quân đều đã mất, cho nên cũng không rối rắm đến vấn đề đến nhà ai mừng năm mới. Lý Thiệu Quân phi thường đồng ý ý tưởng của bọn họ, dù sao nếu hắn phải về phương bắc mừng năm mới, Diệp Phồn nhất định cùng hắn đi.
Lý Thiệu Quân đóng điện thoại lại, thả vào balo, cũng bắt đầu dựa vào Diệp Phồn đi vào giấc ngủ, hai người dựa sát vào nhau cho đến khi về Lâm thành.
Vào Lâm thành, hai chiếc xe liền đi theo hai hướng khác nhau, Lý Thiệu Quân với Diệp Phồn trực tiếp trở về nhà, xe kia chở Thiệu Đạt Văn với Lưu Thanh Thanh về nhà họ.
Lý Thiệu Quân cũng không có ngủ say, xe đến cửa, hắn liền tỉnh, vỗ vỗ nhẹ khuôn mặt Diệp Phồn, kêu cậu tỉnh lại, Diệp Phồn lúc này mới dụi mắt, tùy ý ngáp mấy cái, có chút mơ hồ, để Lý Thiệu Quân dẫn cậu vào trong nhà.
Trở về phòng rửa mặt, Diệp Phồn mới thanh tỉnh hơn, chờ đem đồ vật dọn xong xuôi, đem quần áo bẩn ra cho người đi giặt, hai người xuống lầu, phòng bếp đã chuẩn bị xong bữa tối. Vì lúc bọn họ trở về cũng muộn, cho nên nhà bếp chuẩn bị đồ ăn nhẹ, để không làm khó chịu dạ dày hoặc khó ngủ.
Diệp Phồn rất thích ăn cháo, đặc biệt là cháo Bát Bảo, cháo kê, bởi vậy lúc trở về Lý Thiệu Quân cũng đã cố ý kêu nhà bếp chuẩn bị cháo cho cậu.
Thói quen ăn uống của Diệp Phồn rất tốt, chưa bao giờ lãng phí thức ăn, cậu cảm thấy làm ra lương thực không dễ, cho nên không nên làm chuyện gây ra lãng phí.
Lý Thiệu Quân buông thìa canh trong tay, nhìn về phía Diệp Phồn còn đang ăn cháo, cảm thấy rất đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy cậu ăn hắn cũng rất thèm ăn.
Lý Thiệu Quân cười cười, sau đó âm thanh trầm thấp vang lên: "Phồn Phồn, ba mẹ tôi sẽ về Lâm thành đón năm mới với chúng ta".
Diệp Phồn trừng lớn mắt nhìn Lý Thiệu Quân, phi thường kinh hỉ, nói như vậy lễ mừng năm mới Lý Thiệu Quân không cần trở về phương bắc mà ở lại Lâm thành, nghĩ đến việc cùng trải qua năm mới với Lý Thiệu Quân, trong lòng cậu liền cảm thấy ngọt ngào, thực vui vẻ: "Vậy, thúc thúc, a di khi nào đến?"
Không nghĩ tới Diệp Phồn biết mình ở lại Lâm thành đón mừng năm mới lại vui vẻ tươi cười như vậy, làm lòng hắn đều ngọt, có phải vì Diệp Phồn biết sẽ được cùng mình đón năm mới nên mới vui vẻ như vậy, "Bởi vì công việc của phụ thân có vẻ bận, cho nên họ chỉ đến Lâm thành trước năm mới hai ngày".
"Úc, kia còn có một khoảng thời gian". Diệp Phồn gật đầu, kinh hỉ qua đi, cậu lại không biết cha mẹ Lý Thiệu Quân có thích mình hay không, dù sao đối với cha mẹ hắn mà nói, cậu chính là người xa lạ, nhưng lại sống cùng con bọn họ, nếu họ không chấp nhận cậu thì làm sao đây, trên mặt có chút u sầu, vì thế lấy ngón tay chọt chọt cạnh sườn Lý Thiệu Quân: "Thiệu Quân, thúc thúc với a di có thích cái gì không?"
Lý Thiệu Quân nhìn ra lo lắng của Diệp Phồn, trấn an cậu: "Cậu không cần cố ý làm bọn họ vui lòng, cứ như bình thường là được, hơn nữa cậu một chút cũng không cần lo lắng, bọn họ đối với hài tử như cậu thích còn không kịp nữa là, huống chi tức phụ xấu cũng phải ra mắt mẹ chồng, mà kể cả bọn họ không thích cậu, tôi mang cậu bỏ trốn".
Diệp Phồn đưa cái muỗng cháo lên miệng, mùi vị thơm mát, ngon lành, nghe xong nửa câu nói của Lý Thiệu Quân, rất muốn phản bác cậu không phải tiểu hài tử, nhưng khi nghe đến nửa sau, mặt Diệp Phồn lập tức đỏ lên, hơn nữa vội vã muốn phản bác, làm cháo vừa đưa xuống cuống họng liền bị sặc, khiến cậu ho sặc sụa.
Lý Thiệu Quân nhanh tới bên người Diệp Phồn, lấy tay nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu, giúp cậu thuận khí, có chút tự trách: "Diệp Phồn, cậu không sao chứ? Tôi chỉ đùa một chút, không nghĩ tới lại làm cậu sặc đến vậy".
Diệp Phồn thật vất vả điều chỉnh hô hấp, tiếp nhận cốc nước từ tay Lý Thiệu Quân, uống vài ngụm mới từ từ ổn định, thở phào nhẹ nhõm, cũng không có trách cứ hắn: "Không liên quan đến cậu, là tại tớ không cẩn thận, tớ biết là cậu hay nói giỡn rồi, sẽ không tức giận đâu, chỉ là vừa nghe được thì không biết phản ứng thế nào".
Sau đó còn cho Lý Thiệu Quân một nụ cười ôn nhuyễn, manh không chịu được.
Kỳ thật Diệp Phồn cũng rất kỳ quái, Lý Thiệu Quân đối với người khác đều là bộ mặt không chút thay đổi, thái độ xa cách, bộ dáng thì cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng đôi mắt hẹp dài toát ra khí thế uy nghiêm, làm cho người ta thoạt nhìn tưởng là một người khó gần, nhưng khi đối với cậu lại hoàn toàn khác, thực ôn nhu, có đôi khi cũng thực khôi hài, cũng sẽ làm mấy chuyện xấu, còn thường xuyên trêu ghẹo cậu, cậu vậy mà lại thích cùng hắn đùa giỡn, hiện tại có thể nói ngày càng nhiều, bên nhau ngày càng thân mật, nói ra phỏng chừng không ai tin.
Bất quá, nếu Lý Thiệu Quân cũng đối với người khác như vậy, trong lòng cậu có chút buồn bực, trực giác đã biết như vậy thực không tốt, có thể là do từ nhỏ đến lớn, cậu cũng chỉ có một bằng hữu là Lý Thiệu Quân. Nếu Thiệu Quân về sau quen bạn gái thì làm sao bây giờ, Lý Thiệu Quân cũng sẽ không nhất định chỉ có một mình cậu là bạn, chính mình không thể nhỏ mọn như vậy.
Nhìn Diệp Phồn một phút trước còn cười, một phút sau liền rầu rĩ không vui, mày nhíu lại, vô thức đảo đảo thìa trong bát cháo, Lý Thiệu Quân cảm thán Diệp Phồn thật là người tinh tế, nhưng trong chuyện tình cảm lại ngây ngốc, đã biết trước con đường có chút gian nan, hắn gắp một ít đồ ăn bỏ vào bát cậu: "Phồn Phồn, đang nghĩ chuyện gì nhập tâm vậy, cậu không mau ăn, đồ ăn sẽ lạnh hết đó, có tâm sự có thể nói với tôi".
Diệp Phồn ngừng tay đang quấy thìa, con ngươi trong suốt ngẩng đầu nhìn Lý Thiệu Quân, cứ như vậy một hồi lâu, âm thanh bình thản lại mang theo chút phiền muộn vang lên: "Tớ đang nghĩ, khi nào thì cậu sẽ có bạn gái, khi nào sẽ có những bạn tốt khác nữa".