Bún ốc rất nhanh đã được bưng lên. Một bát hương liệu cực kỳ phong phú, một bát thì lại thiếu đi măng chua trắng nõn, nom có chút đơn điệu. Ôn Chước Ngôn trộn bún trong bát mình, liếc nhìn bát đối diện, "Nếu ngay từ đầu biết anh không ăn cái này thì em đã đưa anh sang bên cổng chính rồi."
Nhiếp Hàn Sơn chỉ cười, cười một hồi lại đột nhiên hỏi: "Em thích ăn món này sao?"
Ôn Chước Ngôn nói: "Món em thích ăn thì nhiều lắm."
Nhiếp Hàn Sơn hứng thú: "Vậy nói anh nghe em thích ăn những món gì nữa đi? Em có ăn sầu riêng không?"
Ôn Chước Ngôn gật đầu.
Nhiếp Hàn Sơn: "Đậu phụ thối thì sao?"
Ôn Chước Ngôn tiếp tục gật đầu, "Thôi anh đừng hỏi nữa, em còn thích ăn cả não heo. Nó trơn trượt, hút vào một cái là được, như thể đậu hũ ấy."
Nhiếp Hàn Sơn: "......"
Ôn Chước Ngôn vui vẻ hồi lâu.
Bát bún lớn thật ra cũng không quá nhiều, trong nháy mắt hai người đã ăn hết một nửa. Ôn Chước Ngôn ăn rất ngon miệng, liền xin ông chủ thêm một bát, còn hỏi Nhiếp Hàn Sơn có muốn không. Nhiếp Hàn Sơn gật đầu, thế là thêm một bát nữa, vẫn như trước không thêm măng chua nhưng cho thêm cay.
"Để em kể anh nghe một câu chuyện cười." Ôn Chước Ngôn giơ tay vặn quạt về số nhanh nhất.
Nhiếp Hàn Sơn ngẩng đầu, như cười như không mà nhìn cậu.
"Ngày xưa có một con thỏ." Ôn Chước Ngôn phớt lờ thái độ cười nhạo của hắn, "Nó đi câu cá."
Nhiếp Hàn Sơn "ừ" một tiếng, đợi đoạn tiếp theo.
"Ngày đầu tiên không câu được gì. Ngày hôm sau cá vẫn không mắc câu."
Nhiếp Hàn Sơn: "Sau đó thì sao?"
Ôn Chước Ngôn: "Ngày thứ ba, một con cá từ trong nước nhảy ra, chửi um lên rằng: Lại dùng cà rốt làm mồi, ta phải quật chết mi con thỏ thối kia."
Mười giây sau, Ôn Chước Ngôn lại vặn nhỏ quạt. Nhiếp Hàn Sơn bắt đầu bật cười, "Tối hôm trước anh còn đang nghĩ phòng em toàn người cá tính như vậy mà sao em thì lại cứ như con cừu, liệu có phải hơi hướng nội không."
Vẻ mặt Ôn Chước Ngôn ấm áp: "Vậy giờ anh đã có kết luận chưa?"
"Có rồi." Nhiếp Hàn Sơn nói, "Lúc ở một mình với anh, em rất hoạt bát."
Vì thế mà Ôn Chước Ngôn quyết định làm cho mình hoạt bát hơn, cười tủm tỉm nói: "Thật ra em không đọc nhiều truyện cười lắm, đây còn chẳng phải là muốn Nhiếp ca cũng hoạt bát hơn sao? Câu chuyện vừa rồi cũng là em thấy trong tài liệu viết văn của cấp ba thôi."
Điều này thế nhưng lại khiến Nhiếp Hàn Sơn vui vẻ, "Bây giờ vẫn còn đọc tài liệu văn học của cấp ba, em tính tái chiến à?"
Ôn Chước Ngôn nói: "Em không chiến, là giúp người khác chiến. Năm ngoái em có đi làm gia sư nửa năm."
Nhiếp Hàn Sơn "tsk" nhẹ một tiếng, vừa định nói, điện thoại của Ôn Chước Ngôn đột nhiên vang lên. Thấp giọng nói một câu xin lỗi, Ôn Chước Ngôn bấm máy trả lời. Âm thanh bên kia ồn ào, Mạnh Uyên nói oang oang, người không biết còn tưởng là tìm cậu để cãi nhau: "Có đang ở ký túc xá không thế?"
Ôn Chước Ngôn nói: "Làm sao?"
"Tôi đang dựng sân khấu còn gì? Phía trên tuyển mấy người đi hỗ trợ bên triển lãm ánh sáng rồi nên lúc này ở đây chỉ còn lại mấy chị gái chân yếu tay mềm. Ông đi rút mạng của lão Tam đi, hai người cùng đến giúp một tay luôn."
Hội trường mới cách đó không xa, đi bộ khoảng mười phút là đến.
Ôn Chước Ngôn cực ngại với Nhiếp Hàn Sơn nhưng đối phương lại hứng trí dạt dào, "Anh chưa phụ giúp dựng sân khấu bao giờ, tiện thể qua hóng hớt luôn."
Làm sếp thì chỉ cần phất tay là có tiểu binh tiểu tướng bận việc, đương nhiên không phải làm loại việc lặt vặt như này. Ôn Chước Ngôn chấp thuận. . truyện đam mỹ
Mạnh Uyên đang bận rộn với cuộc thi ngâm thơ do khoa tổ chức để hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước. Lời vừa rồi của Mạnh Uyên có hơi phóng đại. Thật ra vẫn có dư lại ba bạn nam, nhưng chỉ có ba chàng trai gầy gò thì quả thật không thể đảm đương việc trèo lên trèo xuống rồi di chuyển vật nặng. Lúc trước cũng hay có chuyện như này, hễ thiếu nhân lực là hai vị cứu binh trong ký túc sẽ được điều xuống, sau đó thì sẽ được mời đi ăn một bữa cơm. Hứa Bác ham chơi, lấy cớ đủ kiểu, cho nên chung quy cũng chỉ có Ôn Chước Ngôn là gọi tới là tới. Sức Ôn Chước Ngôn lớn, làm việc lại bình tĩnh cẩn thận nên ai cũng thích loại hình lao động miễn phí như vậy.
Thấy thành viên Hứa Bác của đội lao động không công nay lại thành Nhiếp Hàn Sơn, Mạnh Uyên liền lắp bắp kinh hãi. Nhìn là biết ai cũng sẽ không vô liêm sỉ tới mức đi làm phiền người lớn như vậy. Mạnh Uyên mang một chiếc ghế dựa tới cho hắn ngồi, lại còn bảo mấy bạn nữ bưng trà rót nước cho người ta, nói chung là vô cùng chu đáo. Nhiếp Hàn Sơn bị cậu chàng hầu hạ mà không biết nên khóc hay nên cười: "Như này không được đâu, anh tới phụ một tay mà sao lại thành làm phiền chú thêm vậy?" Vừa dứt lời, hắn đặt cốc nước lên bàn dài, đứng dậy đi vòng quanh sân khấu, kéo Ôn Chước Ngôn đang định leo thang treo băng rôn lại. Ôn Chước Ngôn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy Nhiếp Hàn Sơn leo lên thang rồi.
Vội vàng nhất chính là chúng nữ sinh đi đỡ chân thang.
Nhiếp Hàn Sơn lao động chân tay cực thành thục lưu loát, không hề giống với bộ dáng của một sếp tổng. Mạnh Uyên không dám sai sử hắn, hắn thì lại cứ đi tranh việc của Ôn Chước Ngôn. Trong hội trường không bật điều hòa, đến cuối thì sau lưng chiếc áo màu hường của Nhiếp Hàn Sơn đã ướt đến độ có thể vắt ra nước. Hai người từ chối lời mời ăn khuya của Mạnh Uyên, đi thẳng tới nhà vệ sinh. Nhiếp Hàn Sơn trực tiếp cởi áo phông ra, vắt khô nước xong đưa Ôn Chước Ngôn cầm. Ôn Chước Ngôn từ chỗ một bạn nữ lấy được một chiếc khăn ướt cho hắn lau mặt. Hắn không nhận, thò tay vặn mở vòi nước rồi cúi đầu xuống hứng nước lạnh, sau đó ngẩng đầu dùng tay vuốt một đường từ trán xuống cằm rồi thở ra một hơi thật dài.
Ôn Chước Ngôn nhìn thân thể cường tráng của hắn, đột nhiên rất không muốn trả lại chiếc áo trong tay.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, lúc Nhiếp Hàn Sơn duỗi tay về phía cậu, cậu vẫn ngoan ngoãn trả lại: "Như này thì không biết phải nợ anh bao nhiêu bữa cơm nữa."
Nhiếp Hàn Sơn rũ quần áo, nhanh chóng mặc vào, "Em ngốc à?"
Lời nói có chút đột ngột nên Ôn Chước Ngôn hơi giật mình.
Nhiếp Hàn Sơn nhếch miệng cười ranh mãnh. Một giọt nước nhỏ trượt dài trên khuôn mặt sắc nét của hắn, chảy qua yết hầu gợi cảm, và biến mất tại khe ngực rõ ràng dưới xương quai xanh. Ôn Chước Ngôn không khỏi nghĩ nhóm nữ sinh hôm nay chắc lại sẽ tìm đến Mạnh Uyên để hỏi tên vị tiên sinh này.
Lời quở trách đột ngột có đầu không có đuôi, trong lòng Ôn Chước Ngôn lại như đốt lửa trại, mãi không tắt.
Trời đã tối hẳn, thời tiết cũng không nắng gắt như vậy nữa. Có rất nhiều người chạy, đi bộ và thậm chí là đạp xe trong khuôn viên sân bóng rổ. Tiếng còi vang lên trên sân bóng rổ, từ xa nhìn đồng phục của đội, có vẻ như nhóm kỹ sư cơ khí và dân dụng đang thi đấu. Một nửa sân quần vợt được chia thành các câu lạc bộ khiêu vũ. Những bản tình ca truyền từ dàn loa đến hòn non bộ gần đó. Nhóm Uyên Ương đã nhiều lần bày tỏ sự bất mãn mạnh mẽ với chuyện này. Đi ngang qua sân tennis rồi ngang qua thư viện, có một thanh niên xách đồ đi vội về ký túc xá với chiếc hộp nhựa to tướng trên con đường bê tông vắng vẻ.
Dòng người thưa thớt hơn so với giờ ăn cơm, nhưng cũng không thể nói là vắng vẻ.
Từ lúc rời khỏi tòa nhà Học viện Âm nhạc, Nhiếp Hàn Sơn vẫn hỏi thăm về mấy chuyện kỳ thú ở phòng ký túc xá của bọn họ. Ôn Chước Ngôn muốn hắn vui vẻ nên chuyên chọn những câu chuyện về Mạnh Uyên và Hứa Bác. Nhiếp Hàn Sơn nghe được mấy đoạn, chợt cắt ngang lời cậu.
"Nhân vật chính mãi không xuất hiện nên câu chuyện hơi nhàm chán." Nở nụ cười đùa nghịch, "Khán giả muốn hoàn vé, ông chủ Ôn."
Ôn Chước Ngôn sửng sốt, mỉm cười nói: "Thế ông chủ Nhiếp muốn nghe chuyện gì?"
Nhiếp Hàn Sơn im lặng, tim Ôn Chước Ngôn đập loạn xạ, vừa định suy nghĩ xem có chuyện gì thì điện thoại bên kia đột nhiên vang lên. Nhiếp Hàn Sơn nhìn màn hình xong thì dùng ngón tay cái ngắt cuộc gọi. Ôn Chước Ngôn không muốn lộ ra ý đồ muốn dòm ngó nên cúi đầu xuống một chút, ngón tay tùy tiện móc vào túi quần kaki, đá vào một viên đá dưới đôi giày thể thao xanh trắng. Nhiếp Hàn Sơn cất điện thoại xong dường như cũng cúi đầu nhìn thoáng qua. Ôn Chước Ngôn lúc nào cũng ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, rất ít thanh niên nào lại quý trọng đôi giày thể thao của mình như kia.
"Xin hỏi ông chủ tiểu Ôn thích loại truyện gì?"
Ôn Chước Ngôn ngẩng đầu, thấy hắn lại giống như đang trêu đùa mình.
Thế nhưng ngón tay hắn lại đang gãi nhẹ lên cổ cậu. Da gà nhất thời từ cổ bò lên đến bên tai. Ôn Chước Ngôn quay đầu nhìn Nhiếp Hàn Sơn. Giờ phút này, sau lưng đối phương có một ngọn đèn đường. Ngọn đèn chói mắt, khiến cậu vì không thể thấy rõ khuôn mặt hắn mà bỗng có ảo giác thời không điên đảo.
Hắn muốn nghe thì Ôn Chước Ngôn sẽ kể cho hắn. Chuyện cậu kể vô vị hơn chuyện của Mạnh Uyên và Hứa Bác nhiều. Có điều, lần này Nhiếp Hàn Sơn không xen ngang nữa mà còn thỉnh thoảng thấp giọng bật cười. Ôn Chước Ngôn phát hiện lúc hắn nghe cậu nói, cậu rất thích tập trung nhìn vào mắt hắn, mà ánh mắt của Nhiếp Hàn Sơn thì sẽ đưa tình với cậu.
Không khí hơi ẩm ướt và oi bức, chỉ cần một cơn gió thổi tới, cây long não dựng đứng bên vệ đường sẽ bật lên tiếng xào xạc. Một đôi trai gái đùa bỡn nhau đến giữa đường, bị xe cộ đi ngang qua bấm còi một phát bèn lặng lẽ về lại bên vỉa hè. Cậu trai kia nhân cơ hội đó mà thổi vào tai bạn nữ một hơi.
Ôn Chước Ngôn liếc mắt nhìn bảng hiệu "Trúc viên" bên đường, quay đầu lại: "Anh thấy bảng hiệu đó không? Lúc tới nhập trường, em đi qua chỗ này xong cũng đi tìm vườn trúc thật luôn."
Nhiếp Hàn Sơn cùng nhìn qua, cười nói: "Như này thì em cũng làm khó người ta rồi, bạn học tiểu Ôn. Diện tích tổng cộng cũng chỉ có vậy, mà nhân số ở đây lại đông đến nỗi khu ký túc xá phải chen chúc như kia thì đào đâu ra một rừng xanh nữa?"
Ôn Chước Ngôn nhe răng cười: "Ở đâu chẳng phải chen chúc như vậy. Trồng một ít là được, một vườn trúc nhỏ thì cũng chính là vườn trúc. Đây chẳng qua là không có tâm làm thôi."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Thật ra thế cũng tốt. Như này thì đặc điểm trường em chẳng phải sẽ là vườn mai không có mai, vườn trúc không có trúc, vườn lan không có lan sao? Em quan tâm làm gì, dù sao cũng chỉ là cái tên."
Ôn Chước Ngôn phì cười: "Vậy mong trường giữ vững tinh thần, không mắc phải kiêu ngạo."
Nhiếp Hàn Sơn đưa tay lên và vỗ nhẹ vào sau đầu cậu, sau đó cũng cười theo.
Đôi trai gái trước mặt quay đầu, chắc là nghĩ hai người đang cười nhạo bọn họ nên sắc mặt không tốt lắm. Nhiếp Hàn Sơn chỉ đơn giản là tăng tốc độ trước và lướt qua họ.
Lúc trở lại cổng phía bắc, một số quán đã đóng cửa. Quán trà sữa cũng đã đóng chặt, chắc ngày thay thầu cũng không còn xa. Ôn Chước Ngôn tiễn Nhiếp Hàn Sơn đi đến trước con Benz của hắn, tính nói gì đó lại đột nhiên cạn lời. Những thứ có thể nói thì đã nói sạch dọc đường tới đây rồi.
Áo phông của Nhiếp Hàn Sơn đã được gió hong khô. Thú thật, vì cơ thể hắn vốn đã đẹp nên cũng chẳng sợ màu da và bộ quần áo quê mùa kia không tương xứng, nhìn lâu mà cũng chẳng cảm thấy quá chướng mắt. Ít nhất là từ lúc bắt đầu ăn cơm, Ôn Chước Ngôn đã chẳng để ý đến vấn đề ăn mặc của hắn nữa.
Điện thoại di động của Nhiếp Hàn Sơn vang lên. Lần này hắn trả lời, nói mấy câu rồi cuối cùng nói sẽ mau chóng tới.
"Anh lái xe chậm thôi nhé." Ôn Chước Ngôn nói.
Nhiếp Hàn Sơn gật đầu, lại không lên xe mà bảo cậu đứng tại chỗ đợi, sau đó xoay người chạy đến tiệm hoa quả đối diện. Không đến một phút đồng hồ sau, hắn đã đi ra, trong tay mang theo một túi đồ. Lần này hắn không chạy nữa, chỉ chầm chậm đi qua ngã tư đường, sau đó thong thả bước đến trước mặt Ôn Chước Ngôn.
Ôn Chước Ngôn cũng không biết giờ khắc này mình nên phải làm bộ mặt gì nữa — Nhiếp Hàn Sơn vừa mua cho cậu một củ cà rốt.
"Sinh nhật em mời anh đi uống rượu, mà anh thì lại chưa quà cáp gì cả."
Ôn Chước Ngôn nhận quà: "Cừu không phải nên ăn cỏ sao?"
Nhiếp Hàn Sơn chỉ cười, hiếm thấy không phản bác gì.