Vài ngày sau, sức khoẻ tôi khá hơn một chút. Có thể đi ra khoảng sân bên ngoài bệnh viện đi lại hít thở không khí. Tôi gặp cô gái ở phòng bệnh kế bên cũng là bệnh nhân do bác sĩ Tô phụ trách.
Cô ây nói Mr. Tô từng là đàn anh hồi cấp ba của cô ấy. Lúc còn đi học, anh là một người khá kiêu ngạo, lạnh lùng, không ngờ khi trở thành bác sĩ vẫn không có gì thay đổi.
1
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, sau đó nhiệt tình kể cho cô ấy bác sĩ Tô là người chu đáo, tốt bụng thế nào. Cho tôi gội đầu, còn mua hoa quả cho tôi ăn. Sau này ra viện, nhất định tôi sẽ tặng bác sĩ Tô lá cờ thi đua xuất sắc.
Cô gái kia nhìn tôi bằng khuôn mặt bàng hoàng: "Chúng ta đang nói cùng một người sao?"
Tôi đọc tên bác sĩ Tô ra.
Cô gái ấy trầm mặc một lúc rồi trả lời tôi: "Giường số 31 à, chắc cô trúng giải độc đắc rồi, giải thưởng năm triệu tệ ấy..."
Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu cô ấy nói vậy là có ý gì, về sau khi tới tham gia buổi họp lớp cấp ba của Mr. Tô tôi mới biết, hồi đi học, anh cao ngạo khó gần đã thành thói quen. Bạn bè cùng trường với anh còn nói sau này cô gái nào có thể khiến anh chú ý, chủ động quan tâm chăm sóc thì chẳng khác nào trúng giải độc đắc năm triệu tệ cả.