Đừng Yêu Em

Chương 5



Xế chiều chủ nhật, sau hai giờ dạy kèm tại nhà, Hà TânVũ đến chỗ ở của Dương Kỳ Phong, tuy lần trước có chút không thoải mái, cô lạikhông nghĩ ra chỗ nào khác mình có thể đi được. Về nhà, mẹ tăng ca, em gái đãra ngoài, cô chỉ có thể một mình trông nhà, đến chỗ Dương Kỳ Phong, dù chịu uấtức, nhưng cô vẫn muốn gặp anh.

Khi chờ thang máy, cô lấy di động xóa tin nhắn, đều từ những người theo đuổi cô, không biết vìsao bọn họ lại kiếm được số của cô, không ngờ cô cũng có cái cơ hội kỳ diệunày, cảm ơn bọn họ đã làm cô tăng cảm giác thỏa mãn, nhưng côkhông muốn tạo ảo tưởng cho ai, không xảyra thì sẽ không xảy ra.

Lấy chìa khóa mở cửa, Hà Tân Vũ thấy Dương Kỳ Phongngồi trên sô pha, thần sắc của anh không tốt, râu cũng không cạo, do tối hômqua mất ngủ sao? Ba năm này, cô đã hiểu anh thật rõ, ở ngoài mặt thì làm chongười ta hâm mộ, nhưng thật ra tâm tình anh luôn không tốt, thường ngủ khôngngon, trước mặt cô cũng luôn bày ra bộ dáng yếu ớt.

“Có đói bụng không? Ăn gì nhé?” Cô luôn không hỏinhiều, nếu anh muốn nói thì nói.

“Không cần.” Giọng điệu của anh như đứa bé đang giậnlẫy.

“Ờ.” Hôm qua cô đã làm ít bánh quy ở nhà, lấy ra đặtlên bàn trước, anh đói bụng tự nhiên sẽ ăn, đúng rồi, pha ít hồng trà thêm sữa nữa, anh thích nhất mà.

Thấy cô như không có chuyện gì xảy ra, trong lòngDương Kỳ Phong cảm xúc ngổn ngang, cô luôn giống y tá nhỏ chăm sóc anh, cho dùanh cáu giận, cô vẫn dịu dàng tha thứ cho anh, quả thật còn cưng chiều hơn mẹanh, trên đời này còn có thể tìm được ai tốt với anh như vậy?

Anh đứng lên đi vào bếp, thản nhiên hỏi: “Gần đây phảicó người theo đuổi em đúng không?”

Cô ngây ra một lúc, không biết nên thừa nhận haykhông, vốn chỉ có anh đào hoa, giờ cô mới có chút hấpdẫn, anh hỏi thế là có ý gì? Muốn cô sám hối hay nhận tội sao?

Ở trường anh đã nghe phong phanh, cũng biết có vài têntheo đuổi cô. “Em có tính làm gì không?”

“Thuận theo tự nhiên.” Cô cố ý nói thật nhẹ nhàng, còntưởng anh sẽ kịch liệt phản đối, giống như lần trước, ai ngờ hoàn toàn khôngphải như vậy…

“Anh đã nghĩ kỹ, nếu đối phương là người tốt, em cóthể gặp gỡ anh một chút.”

Quyết định này với anh thật không dễ dàng, mấy ngàynay anh hỏi đi hỏi lại, suy nghĩ vì tương lai của cô, anh chuyển sựđộc chiếm cô thành chúc phúc, để chocô tự do bay lượn. Anh biết mình sẽ rất nhớ cô, tiếp theo sẽ ăn không ngon ngủkhông yên, nhưng nếu cô có thể tìm được hạnh phúc, anh dù không muốn bỏ cũngphải bỏ.

Anh...... Anh nói thật sao? Hà Tân Vũ bỗng nhiên hoađầu chóng mặt, tình cảm hơn ba năm có thể nói lại được sao? Cô không chỉ đaulòng, thậm chí còn chua xót, nhưng cô không để lộ ra ngoài, nếu anh muốn chấmdứt, cô phải tự nhiên hơn anh.

“Anh nghĩ thay em như vậy, em rất cảm động.”

“Có điều, đối phương cũng không thể vĩ đạinhư anh? Hình thức cũng không đẹp trai như anh.” Anh ưỡn ngực, cố ý nói giỡn.

Cô cười khổ một chút, quả thật, chưa từng có ai xứnglàm đối thủ của anh, ai có thể so được với anh, con người tự tin có thừa? Nhưnganh có biết, người cô thích là người có cá tính giống đứa trẻ này không, tất cảthuộc về anh, đều là hồi ức trân quý nhất của cô.

“Nếu tên kia không tốt với em, nói cho anh biết, anhsẽ xả giận cho em.”

“Cám ơn.” Sự tình đã thành thế này, cô phải tìm lốithoát thôi. “Đúng rồi, em nên trả chìa khóa lại cho anh.”

“Ừ.” Tiếng nói phát ra từ chỗ sâu nhất trong cổ họnganh, khô héo gượng gạo.

“Về sau em không cần đến đây nữa?” Cô đặt chìa khóalên bàn, với mỗi chiếc chìa khóa cô đều có cảm tình, ba lô bỗng nhiên cảm thấytrống rỗng.

“Chắc em sẽ bận lắm.” Càng lúc anh càng tỏ ra thiếu tựnhiên, trong lòng thầm van cô đừng chần chừ nữa, nếu không đi nhanh, anh sẽ ômlấy cô, cả đời cũng không buông tay.

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, như vậy mà rời khỏi nơi ởcủa anh, cũng là cuộc đời anh, từ nay về sau cô được tự do, muốn yêu ai thìyêu, còn có thể dắt tay xuống phố, không cần phải xem người khác thấy thế nào?Nhưng vì sao, ngực cô lại như bị đâm thật mạnh thế này, đau đến không thở nổi?Khi cô đi ra tòa nhà, rốt cục đứng trên vỉa hè từng giọt lệ rơi xuống....

Thất tình có thể nói với ai, đây là mối tình bí mật,nếu là bí mật, lúc bắt đầu hay kết thúc đều không thể nói.

Ngoài mặt, Hà Tân Vũ vẫn đi học bình thường, làm thêm,về nhà, không ai nhận ra cô đang che dấu một phần đau thương, âm ỉ trong lòng.

Nghe nói mối tình đầu thường không có kết quả tốt, cóđiều bi kịch của cô là một trong muôn vạn, không đáng kể, cô tin chỉ cần thờigian dài, đau lòng cũng sẽ như mây trôi đi.

Một tháng sau, cô chọn được một người trong số theođuổi cô, đối tượng học trường Quan Hệ, Trương Đình Huy, là bạn học của Dương KỳPhong, nhưng hai người kém nhau rất nhiều, trên mặt anh là đôi mắt kính và nụcười, trang phục cũng đúng quy củ, ấn tượng đầu tiên chính là người tốt.

Phương thức theo đuổi của Trương Đinh Duy cũng rấttruyền thống, ngoài gọi điện thoại thì là hẹn ăn cơm, đến nay còn chưa có tiếtmục nào khác.

“Tân Vũ, buổi trưa chúng ta đi ăn cơm cùng nhau đượckhông?”

“Được.” Trong nhà chỉ có mẹ và em gái, hơn nữa, cộngthêm tính xấu hổ, kinh nghiệm của Hà Tân Vũ với người khác phái cũng khôngnhiều, chỉ có một đối tượng duy nhất là Dương Kỳ Phong, nhưng anh lại khônggiống người thường, lại càng không thể đánh đồng với một tên con trai khác.

Cô quyết định tự cho mình một cơ hội, sẽ có một ngàynhư vậy, cô quyết định mở lòng đón nhận một đoạn tình cảm khác.

Buổi trưa, hai người đến nhà ăn sinh viên, tự chọnphần ăn của mình, Trương Đinh Duy thực ra định mời, nhưng Hà Tân Vũ không chịuđể anh trả tiền, cuối cùng anh chỉ có thể mua nước trái cây cho cô, với món đồhai mươi đồng này xin cô đừng khách khí.

“Đến đây, chúng ta ngồi chỗ này.” Có thể tìm được vịtrí gần cửa sổ thật may mắn, Trương Đinh Duy cười cười ngoắc cô.

Hà Tân Vũ cũng mỉm cười đáp lại, cô có thể làm được,hai người ngồi đối mặt, ánh mặt trời chiếu lên hai người, giống như đôi nam nữmới quen, trò chuyện từng ly từng tý, đây không phải là ước mơ đã lâu của côsao?

Quá khứ, cô coi Dương Kỳ Phong là đối tượng duy nhất,trong lúc nhất thời đổi lại là người khác còn chưa thích ứng, nhưng ngẫm lạicẩn thận, căn bản Dương Kỳ Phong không có khả năng công khai ở cùng một chỗ vớicô, cô không đổi đối tượng thành người khác thì còn có thể ra sao?

Trương Đình Huy nhìn khuôn mặt trầm tư của cô, tò mòhỏi: “Lúc mới gặp em thật im lặng.”

“A, xin lỗi.” Cô lại dám nghĩ về Dương Kỳ Phong trướcmặt Trương Đình Huy, hỏng bét rồi.

“Không cần xin lỗi, anh cũng thích im lặng, chỉ sợ emthấy chán, vì anh không phải người thú vị.”

“Đừng nói như vậy.”

Hai người nhìn nhau cười, không khí hòa hợp rất nhiều,đang lúc cô cảm thấy tươi đẹp, một đám người đi vào từ cửa, trong đó có ngườithu hút sự chú ý nhất, Dương Kỳ Phong, anh cao một mét tám lăm, thân hình cườngtráng, đầu óc thông minh, đến đâu liền thành tiêu điểm ở đó.

Những người khác đều gọi cơm, chỉ có Dương Kỳ Phonggọi hồng trà, hai bên trái phải đều là nữ sinh, léo nhéo muốn nói chuyện vớianh, nhưng anh không có hứng, hình như cả đoạn đường đều im lặng, ánh mắt anhcũng không nhìn Hà Tân Vũ, tiện tay lật sách, như đã quên thế giới bên cạnh.

Anh gầy đi, đây là suy nghĩ đầu tiên của Hà Tân Vũ,đôi mắt anh còn nhìn rõ quầng thâm, gần đây anh không ăn ngủ tốt sao? Vì sao?Chẳng lẽ anh cũng giống cô, trước sau không quên được?

Trương Đình Huy chú ý đến tầm mắt của Hà Tân Vũ, đáylòng có tư vị bất nhẫn: “Em quen Dương Kỳ Phong? Cậu ấy là bạn học của anh.”

“À... Em học cùng trung học với anh ấy, kém hai lớp,không phải quen thân lắm.”

“Vậy à, cậu ấy ở trường rất nổi tiếng, ngoài nhà cótiền, năng lực cũng rất mạnh, có điều quan trọng nhất vẫn là cậu ấy quá đẹptrai, có rất nhiều nữ sinh vây quanh, nhưng cậu ấy không thích ai cả.” TrươngĐình Huy tự hiểu, mình không phải đối thủ của anh, hi vọng Hà Tân Vũ sẽ khôngthành một thành viên trong “Hậu viện Dương Kỳ Phong”.

“Thật không?” Tim Hà Tân Vũ muốn nhảy ra ngoài, cô còntưởng Dương Kỳ Phong lưu tình nơi nơi, anh chưa bao giờ nói đến việc này, côlại tự phỏng đoán lung tung, có thể do không đủ tự tin, chỉ sợ có ngày anh sẽchán cô.

Nếu anh không kết giao với bạn gái, chẳng lẽ cả học tỷLê Phức Mạn cũng bỏ qua? Nhưng cô không hiểu, nếu anh không gặp gỡ ai, vì saophải đẩy cô ra? Là do lương tâm anh, không muốn dựa vào cô?

“Cậu ấy có tham vọng lớn, đã thực tập ở xí nghiệp củagia tộc, đại khái không rảnh để gặp gỡ bạn gái, có khả năng cậu ấy sẽ thừa kếcông ty, nghe nói là tập đoàn tài chính quốc tế, thế giới này cách chúng ta quáxa.”

“Ừ.” Cô gật đầu đồng cảm.

Trương Đinh Duy nghe câu trả lời thế thì cao hứng, anhtin, Hà Tân Vũ khác những nữ sinh mê trai, tương lai bọn họ sáng lạn vô cùng!

Hà Tân Vũ không hiểu, chẳng lẽ vậy coi như mình có bạntrai sao? Ngày ngày Trương Đinh Duy đều gọi điện cho cô, ba ngày hai lần đi ăncơm, chỉ thiếu chưa tỏ tình mà thôi, bạn học cùng khoa đều biết, nhưng cô khôngcho người nhà biết, bởi vì cô không nắm chắc, đây chỉ là một thí nghiệm, thínghiệm cô có thể tiếp nhận một người đàn ông khác hay không, nếu thất bại, cókhả năng cô sẽ không yêunữa.

Hơn hai tháng không có tin tức của Dương Kỳ Phong, côkhông thể không thừa nhận, đúng vậy, bọn họ đã chia tay, ngẫu nhiên chạm mặttrong trường, cũng đã trở thành người xa lạ. Chẳng qua là giấc mộng trong đêm,cái ngày cô gia nhập đội bóng rổ, còn nhớ rõ từng lần gặp gỡ, thờ ơ bao nhiêulại ấn tượng cỡ nào, ngay lúc đó cô có thể dự liệu bọn họ sẽ dây dưa như thếnày chưa? Nếu có thể quay lại lần nữa, cô có tham gia thi tuyển không?

Chỉ tiếc đời người không thể lặp lại, cho dù có thểquay lại, chỉ sợ cô vẫn nguyện đau thương, vẫn muốn yêu......

Đêm nay, Hà Tân Vũ ngủ không yên, bỗng nhiên mở mắtra, thì ra là tiếng di động, trễ thế này ai còn gọi nữa? Cô mê man bật máy,nghe thấy tiếng khàn khàn: “Là anh.”

Anh, chỉ có anh mới nửa đêm canh hai gọi đến, cho làngười ta nhất định sẽ nhận ra mình.

Cô tỉnh táo lại, tim đập nhanh hơn. “Có việc gì ạ?”

“Anh biết em kết thân với Trương Đình Huy, nhưng anhcũng nghe nói anh ta theo đuổi nữ sinh khác, hơn nữa còn khá thân thiết.” DươngKỳ Phong cũng không vui khi nói điều này, nhưng anh phải báo cho cô để cảnhgiác, đàn ông rất hay này nọ, gồm cả anh.

Cô nghe xong thì sửng sốt, không nghĩ anh vì vậy màgọi cho cô: “Vì sao anh biết?”

“Anh có đầu mối, em không cần để ý đến anh, tên kiakhông phải người tốt.” Trương Đình Huy là bạn học trong lớp của anh, muốn nghengóng cũng không khó khăn, thực ra anh nghĩ người này cũng được, nhưng tri nhântri diện bất tri tâm, mặt ngoài thì chính trực, nhưng bên trong lại khó lường.

“Cảm ơn anh đã nói cho em biết.” Cô tin anh, cho dùtừng có khúc mắc, nhưng cô vẫn tin anh.

“Em không giận?”

“Một chút.” Nói cũng kỳ, sao cô lại không giận cũngkhông buồn, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cô tự miễn cưỡng mình, vớiTrương Đình Huy cô không có cảm giác, nghe tin anh tìm được đối tượng, thì cảmthấy bình thường.

“Em phải mở to hai mắt, đừng chọn những tên ích kỷ nhưanh.” Sở dĩ anh quyết định buông tay, là muốn cô có hạnh phúc chân chính, nếucô gặp tên bạc tình, anh thật không cam lòng.

“Yên tâm đi, em đã sớm được dạy rồi.” Trải qua sự dạydỗ của anh, cô còn không mở rộng kiến thức sao?

“Vậy là tốt rồi.” Anh cười nhẹ vài tiếng, có thể trởthành người giáo huấn của cô là một loại vinh dự rồi.

Tiếng cười vang bên tai làm lòng cô mềm nhũn. “Cònanh? Có lẽ có rất nhiều nữ sinh cho anh chọn.”

“Anh vừa đi học vừa đi thực tập, không rảnh làm nhữngviệc này.” Hiện tại anh hai mươi mốt tuổi rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn,có lẽ anh nên dốc sức làm, đợi đến khi không còn nhớ đến cô nữa, có thể toànlực cho công việc rồi.

“Thật không? Sao anh còn chưa ngủ?”

“Có một số việc bận.” Anh không muốn thừa nhận là mìnhmất ngủ, nhớ cô đến phát cuồng.

“Vậy em không làm phiền anh nữa.” Nếu anh bận, vừa họcvừa thực tập, làm gì nhớ đến việc nhỏ này của cô? Anh có biết anh rất mâu thuẫnhay không? Nhưng cô cũng không vạch trần anh.

“Em giữ sức khỏe.”

“Anh cũng vậy.”

Cứ như vậy tắt máy, đêm đen trầm tĩnh, nhưng tâm tưkhông có cách nào ngơi nghỉ.

***

Chia tay rồi còn có thể làm bạn ư? Cô không dám vọngtưởng gì, nhưng anh nhắc nhở lại làm cô tủi thân, ít nhất anh vẫn quan tâm cô,hẳn nên cảm kích. Sau một thời gian ngắn, cô có thể quên được, cô...

Sắp hết năm nhất, lại là kỳ nghỉ hè dài dằng dặc, mỗikhi đến hè, Hà Tân Vũ lại hay bị cảm, mặt trời chói chang, ve kêu râm ran, toànbộ thế giới đều bị hòa tan, các đôi tình nhân đi trên đường, cũng thật chóimắt.

Ngoài làm thêm và gia sư, cô thường đến thư viện, mượnrồi lại trả, vùi mình vào trang sách, cô cần dời sự chú ý, nhưng cô không muốnlợi dụng người đàn ông khác, nó sẽ chỉ làm cô càng trống rỗng hơn, thật ra độcthân cũng không phải không tốt, yên ổn cũng là một loại may mắn.

Sáng hôm nay, cô gặp một người quen ở thư viện, đó làngười đã lâu không gặp Trương Đình Huy.

“Tân Vũ, gần đây em bận việc à? Sao không nhận điệnthoại của anh?”

“Xin lỗi, em phải làm thêm.” Thật ra cô nghĩ thôngsuốt rồi, ngày đó nghe Dương Kỳ Phong nói Trương Đình Huy lằng nhằng với nữsinh khác, một chút cô cũng không tức giận, một khi đã thế, vậy thì anh muốnlàm gì thì làm, chẳng liên quan đến cô.

“Bận cũng không thể quên anh nhá.” Trương Đình Huyhiếm khi nói rõ ràng như vậy, anh có linh cảm, Hà Tân Vũ đang tránh xa anh, hơnnữa khả năng đi là không quay lại.

Cô cười một chút, không trả lời thẳng, cô không thíchcự tuyệt người khác, nhưng cô luôn nói thật với lòng mình.

Trong chốc lát, hai người không tìm được đề tài tròchuyện, Trương Đình Huy thành thật nói đến tin tức trong trường: “Đúng rồi, emcó nghe chưa? Dương Kỳ Phong bị tai nạn xe hay sao ấy?”

“Cái gì?” Cô ngây cả người, cơ hồ không cầm nổi sáchtrên tay. “Hình như là cuối tuần trước, anh lái xe đụng vào người đi đường,hình như gãy tay.” Khoa nào cũng đang bàn luận về chuyện này, cả sảnh toàn lànữ sinh đi thăm bệnh, còn bị y tá mắng quá ồn, đúng là một đám mê trai.

Toàn thân Hà Tân Vũ rét run, sao anh lại không giữmình như thế, còn để cô nghe được tin tức này, đáng giận mà.

Trương Đình Huy nhìn sắc mặt cô có chỗ không đúng. “Emsao thế?”

“Không có việc gì, chỉ kinh ngạc thôi.” Cô hít sâu haicái, ổn định tâm tình rồi hỏi: “Anh ấy bị thương nghiêm trọng không?”

“Anh cũng không rõ, hình như xuất viện rất nhanh.”

Cô gật đầu, chỉ cần người còn sống là tốt rồi, mặc kệbị thương thế nào, còn sống là quan trọng nhất, cảm ơn ông trời phù hộ.

“Xin lỗi, em phải đi dạy.” Cô không thể tiếp tục nóichuyện với Trương Đình Huy, đàng phải viện một cái cớ.

“Ừ, buổi tối anh gọi cho em.”

“Tạm biệt.” Cô còn chưa nói, bọn họ không cần phải gặplại, nghe đến đoạn Dương Kỳ Phong bị tai nạn, cô đã xác định lòng mình, yêu làyêu, cho dù sai cũng không thay đổi được.

Nhưng bọn họ đã chia tay, cô còn có thể đi tìm anhsao? Mặc kệ thế nào, lòng cô không thể bình tĩnh nữa, cô phải mau gặp được anh.

Hà Tân Vũ đến chỗ cũ, cũng chính là nhà của Dương KỳPhong, cô đứng trên lối đi, chậm chạp không thể quyết định.

Anh đã về chưa? Liệu anh còn muốn gặp cô? Thương thếcủa anh thế nào, có cần người chăm sóc? Không chừng người nhà anh sẽ xuất hiện,hoặc là nhờ người chăm nom, sợ cô lộ diện lúc này sẽ không tốt, chuỗi vấn đềnày làm cô đau đầu, chỉ muốn gặp một người, sao lại khó khăn đến vậy chứ?

Đang lúc cô khổ tâm hết sức, một chiếc xe cao cấp màuđen dừng trước cửa cao ốc, một phụ nữ trung niên mặc đồ trắng xuống xe, đỡ mộtchàng trai từ bên trong ra, không phải ai khác, là người bị tai nạn Dương KỳPhong.

Hà Tân Vũ đứng sau hàng cây ven đường cách đó khôngxa, thấy rõ màn này, Dương Kỳ Phong chống hai chiếc nạng, chân trái bó bột, tayphải quấn băng, trên người còn có rất nhiều vết thương, ngoại trừ khuôn mặttuấn tú, lại thần kỳ không có vết xước nào.

“Mẹ về trước đi.”

“Không được, mẹ phải đưa con lên lầu.” Khuôn mặt ngườiphụ nữ áo trắng đầy u sầu, dặn dò lái xe dừng xe, hai người mang theo túi lớntúi nhỏ, theo Dương Kỳ Phong vào cửa lớn.

Nửa giờ sau, người phụ nữ và tài xế trở lại cửa lớn,rất nhanh đã lái xe đi mất.

Hà Tân Vũ yên lặng nhìn tất cả, cô đã xác nhận đượcthân phận của người phụ nữ áo trắng kia, nhưng cô không có tư cách để tiến lênphía trước, nếu cô là bạn gái Dương Kỳ Phong, có thể lên tiếng “bác gái”, còn cóthể chủ động giúp đỡ, nhưng... Sợ là phải chờ đến kiếp sau.

Mười phút sau, nghe tiếng mở cửa, Dương Kỳ Phong đi ratừ phòng ngủ. “Ai đấy?”

Anh nhớ mẹ cũng không có chìa khóa, người giúp việccũng đã tạm nghỉ, mà người từng có chìa khóa cũng đã sớm trả lại, hiện tại rốtcục là ai?

Trước mắt xuất hiện một hình bóng làm anh không dámtin, đó là Hà Tân Vũ, cô cầm chìa khóa trên tay, trên mặt không hề áy náy: “Xinlỗi, em đã tự đánh một chiếc chìa khóa.”

Đúng vậy, cô vô cùng xảo quyệt, giữ lại chìa dự phòng,chẳng khác nào tự tiện xông vào nhà dân, anh có thể trực tiếp báo cảnh sát.

Anh không thể tức giận với cô, anh nợ cô nhiều lắm, cômuốn trộm cả căn phòng này cũng được. “Không sao, có điều... em đến có chuyệngì?”

“Em nghe nói anh bị thương, em muốn chăm sóc anh.”

Anh biết cô tốt bụng, nhưng anh không thể lợi dụngđiểm này, kiêu ngạo như anh sao có thể dùng khổ nhục kế: “Trương Đình Huy khôngphải người tốt, nhưng không có nghĩa là tất cả đàn ông đều như vậy, em vẫn cóthể tìm kiếm, có thể lựa chọn.”

“Em không cần.” Không ai có thể thay thế được anh,đáng giận, đáng yêu, đáng hận, tất cả đều là anh.

“Tân Vũ...” Biểu tình quyết liệt của cô làm anh rungđộng, cô có biết lúc này cô đã không đi được nữa, nhất định phải vì anh mà lãngphí tuổi xuân, hi sinh hạnh phúc sao? Anh đã cho cô cơ hội rời đi, vì sao côkhông trốn đi thật xa?

“Vì sao anh lại bị tai nạn? Anh đã lái xe nhiều năm,lần đầu tiên nghe tin anh gặp chuyện không may.”

“Ngày đó trời mưa rất to, anh có chuyện không yên tâm,không biết đã suy nghĩ gì, một hồi đã đụng vào người đi đường.” Anh không nóilà đang nghĩ đến cô, chỉ sợ cô không những không cảm động, mà còn giận dữ nữa.Bình thường cô điềm đạm nhẹ nhàng, nhưng khi tức lên, ngay cả anh cũng khôngchống đỡ được.

“Bác sỹ bảo sao?”

“Mỗi ngày uống thuốc, đến hẹn khám lại, nghỉ ngơi mộttháng là tốt rồi.” Thực ra mẹ anh muốn anh về nhà, còn đưa người chăm sóc đến,nhưng anh kiên trì muốn về chỗ ở của mình, cái gia đình kia căn bản không phảichỗ của anh.

“Ừ, em biết rồi.” Cô gật đầu, cầm thuốc trên bànnghiên cứu một chút. “Anh muốn uống trà không? Hay là ăn chút gì đi?”

“Không cần, anh có thể tự làm được.” Anh dùng nạng điđược hai bước, nhưng không thuận lợi, mất trọng tâm tý nữa ngã nhào, cô lập tứcđỡ anh, giữ vai anh, hai mắt thẳng tắp nhìn anh, im lặng nhưng dùng hành độngđể chứng minh, từ nay về sau, anh chính là gánh nặng ngọt ngào của cô.

Mắt hai người giao nhau, ba tháng không gặp, cả haiđều có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn không mất đi lửa nhiệt. “Em khẳng địnhkhông đi?”

“Tự em đến, không có ai ép em cả.”

“Em thật khờ.”

“Anh cho anh rất thông minh sao?” Cô nở nụ cười, đõanh đến ghế sô pha, phục vụ anh như trước đây, cho anh ăn, uống, chăm sóc thươngthế cho anh, cô học được ở chỗ mẹ rất nhiều, chữa bệnh sơ cứu không thành vấnđề.

“Mệt à? Nghỉ một chútđi.”

“Ừ.” Anh như đứa bé, trước mặt cô không cần che dấubản thân, chỉ là nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, có hổ thẹn cũng có cảmtạ.

Cô chậm rãi dìu anh lên giường, mình cũng ngồi lêngiường, giống như trước đây, hai người nắm tay nhau trên giường lớn, cảm giácnhư đã cách một đời người, cảm giác lần chung giường trước đây đã lâu thật lâu,tách ra mới biết tương tư nhiều đến thế nào.

“Hôm qua anh đã mơ, mơ thấy anh chết, nhưng không cóai báo cho em.” Tai nạn xảy ra trong nháy mắt, ngoài người nhà, anh chỉ nghĩđến cô, nếu kiếp này không thể gặp lại, anh thật hối hận khi chưa tạm biệt cô.

“Đừng nói nữa.” Cô vươn tay đặt lên môi anh, không đểanh nói điềm xấu kia nữa.

“Thực ra khi tốt nghiệp trung học anh đã chia tay vớiLê Phức Mạn rồi, ngoài em ra, ai anh cũng không cần, hiện tại anh chỉ có thểcam đoan với em, anh sẽ không gặp gỡ người con gái khác, cho đến ngày anh quyếtđịnh kết hôn, vì kế thừa gia nghiệp, anh phải tìm một đối tượng phù hợp.”

“Em hiểu.” Cô không có thời gian uất ức hay sầu não,ngược lại bắt đầu tự hỏi, mình có thể độc chiếm anh được bao nhiêu năm? Tươnglai của anh là một cảnh tượng rực rỡ, còn cô lại quá bình thường. Có khi anhrất hận mình, không thể cho rồi lại muốn, so với Trương Đình Huy anh cũng khôngtốt hơn là bao.

“Không sao.” Là cô tự chui đầu vào lưới, oán trời oánai cũng không thể oán anh, đây là số mệnh của cô.

“Vì sao em còn muốn quay về?”

Cô khẽ vuốt cánh tay bị thương của anh, cười khổi nói:“Có lẽ kiếp trước em đã thiếu nợ anh.”

“Kiếp sau anh nên trả lại em bao nhiêu?”

“Nếu kiếp sau chũng ta còn gặp lại, em chỉ cần một nụhôn thôi.” Nói xong, cô hôn lên má anh, mà anh lại rất thích nghe lời nói củacô, cho cô một nụ hôn, hai nụ hôn, ba nụ hôn.... Cho đến khi không còn tiếcnuối nữa, chỉ còn niềm vui ngày gặp lại.

Vì để chăm sóc Dương Kỳ Phong được chu đáo, Hà Tân Vũnói với người nhà là đi làm bảo mẫu cho thú cưng, bởi vì chú cún con phải cóngười chăm sóc, nếu không cả ngày sẽ kêu khác, mà chủ rất yêu nó, thường đicông tác không ở nhà, cô chỉ cần làm bạn với chú cún đã kiếm được tiền, côngviệc tương đối dễ dàng.

Trước giờ mẹ và em gái luôn tín nhiệm cô, không nghingờ cũng không lo lắng, cô có qua đêm ở ngoài cũng không vấn đề gì.

Qua một tháng tĩnh dưỡng, Dương Kỳ Phong đã khỏe mạnhnhư xưa, có thể đi lại tự nhiên, nhưng Hà Tân Vũ vẫn coi anh là đứa trẻ nhỏ,giúp anh tắm rửa, thay anh chải đầu, thậm chí còn đút từng thìa cơm cho anh,anh cũng cố ý chơi xấu, một lần ăn là một giờ, được nuông chiều xa xỉ đến cỡnào.

“Không còn sớm nữa. Em nên về nhà đi.” Anh nhắc nhởcô, đồng hồ trên tường đã điểm chín giờ.

Nếu bọn họ là người yêu bình thường, anh có thể đưa côvề nhà, có thể gọi người nhà của cô một tiếng, nhưng anh băn khoăn rất nhiều,chỉ có thể để cô chịu uất ức, tự đi về, vì thế anh không hi vọng kéo dài thờigian quá muộn, chờ cô về nhà nhất định phải gọi điện thoại cho anh.

“Hôm nay… em không về nhà.” Cô cúi mắt xuống, khôngdám nhìn anh, cô cũng đã báo với người nhà, đêm nay sẽ ở lại chăm sóc cún con.

“Cái gì?!” Anh có nghe nhầm không? Người con gái ngoanngoãn như cô có thể nói loại lời này sao?

“Em muốn ở bên anh.” Có thể anh lại bị tai nạn, có thểcô sẽ gặp hỏa hoạn, ai biết bọn họ có thể sống được bao lâu? Cô không muốn đợi,nếu tương lai nhất định phải sinh ly tử biệt, hãy nhân hiện tại mà yêu thậtnhiều đi.

“Tân Vũ, em chắc không?” Anh đương nhiên muốn cô, muốnđến toàn thân đau đớn, nhưng anh vẫn nói với mình, người đàn ông cưới cô sẽkhông phải là anh, anh không có tư cách kia.

“Em chắc chắn.”

Nhìn đôi mắt chan chứa tình cảm của cô, anh vô lựcchống cự, chỉ có thể ôm cô vào lòng. “Em có biết hay không, vì sao anh phảilòng em?”

Cô lắc đầu, cô quả thật không nghĩ ra, anh muốn ngườicon gái thế nào cũng đều có, vì sao lại chọn cô, một người con gái bình thườngchứ?

“Thực ra chúng ta rất giống nhau, đều là người vẻ bênngoài khác cảm xúc bên trong, bề ngoài anh kiêu ngạo, lòng lại hay lo nghĩ,thậm chí còn có chút trẻ con, em nhìn thì bình tĩnh, nhưng lại mẫn cảm hơn aikhác, trong lòng luôn nghĩ rất nhiều. Mỗi lần ở cạnh em, anh đều cảm thấy mìnhđược tự do, không cần cái tôi vĩ đại kia, chỉ cần làm con người ngu ngốc cũngđược, vì có em bao dung anh, không bao giờ xin anh điều gì, em.... em thật tốtvới anh.”

“Đủ rồi.” Cô chủ động che môi anh, bởi vì nếu khônglàm vậy, cô sợ mình sẽ không cầm được nước mắt, một lòng từng tan vỡ trướcthương thế của anh, nay lại vì lời nói anh mà nóng lên.

Anh ngây ngốc một chút, lập tức từ bị động thành chủđộng, xâm nhập thăm dò hương vị của cô, dục vọng bị đè nén đã lâu nhất thờibùng nổ, chỉ hôn môi đã không còn thỏa mãn nữa rồi, anh thở gấp một tiếng, ômcô vào lên giường trong phòng ngủ, chiếc giường bọn họ đã từng nằm rất nhiềulần, hôm nay lại xảy ra chuyện chưa từng có trong quá khứ.

Bình thường cô quen mặc quần dài hoặc tất dài, rất ítkhi lộ ra đôi chân trắng nõn, trang phục cũng không thấp cổ hay hở lưng, tuyanh thường ôm cô ngủ, nhưng cũng không dám tự tiện thăm dò, chỉ sợ mình khôngkiềm chế nổi, giờ phút này lại trần trụi đối mặt nhau, cô còn đẹp hơn so vớitưởng tượng của anh, làm cho anh phải nín thở.

“Anh nhìn gì vậy?” Cô không phải chỉ có xấu hổ, quyếtđịnh là một chuyện, làm thật lại là chuyện khác.

“Anh thấy anh quá ngốc, đã bỏ qua báu vật trời ban.”Miệng khô lưỡi khô anh chỉ có thể nói như vậy.

Cô nghe vậy bật cười. “Xem em là đồ ăn sao?”

“Đúng vậy, anh đã đói bụng lâu rồi, em phải cho anh ănthật no.” Từ khi có cô làm bạn, anh cam tâm tình nguyện “hạ cánh”, tuy nói tìnhyêu tinh thần là tốt đẹp, nhưng thân thể cũng cần phải được săn sóc a.

Coi như là kiếp trước thiếu nợ anh, cô vừa thở gấp vừamặc anh nhấm nháp, ý loạn tình mê nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Kỳ Phong,không được động vào vết thương của anh, động tác không được dùng nhiều lực, cóthể sẽ chảy máu…”

“Anh mặc kệ!” Giai nhân trong lòng, lửa tình bùngcháy, bảo anh sao có thể dừng lại.

“Chúng ta làm từ từ, em có thể ở phía trên...” Vứt bỏsự rụt rè, cô thầm nghĩ đã thương anh, thì không nên đụng đến vết thương củaanh.

Anh trơ mắt nhìn động tác của cô, sức lực của cô khônglớn, lực chống đỡ cũng không mạnh, càng trì hoãn càng làm cho lòng người sôisục, bộ dáng e lệ mà gắng sức kia làm anh thật cảm động, nhưng anh không thểnhịn được, người cứ bị ma sát như vậy thì sao mà chịu được?

Lật người, anh để cô nằm ngửa, thu hồi ưu thế sân nhàđể nhiệt hỏa nhanh chóng lan tràn.

“Này... Như vậy thật khoa trương....” Cô mở to mắt,không biết sự tình lại như vậy.

“Cái gì gọi là khoa trương?” Anh còn chưa xuất cả vốnliếng đâu.

“Tim em đập rất nhanh, em sợ sẽ ngất xỉu, anh chậm lạimột chút....”

“Ngất, anh sẽ giúp em hô hấp.” A, cô có biết mình mêngười thế nào? Tân Vũ đáng yêu, Tân Vũ dịu dàng, anh muốn cho cô hiểu, chỉ cầnanh cho được, anh sẽ dốc hết lực.

Từ hôm nay, bọn họ đã thực sự thuộc về nhau, thân thểvà trái tim, linh hồn và xác thịt, đàn ông và phụ nữ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv