Hắn cắn chắt môi dưới, nghĩ đến nhị thúc công nhìn phụ thân bằng ánh mắt khinh miệt, nghĩ đếnlúc hắn trốn phía sau núi đá, thấy phụ thân trong tiệc rượu bị ngườitrong tộc xa lánh, nghĩ đến ngay cả người hầu quét nhà cũng khinh miệtnói hắn là tiểu phế vật, thời điểm đó hắn là đứa bé bướng bỉnh khôngbiết tiểu phế vật là gì, còn cực kỳ hứng thú chạy đi hỏi phụ thân..
"Tuyệt đối sẽ không!" Cố Hải lặp lại một lần, cắn môi dưới chảy ra máu.
"Ca ca, chúng ta ba người cùng ở một chỗ, mình làm mình ăn, ăn cơm mình làm ra, dù ngày nay gian nan, cũng có thể ở trước mặt người khác đứng thẳng lưng, vì cái gì phải đi nhìn sắc mặt người khác mà làm?" Cố Mười TámNương hít sâu thở một hơi.Nàng nghĩ đến Thẩm gia, một lão nô đã từng nói một câu này, không biết vì cái gì, một câu nhẹ nhàng không có gì lạ lúc này trong đầu nàng lại vang rõ ràng.
"Ai có cũng không bằng chính mình có.." Nàng thì thào nói ra.
"Đúng!" Cố Hải cao giọng " Đúng, chúng ta dựa vào chính mình! Không phải dựa vào họ! Không muốn bọn họ phải bố thí!"
"Ca ca, ngươi phải học tốt, thi đỗ công danh lần tới!" Cố Mười Tám Nương nắm cánh tay hắn nói.
"Được.." Cố Hải nghiêm túc gật đầu, giơ lên quả đấm quơ quơ " Ta muốn trúngcông danh, cho nương làm cáo mệnh phu nhân, xem ai dám coi thường chúngta, tùy ý khi dễ chúng ta!" Hắn nghĩ đến hơn nửa năm này, hắn lo lắngchuyện nhà, tư tưởng không tập trung, không đi nghe đủ bài giảng, thờiđiểm thi hương cũng đang tới gần.
"Muột muội, ca đi học đường" Cố Hải ném dao chặt củi, nhanh chân chạy ra ngoài.
"Ca ca, muội ở sau núi học đường chờ ngươi, ngươi tan học, chúng ta cùngnhau đi đốn củi!" Cố Mười Tám Nương nước mắt lấp lánh ở phía sau hô.
Cố Hải xa xa khoát tay áo, rẽ ngoặt liền không nhìn thấy Mười Tám Nươngđứng lặng ở trước cửa ngây ngốc ngóng nhìn một hồi, thẳng đến lúc đạinương nhà hàng xóm chào nàng mới tỉnh lại, quay người vào nhà đóng cửa.
Nhìn tiểu viện mộc mạc đầy sinh khí, Thanh Nương nắm chặt quả đấm, thay đổivận mệnh mới bước chân được một bước, muốn nhà lại không đi ăn nhờ ởđậu, này cũng không đủ.Nàng biết nhà không tích tiền, còn nợ tiền ở bênngoài, kế tiếp còn có chi phí sinh hoạt của ba người họ, chỉ dựa vàoviệc mẫu thân thêu thùa tuyệt đối chống đỡ không nổi, huống chi ca cacòn muốn đi học đường....
Tiền ...Tiền..Muốn sinh tồn nhất định phải có tiền, nàng cần có tiền.
Giờ khắc này, nàng hận chính mình là nữ nhân, vai không thể gánh, tay không thể nâng, kinh nghiệm cũng bình thường, xuất giá là tiền thân tộc, xuất giá bà bà là hậu thuận, ngay cả khi nhận hiệu thuốc bắc, hành động củanữ chủ nhân nàng cũng thuận theo chưởng quầy...Trừ nghe lời người khácnói, nàng cái gì cũng không biết...
Thương tâm, phẫn hận, buồnphiền tâm tình đập vào trong lòng, chẳng lẽ nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn sự tình này phát sinh lần nữa sao?
Nàng phải làm gì?
CốMười Tám Nương vùi đầu trong gối khóc lớn, mỗi một lần, nàng lại bị kýức "kiếp trước" đầy đọa, hận không thể lên tiếng khóc lớn, lại vì nươngngủ ở bên người mà không thể.
Nàng sợ ca ca lại chết trước mắtmình, sợ hãi nghe đến tên Kiến Khang, nhưng nghĩ tới người lúc này đangsống tại Kiến Khang, nàng hận không được lập tức cầm dao xông tới, giếtchết hắn, giết chết hắn...
Thống khoái khóc một hồi, tâm tư dần bình tĩnh trở lại, Mười Tám Nương nhìn trời xanh thăm thẳm, hít sâu một hơi.
Kiếp trước lúc phụ thân còn sống, nàng tuy rằng đọc không ít sách, nhưngtrước giờ không nghiêm túc nghiên cứu, hiện tại nghĩ kinh nghiệm lúcsống, lại đọc ít văn thư, nhất là cha nghiêm túc dạy nàng, nàng tâm dầndần bình thản xuống.
Không thể gấp, không thể nóng vội, nàng tintưởng, lão thiên gia cho nàng sống lại sẽ không phải đùa giỡn nàng, cònnữa, hồi tưởng ngày xưa, nàng Cố Mười Tám Nương cũng tự hỏi không phảingười xấu, lão thiên gia sẽ không cho nàng một lần nữa thống khổ.
Nàng quỳ gối trước cây Lựu, thành kính dập đầu, tạo thành chữ thập cầu phúc, thần Phật trên cao, phù hộ Mười Tám Nương nàng.
Tào thị bán kim chỉ vội vàng trở về, nguyên bản muốn nhanh chóng nấu cơmcho nữ nhi, lại thấy cơm đã nấu trên bếp lò, sân viện sạch sẽ bóng loáng hiển nhiên đã quét tước qua.
"Nương, ngươi từ từ ăn, ta đi đưa cơm cho ca ca." Cố Mười Tám Nương cầm giỏ cơm nói.
Tào thị nhịn nước mắt không muốn rơi ra.Trượng phu lúc còn sống, gia cảnhnhà tuy không tốt, nhưng cung cấp nuôi dưỡng nhi tử tại học đường vẫn có tiền ăn cơm, cho nên bọn họ không có đem cơm, nhưng từ khi trượng phuchết, gia cảnh rớt xuống trầm trọng, Cố Hải tại học đường lén lút nhịnăn vì không có tiền, sau nàng phát hiện, khóc một trận, sau bắt đầu đưacơm.
Đem cơm chỉ mất một lúc, nhất là Cố Hải mỗi ngày chưa tớigiữa trưa đã nhanh chóng quay về, sau đó ở nhà giúp nàng làm việc, hailà, nàng thật sự không có phương pháp, lại không yên tâm nữ nhi mà đi,nàng tự biết như vậy hủy buổi học nhi tử, chính là...
Nàng làm mẫu thân thật sự thấy hết sức hổ thẹn.
Bây giờ thì tốt a, nhi tử được đưa cơm, có nghĩa là lại bình thường đọcsách, một lần nữa hồi tâm, mà nữ nhi chủ động gánh vác chiếu cố ca ca,tảng đá trong lòng nàng xem như được hạ xuống.
"Nương, ngươi đừng lo lắng, ta khỏe, ta ở nhà cái gì cũng có thể làm" Mười Tám Nươngngẩng đầu nhìn nương, bởi vì làm lụng vất vả u buồn mà thành khuôn mặtlão thái, lòng chua sót.
"Tốt" Tào thị gật đầu, vẻ mặt từ ái hướng nữ nhi nói "Đi đường cẩn thận"
Nàng không có đối với thân thể nữ nhi mà biểu đạt sự lo lắng, nữ nhi săn sóc nàng, nàng cũng muốn săn sóc nữ nhi, muốn chia sẻ tâm tư.
CốMười Tám Nương khẽ gật đầu, vác giỏ, thuận tay cầm lấy dao chẻcủi "Nương, ta đợi ca ca tan học, cùng hắn đốn củi ,ngươi đừng lolắng."
Tào thị nghĩ nàng trước bị thương, thần sắc do dự, nhưngnhìn ánh mắt nữ nhi kiên định ,gật đầu "Tốt, ngươi...cẩn thận, ngươisức nhỏ, lượm cành cây gẫy..."
Cố Mười Tám Nương lộ ra một khuôn mặt tươi cười ,cất bước đi ra cửa.
"Chao ôi! Cố nương tử.." Lưu đại nương lắc lư đi tới, thấy Tào thị tạingưỡng cửa vội cười hô " Chuyện kia, ngươi nghĩ như thế nào?"
Tào thị trên mặt hiện mấy phần do dự, chần chờ một chút, mới nói "Đại nương tử, làm phiền ngươi phí tâm....căn nhà này ta tạm thời không bán..."
"Gì!" Lưu đại nương khuôn mặt bỗng cứng đờ.
Nghe lời mẫu thân nói, Mười Tám Nương hơi quay đầu xem, bờ môi hiện tia cười yếu ớt, rất nhanh biến mất, hiện tại không phải thời điểm để cười.