Địa điểm bữa tiệc với Dương Phàm Vĩ ở Tam Hoài Trai. Nhà hàng có tuổi đời 50 năm, hương vị là tuyệt nhất, kể cả nhân vật như Dương đại thiếu gia cũng cần phải đặt trước tận hai ngày, không chen chân vào được. Bởi vì nhà hàng nằm ở khu phố cổ, lộ trình xa xôi, Nhiếp Hàn Sơn cũng đã hơn nửa năm không tới, đồ ăn nằm trong miệng rồi mới nhớ ra nhà mình còn có một người tham ăn chưa từng được nếm qua. Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, hắn liền gọi phục vụ đặt bàn vào hôm thứ bảy. Dương Phàm Vĩ cười nói: "Sinh viên hả?"
Nhiếp Hàn Sơn chuyển hướng đề tài, Dương Phàm Vĩ cũng không hỏi thêm nữa.
Chuyện cùng Ôn Chước Ngôn tuy nói không rêu rao khắp nơi, nhưng hắn cũng không cố ý che giấu, những lời đồn thổi cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Vấn đề ly hôn đã được sắp xếp thỏa đáng, Dương đại thiếu gia làm một kiểu tóc mới, dùng sáp vuốt ngược hết tóc lên, lộ ra cái trán bóng loáng, nét mặt rạng ngời, trẻ như trai mới đầu ba – ở đây có người lấy lòng như thế, chính chủ cười đến không khép miệng lại được: "Người có chuyện vui thì tinh thần cũng sảng khoái."
Người tình của anh ta ngồi ngay sát bên cạnh, giơ tay nhấc chân ngại ngại ngùng ngùng, có lẽ đây là lần đầu tiên đi một buổi tiệc nhiều người như vậy. Trước đây Dương Phàm Vĩ giấu người rất kĩ, chỉ có Quan Hạc từng gặp qua vậy nên người tình của anh ta không quen biết bọn họ. Dương Phàm Vĩ cũng không giới thiệu, thỉnh thoảng chỉ nghe anh ta gọi cô nàng là Huệ Huệ. Huệ Huệ có thân hình mảnh mai và khuôn mặt non choẹt chỉ nhỏ bằng bàn tay, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ hơn cả Ôn Chước Ngôn.
Trên bàn ăn miệng ai nấy cũng đều như bôi mật, mấy cậu trẻ tuổi từng người từng người kêu một tiếng "chị dâu", làm mấy người đầu bốn, trên đỉnh đầu lưa thưa vài sợi tóc cũng gọi theo. Căn phòng trang nhã cổ kính ám mùi khói, Nhiếp Hàn Sơn đứng dậy đi vệ sinh, lại nảy ra một ý tưởng, đi tới quầy lễ tân hủy bàn đã đặt trước lúc nãy.
Lúc sắp rời đi, hắn đụng phải một gương mặt quen mắt. Dân làm ăn kinh doanh đối mặt với những gương mặt quen thuộc đều không dám chậm trễ, bản thân Nhiếp Hàn Sơn trí nhớ cũng tốt, người và việc từng gặp qua hắn đều phân loại lưu trữ theo tầm quan trọng từ lớn tới bé. Hắn chỉ cần sắp xếp suy nghĩ một lúc, người và tên đã đối chiếu thành công trong đầu.
"Ôi, ngài Thiện, trùng hợp quá vậy."
Thiện Tuân vốn cũng đã chú ý thấy hắn, nghe vậy hướng mắt sang nhìn, tầm mắt dừng lại. Nhiếp Hàn Sơn giành trước tiếp lời, đơn giản giới thiệu thân phận. Thiệu Tuân vẻ mặt giật mình, lại cười: "Sếp Nhiếp đến dùng bữa sao?"
"Có người bạn làm ông chủ nên đến cọ miếng cơm ăn ấy mà." Nhiếp Hàn Sơn liếc nhìn sang lễ tân, "Ngài muốn đặt chỗ à?"
Thiện Tuân gật đầu: "Tôi cũng đến cọ cơm, nhớ tới chút việc phải làm nên đi trước một bước, thuận tiện đặt bàn luôn."
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Còn tưởng có thể cùng vị tác giả nổi tiếng ngài đây uống vài ba ly, xem ra chỉ có thể đợi ngày khác rồi."
"Sếp Nhiếp đề cao tôi quá rồi, tôi chỉ viết để kiếm miếng cơm ăn, chưa dám nói tới cái danh xưng 'tác giả nổi tiếng'." Thiện Tuân cười nói: "Uống vài ba ly không phải rất đơn giản sao? Sau này tôi có mời khách, đến thời điểm ấy còn cần cậu nể mặt."
Hai người lại tiếp tục đứng nói chuyện một lúc lâu, Nhiếp Hàn Sơn gói lại câu chuyện, giục vị kia đi đặt chỗ và tách ra.
Phòng tiệc ở trên tầng ba, trên đường lên lầu bút danh của Thiệu Tuân vẫn lảng vảng trong đầu hắn, cảm giác so với tên thật nghe còn quen hơn, tựa như bắt nguồn từ một loại liên hệ nào đó. Luồng suy nghĩ trong đầu hắn bỗng trở nên hỗn độn, đến khi đi tới cửa phòng tiệc rồi mà hắn vẫn chưa nghĩ ra; lúc đang định gạt mấy cái ý nghĩ ấy đi, đẩy cửa vào thì hắn bỗng dưng lại nghĩ đến Thanh Minh. Nhiếp Hàn Sơn do dự một lát, quyết định quay đầu trở lại nhanh chóng xuống lầu, gót giày đạp sàn tạo nên những tiếng vang, lúc hắn đi đến quầy lễ tân đã không thấy Thiệu Tuân đâu. Hắn quyết định nhanh chóng, ra khỏi sảnh trực tiếp đi đến bãi đỗ xe. Xem như vận khí của hắn không tồi, xe của Thiệu Tuân dừng ở phía ngoài cùng, cửa xe vừa mở, người còn chưa kịp vào đã bị hắn gọi với lại.
Nhiếp Hàn Sơn giải thích vài lời, nói mấy ngày trước mới biết em họ nhà mình là người hâm mộ sách của Thiệu Tuân. Trên người nhà văn vừa đúng lúc mang theo sổ ghi chú và bút, nghe hắn nói muốn xin chữ ký, ngay lập tức lật sổ ra ký tên lên, lại cười: "Kỳ thực sếp Nhiếp có thể điện thoại nói cho tôi biết là được mà, tôi sẽ về nhà ký vào sách rồi gửi lại cho cậu sau, so với ký không trên giấy thế này còn tốt hơn."
Ý là căn bản hắn không cần phải đuổi theo.
Đúng là, Nhiếp Hàn Sơn cũng tự mình nhận thức được, nhưng hắn cũng không đổi sắc mặt, sau khi nhận được tờ giấy có chữ ký thì lại cười: "Để kịp sinh nhật ấy mà."
Thiệu Tuân lại nói tình cảm anh em họ hàng của bọn họ thật tốt.
Thực ra cũng không thể hoàn toàn xác định Ôn Chước Ngôn là một người hâm mộ sách, chẳng qua hắn còn nhớ đích xác lần trước qua phòng cậu thấy rất nhiều sách của Thiệu Tuân, mà người yêu sách cũng không nhất thiết phải mê mẩn một cuốn sách mới mua sưu tầm, có khi đó chỉ là một loại thói quen – có lẽ dùng để giết thời gian?
Nhiếp Hàn Sơn vắng mặt một lúc lâu, vừa đi vào đã bị phạt rượu. Người trong bàn đã uống đến mê man, lại dưới sự dẫn dắt của Dương Phàm Vĩ tập trung nhắm vào Nhiếp Hàn Sơn, bản thân Quan Hạc cũng khó bảo toàn nên chỉ uống đỡ cho hắn một ly. Tửu lượng của Nhiếp Hàn Sơn ở trong đám người này cũng phải xếp thứ hai mà đến khi tàn tiệc bước chân cũng lâng lâng. Hắn gọi người lái xe thay, cho xe đi vòng quanh bờ sông hóng gió, lộ trình kéo dài, đến khi về đến nhà thì đầu cũng không còn đau nữa.
Thời gian vẫn còn sớm, Ôn Chước Ngôn chưa ngủ, giữ đèn phòng khách cho hắn, đi ra từ trong phòng làm việc. Nhiếp Hàn Sơn uống rất nhiều rượu, Ôn Chước Ngôn ngửi thử người hắn hơn nửa là mùi rượu, xoay người vào bếp lấy sữa chua cho hắn uống.
Nhiếp Hàn Sơn đưa chữ ký của Thiện Tuân cho Ôn Chước Ngôn, cậu sau đó nhất thời không hoàn hồn được.
Đúng là một người mê sách rồi.
"Tim đập nhanh hơn không? Có muốn anh giúp mời người ta ăn cơm không?''
Ôn Chước Ngôn cẩn thận đặt tờ giấy lên bàn trà, dùng chén nước đè nó lại: "Nếu không Nhiếp ca, anh cũng kí tên cho em đi."
Ánh mắt Nhiếp Hàn Sơn thấm đẫm nhu tình: "Còn hiếm lạ chữ ký của anh sao?"
Ôn Chước Ngôn cười rộ lên: "Hiếm chứ, em còn phải tìm khung ảnh treo nó lên."
Tuy cả một bó tuổi rồi nhưng hắn vẫn bị những lời dỗ dành của cậu làm cho lâng lâng. Ý thức của hắn thanh tỉnh, nhưng tâm tình có chút không khống chế được, cơ thể tự động phản ứng, đổ người ra lưng ghế sô pha, kéo người qua hôn. Ôn Chước Ngôn tùy ý hắn, tay ôm lấy eo hắn, nghiêng mặt để tiện cho hắn hôn thái dương cậu. Nhiếp Hàn Sơn hôn qua mi cốt (xương lông mày), sống mũi của cậu, lướt qua môi lại từ hàm dưới hôn lên xương quai xanh, cuối cùng kéo cổ áo của cậu xuống, lộ ra khoảng ngực trắng nõn lại rắn chắc, ở phía trên hít một cái, để lại một dấu hôn đỏ.
Trên người Ôn Chước Ngôn có mùi sữa tắm, Nhiếp Hàn Sơn xốc vạt áo của cậu lên, đầu chui từ phía dưới vào trong áo, vùi miệng ở ngực cậu vừa hôn vừa ngửi. Ôn Chước Ngôn ném gối đến cạnh hắn rồi đẩy hắn nằm thẳng xuống, tự mình cởi giày cùng trèo lên sô pha, giang chân cưỡi lên háng hắn. Nhiếp Hàn Sơn một tay còn đang xoa mông cậu liền cảm thấy thắt lưng quần lỏng lẻo, ngay sau đó một bàn tay lạnh lẽo chui vào trong quần, cầm lấy dương v*t của hắn bắt đầu trêu chọc. Nhiếp Hàn Sơn được cậu hầu hạ thoải mái, thần kinh dần dần thư giãn, khi một ngón tay chui vào trong tràng đạo thì bất thình lình hừ một tiếng, theo bản năng co chặt hậu môn.
Đại khái là do chấp niệm lần trước say rượu tách ra trong sự không vui, Ôn Chước Ngôn giờ đây hưng phấn dị thường, vừa làm vừa dùng ngón tay xoa nắn đầu v* hắn. Nhiếp Hàn Sơn khinh thường cái loại khoái cảm quái dị đồng loạt cả trên lẫn dưới, cơ thể lại không khống chế được khát cầu càng nhiều hơn. Ôn Chước Ngôn tinh lực tràn đầy, từ phía chính diện làm xong lại lật hắn qua một bên làm lần nữa. Nhiếp Hàn Sơn không nhớ bên dưới đã bắn mấy lần, chỉ là không cảm thấy đau, ngược lại là biết ăn một bụng đầy tinh dịch của "cừu nhỏ", rút cây thịt kia ra ngoài, chất lỏng bên trong trào ra như không khống chế được. Hắn theo bản năng muốn khép chân lại, lại bị cậu tách ra, nhét ngón tay vào móc hết chỗ chất lỏng kia ra.
Hôm nay Nhiếp Hàn Sơn không bị rượu làm cho choáng váng mà lại bị cừu chơi cho nhũn cả người, sau đó cả người mơ mơ màng màng; hắn có thể cảm nhận được mình bị ôm qua ôm lại, khí lực của cậu thực sự không nhỏ nha, với thể trạng này của hắn, cậu cũng không để hắn đụng tới việc gì.
Lúc hắn tỉnh lại mặt trời đã lên ba cây sào. Nay là thứ bảy, hắn chậm rãi đánh răng rồi ra khỏi phòng ngủ, ngửi thấy mùi thức ăn, hắn đi đến phòng bếp đã thấy Ôn Chước Ngôn quay lưng về phía hắn ở trước bàn bếp nghịch muôi.
Cuối tuần này dì Trương xin nghỉ phép về nhà.
"Buổi chiều anh còn đến chỗ dì Hình sao?"
Cậu bỗng nhiên lên tiếng, cũng chẳng quay đầu lại.
Nhiếp Hàn Sơn nói: "Đi, nói xong rồi." hắn đi tới xoay người dựa vào bàn bếp, vươn tay lau trán cậu một chút.
Trong chảo là omelette, trình độ omelette của Ôn Chước Ngôn còn cao hơn hắn.
Tuần trước gặp dì Hình, Ôn Chước Ngôn liền một mình chạy một chuyến về chỗ bà ấy, xách theo đồ ăn mà mình nấu. Nhiếp Hàn Sơn tăng ca họp, vẫn là dì Hình gọi điện thoại đến mới biết chuyện này. Ôn Chước Ngôn cho rằng hắn mất hứng, đặc biệt làm thêm một bàn thức ăn cho hắn ăn. Tất cả những người có quan hệ với hắn, phàm là quen biết, Ôn Chước Ngôn đều sẽ lễ nghĩa hết, hắn không xác định đây là xuất phát từ bản năng tính cách của cậu, hay là cố ý lấy lòng. Nhưng dù thế nào đi nữa, hắn vẫn sẽ thỏa mãn hết nhu cầu của bạn trai của mình, hắn tìm thấy một người thích hợp đến mức không thể thích hợp hơn. Ngay cả cơ thể cũng chuyển biến tốt đẹp, ký ức về buổi tối hôm qua dần dần rõ ràng, tổng cộng hắn đã bắn ba lần, lần đầu tiên cũng không nhanh hơn Ôn Chước Ngôn bao nhiêu.
Quả nhiên, khi ăn cơm Ôn Chước Ngôn kích động nhắc tới chuyện này.
Vui thì có vui, nhưng mà cảm giác cũng không quá mãnh liệt, thay vì nói là chức năng sinh lý suy giảm, không bằng nói là trước đây mất đi sự nhiệt tình; mà loại cảm xúc này, Ôn Chước Ngôn đã đem lại cho hắn. Chỉ là phản ứng của cơ thể chậm hơn tinh thần mà thôi, hắn đang hồi phục rồi.
Dì Hình không tiện ra ngoài, Nhiếp Hàn Sơn liền gọi điện thoại đặt cơm, địa chỉ nhận là nhà dì Hình. Thời gian quay lại trường chỉ còn nửa tháng, ăn cơm xong Ôn Chước Ngôn trở về phòng làm việc viết báo cáo thực tiễn. Trong người vẫn còn tí cồn, Nhiếp Hàn Sơn quay vào phòng ngủ chuẩn bị ngủ bù.
Đang mơ mơ màng màng, chuông điện thoại vang lên.
Người gọi đến là anh họ, Nhiếp Hàn Sơn đã quen rồi.
"Đang làm gì đấy?"
Nhiếp Hàn Sơn bật cười: "Đồng chí Nhiếp Vĩnh, lời này nên là để em hỏi anh chứ?"
Đầu kia cười hắc hắc, Nhiếp Hàn Sơn cũng cười, hai người khẩu chiến một lúc lâu, Nhiếp Vĩnh bại trận.
"À ừm... Anh đang ở nhà ga, chỗ của chú ấy, chỉ sợ anh phải làm phiền vài ngày rồi."
Nhiếp Hàn Sơn trầm mặc.
Trong ống nghe truyền đến những tiếng tạp âm đứt quãng, Nhiếp Hàn Sơn không cần nhìn cũng đoán được đầu bên kia đang cầm điện thoại lại buông xuống, muốn ném đi mà không có dũng khí ấy.
Cuối cùng Nhiếp Vĩnh thở dài một hơi: "Anh cũng không còn mặt mũi nào nữa rồi, chú có tiện giới thiệu cho anh một việc làm thêm không? Làm công nhật* là tốt nhất."
*Công nhật: công việc làm nhận tiền theo giờ hoặc theo ngày.