Hiệu thuốc bắc khônglớn không nhỏ, có chút tối, trên quầy tiểu nhị đang bận rộn luôn tayluôn chân không ngừng nghỉ, một đại phu đang ngồi giữa sảnh híp mắtdưỡng thần.
Thấy có người tiến vào, một tiểu nhị xoay người.
“Đậu Hoa tới bốc thuốc sao?” tiểu nhi quen biết Đậu Hoa lập tức cười hì hì nói.
Đậu Hoa phun nước miếng đặt giỏ mộc xuống đất “Na, có người nào như ngươigặp mặt chào hỏi như vậy! Ngươi mới cả ngày bốc thuốc đó.”
“Ta không phải mỗi ngày đều bốc thuốc đó sao.” Tiểu nhị ha ha cười, một mặt duỗi tay cầm lấy thuốc dặt trên trên quầy.
Nghe hắn đáp lời dí dỏm, Cố Thanh Nương không khỏi cười ra tiếng.
“Di.. này tiểu nương tử này trông lạ mặt ha…” tiểu nhị một mặt cầm dược, một mặt hỏi han Thanh Nương.
“Nói cái gì, này là nữ nhi Cố đại quan trong ngõ nhỏ kia.” Đậu Hoa cười giới thiệu.
Cố đại quan nhân không xa lạ, khổ cực sách vở vài chục năm mới đỗ cái công danh, còn không được hưởng phúc liền tiến Diêm Vương điện, số phận đenđủi không thường thấy.
Nhóm tiểu nhị trong hiệu thuốc bắc cùng đại phu đang dưỡng thần giật mình, hướng ánh mắt xem Thanh Nương.
Trong những ánh mắt này có thương hại, có hiếu kỳ, cùng vui đùa,Cố Thanh Nương hơi hơi cúi thấp đầu xuống.
Đậu Hoa thấy nàng không được tự nhiên, vội đứng chắn trước mặt nàng, đốitiểu nhị nói “ Tiểu Tuyền ca, các ngươi mua dược liệu không?”
“Dược liệu?” tiểu nhị được gọi tên thu hồi ánh mắt đang đánh giá Thanh Nươngdừng dưới chân Đậu Hoa “Đậu Hoa, ngươi bây giờ không bán đậu hũ nữasao? Chuyển sang bán dược liệu?”
Đậu Hoa cười khanh khách “Ngươi mau nói mua hay không mua đi.”
Xem nàng không phải vui đùa, tiểu Tuyền ca cùng một tên tiểu nhị khác bêncạnh liếc nhau, mua hay không mua còn do chưởng quầy định đoạt.
“Tiểu Tuyền ca, giúp đỡ hỏi hộ ta một chút.” Đậu Hoa thấy hắn khó xử, vội cười nói, một mặt hướng mắt về phía Cố Thanh Nương.
Tiểu nhị hiểu ra, nguyên lai là Cố tiểu Nương tử muốn bán dược liệu a.
Cố đại quan nhân nhân duyên là hàng xóm không sai, lại nói cô nhi quả mẫusống cũng không dễ dàng, tâm lý tiểu nhị động trắc ẩn, cắn chặt răng gật đầu nói “Được, ngươi đợi, ta đi hỏi một chút.”
“Hỏi cái gì?” bỗng có gọng nói, bên trong rèm cửa được vén lên, một nam nhân đi ra.
“Chu chưởng quầy.” tiểu Tuyền ca vội chào hỏi.
Xuyên qua mảnh rèm màu xanh, một nam nhân ước chừng ba mươi bảy ba mươi tám,hai tay chắp sau lưng chậm chạp đi tới, thấy Thanh Nương đứng bên cạnhĐậu Hoa, híp híp mắt.
“Chu chưởng quầy.” Đậu Hoa cười vấn an, một mặt lôi kéo Thanh Nương.
Cố Thanh Nương cúi đầu cùng gọi.
“Đậu Hoa a, nghe nói tẩu tử ngươi sinh, chúc mừng a” Chu chưởng quay khôngnhanh không chậm nói, ánh mắt dừng trên người Thanh Nương.
Nàytiểu nương tử mang khí chất nhu nhược, nhưng tại lúc Chu Chưởng quầyđang đánh giá Thanh Nương lại cảm thấy tiểu nương tử này bên trong cùngbên ngoài bất đồng, về phần bất đồng chỗ nào lại không nói ra được.
Hắn thấy tướng mạo nàng lại cảm thấy quen thuộc.
“Này có phải…Cố tiểu nương tử?” Chu chưởng quầy nghi vấn hỏi.
“Vâng, Chu chưởng quầy.” Cố Thanh Nương ngẩng đầu, cười nói.
“Thật..” Chu chưởng quầy tuy có nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm, mà quay đầu hướng tiểu Tuyền ca “Ngươi ầm ĩ gọi cái gì?”
Tiểu Tuyền ca vội nói chuyện.
“Hồ nháo!” Chu chưởng quầy nghe vậy trừng mắt quát “Sao có thể lung tung thu mua dược liệu? không hiểu quy củ?”
Tiểu Tuyền ca bị mắng ngẩn người, quy củ? thu mua dược liệu thì có quy củ gì? Ngày xưa không phải cũng mua như vậy a…
Hắn ngơ ngác nhìn Chu chưởng quầy, Chu chưởng quầy quay đầu hướng hắn ánh mắt cảnh cáo, tiểu Tuyền ca bỗng sáng tỏ, cúi đầu.
Mà bên này Cố Thanh Nương nghe vậy bỗng hoảng hốt, cúi đầu, cắn chặt môi dưới, hai bên tai nóng rực.
“Ai nha, Chu chưởng quầy, ngươi xem xem, dược liệu thôi, ngươi muốn mua,mua ai cũng vậy.” Đậu Hoa quen thuộc Chu chưởng quầy một chút cũngkhông sợ hắn cười nói,một mặt đem giỏ xách lên đi tới trước mặt Chuchưởng quầy “Ngươi xem…này..phải..”
Nàng có tâm giới thiệu, lại không biết, vội quay đầu nhìn Thanh Nương.
“Là Viễn Chí a.” Chu chưởng quầy bộ dạng người trong nghề đáp.
“Vâng, Viễn Chí.” Thanh Nương hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói “Chưởng quầy người nhìn xem thế nào?”
Chu chưởng quầy ân một tiếng, đạm mạc quét mắt qua giỏ mộc , vân vê râu nói “ Tiểu nương tử đào?"
Cố Thanh Nương gật đầu.
Chu chưởng quầy ánh mắt nhìn giỏ mộc trầm tư không nói chuyện.
Đậu Hoa thấy bộ dáng hắn,âm thầm bĩu môi.
“Như vậy a, Cố tiểu nương tử, theo quy định, này dược thảo ta không thể thu, chúng ta là hiệu thuốc bắc, có quy định là do dược hành cung cấp…” Chuchưởng quầy chậm rãi nói.
“Vâng .. là do ta đường đột.” Thanh Nương cười khổ một tiếng rồi nói, đi lên mấy bước muốn cõng giỏ mộc lên.
Đậu Hoa bĩu môi, nghĩ định nói gì nhưng lại thôi.
“Bất quá , tiểu nương tử, ngươi thì ta liền phá lệ thu mua.” Chu chưởng quầy lời nói xoay chuyển.
Lần này mọi người có mặt trong hiệu thuốc có chút ngoài ý muốn, trừng mắt nhìn hắn.
Chu chưởng quầy từa hồ rất vừa lòng với hiệu quả này, trên mặt hiện tiacười ôn hòa, nhìn Cố Thanh Nương gật đầu nói “Hàng xóm láng giềng, Cốđai nhân là người lương thiện, ta tất nhiên quen biết, nay người đã mấtvẫn là muốn giúp đỡ…”
Cố Thanh Nương nghe vậy cười cười nhưng không có nói gì.
“Cố tiểu nương tử, ngươi có bao nhiêu?” Chu chưởng quầy hỏi, không đợi hồi đáp mà hướng tiểu Tuyền ca “Đi, cân lên.”
Tiểu Tuyền ca theo tiếng, không nhiều lời, vội cầm cân trong hậu đường ra.
“Tám cân lẻ năm lạng” hắn nói.
Cố thanh Nương nhép nhép môi định nói chuyện, nhìn Chu chưởng quầy lại nuốt xuống.
“Ân, tám cân năm lạng..” Chu chưởng quầy suy nghĩ một lúc, gật đầu nói “ Đi, lấy mười quan tiền đưa tiểu nương tử, ta mua.”
Mười quan tiền có thể mua một bó củi rất lớn, Đậu Hoa cao hứng, cảm thấy làmấy cọng thảo mà thối so với đốn củi dùng ít sức hơn nhiều.
“Đa tạ Chu chưởng quầy, sớm biết Chu chưởng quầy có tấm lòng Bồ Tát.” Nàng cười, nói lời khen tặng.
Cố Thanh Nương âm thầm cười khổ một tiếng, mười quan tiền…Cúi đầu tiến lên nói tiếng đa tạ.
Chu chưởng quầy cười gật đầu, tiểu Tuyền ca cầm tiền ra, Cố Thanh Nương lần nữa nói tiếng cảm ơn rồi rời khỏi tiệm thuốc bắc.
“Xem, ta nói gì nào, thử kết quả ngoài dự đoán a.” Đậu Hoa thật sự cao hứng, cười đến híp hai mắt vào.
“Ân, cảm ơn ngươi, Đậu Hoa.” Cố Thanh Nương chân thành nói.
Kiếp trước nàng trốn tránh trong nhà, cùng vị cô nương này bất quá là gậtđầu chào nhau, không nghĩ đến nàng lại nhiệt tình giúp đỡ mình như vậy,sớm biết thời điểm trước đã cùng nàng giao hảo qua lại,có lẽ chính mìnhtính tình cũng có thay đổi.
Sớm biết..Trên đời này nào có sớm biết, chẳng qua nàng được thần phật phù hộ, nay nàng ngàn vạn lần không thể cô phụ.
Đậu Hoa cười xua tay “Sao nói lời xa lạ a” nàng lắc lắc cánh tay “Thanh Nương, ngươi thực lợi hại, cũng có thể kiếm được tiền”
Cố Thanh Nương gật gật đầu, mỉm cười, đúng, nàng có thể kiếm tiền, nàng có thể tránh được những chuyện trước kia, nàng không cần trốn tránh phíasau lưng mẫu thân cùng ca ca chỉ biết ăn không ngồi rồi.
Trở lại nhà, Cố Hải đem dỡ bó cúi xuống, nhìn đống củi trong góc tường vẫn không bán được mặt đầy lo lắng.
“Ca ca.”Cố Thanh Nương cao hứng hướng hắn quơ quơ tay.
“Có chuyện cao hứng?” Cố Hải nở một tia cười nhìn Cố Thanh Nương.
“Xem, tiền!” Cố Thanh Nương sống hai đời người, lại nhịn không được tâm tưtiểu hài tử khoe khoang một chút, đem mười quan tiền lộ ra .
Cố Hải nhìn thấy tiền, không dám tin tưởng “Tiền ở đâu ra?”
“Thảo dược a.” Cố Thanh Nương hì hì cười nói.
Tào thị từ phòng bếp đi ra, nghe thấy vội hỏi “ Thanh Nương, thực bán được ?”
Cố Thanh Nương mang mấy phần đắc ý khẽ gật đầu, lại có chút buồn bực, này Chu chưởng quầy mua với giá thấp nhất đi…
“Mười quan tiền..” nàng cầm tiền trong tay ước lượng, một cân Viễn Chí tối thiểu cũng mười quan tiền đi, còn là tinh chế qua…
Nàng than thở, có lẽ đây là giá Viễn Chí của mười năm sau đi.
“Thực bán được tiền?” Cố Hải trừng lớn mắt “ So bó củi ta bán còn nhiều hơn.!”
“Đương nhiên, đây chính là thảo dược, tự nhiên so với củi lửa là có giá hơn…”Cố Thanh Nương lại cao hứng trở lại, bất quả thế nào, Chu chưởng quầythu mua thảo dược của nàng, nàng phải cảm kích, hơn nữa về sau, nàng cókhách cố định, mười quan thì mười quan, tam thiên liền có thể tránh mộthồi, thế nào so với việc bán củi tốt hơn nhiều!.
“Ta về sau không chặt củi, lấy củi nữa, ta cũng muốn đào thảo dược!” Cố Hải hô to gọi nhỏ, chân đá bó củi hướng bên tường.
“Hải ca nhi, như thế nào!” Tào thị cười oán trách nói.
“Không được rồi, ta làm ca ca còn không giỏi giang bằng muội muội!” Cố Hảikhoa trương hô, tiểu viện bỗng vang lên một mảnh tiếng cười.