Dược Hương Trùng Sinh

Chương 153: Thắng lợi ban đầu



Edit: QR2

Truyện chỉ đăng tại diễn đàn

*** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** *** ***

Đây là một đại sảnh rộng rãi, không giống những đại sảnh khác có bày biện bàn ghế, lúc này trong phòng đã đứng đầy người, đa số là nam nhân có rất ít nữ nhân.

Tốp ba tốp hai đứng nói chuyện, trong đại sảnh toàn tiếng xì xào.

Cố Thập Bát Nương liếc nhìn xung quanh, phần lớn đều là những khuôn mặt xa lạ.

Nghe được tiếng cửa mở, tầm mắt của tất cả mọi người trong đại sảnh đều nhìn lại, đến khi nhìn thấy người đến là ai, ánh mắt mọi người tăng thêm vài phần cung kính, đây đều là đại dược sư tiền bối mà họ ngưỡng mộ đã lâu, nhưng khi nhìn đến tiểu cô nương tuổi rất trẻ đi phía trước bọn họ, vẻ mặt mọi người có chút nghi ngờ.

“Tề lão, khi nào thì bắt đầu?”

Theo con đường mà mọi người tự động nhường cho họ đi qua, có một người hỏi.

Tề lão, hội trưởng hội dược, đang đi bên cạnh Cố Thập Bát Nương cười nói: “Sắp bắt đầu rồi, đợi mọi người đi dâng hương cho Dược Vương đã…”

Lời nói vừa dứt, đoàn người đã đi xuyên qua đại sảnh huyên náo, vòng qua bình phong đi đến chính điện Dược Vương.

Sau khi bọn họ rời đi, trong đại sảnh lại càng ồn ào hơn.

“Người đó là ai?”

“Thế mà lại có thể đi phía trước Khang lão?”

“Sao lại không thấy Lưu Công?”

“A, ta biết rồi, nàng chính là đồ đệ của Lưu Công.”

Rất nhanh tin tức đã truyền đi bốn phía, mặc dù biết Lưu Công nhận nữ đồ đệ, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn làm mọi người ngoài ý muốn, thật sự quá trẻ rồi.

“Thì ra đó chính là đồ đệ của Lưu Công sao?” Trên mặt rất nhiều người không che giấu suy nghĩ nóng lòng muốn tỷ thí xem sao.

Ngay cả khi có sự dạy dỗ của Lưu Công, nhưng tuổi nàng còn quá nhỏ, kĩ năng bào chế thuốc lại giống như ủ rượu, phải cần nhiều năm chuẩn bị.

“Đừng nghĩ đến chuyện tốt như thế, địa vị người ta lớn như thế, có tham gia so tài hay không còn chưa chắc chắn đó.” Tất nhiên cũng có người cười lạnh.

“Đúng nhỉ, dù sao cũng là một tiểu cô nương, lỡ như thua, chẳng phải là mất mặt Lưu Công hay sao…?” Cũng có người âm dương quái khí nói, một tiếng chuông từ xa vang lên, vẻ mặt mọi người hưng phấn, đại hội dược sư đã bắt đầu.

Sau lễ dâng hương, tất cả mọi người đều tập trung bên ngoài Dược Vương điện, trong lúc mọi người còn đang nhìn chăm chú, vì Lưu Công không có mặt nên Cố Thập Bát Nương thay thế Lưu Công cùng hội trưởng hội dược và mấy vị dược sư đức cao vọng trọng lên rút thăm tên thuốc để thi đấu trong đại hội lần này.

Bốn tờ giấy được rút thăm, hội trường đang yên tĩnh cũng có chút khẩn trương.

Trải qua một phen khiêm nhường, cuối cùng người tuyên đọc cũng là Tề lão hội trưởng hội dược.

“Thi đấu dược, trận đầu tiên, điều chế ban mâu*, ba kích thiên*, một dược*, tử hà sa*.”

*Ban mâu: con xén tóc, một loại sâu phá hoại lúa (mình tra google nhưng không biết tác dụng đông y của con này, bạn nào biết thì nói mình sửa nha.)

* Ba kích thiên: đây là cách gọi ở Trung Quốc, ở Việt Nam gọi là ba kích hay là dây ruột già, tên khoa học là Morinda officinalis stow thuộc họ cà phê (rubiaceae). Có vị ngọt, cay, tính ấm, có tác dụng bổ thận, tráng dương, tăng cường gân cốt, khử phong thấp…(http://agarwood.org.vn/tac-dung-cua-cay-ba-kich-4226.html)

*Một dược: có tên gọi khác là mạt dược, tên tiếng anh Myrrh, vị đắng, cay, ấm. Tác dụng tan máu bầm, tiêu viêm, trị tổn thương do té ngã, đau gân xương… (https://thuocchuabenh.vn/vi-thuoc-dong-y/mot-duoc.html)

*Tử hà sa: nhau thai hay còn gọi là thai bàn, nhân bào, thai y, tên khoa học là Placenta Hominis. Vị ngọt, mặn, tính ôn, không độc. Công dụng bổ tinh, ích khí, dưỡng huyết (https://www.thaythuoccuaban.com/vithuoc/tuhasa.htm)

Sau khi ông đọc xong, đã có một chữ nhân đại được treo chỗ cao bắt mắt bên ngoài miếu Dược Vương.

Đại hội dược không bố trí cửa, chỉ cần là dược sư, đều có thể đăng kí nhận nguyên liệu để điều chế thuốc nộp lên, rồi căn cứ vào đó để xác định cấp bậc.

Cố Thập Bát Nương và mười mấy người đứng trên bậc thang nhìn tất cả mọi người, đối mặt với đủ loại ánh mắt, thân hình nàng cũng không có sự biến hóa nào chỉ điềm tĩnh mỉm cười, nghiêng tai nghe mấy người dược sư bên cạnh nói chuyện.

“ …Trận đấu đầu tiên chỉ kiểm tra kiến thức cơ bản, cắt gọt, lượng nước, độ lửa…” Tề hội trưởng luôn nở nụ cười trên môi, nhỏ giọng giải thích quy tắc thi đấu cho nàng: “Cho nên có chút đơn giản…”

Bên cạnh có người hừ mạnh, hiển nhiên rất không hài lòng với lời ông nói.

“Đơn giản? Không nên xem thường kiến thức cơ bản đơn giản này, trận này có thể loại hơn một nửa số lượng dược sư tham gia…” Người nói chính là vị dược sư lớn tuổi nhất, ánh mắt nhìn về phía Cố Thập Bát Nương mỉm cười nói: “Cố nương tử có hứng thú thử một chút không?”

Đối với việc Lưu Công chọn Cố Thập Bát Nương làm đồ đệ, rất nhiều dược sư trên mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, chưa bàn những chuyện khác, chỉ riêng thân phận của cô nương này cũng đủ khiến mọi người thất vọng, mặc dù trong mắt người đời, nghề điều chế dược là một nghề đê tiện nhưng trong mắt tất cả dược sư, thủ nghệ của mình vô cùng trân quý, có thể so với tính mạng, vì vậy tất nhiên việc lựa chọn người thừa kế cũng vô cùng nghiêm túc, ngay cả trong gia tộc của họ cũng chỉ chọn nam không chọn nữ chứ đừng nói đến việc thu nữ đồ đệ bên ngoài.

Một cô nương, cho dù giải thích thế nào đi nữa, làm sao có khả năng đảm đương việc truyền thừa to lớn.

Mặc dù Lưu Công chọn người thừa kế cho mình, nhưng xét theo địa vị chí cao vô thượng trong giới dược sư của ông, hành động lần này chắc chắn sẽ dẫn đến nhiều chất vấn và nghi ngờ.

Cố Thập Bát Nương ngước mắt nhìn lão nhân bên cạnh, tuổi tác so với sư phụ không chênh lệch bao nhiêu, nếp nhăn đầy trên khuôn mặt luôn tươi cười, thoạt nhìn thì thấy hòa ái dễ gần giống như những lão nhân bình thường khác.

Nhưng theo tin tức Tín Triều Dương cho nàng biết, lão giả họ Khang này, nếu ông ta muốn, chỉ cần gật đầu một cái là có thể làm sụp đổ một tiệm thuốc lớn như Đại Hữu Sinh chỉ trong một đêm, hơn nữa những chuyện như vậy ông ta không chỉ làm một lần.

Đến bây giờ ông ta vẫn may mắn tồn tại trong giới dược sư, xếp vị trí thứ mười.

Sau khi ông ta nói những lời này, vốn dĩ những lão dược sư khác vẫn đang nhìn mọi người rối rít, ồn ào tản ra dưới sân, ngay lập tức đều quay đầu nhìn lại, ánh mắt vốn đã vẩn đục lại phát ra ánh sáng lấp lánh.

“Được.” Cố Thập Bát Nương mỉm cười gật đầu đồng ý.

Nàng đồng ý vô cùng sảng khoái làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên, chưa kịp nói thêm gì nữa, Cố Thập Bát Nương đã bước ra.

Vừa bước xuống bậc thâng lại đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt nhóm lão dược sư nhảy dựng, xem đi, lại muốn tìm cớ…

“Tề tiên sinh, phải đến thiên điện nhận dược có đúng không?” Cố Thập Bát Nương quay đầu mang theo nụ cười thiếu nữ rực rỡ, hỏi.

Tề hội trưởng thiếu chút nữa phải ho khan để hóa giải xấu hổ: “Đúng vậy, đúng vậy…” Vội đưa tay gọi người: “Người đâu, đến dẫn Cố nường tử đi…”

Người nhận thuốc xếp thành một hàng dài. Vì lí do công bằng, tất cả nguyên liệu đều do đại hội dược cung cấp, nếu đến dự thi nhất định phải tuân theo quy định này, tất nhiên Cố Thập Bát Nương cũng không cần tự mình xếp hàng, nàng viết ra các loại nguyên liệu cần thiết đưa cho gia đinh để hắn đi xếp hàng.

“Chắc chắn Cố Nương Tử sẽ đứng hạng nhất.” Tín Triều Dương dương dương tự đắc nói.

“Ít nhất sẽ không bị loại.” Cố Thập Bát Nương cười híp mắt nói.

“Cố Nương Tử quá khiêm tốn rồi.” Tín Triều Dương cười nói.

Lúc hai người đang nói chuyện, A Tứ và Đặng Nhị ôm nguyên liệu trở lại, hơn nữa còn có số phòng để điều chế.

“Chúc Cố Nương Tử kì khai đắc thắng*.” Tín Triều Dương kéo Tín Triều Lăng đang nói nhảm, chắp tay cười nói.

*Kỳ khai đắc thắng: Chiến thắng ve vang ngay trận đầu tiên.

“Nếu thua thì sao?” Cố Thập Bát Nương liếc nhìn Tín Triều Dương cười nói.

Cái liếc mắt giống như mọi ngày nhưng lại làm Tín Triều Dương giật mình, nhưng vẻ mặt lại không có chút thay đổi nào.

“Cố Nương Tử nói đùa.” Hắn cười rồi nói.

“Thắng cũng tốt mà thua cũng tốt.” Cố Thập Bát Nương giống như thì thầm một câu, sau đó tạm biệt huynh đệ Tín gia.

Thời gian quy định để điều chế bốn loại thuốc cũng không dài, lúc này đã có nhiều dược sư bắt đầu bào chế, huynh đệ Tín gia cũng biết việc này, lần nữa chúc nàng kì khai đắc thắng, nhìn Cố Thập Bát Nương thản nhiên mang theo gia đinh rời đi.

“Đại ca, có phải Cố nương tử không nắm chắc không?” Lúc này Tín Triều Lăng mới hỏi.

“Tại sao lại hỏi vậy?” Tín Triều Dương xoay người bước ra ngoài.

Ở đây có rất nhiều người, mùi thuốc nồng nặc, ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt là hương, gần một ngàn mùi thuốc hòa quyện mới nhau, mùi vị đó thật làm người khác khó chịu.

Thời gian chế dược dài thế này, đối với thương nhân bán thuốc như họ mà nói, cũng không có cái gì để nhìn, chỉ cần an tâm thoải mái ngồi trong phòng khách, đợi đến lúc có kết quả đánh giá thuốc là được.

“Chuyện đánh bạc như thế này ai lại muốn thua, có lúc đệ cảm thấy chắc chắn thua, mới có thể nói thắng thua không sao cả, mục đích vui vẻ kết giao bạn bè… Lời nói vô dụng như thế, vừa nãy huynh có nghe nàng nói không, có thắng có thua, đây chẳng phải tự mình an ủi sao…?” Tín Triều Lăng đuổi theo huynh trưởng nói.

Tín Triều Dương nghe vậy, cười nói: “Đệ thật dụng tâm lắng nghe.”

Tín Triều Lăng khó lắm mới được khen một lần, vui vẻ nhếch miệng cười: “Đúng vậy, đúng vậy, thắng thua của Cố nương tử có liên quan đến mặt mũi của Đại Hữu Sinh chúng ta…”

Tín Triều Dương cười lớn, vỗ vai hắn: “Sai rồi, thắng thua sẽ liên quan đến mặt mũi của Lưu Công, về phần mặt mũi của chúng ta…” Tín Triều Dương khẽ lắc đầu, nhẹ nói: “Thắng cũng tốt mà thua cũng tốt.”

“A?” Lần này Tín Triều Lăng lại càng không hiểu, tại sao đại ca cũng nói những lời này? Thất bại thì tốt chỗ nào?

“Tiểu thư? Số của chúng ta là 398…” A Tứ vừa ôm thuốc chen lấn trong đám người, vừa đi cà nhắc nhìn số trên những nhà gỗ nhỏ được xây dựng tạm thời trước mặt.

Nói là nhà thật ra chỉ là những mảnh gỗ được ghép đơn giản lại với nhau, có thể miễn cưỡng che nắng che mưa nhưng không thể ngăn người bên cạnh dò xét. 

“Thật may mắn, giống tên tiểu thư…” Đặng Nhị cõng nồi thuốc, mang theo đao xắt thuốc, xẻng, ki…cười đáp.

Xung quanh đầy người, người thì chen chúc tìm chỗ của mình, người đã tìm được chỗ thì vội vàng chuẩn bị các loại dụng cụ, chuẩn bị xong là bắt đầu bước làm sạch nguyên liệu, mặc dù tin tức đồ đệ Lưu Công cũng tham gia cuộc thi điều chế dược này đã được truyền đi nhưng chẳng có bao nhiêu người để ý có một cô nương đi qua bên cạnh mình.

“Thập Bát Nương…” Sau lưng bỗng vang lên giọng nói nhỏ quen thuộc, bị đè thấp giống như sợ bị người khác nghe thấy, nên bị chìm xuống trong một nơi đầy huyên náo như thế này cho đến khi có một bàn tay vỗ vai nàng.

Lúc này Cố Thập Bát Nương mới bị giật mình quay đầu lại.

“Vương lão tiên sinh…” Nàng cười nói: “Sao tiên sinh lại đến đây?”

“Ngươi đi theo ta.” Vương Nhất Chương nói nhỏ, ý muốn nàng ra ngoài.

Cố Thập Bát Nương đã  tìm thấy số phòng thuốc của mình trước A Tứ: “Hay là vào trong nói.”

Vương Nhất Chương nhìn hai bên, thấy có hai dược sư đã vào hai phòng bên cạnh đang nhìn bọn họ.

“Vẫn là ra ngoài nói thì hơn…” Vương Nhất Chương thì thầm.

“Làm sao vậy?” Cố Thập Bát Nương thấy mặt ông nghiêm túc, cười hỏi, cũng không theo ông ra ngoài mà ngược lại lại bước vào phòng gỗ của nàng.

Vương Nhất Chương không có cách nào khác đành phải theo vào.

“Ngươi không cần tham gia loại thi đấu thế này…” Ông đè âm thanh đến mức thấp nhất: “Dù sao ngươi cũng là đồ đệ duy nhất của Lưu Công, có thể trực tiếp vào vòng hai…”

Mấy lão già kia dám trêu chọc ta… Trong lòng Cố Thập Bát Nương thầm mắng nhưng trên mặt vẫn chỉ cười nhạt.

Vương Nhất Chương nhìn sắc mặt lạnh nhạt của nàng, trong lòng ông thở phào nhẹ nhõm, chuyện này xem ra là do Cố Nương Tử tự mình quyết định, chắc là cố ý muốn làm chấn động những người đó.

“Vậy thì tốt, chỉ có điều chuyện này sẽ bôi nhọ thân phận của Cố Nương Tử…” Ông cười nói.

Cố Thập Bát Nương cười khách khí nói vào câu, Vương Nhất Chương lại không dám quấy rầy nàng nên đứng dậy cáo từ.

Nhìn Vương Nhất Chương rời đi, nụ cười trên khuôn mặt Cố Thập Bát Nương chợt tắt, trận thi đấu này, nàng không những phải vượt qua hơn nữa phải đạt hạng đầu, nếu không sẽ rất mất mặt.

Mấy lão già này muốn thấy chuyện cười của nàng, không dễ dàng như vậy đâu.

“Các ngươi lui ra đi.” Nàng phất tay.

A Tứ và Đặng Nhị đã sắp xếp xong nguyên liệu và dụng cụ, nghe thấy lời nàng cũng có chút chần chờ.

“Tiểu thư, mặc dù bọn nô tài không hiểu chuyện chế dược nhưng có thể làm trợ thủ cho người, bưng trà rót nước…” A Tứ nói: “Huống chi lần điều chế dược này phải mất một ngày một đêm, một mình người…”

Cố Thập Bát Nương lắc đầu từ chối: “Một mình ta mới có thể tĩnh tâm, các ngươi lui xuống đi, ngày mai đúng giờ đến đây thay ta đưa thuốc là được.”

Thấy vẻ mặt hiển nhiên không cho từ chối của nàng, A Tứ và Đặng Nhị không thể làm gì khác hơn là lui xuống.

Nhìn thấy Cố Thập Bát Nương ngồi một mình trong nhà gỗ, hai người dược sư bên cạnh đều mang theo trợ thủ không thể không nhìn nàng với ánh mắt ngạc nhiên, thời gian chưa đến một ngày một đêm, lại phải điều chế bốn loại thuốc, đây chính là chuyên cực kỳ không dễ dàng.

“Sư phụ, nguyên liệu đã được chuẩn bị xong.” Giọng nói bị đè thấp của thủ hạ vang lên, cắt đứt việc dò xét của hai dược sư, lập tức dời tầm mắt tập trung vào việc điều chế thuốc của chính mình.

Bốn loại thuốc này, tất cả mọi người đều chọn điều chế ban mâu đầu tiên, bỏ đầu, chân, cánh, ước lượng số gạo rồi sao khô vừa đủ là xong.

Việc loại bỏ đầu, chân, cánh là công việc không đòi hỏi kỹ năng, giao cho trợ thủ là được, hai dược sư gật đầu, thử nhiệt độ của nồi thuốc, vớt ra ngâm nước cho ướt gạo lót dưới đáy nồi, động tác của họ thành thạo lưu loát, lúc đang làm còn có thể để ý bốn phía xung quanh.

Mặc dù cùng là điều chế ban mâu, nhưng mỗi người có một cách làm khác nhau, nhìn lướt qua, các bước đều tương tự.

“Sư phụ, sư phụ.” Một trợ thủ chợt nhỏ giọng kêu.

Điều tối kỵ nhất lúc các dược sư điều chế dược chính là có người làm phiền, nghe tiếng kêu không thể không trừng mắt liếc nhìn trợ thủ.

“Sư phụ, cái đó, cái đó…” Một người trợ thủ hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt cổ quái, đưa tay chỉ về bên cạnh.

Phương hướng chính là chỗ của Cố Thập Bát Nương.

“Có chuyện gì? Nàng muốn xem thì cứ để cho nàng xem, cũng không phải là điều chế thuốc viên, không cần giữ bí mật quá mức…” Dược sư đó lạnh nhạt nói.

“Không phải…” Trợ thủ nhỏ giọng nói: “Nàng vậy mà lại không bỏ đầu, chân, cánh của ban mâu…”

Dược sư đó nghe vậy không nhịn được nhìn sang, thấy cô nương kia đang trộn ban mâu trong nồi, bởi vì khói tỏa khắp phòng, cũng không nhìn rõ hình dáng ban mâu trong đó, nhưng nghĩ rằng trợ thủ của mình cũng không nói lung tung, trên mặt không nén được sự giễu cợt, cười cười lắc đầu.

Xem ra là một đứa bé của gia đình nào đó đến đây dạo chơi rồi…

“Không được để ý linh tinh, mau ngâm nước ba kích thiên…” Hắn không để ý đến bên cạnh nữa, nhìn trong nồi toát ra khói trắng, nhanh chóng đổ ban mâu vào trong, chuyên tâm điều chế.

Nhiều năm về sau, người dược sư này nhớ tới đêm đó, vì mình không liếc nhìn lần thứ hai mà hối hận muốn thổ huyết, sớm biết bên cạnh là Cố Thập Bát Nương, hắn tình nguyện bỏ thi đấu, cũng muốn xem toàn bộ quá trình, không buông tha từng cử động nhỏ của Cố Thập Bát Nương.

Bóng tối từ từ bao trùm lên những tia nắng cuối cùng của mặt trời, bốn phía đèn đuốc sáng rực, những vì tinh tú trên bầu trời như đang cùng nhau nhìn ngắm khoảng sân  bận rộn và khẩn trương sau hậu viện của miếu Dược Vương, chờ đợi một ngày mới sẽ đến.

Hôm đó, khi ánh sáng lại một lần nữa bao phủ vạn vật, trong một gian điện bên cạnh chính điện của miếu Dược Vương đã ngồi đủ mười người, bao gồm cả Khang lão và Cổ Lăng Vân. Bọn họ khẽ híp mắt giống như đang nhắm mắt dưỡng thần (nhắm mắt nghỉ ngơi), trong đó có một ngón tay cá biệt đang gõ nhẹ tay vịn.

“Có bao nhiêu thuốc điều chế xong được đưa đến đây rồi?” Chợt Khang lão hỏi.

Lập tức có một người đàn ông đang đứng nghiêm bên cạnh, cung kính đáp: “Đã có hơn một trăm người giao đến…”

“Ít như vậy sao…” Một lão giả nghe vậy liền mở mắt ra, trên mặt có một chút tiếc nuối: “Đại hội dược lần trước, lúc này đã có hơn một nửa số thuốc được giao lên rồi…” Thật là thế hệ sau không bằng thế hệ trước.

“Làm chậm tạo ra sản phẩm tinh tế, việc điều chế thuốc Đông Y là so sánh công dụng của thuốc cũng không phải là so sánh tốc độ…” Khang lão lạnh nhạt nói.

Chung lão cười cười thuận tiện nuốt xuống câu nói, cũng không biết Cố Nương Tử có đưa thuốc đến chưa. Thật ra có hỏi thì cũng vô ích, đưa thuốc lên cũng giống như khoa cử của các sĩ tử, dán giấu tên đi, không tới lúc đánh giá cuối cùng, không biết ai là ai.

Bên trong phòng  an tĩnh lại, chỉ nghe âm thanh vang vọng đơn điệu của chiếc đồng hồ nước.

Giữa trưa ngày hôm đó, cửa phòng bị người đẩy ra.

“Chư vị, thuốc đã nộp lên hơn phân nửa, xin bắt đầu đánh giá thôi.” Tề lão hội trưởng hội dược tươi cười nói.

“Đã như vậy, xin mời mọi người.” Cổ Lăng Vân đứng lên nói.

Vì vậy mọi người đứng dậy đi đến chánh điện miếu Dược Vương. Mặc dù trước mặt bày bốn loại thuốc của hơn một trăm người, đối với người thường có vẻ phức tạp nhưng đối với những lão dược sư nhắm mắt cũng có thể phân biệt được dược tính của thuốc mà nói, đó giống như một bữa ăn sáng, thuốc đưa  qua trước mặt mọi người giống như nước chảy, mọi người tự đánh giá từng loại theo cấp bậc, chia làm mười cấp bậc, mỗi người đánh giá là một bậc, cuối cùng so sánh với nhau, rồi sắp xếp từ cao xuống thấp.

Thời gian qua đi, thuốc giao đến càng ngày càng nhiều, tốc độ xem xét đánh giá cũng ngày càng nhanh, tất cả đều rõ ràng rành mạch, vô cùng lưu loát.

“Ah?” Chợt một lão già nhíu mày, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, không nhịn được hỏi: “Tại sao Cố Nương Tử chưa đưa thuốc tới?”

Mặc dù được giấu tên nhưng việc này không làm ảnh hưởng đến việc mấy lão dược sư nhận ra thủ nghệ điều chế dược của những môn phải nổi danh, tất nhiên thuốc của Lưu Công mọi người đều biết.

Bọn họ đã đánh giá hơn tám trăm phần thuốc, trong đó cũng không có tay nghề của Lưu Công, như vậy, Cố Nương Tử vẫn chưa nộp thuốc lên.

“Gấp cái gì, đây gọi là phong phạm của đại sư.” Vị Chung lão kia cười nói.

Phong phạm của đại sư quả nhiên không giống người thường, mãi đến lúc phần thuốc thứ chín trăm chín mươi tám được đưa lên, vẫn không thấy tay nghề điều chế dược của Lưu Công, sắc mặt tất cả mọi người bao gồm cả Khang lão đều có chút khác thường.

Thi đấu lần này có tổng cộng một ngàn người tham dự, trong đó có một người bỏ cuộc giữa chừng, theo lý thuyết thì chỉ còn một người cuối cùng, nếu như người cuối cùng này cũng không phải là…

“Hiện giờ điểm cao nhất là bao nhiêu?” Cổ Lăng Vân mở miệng hỏi.

Người phụ trách ghi điểm số mở ra tờ giấy được ghi chằng chịt, nhìn một lúc rồi trả lời: “Chín mươi.”

Chuyện này có nghĩa là phần thuốc đó nhận được chín điểm của mỗi người.

Coi như làm chậm để tạo ra một phần thuốc tinh tế cũng không thể chậm đến mức này, huống chi nàng còn là đồ đệ của Lưu Công.

“Lúc này nếu có Lưu Công ở đây…” Một vị lão giả không nhịn được nói, sắc mặt của hắn hơi kì quái, nghĩ đến tính khí của Lưu Công.

Khẳng định đã tức giận mắng to… Mọi người đồng thời nghĩ đến.

Vẻ mặt Cổ Lăng Vân lạnh nhạt, cho đến tận lúc này từ sâu trong ánh mắt ông ta xuất hiện một nụ cười lạnh đầy châm chọc.

Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn ngoài cửa điện, chờ đợi phần thuốc cuối cùng được mang đến, âm thanh tích tích của đồng hồ nước dường như trở nên nhanh hơn nhiều lần, nếu không đến đúng giờ, thuốc được điều chế tốt hơn nữa cũng chỉ có thể bị loại trừ.

Những lão dược sư này đã trải qua muôn ngàn thử thách, thần kinh đã giống như cây khô mất nước, thế nhưng bất tri bất giác thân thể cũng căng thẳng, mà những người trẻ hơn khoảng hai chục tuổi gần như không thở nổi.

“Tới rồi.” Khang lão chợt nói, giọng nói khẽ nâng cao.

Một người đàn ông nâng cái khay vội vàng đi tới, hình như có chút ngoài ý muốn khi đối mặt với những ánh mắt nhiệt tình bên trong phòng.

“Đây là phần thuốc cuối cùng.” Hắn có nhiều chuyện không hiểu rõ nên để thuốc trước mặt lão giả đầu tiên.

Cuối cùng cũng đến lượt nàng… Trong lòng mười người đồng thời vang lên câu nói này, lần đầu tiên tất cả mọi người đều nhìn thẳng vào phần thuốc đó.

Tầm mắt mọi người nhìn chằm chằm lão giả đầu tiên, tay ông không tự chủ khẽ run, vén miếng vải đen che trên khay, nghiêm túc kiểm tra.

Mặc dù thời gian ông kiểm tra không lâu nhưng mọi người cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, mấy lão giả phía sau cũng không nhịn được đang muốn thúc giục thì rốt cuộc lão giả này cũng ngẩng đầu lên, từ từ viết một số lên tờ giấy, nhét vào trong lá thư, đưa cho người ghi điểm đang chờ.

Vài người cố nén không hỏi ra câu được bao nhiêu điểm, phần thuốc kia từ từ được truyền xuống, trải qua một lần lại một lần chờ đợi vất vả, rốt cuộc cũng truyền đến tay Cổ Lăng Vân.

Liếc nhìn qua, sắc mặt hắn khẽ biến, sau đó hắn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra cũng không tiếp tục xem xét mà cầm bút viết ra một con số.

Cuối cùng mười người cũng cho điểm xong, trong đại sảnh vô cũng yên tĩnh.

“Bao nhiêu điểm?” Dường như qua thật lâu, Tề hội trưởng mới hỏi câu này.

“Một trăm điểm.” Trong đại sảnh vang lên một giọng nói run rẩy.

Mặc dù biết rõ kết quả này nhưng thật sự nghe được tất cả mọi người không nhịn đươc thở ra.

Thân hình Khang lão khẽ tựa lưng vào ghế, trong lòng lóe lên một suy nghĩ, có phải nha đầu này cố ý kéo dài đến tận cuối cùng hay không? Cố ý trêu đùa bọn họ xoay quanh một vòng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv