Mr. Tô mời ba người bạn cùng ký túc xá với tôi đi ăn buffet. Nhân lúc anh đi lấy các món ăn, đám bạn hỏi tôi: "Cậu và Mr. Tô ai chủ động trước?"
Tôi nói: "Mình chủ động trước."
Đám bạn lại hỏi: "Vậy ai có những hành động thân mật trước?"
Tôi đáp: "Cũng là mình."
Đám bạn nhìn tôi bằng vẻ mặt ký quặc: "Không thể nào, rõ ràng anh ấy thích cậu như vậy cơ mà!"
Ăn cơm xong, Mr. Tô đưa chúng tôi trở lại ký túc xá. Tôi vừa xuống xe, đang định đi vào thì anh giữ lấy tay tôi và nói: "Vy Vy à, đợi chút."
Mặt anh hiện rõ sự áy náy, anh nói: "Anh xin lỗi. Có quá nhiều chuyện anh toàn để em chủ động. Khi ấy anh sợ mình sẽ doạ em chạy mất. Anh không biết nên làm tới mức nào để khiến em thoả đáng, vừa phải."
Sống mũi tôi cay xè, bấy giờ tôi mới hiểu thì ra anh đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa tôi và mấy cô bạn. Tôi lên tiếng: "Em không để ý gì đâu, em chỉ sợ nếu bản thân em không chủ động, anh sẽ bị người khác cướp mất. Nhưng em cũng từng thật sự nghĩ rằng anh không muốn gần gũi với em.."
Anh kéo tôi vào lòng: "Anh nhẫn nhịn khổ sở lắm rồi, em biết không..."