Bạn gái của bạn học nào đó của Mr. Tô là thành viên của một nhóm nhạc giao hưởng nổi tiếng. Người bạn học ấy tặng cho chúng tôi hai vé đi xem biểu diễn.
Hôm đó tôi vừa học xong tiết bóng chuyền trở về thì Mr. Tô đã ở dưới toà ký túc chờ tôi, hiếm khi thấy anh vận áo vest quần âu chỉnh tề như vậy.
Tôi ngây người nhìn anh rồi chạy qua hỏi: "Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?"
Anh nói: "Em thay váy đi, anh đưa em đi thưởng thức nghệ thuật cao cấp, tao nhã."
Bình thường tôi chỉ mặc áo phông quần bò đơn giản, nên đành sang phòng bên mượn chiếc váy cực ký nữ tính, búi tóc lên sau gáy, rồi cùng Mr. Tô tới nhà hát.
Tất cả các khán giả bước vào nhà hát đều ăn mặc rất sang trọng. Tôi đi giữa đám đông, cảm giác thần thái của mình cũng trở nên tao nhã, lịch thiệp hơn hẳn.
Kết quả, buổi biểu diễn mới bắt đầu chưa đầy mười phút tôi đã gục xuống vai Mr. Tô, ngủ say như chết.
Tới khi tôi tỉnh lại, tất cả mọi người đã đồng loạt đứng dậy vỗ tay, còn dàn nhạc thì đứng lên cúi chào khán giả.
Tôi lập tức đứng dậy vỗ tay theo, len lén liếc nhìn Mr. Tô cảm thấy bao nhiêu thể diện của mình thế là mất sạch.
Trên đường trở về, tôi rất nghiêm túc xin lỗi anh, kiểm điểm lại hành vi sai trái của mình.
Anh yêu lặng lắng nghe, cũng không hề lên tiếng. Đợi tôi kiểm điểm xong xuôi, anh mới quay đầu nhìn tôi.
Anh nói: "Vy Vy à, anh chỉ dậy sớm hơn em có mười giây thôi..."
Tôi há hốc miệng nhìn anh, một giây sau bỗng bật cười: "Thì ra chúng ta đều là người phàm tục."1
Anh cũng cười: "Thế nên chúng ta mới yêu nhau."
Vài ngày sau, tôi nghe bác sĩ Mã kể rằng trước kia Mr. Tô học đàn Cello, và lâu nay anh vẫn rất đam mê nhạc giao hưởng thính phòng.
Mãi về sau khi vô tình đọc được cuốn sổ ghi chép công việc của anh, tôi thấy ngày ấy anh đã viết vào sổ một dòng thế này: Buổi biểu diễn hoà nhạc vô cùng đặc sắc, còn Vy Vy thì ngủ rất ngon...