Lạc Hy vẫn tiếp tục nói và còn kèm theo đó là một nụ cười khổ dành cho bản thân mình:
- Những lúc cô ấy khổ sở để kiếm tiền gửi về gia đình, lúc cô ấy bị ngất do viêm dạ dày, lúc cô ấy đau khổ khóc một mình, tất cả những lúc ấy đều có tôi nhưng khi về nước tôi tìm được Ngọc Anh thì cô ấy lại vẫn chọn anh, người ở trong hình nền điện thoại của của ấy.
Dương Tuấn Kiên không nói gì bởi vì hắn đã sai, hắn tưởng bấy lâu nay cô bỏ đi sang Anh vì cô có người mới nhưng hắn đã sai và giờ hắn biết cô phải sống khổ sở như thế nào nhưng hắn cũng không biết điều gì khiến cô phải đến bước đường cùng chọn sự ra đi thay vì ở lại với hắn.
Lạc Hy càng nhìn vẻ ân hận của Tuấn Kiên thì lại muốn nói tiếp, dì anh có nói bao nhiêu cũng không đủ, vì suốt năm năm qua, Ngọc Anh sống thế nào, có bao nhiêu thống khổ, hắn đều đâu biết. Dẫu vậy Tuấn Kiên mãi là người thắng cuộc.
- Anh sống ở đây thì tốt rồi, cô ấy có đi thì anh vẫn có người khác nhưng đối với cô ấy thì anh mãi là người cô ấy yêu.
Nghe xong câu này, đột nhiên Tuấn Kiên đứng thẳng dậy, hắn khí chất ngời ngời, thẳng thừng đáp:
- Tôi không thể nào yêu ai ngoài cô ấy và cô ấy cũng vậy, đó chính là lí do anh là người thua cuộc.
Nói xong, hắn sải bước dài đi vào phòng bệnh của cô, hắn nhìn vẻ âm u trong phòng mà..... Một, hai, ba, nước mặt hắn rơi khi hắn nhìn thấy cô như vậy, hắn nghĩ về những lời nói của Lạc Hy lúc này, hắn cười chua xót. Thì ra là hắn hiểu lầm nhưng cô cũng chưa từng giải thích với hắn, cô vẫn chọn hắn khi có người yêu cô thật lòng, hắn ngồi xuống ghế, tay nắm lấy tay cô rồi thủ thỉ bên tai:
- Tiểu Anh, em dậy đi có được không?
- Anh xin lỗi.
Một lát xong, hắn đứng dậy với tâm trạng bình tĩnh hơn, khuôn mặt sắc đá lại trở thành bình thường. Hắn lấy điện thoại từ trong túi ra rồi nói:
- Điều tra cho tôi, ngày trước khi Ngọc Anh đi Anh, cô ấy đã làm những gì, đặc biệt là ở Chu gia.
Đầu dây bên kia với giọng phản đối kịch liệt nói:
- Nè Kiên, tôi không phải rảnh, vả lại chuyện cũng đã 5 năm rồi, điều tra chắc không có manh mối.
- Bắt buộc phải tìm được.
Tuấn Kiên vừa nói xong thì cúp máy, hắn nhìn vào trong phòng cô vẫn còn bất tỉnh, loáng thoáng có chút buồn rầu.
Hắn thật sự muốn biết lí do cô ra đi, nhưng dù có hỏi thì cô cũng không nói, chỉ đành hắn ra tay điều tra, đợi ngày cô nói thì hắn sẽ chết mất.
Không còn tâm trạng thì hắn lại tìm đến rượu. Hắn đến quán bar của Dương Kính cả đêm đó. Cho đến khi nhận được một cuộc gọi
- Thưa ngài, phu nhân đã xuất viện và trở về rồi.
Hắn cau mày, chưa tới ba tiếng mà cô đã xuất viện, đã vậy còn đi một mình, hắn cáu quắt lên nói:
- Ai cho cô ấy ra khỏi viện?
Đầu dây bên kia có chút lo sợ nên hoảng hốt đáp lại:
- Khi chúng tôi quay lại kiểm tra thì phu nhân đã rời đi.
Tuấn Kiên bứt rứt đến mức khó chịu, hắn đi uống rượu thì cô lại tỉnh dậy và đi đâu một mình mà chắc gì lại là trở về nhà. Hắn chậm chững từng bước đi vì ngà say, hắn vẫn lái xe dù cho hoàn cảnh không được tỉnh táo nhưng nghĩ tới cảnh cô đi đâu, hắn còn không biết thì hắn lại phóng thật nhanh về nhà.
Ngọc Anh sau khi tỉnh dậy, dù đầu óc choáng váng đến mấy cô cũng ráng đứng dậy, không một ai ở đây với cô và cô nghĩ mọi người vẫn chưa biết mình bị gì nên cô lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Bệnh dạ dày ngày càng tái phát khiến cô rất đau nhưng vì quá đau nên bị ngất lúc lái xe, may mà không bị thương, chỉ xay xát một chút.
Ngọc Anh trở về nhà cũng hơn mười giờ, cô tưởng hắn sẽ ở nhà, ai ngờ đến giờ Tuấn Kiên vẫn chưa về. Cô lao ngay vào bếp, ăn ngay một tô mỳ rồi tắm rửa lên giường đi ngủ. Định nhắm mắt thì cô lại nghe thấy tiếng mở cửa, cô đoán chắc là Kiên về nên xuống nhà ngay.
Vừa xuống cầu thang thì cô phải lao nhanh ra ngoài đỡ hắn dậy, cô ngửi mùi rượu nồng nặc trên người hắn rồi khó chịu hỏi:
- Anh đừng uống rượu nữa được không, bệnh dạ dày của anh cũng chưa hết đâu.
Ngọc Anh đỡ hắn lên sopha rồi thả hắn ngồi xuống đó, cô vào bếp pha cho hắn cốc nước chanh để tỉnh táo một chút.
Vừa ra thì cô phải đở Tuấn Kiên dạy rồi từng chút một cho hắn uống hết, vừa uống xong hắn lại cúi đầu vào hõm cổ của cô nói:
- Sao lại về, chưa hết bệnh mà
Hoá ra là hắn biết, nhưng tại sao lại đi uống rượu, đã thế còn say bét nhè thế này. Cô khó khăn đẩy hắn ra rồi hỏi:
- Nếu đã biết em có bệnh tại sao lại đi uống rượu, bỏ em ở đó.
- Anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi, là anh sai, anh nghĩ em ích kỉ nhưng....
Cô lại đặt một dấu chấm hỏi to đùng, cô không biết vì lí do gì mà hắn lại xin lỗi cô, hay vì chuyện ban nãy hắn bỏ cô đi, cô mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Không sao, bây giờ em cũng đỡ rồi.
- Trong 5 năm qua, cho anh xin lỗi, thực sự xin lỗi.
- Cái gì.....?
Trong khi đầu đang còn phân vân chẳng biết hắn nói cái gì, thì cô đã bị hắn bế lên, cô không vững nên nắm chặt lấy cổ áo hắn, rồi nói:
- Đi đâu?
Hắn hôn lên trán cô rồi dịu dàng nói:
- Rồi sẽ biết.
Tuấn Kiên nói rồi đi thẳng ngay lên phòng. Ngọc Anh đương nhiên cũng hiểu vì trải qua nghìn lần nguy hiểm cô cũng nhận ra khi hắn nói rồi sẽ biết thì chắc chắn chuyện bất lành sẽ xảy ra nhưng hôm nay thì cô có hơi khó chịu nên nói:
- Kiên, hôm nay em hơi mệt.
Hắn đẩy cửa phòng ra rồi đặt nhẹ cô lên giường, hôn nhẹ lên một bên đầu v* cô rồi nói:
- Sẽ nhẹ nhàng.
Động tác này của hắn như luồn điện kích qua người cô khiến núm vú cô dựng thẳng lên, nổi hết cả da gà nhưng rồi cũng quen với phản ứng này.