Được Anh Yêu Mới Gọi Là Yêu

Chương 3-2



Tôi vừa hay đi đường vừa nghịch điện thoại, mỗi lần tới bậc thềm trước cửa nhà thường bị vấp. Thường ngày, tôi chẳng sợ gì, kết quả đến một lần nọ tôi thực sự ngã sấp mặt xuống, vô cùng thê thảm.


Tôi ở nhà nghỉ ngơi hai hôm, khi ra ngoài trở lại, tôi nhìn thấy bên cạnh bậc thềm có thêm một cái dốc.


Tôi gọi điện nói với Mr. Tô: "Quản lý khu nhà thật là chu đáo, sợ em vấp ngã lần nữa."


Xung quanh Mr. Tô có vẻ khá ồn ào, anh nói được vài câu là ngắt máy.


Tôi đi chưa được vài bước thì gặp một bà cô sống ở tầng trên. Bà ấy nhìn tôi rồi nói với vẻ rất kinh ngạc: "Ấy, nhà con có em bé rồi à?"


Tôi đáp: "Đâu có đâu ạ."



Bà cô làm mặt khó hiểu: "Mr. Tô nhà con hôm qua tìm người làm một đường dốc bằng xi măng. Mọi người hỏi cậu ấy vì sao, cậu ấy nói trong nhà có một em bé đi đường không được nhanh nhẹn cho lắm."


Tôi bối rối tới độ không biết tiếp lời ra sao nữa.

Mr. Tô tới Thâm Quyến tham dự hội nghị, chuyến bay trở về gặp phải một cơn gió lớn với cường độ mạnh dưới mặt đất, máy bay tìm cách hạ cánh nhưng không thành công, đành phải tiến đến sân bay dự bị ở tỉnh Hà Nguyên.


Mr. Tô gọi điện về cho tôi và nói: "Vợ à, thời tiết không chiều lòng người cho lắm. Giờ anh đã hạ cánh xuống Hà Nguyên, có lẽ phải đợi thêm vài tiếng nữa mới có thể bay về."


Lúc đó nghe xong tôi vô cùng căng thẳng. Tôi lập tức lên mạng đọc tin tức về chuyến bay, biết được mười mấy chuyến bay không thể hạ cánh được vì gió quá mạnh."


Sáu tiếng đồng hồ sau, gió mạnh qua đi, máy bay bình an hạ cánh. Tôi đứng ngoài sân bay đợi anh. Anh vừa đi ra, tôi đã nhào vào lòng anh, ra sức dụi dụi mắt.


Anh nói: "Không sao đâu em, không sao rồi."


Bên cạnh có một đôi tình nhân khác vừa gặp mặt nhau, hai người đang khóc nức nở.


Tôi cũng tèm lem mặt mũi nói: "Anh cũng sợ lắm phải không? Có phải trong đầu anh toàn nghĩ đến chuyện bất trắc không?"


Anh xoa đầu tôi và nói: "Không đâu, chỉ là lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy may mắn vì em không ở bên cạnh anh."

Tôi bị cảm nặng, cứ hắt xì hơi và chảy nước mũi ròng ròng. Ngày hôm sau Mr. Tô lại có một buổi hội nghị giao lưu khá quan trọng, tôi chuyển gối và chăn của anh sang một phòng ngủ khác, tránh để anh bị lây.

Anh nấu cho tôi một bát canh gừng, ép một cốc nước lê, rồi trông đến khi tôi ngủ thiếp đi.

Nửa đêm mũi tắt tịt, tôi bật đèn ngồi dậy, nhìn thấy bên cạnh giường để một cốc nước và một hộp khăn giấy.

Tôi quay người, phát hiện anh đang nằm ngủ ngay cạnh mình.

Vào giây phút đó, tôi chợt thấy ở bên anh cả đời này vẫn chưa đủ.
Có lần đang trên đường đi làm về thì tôi mắc tiểu, tôi lao như bay trên đường, vừa mở cửa liền xông thẳng vào nhà vệ sinh. Không ngờ Mr. Tô nhanh chân chặn ngay cửa nhà vệ sinh, chống tay lên cạnh cửa, cười tít mắt nhìn tôi: "Hôn anh một cái đi rồi anh cho em qua."

Tôi mắc đến độ mặt mũi méo xệch, vội vàng thơm anh một cái.

Anh nói: "Chưa đủ chân thành..."

Tôi nghiêm túc hôn anh thêm lần nữa.

Bấy giờ anh mới từ tốn nói: "Vợ yêu à, toilet nhà chúng ta bị tắc, thợ đang sửa chữa bên trong."1

Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi biết thế nào là tuyệt vọng.

Năm đầu tiên về sống chung, tôi kiểm tra ra trong vách ngăn trước ngực tôi có một khối u khá nguy hiểm, ngay hôm đó Mr. Tô đã sắp xếp cho tôi nhập viện.

Một đêm trước ngày phẫu thuật, tôi biết được mức độ nguy hiểm của ca phẫu thuật lần này còn cao hơn ca phẫu thuật hồi đại học rất nhiều. Cho dù vô cùng tin tưởng các bác sĩ nhưng tôi vẫn len lén soạn một bức di thư trong di động, dặn dò Mr. Tô hãy cố gắng chăm sóc bố mẹ tôi nhiều hơn, chăm sóc cả cho chị gái sức khoẻ không được tốt của tôi, còn hy vọng anh mỗi dịp lễ tết có thể về thăm hộ, hằng năm nhớ dẫn họ đi kiểm tra sức khoẻ định kỳ...

Ca phẫu thuật lần đó diễn ra rất thành công. Sau khi tỉnh lại, tôi mở điện thoại, định xoá bức di thư đó đi. Ai ngờ tôi phát hiện, phía cuối có thêm một dòng chữ: Chúng ta mãi luôn bên nhau, được không?

Tôi cắn chặt một góc chăn, lặng lẽ nằm khóc rất lâu.

*************************************
Sau phẫu thuật đó, tôi nói với anh ấy: "Kiếp sau anh có tìm vợ thì trước đó nhớ phải đưa đi khám sức khoẻ tổng quát, nếu không vớ phải một cô vợ bệnh tật thì vừa tốn tiền vừa tốn sức."

Anh nhét cặp nhiệt độ vào trong áo tôi, rồi xoa đầu tôi: "Kiếp sau nhớ vẫn phải làm vợ anh, anh có tiền, cũng có sức."

Một người trải qua đêm đầu tiên sau ca phẫu thuật đầy khó chịu như tôi, giây phút lập tức nước mắt rơi lã chã.

Lần đầu tiên thực hiện ca phẫu tràn khí màng phổi trong cuộc đời, đến tận ngày trước khi mổ tôi mới nói cho bố mẹ biết. Một mình tôi ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, nghe hết những cam kết trước khi mổ đáng sợ đó. Có vô số khả năng sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, còn bệnh viện thì bắt buộc phải thông báo rõ ràng và đầy đủ tất cả những khả năng ấy đến bệnh nhân.

Về sau nếu không nhờ sự xuất hiện của Mr. Tô, tôi nghĩ tôi thật sự sẽ bị vị bác sĩ thực tập kia doạ cho hết hồn.

Sau này, khi tôi và Mr. Tô đã đến với nhau, anh hỏi tôi: "Vì sao lúc đó em không để bố mẹ cùng tới bệnh viện?"

Tôi đáp: "Có lẽ từ nhỏ đến lớn, em đã quen với việc một mình đối mặt với mọi chuyện rồi chăng?"

Anh nhìn tôi, bình tĩnh nói: "Sự kiên cường của em chưa chắc đã khiến bố mẹ dễ chịu hơn."

Lúc tôi thực hiện ca phẫu thuật thứ hai, bố mẹ ở bên cạnh tôi từ rất sớm, ngày nào cũng đứng cười tít mắt trước giường bệnh của tôi. Ban ngày khi Mr. Tô đi khám bệnh, họ sẽ mua cơm cho tôi và gọt hoa quả.

Tôi có phần không quen với sự chăm sóc này, bèn nói với bố mẹ: "Thời tiết nóng nực thế này, bố mẹ đừng đến bệnh viện nhiều, dễ bị cảm nắng lắm."

Mẹ tôi nói: "Lúc nhỏ vì chị gái con nên bố mẹ không chăm sóc chu đáo được cho con, bây giờ muốn ở bên con nhiều hơn."

Bố tôi nói: "Dù sao bố mẹ cũng rảnh rỗi, không có việc gì làm mà."

Buối tối, đợi họ về rồi, người thân của bệnh nhân giường bệnh mới nói với tôi: "Bố mẹ cháu sáng nào cũng đứng khóc bên ngoài cửa phòng rất lâu rồi mới đi vào, nói rốt cuộc mình đã làm chuyện gì tội nghiệt mà khiến hai đứa con chịu đủ giày vò như vậy."

Tôi nghe xong, không kìm được hai hàng nước mắt, Mr. Tô nhẹ nhàng ôm lấy tôi và nói: "Bây giờ đã hối hận vì năm xưa quá kiên cường chưa?"1

Tôi lắc đầu: "Sao em có thể nhẫn tâm để bố mẹ phải hai lần nghe cái cam kết trước mổ đáng sợ ấy được. Của chị gái mười năm trước, của em mười năm sau, e rằng đả kích họ mất."

Tôi hỏi tiếp: "Còn anh, vẫn gắng gượng được chứ?"

Mr. Tô kéo tay tôi tới bên môi rồi nói: "Có em bên cạnh, chuyện gì anh cũng chống đỡ được hết."

Liên tục phải thực hiện mấy ca phẫu thuật, những năm đó tôi gần như sụp đổ. Mr. Tô nói với tôi: "Hãy tin rằng những gì ông trời dành cho em nhất định đều là những thứ tốt nhất. Biết đâu cửa ải này vốn định sẵn em phải rời khỏi nhân gian thì sao? Nhưng em lại chỉ nhận được một nhát dao. Biết đâu cửa ải này vốn định sẵn em sẽ trở thành người thực vật thì sao? Nhưng bây giờ em vẫn chạy nhảy vui vẻ. Biết đâu cửa ải này vốn định sẵn em sẽ bị bại liệt thì sao? Nhưng bây giờ em sắp khoẻ hơn cả anh rồi."

Tôi nghe xong lập tức phì cười. Nếu không có ca phẫu thuật ấy, tôi đã chẳng gặp được anh.

Thế nên tôi tin. Bất luận cửa ải này vốn dĩ ra sao, tôi biết rằng, ông trời đã dành cho tôi những điều tuyệt vời nhất rồi.

*********************************************

Sau khi thực hiện xong ca phẫu thuật tuyết vú, ngực tôi lưu lại một vết sẹo mờ mờ. Có lần trùng hợp đi ăn cơm cùng đồng nghiệp của Mr. Tô, tôi tiện hỏi xem làm cách nào để các vết sẹo mờ đi thật nhanh.

Họ dạy tôi một vài cách, sau đó hỏi tôi: "Vết mổ tràn khí màng phổi lần đó hồi phục thế nào rồi? Bây giờ còn nhìn rõ không?"

Tôi nói: "Không còn rõ nữa! Là anh khâu cho tôi phải không? Tay nghề tuyệt quá!"

Anh ấy trả lời: "Là bác sĩ Tô khâu đấy. Vốn dĩ đây là ca phẫu thuật liên tiếp, anh ấy không phải phụ trách việc khâu vết thương, nhưng anh ấy vẫn kiên trì tự làm. Sau ca phẫu thuật, tôi hỏi anh ấy nguyên nhân, anh ấy nói rằng vị trí của vết mổ hướng lên phía trên, lúc cô mặc áo tắm rất có thể sẽ lộ ra ngoài. Dù sao cũng là con gái, sau này lành lại cô sẽ cảm thấy buồn lòng."

Tôi quay đầu sang nhìn Mr. Tô đứng bên cạnh mình, không kìm được long lanh nước.

Hồi nhỏ vì chị gái bị bệnh, bố mẹ tôi đưa chị đi khắp nói cầu cứu các bác sĩ, còn tôi thì được gửi ở nhà một người thân.

Lúc đó, bố mẹ chuẩn bị cho tôi một chiếc balo nhỏ xíu. Ngày nào tôi cũng phải sắp xếp gọn gàng balo, sẵn sàng đợi người họ hàng ấy tới đón mình đi bất cứ lúc nào.

Đây đã trở thành thói quen của tôi rất nhiều năm về sau.

Năm đầu tiên kết hôn, tôi vẫn có thói quen cất tất cả đồ đạc cần thiết vào một chiếc balo nhỏ. Mr. Tô nhìn thấy thể, không hiểu, bèn hỏi tôi: "Em chuẩn bị đi chạy nạn đấy à?"

Tôi kể cho anh nghe câu chuyện quá khứ của mình. Sau này anh đặc biệt mua cho tôi một chiếc tủ để đặt chiếc balo nhỏ của mình. Anh nói: "Rồi sẽ có một ngày em tình nguyện lấy những món đồ đó ra."

Kỷ niệm hai năm ngày cưới, Mr. Tô mua bánh ga tô và hoa cho tôi.

Tôi đưa anh tới phòng ngủ, mở cánh cửa tủ quần áo ra, xếp gọn gàng tất cả những đồ dùng trong balo vào tủ.

Đáy mắt anh đỏ lên trong phút chốc, anh nói: "Vy Vy, cảm ơn em đã chấp nhận để anh bước vào trái tim em."

Hồi nhỏ không có bố mẹ ở bên cạnh thường xuyên nên tôi rất nhát gan. Có lần tôi ra con đường trước nhà bà nội chơi đùa rồi bị một chiếc xe đạp đâm rách đầu. Người đó còn gào lên với tôi rất hung dữ. Tôi sợ hãi nép mình vào vệ đường, trên trán máu đang rỉ xuống, nhưng miệng vẫn không ngừng nói câu "xin lỗi".

Sau này khi tôi và Mr. Tô đến với nhau, có lần ngồi tàu điện ngầm, chai nước khoáng trong tay tôi không cẩn thận rớt xuống một vị khách kế bên. Tôi đang định nói xin lỗi thì Mr. Tô kéo tuột tôi ra sau lung, rồi xin lỗi đối phương.

Tôi nhìn bóng anh qua ô cửa sổ của tàu điện ngầm, áp mặt lên lưng anh, rấm rứt khóc như một con ngốc.

Tôi nghĩ có lẽ đấy chính là cảm giác hạnh phúc khi có người để nương tựa và dựa dẫm chăng?

*******************



Có thể vì lúc nhỏ tôi sống không ổn định nên sau này khi đi làm tôi rất thích tiết kiệm tiền.

Tôi chia tiền vào những chiếc thẻ khác nhau và cất giữ. Mr. Tô hỏi: "Cái gì em cũng không nỡ mua thì tiết kiệm tiền có ích gì chứ?"

Tôi nói: "Để làm một con người độc lập. Lỡ như anh làm em nổi giận, em có thể vung tiền mua một chiếc vé máy bay rồi bỏ đi biệt tích, tới khắp các ngóc ngách trên thế giới này mặc sức vui đùa, khi nào hết giận sẽ quay lại tìm anh."

Anh buông một tiếng thở dài. Sau này anh đặt một chiếc lì xì rất lớn vào ngăn kéo, mỗi tháng lại nhét một ít tiền vào đó, trên lì xì viết một dòng chữ: Khoản tiền xả stress.

Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc.

Anh nói: "Phải giận dữ với một ai đó đã quá đáng thương rồi, nếu còn không thể thoải mái ra ngoài vui chơi theo đúng ý nguyện của mình thì lại càng khổ sở hơn. Anh không nhét quá nhiều tiền vào đó cho em đâu, em phung phí hết thì nhớ quay lại nhà tìm anh."

Y tá trưởng trong khoa của Mr. Tô là một chị gái có tính cách rất cởi mở, mỗi lần tới khoa của anh, các bác sĩ trẻ đều rất thích nói chuyện cười đùa với chị ấy.

Trước kia Mr. Tô không hiểu phong cách của chị y tá, đã bị chị ấy cưỡng ép phải khoác tay hai lần.

Sau này thân thiết hơn một chút, mỗi lần nhìn thấy chị gái đó định lao tới, anh đều lẳng lặng lùi về phía sau một bước và nói: "Em có gia đình rồi."

Về sau, chuyện này đồn thổi khắp trong ngoài khoa, câu cửa miệng của các bác sĩ và y ta đều là: "Tôi có gia đình rồi."
*****************************



Tôi và Mr. Tô ngồi tàu cao tốc tới Hàng Châu, ở ghế bên cạnh có một cô gái tóc ngắn đeo sau lưng chiếc guitar, ăn mặc cũng rất cá tính, toát ra vẻ đặc biệt ngầu.

Tôi và cô gái ấy nói chuyện bang quơ với nhau vài câu. Biết được tôi là tác giả viết tiểu thuyết, cô ấy nói với vẻ rất phấn khích: "Chúng ta trao đổi Wechat đi."

Rõ ràng Mr. Tô đang ngồi đọc báo chăm chú, bỗng giơ tay rút điện thoại di động của tôi, nói với người ta: "Cô ấy là người đã có gia đình rồi."

Tôi ngây người giây lát, rồi lập tức hiểu ra ý tứ của Mr. Tô. Tôi quay đầu nói nhỏ với anh: "Anh không nhìn ra người ta là một cô gái à?"

Anh ngập ngừng giây lát rồi trả lại điện thoại di động cho tôi, còn hỏi người ta: "Số điện thoại nhà có cần để lại luôn không?"

Tôi quả thực bị anh đánh bại hoàn toàn.

******************


Thật ra tôi là một người lơ đễnh, đồ đạc trong nhà thường xuyên vứt lung tung, có rất nhiều món đồ bỗng dung mất tích một cách vô duyên vô cớ.

Có hôm, tôi và Mr. Tô cùng thay ga giường, đột nhiên tôi phát hiện chiếc nhẫn cưới của mình ở khe giường. Tôi lao tới như bay nhặt nó lên, định lén lút giấu đi, ai dè vẫn bị Mr. Tô nhìn thấy.

Anh nheo mắt nhìn tôi và nói: "Em tự qua đây nộp mạng hay để anh qua đó áp giải em?"

Tôi năm úp mặt lên giường, vẻ mặt ấm ức lắm, sau đó bị anh phát một cái vào mông.

***************


Mật khẩu di động của Mr. Tô là 1004, có lần tôi nằm ườn trên sofa dịch di động của anh, nhân tiện hỏi luôn: "Vì sao anh lại sử dụng con số kỳ lạ đó?"

Mr. Tô nhăn mặt nói: "Anh cho em thêm một cơ hội nữa, nghĩ lỹ lại xem là vì sao?"

Tôi nghĩ suốt nửa ngày, tính luôn cả sinh nhật của bố mẹ tôi và bố mẹ anh nhưng vẫn không nghĩ ra.

Anh ấn tôi xuống sofa, đánh vào mông tôi mấy phát rất đau.+

Ngày 4 tháng 10 là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.

Dịp tết nguyên đán, tôi tới nhà một người thân, bị chú chó con của nhà đó cắn xước tay, Mr. Tô kiên quyết muốn đưa tôi đi tiêm phòng dại.

Sau khi tới trung trung Kiểm soát và Phòng ngừa bệnh dại, tôi mới biết người bị chó cắn vào những dịp tết đến xuân về thế này không hề hiếm. Ngoài hành lang kín đặc toàn người là người, các y tá yêu cầu người nhà bệnh nhân ngồi bên ngoài đợi.

Kết quả là vắc xin ở phong bệnh không đủ, phải tới kho lấy thêm, tôi nhường suất của mình cho một đứa bé.

Sau khi đứa bé được tiêm phòng xong, cô y tá ra ngoài hành lang gọi to: "Người thân của cháu bé qua đây một lát."

Mr. Tô là người đầu tiên đi đến, cô y tá nhìn anh với vẻ nghi hoặc rồi nói: "Anh là người đưa đứa bé đến đây sao?"

Mr. Tô trả lời rất chắc chắn: "Đúng vậy."

Cô y tá quay người chỉ vào đứa bé và hỏi anh: "Đây là con anh à?"

Anh đánh mắt nhìn vào phòng, chỉ vào tôi rồi thản nhiên trả lời: "Đứa bé đằng kia là con tôi."1

Mọi người đứng ngoài hành lang ai nấy đều bày ra biểu cảm kinh ngạc, chỉ có mình tôi ngồi bên trong cười haha với anh, trông ngốc nghếch không tả.

****

Đồng nghiệp của Mr. Tô và gia đình tôi ở cùng một tòa nhà. Một hôm, hai nhà chúng tôi một trước một sau đi vào trong thang máy. Mẹ của anh đồng nghiệp vừa hay cũng ở đó, bèn bâng quơ trò chuyện cùng anh: "Cháu đúng là một người tài giỏi đấy, mà nghe nói vợ cháu không được xinh lắm."

Hôm đó tôi vừa làm mí mắt và xăm mày, mặt xưng như heo con, được bịt kín mít. Tôi chỉ yên lặng đứng trong một góc. Nghe xong câu này, tôi cũng không thể trả lời lại, đành ôm bụng tức tối.

Mr. Tô liếc mắt nhìn tôi, mỉm cười không nói gì.

Thang máy tới nơi, tôi hậm hực tiến về phía trước, Mr. Tô giơ tay nắm chặt lấy tôi giữa đám đông, rồi nói với một tông giọng rất cao: "Về nhà thôi, người đẹp."

Tất cả mọi người trong thang máy đều sững lại, mẹ của người đồng nghiệp tỏ ra rất ngượng ngập.

Sau này tôi hỏi anh: "Trong lòng anh, em thật sự là một người đẹp sao?"

Một tay anh di chuột chơi game, một tay vỗ vỗ đầu tôi và trả lời rất nghiêm túc: "Không xấu."

Tôi làm ra mặt đau thương, đang chuẩn bị bỏ đi thì nghe thấy anh bật ra thêm một câu nữa: "Có xấu cũng chỉ anh được phép chê thôi."

Dưới tầng có một bà cô ngày nào cũng kéo căng cổ họng ca bài Đường núi mười tám vòng, hát từ sáng tới tôi. Cao độ dọa người đó gần như không giây phút nào ngừng nghỉ. Tôi không thể sáng tác được và Mr. Tô cũng không thể tập trung làm việc.

Tôi nói: "Hay là xuống nhà nói chuyện đi."

Mr. Tô đáp: "Bỏ đi."

Khoảng thời gian đó vừa hay thịnh hành phong trào "Toàn dân hát karaoke.", tôi thật sự tức đến không chịu nổi nữa, thế là cũng bắt đầu ca bài Đến chết vẫn cứ yêu tôi thích nhất.

Sau khi tôi hát liên tục một buổi chiều, bà cô ở tầng dưới chạy lên gõ cửa, nghiêm giọng nói: "Nhà cháu hát bé một chút, nhà cô còn có trẻ nhỏ đang học bài."

Tôi vốn định xông tới lý luận với bà ấy, nhưng Mr. Tô đã giữ đầu tôi, chặn lại phía sau lưng anh. Còn anh thì nghiêng mặt nhìn bà cô với vẻ áy náy, trả lời: "Chúng ta thông cảm lẫn nhau, đứa bé nhà cháu đang trong thời kỳ nổi loạn."

Tôi đứng sau lưng anh, cười tới nỗi gần như tắt thở.

Từ đó về sau, tôi không bao giờ nghe thấy tiếng hát Đường núi mười tám vòng từ tầng dưới vọng lên nữa.

******

Ngày đầu tiên "bà dì" của tôi đến, có một người bạn học từ nơi khác tới chơi, nói muốn cùng tôi đi mua sắm. Tôi đau lưng và đau bụng ê ẩm nhưng vẫn cùng cô bạn ấy đi dạo suốt một ngày trời.

Sắp đến giờ ăn tối, Mr. Tô gọi điện thoại tới, hỏi tôi đang ở đâu, nói muốn cùng ăn cơm với tôi.

Nhiệt độ trong nhà hàng khá cao, ai nấy đều gọi món đá bào hoa quả. Tôi đang do dự không biết có nên gọi theo hay không thì Mr. Tô rút thực đơn đi, nói với người phục vụ: "Cho cô ấy một cốc trả táo đỏ nóng."

Người bạn của tôi hỏi: "Nhà hàng nóng như vậy, sao còn uống trà?"

Tôi đang định lên tiếng thì nghe thấy Mr. Tô nói: "Đi dạo cả ngày rồi, cần bổ sung thêm máu cho cô ấy."

Tôi mặt đỏ tía tai: "..."

******

Ngày thứ hai "bà dì" của tôi đến, tôi liều lĩnh uống một cốc sữa chua lạnh. Ngay sau đó báo ứng tới liền, bụng đau quặn tới mức tôi phải lăn qua lăn lại trên giường.

Tôi nhắn tin Wechat cho Mr. Tô: Bà dì chết tiệt! Đau bụng! Đau bụng!

Mr. Tô: Anh sẽ về ngay.

Tôi: Anh về thì giải quyết được gì chứ?

Mr. Tô: Tạo ra một Tô Bảo Bảo, thế là mười tháng sau sẽ không còn đau nữa.1

Tôi: Em hết đau bụng rồi.

Mr. Tô là một người rất ưa sạch sẽ, ngăn nắp. Ở nhà, chúng tôi có tủ đựng quần áo của riêng mình. Quần áo của anh luôn được gấp chỉn chu, hơn nữa quần áo theo từng mùa còn được phân loại đâu ra đấy. Tôi thì sống tạm bợ, bừa bãi đã quen, quần áo cứ nhét loạn cả lên.

Có một lần vào dịp cuối tuần, chúng tôi hẹn nhau chiều sẽ đi trượt tuyết, Mr. Tô giúp tôi cất quần áo đã giặt sạch vào tủ. Kết quả, mãi một lúc sâu vẫn chưa thấy anh ra khỏi phòng thay đồ.

Tôi đi vào tìm anh, liền thấy anh đang ngồi bệt dưới sàn nhà gấp quần áo, bên cạnh là đống quần áo chất lên như một ngọn núi nhỏ của tôi.

Tôi nói :"Sao anh lại lôi quần áo của em ra?"

Anh chẳng buồn đoái hoài tới tôi, vừa gấp vừa trả lời: "Vốn dĩ anh định giúp em cất quần áo vào tủ rồi đi ngay. Kết quả vừa mở tủ, chỗ quần áo này đã tự động lăn ra ngoài. Anh nghĩ có lẽ anh gặp vận hạn đấy..."

Tôi cười ngặt ngoẽo, không đứng dậy nổi nữa.

**************

Mỗi lần viết bản thảo, tôi thường ngồi trước máy tính rất lâu. Lâu dần, cả vai và cổ đều đau nhức. Dưới tầng mở một cửa hàng mát-xa, tôi kêu gào với Mr. Tô đòi đi tìm một thợ mát-xa nam để hưởng thụ.

Mr. Tô nói: "Anh cũng có thể xoa bóp cho em."

Tôi đáp: "Bàn tay của anh quý giá lắm, còn phải cầm dao cứu người nữa."

Hôm sau khi đi làm về, tôi phát hiện trong phòng khách có thêm một chiếc ghế mát-xa, có thể tác động đồng thời tới vùng cổ và vùng eo, còn có thể làm ấm người. Tôi nhìn sang Mr. Tô, nét mặt kinh ngạc.

Anh bình thản nói: "Đây là thợ mát-xa nam số hai, ít , khỏe mạnh, tay nghề tốt, khuyết điểm là hơi cứng rắn, mỗi ngày tốt nhất chỉ nên sử dụng hai mươi phút."

Tôi: "Cứng như vậy liệu có đau không?"

Anh vén tay áo lên và nói: "Đã có thợ mát-xa nam số một cực kỳ dịu dàng."

Bên cạnh cửa hàng mát-xa ở tầng dưới mở một tiệm đồ lót, bên trong ô cửa kính bày hai cô ma-nơ-canh rất xinh đẹp.

Có một hôm, tôi và Mr. Tô trên đường đi làm về cùng đi ngang qua đó. Tôi chỉ vào chiếc váy ngủ màu tím thêu ren trên người cô ma-nơ-canh và nói: "Em muốn có cái này!"

Mr. Tô nói: "Ngày mai tới mua."

Hôm sau, quả nhiên anh xách về một chiếc túi. Tôi hân hoan mở ra, nhưng phát hiện bên trong là một chiếc áo ngủ hoạt hình hoàn toàn bằng vải.

Tôi nói: "Không phải cái này, anh mua nhầm rồi! Em muốn có ren, có ren, em là thiếu nữ gợi cảm mà!"

Anh khoác chiếc áo ngủ mới lên người tôi, nét mặt hài lòng: "Đi ngủ đi, bé con hư đốn!"1

*******************************************

Mấy hôm trước nhiệt độ hạ xuống, Mr. Tô đưa tôi đi mua áo lông vũ.

Chúng tôi đi dạo mấy tiếng đồng hồ vẫn không có thu hoạch gì. Anh nói: "Em thích kiểu dáng như thế nào?"

Tôi nói: "Em muốn một chiếc có mũ lông to xù xù ấy, ấm áp hay không không quan trọng!"

Sáng hôm sau, trong lúc tôi vẫn đang ngủ, anh gửi tới một bài báo: Trên góc phố Hàn Tiên hiếm hoi xuất hiện bóng một nữ cảnh sát giao thông. Trên bức ảnh đính kèm cùng bài báo, cô nữ cảnh sát đó đứng giữa gió bão, mặc một chiếc áo bông quân phục màu xanh lục có mũ lông.+

Anh đánh một hàng chữ bên dưới bức ảnh: Em phải ra phố Hàn Tiên đi, làm cảnh sát giao thông có thể nhận được mũ miễn phí.

Món đậu phụ xào thịt trong căng tin bệnh viện nơi Mr. Tô làm việc cực kỳ ngon, thi thoảng tôi lại nhờ anh mua một phần mang về.

Đậu phụ ở đó được bọc một lớp bột mỳ và rán qua, bên ngoài vừa thơm vừa giòn, nhưng thịt bên trong lại hơi ngấy, lần nào tôi cũng nhặt hết thịt ra.

Có hôm mở hộp cơm, tôi nhìn thấy một hộp đầy ấp đậu phụ, tôi hỏi Mr. Tô: "Thịt đâu anh?"

Anh nói: "Anh đã nói với người bán là chỉ cho đậu phụ."

Tôi nói: "Thế người ta không hỏi anh vì sao không ăn thịt à?"

Anh trầm mặc giây lát rồi noi tiếp: "Thế nên chúng ta phải gia tăng tốc độ, để anh nói là: Vợ cháu có bầu rồi, không muốn ăn thịt..."

Tôi: "..."

Để được ăn hộp đậu phụ, cái giá này quả thật là...
******************************

Mr. Tô không thích sầu riêng, nhưng tôi là một kẻ cuồng sầu riêng chính hiệu, thậm chí thích tất cả các món liên quan đến sầu riêng.

Có lần, nửa đêm anh mới ta ca về nhà. Tôi vừa ăn xong một miếng gato vị sầu riêng, bèn chạy ra cửa kiễng chân lên hôn anh.

Anh nói: "Hôm nay em lấy đâu ra mùi này thế?"

Tôi nói: "Ngày mai em cũng sẽ có mùi này, em đã mua đến bốn chiếc bánh gato."

Anh thở dài: "Vậy thì anh sẽ thử làm quen và tiếp nhận vậy." Nói rồi, anh cúi xuống hôn tôi.

***********************************

Mr. Tô quen một bạn nam rất thích ăn pizza sầu riêng, lần nào cùng đi ăn cơm, anh bạn cũng nhất định phải gọi vị này.

Tuy rằng Mr. Tô không thích sầu riêng, cũng chẳng ham pizza nhưng anh chưa bao giờ phản đối.

Sau khi pizza được bưng lên, mọi người đều rất nhiệt tình khuyên anh hãy thử một miếng. Anh chỉ ngồi bên cạnh ăn salad nhất quyết không chịu thử.

Tôi ăn như hổ đói hết ba miếng rưỡi. Chỉ còn lại một miếng nhỏ cuối cùng đang ngậm trong miệng, nhưng tôi thật sự không nuốt nổi nữa.

Tôi đẩy anh và nói: "Phải làm sao đây? Em không nỡ vứt đi..."

Tôi vừa dứt lời thì anh đã ghé sát tới, ăn hết chỗ pizza trong miệng tôi.

Có một buổi tối, tôi đang ngủ ngon giấc, Mr. Tô bỗng nhiên lật người áp sát vào lưng tôi, hai tay vuốt ve làm tôi nóng rực cả người.

Tôi vừa lật người thì anh cũng đột ngột quay sang chỗ khác.

Tôi tức giận vô cùng, lắc cho anh tỉnh lại rồi nói: "Anh làm vậy là có ý gì?"

Anh nói trong lúc vẫn còn mơ màng: "Sợ em lạnh."

Ngày hôm sau, khi anh nằm đọc sách trên giường, tôi tắt đèn rồi sát lại gần anh, hôn anh nồng nàn và dịu dàng.

Anh lật người đè tôi xuống, đang định làm một vài chuyện thì tôi cười ngọt ngào và nói với anh: "Bà dì của em đến rồi, chúc anh ngủ ngon." Sau dó tôi quay ngoắt đầu đi ngủ.

Anh lật người tôi lại lần nữa và nói: "Kể cả bà dì đến cũng vô ích..."

Hôm sau tôi đau ê ẩm khắp cả người, đứng còn không đứng nổi nữa.2

****************************************************

Tôi kéo Mr. Tô cùng xem Tam sinh tam thế thập lý đào hoa.1

Hai chúng tôi nằm trên sofa, anh ôm lấy tôi, tôi giảng giải cho anh về chuyện tiểu tiên thăng lên làm thượng tiên, thượng tiên lên làm thượng thần...

Anh nghe rồi gật gù như hiểu như không. Sau khi tôi giảng giải xong, tay anh đặt xuống đúng chỗ nào đó trên người tôi. Anh hỏi tôi: "Hử? Thế này là em muốn thăng từ cúp B lên cúp C?"

Tôi đang định nói hình như dạo gần đây tôi mập lên thì nghe thấy anh bổ sung thêm một câu: "Đừng tăng nữa, nhiều thịt quá em sẽ vất vả đấy..."


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv