Hôm sau.
Dựa theo yêu cầu của Khương Minh, Tả Đào đúng 7 giờ 30 sáng đã ngồi trong phòng huấn luyện, 7 giờ 40 mở phát sóng trực tiếp. Tin tức ngày hôm qua cũng đã được thông báo trước, cho nên vừa mở phát sóng trực tiếp, một lượng lớn fans liền vọt vào.
【 Không trung một tiếng vang lớn, mẹ con lóe sáng lên sân khấu! 】
【 Cho nên huấn luyện online là sao? Có ai đó giải thích cho tôi tại sao Pink lại tham gia cái này không? 】
【 Lầu trên là fans giả đúng không. 】
【 Chia sẻ đầu tiên. Hu hu hu, thời gian dài đến nỗi thiếu chút nữa quên mất Pink là thay thế bổ sung. Con trai, con nhất định phải tranh đua cho mẹ, mẹ muốn nhìn con cùng bọn Fire tham gia giải đấu mùa hè. 】
【 Con trai cố lên!!! 】
【 Ách, Pink định không học nữa sao, tôi nhớ trước đó em ấy còn được điểm thi vào đại học cao ơi là cao, còn lên cả hot search mà? 】
【 Rất tốt, con trai trưởng thành rồi, thấy nhóm mẹ cũng không biết chào hỏi —— Hiện giờ mẹ con xa cách, để xem về sau con trèo cao nổi không. 】
"Không có cố ý bơ mọi người đâu."
Trước camera, bộ dạng Tả Đào có chút mệt mỏi, giọng nói cũng có vẻ có chút vô lực. Cậu lười biếng ngáp một cái, thấy bình luận này rồi mới theo bản năng đáp lại một câu.
Suy nghĩ của cậu vẫn còn dừng lại ở chuyện tối hôm qua, vừa nói xong những lời này, tầm mắt lại bay sang bàn bên cạnh.
Cho tới hiện tại cậu vẫn có cảm giác không quá thực tế.
Đặc biệt là tối hôm qua sau khi rời khỏi phòng Tống Thời Hàn, cậu trằn trọc một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ. Nhưng cho dù ở trong mơ cũng không yên ổn, ý thức dường như bị rượu thuốc làm tê liệt, mọi chuyện kỳ quái đều xảy ra trong phòng Tống Thời Hàn.
Tống Thời Hàn thực sự tỏ tình với cậu.
Tỏ tình với cậu.
Tỏ tình.
Lúc ấy, thực sự quá vui mừng và kinh ngạc, cho nên cả người cậu vẫn luôn có cảm giác mơ hồ, ngoài ra hoàn toàn không rảnh lo những chuyện khác nữa.
Thế cho chờ đến lúc hơi tỉnh lại một chút, lại muốn đi hỏi cái gì, thì đã quá khuya rồi. Sau đó cả buổi tối cứ ôm một bụng vấn đề muốn đi hỏi Tống Thời Hàn.
Có một việc, cậu nếu như không đi xác nhận lại, thì chỉ sợ sinh hoạt sau này khó lòng yên ổn.
【 Còn nói không có cố tình bơ, con có muốn nhìn lại ngữ khí khi nói chuyện của con không? 】
【 Nhóm mẹ lầu trên không cần phải tức giận. Tôi thấy lão Khương phát Weibo nói, vì bảo đảm tính công bằng trong thi đấu, sẽ để Pink mở phát sóng trực tiếp, nhưng đồng thời cũng sẽ để em ấy đóng bình luận để tránh con trai phân tâm. Đây chính là thời kỳ để con trai bay lên, mọi người đều thông cảm một chút ——】
【 Vậy được rồi. Vẫn là để con trai chuyên tâm chơi game đi, chờ sau khi kết thúc lại phạt cho nhóc con xem lại, bù đắp tình yêu của chúng ta dành cho em ấy. 】
【 Để Pink phát sóng trực tiếp mới không công bằng. 】
【 Không có biện pháp, không chỗ nào là không có antifan. 】
Không nhịn được lại liếc nhìn con chuột và bàn phím của Tống Thời Hàn, Tả Đào nói: "Ừm. Đợi lát nữa bắt đầu trò chơi, em liền phải tắt nhắc nhở bình luận.."
Sau khi nói xong, cuối cùng cũng có người nhận ra có chỗ nào không đúng.
【 Chờ đã, Pink mắt em rút gân hả, sao luôn nhìn về bàn của Hàn Thần vậy? 】
【 Trên bàn Hàn Thần có bảo bối gì sao? 】
【 Nhóc Pink, cầu hỏi Fire thật sự không có việc gì đúng không? 】
【 Hu hu hu, bản cung là fans vợ Fire thật sự rất lo lắng. 】
【 Muốn hỏi một chút tình hình hiện tại của Fire, sẽ không ảnh hưởng thi đấu chứ? 】
Tả Đào chuyên chọn những bình luận của fans bạn gái và fans vợ của Tống Thời Hàn để trả lời.
"Dạ, mọi người yên tâm."
"Tay của đội trưởng không có việc gì, sẽ không ảnh hưởng thi đấu."
Nhìn thời gian.
"Thời gian đã tới rồi, em phải đóng bình luận đây."
【 Đừng mà, không phải còn một lúc nữa mới đến 8 giờ sao? 】
【 Còn tưởng sẽ biết thêm một số tình trạng của Hàn Thần. 】
【 Đúng vậy, tuy rằng official weibo có nói vết thương của Fire không nghiêm trọng, nhưng vẫn rất lo lắng. 】
【 Cũng là fans bạn gái, trên sân thi đấu thật sự không thể không có hình ảnh của chồng tôi!!! 】
【 HUHUHU, Fans bạn trai cũng thật lo lắng, chồng yêu của tôi a a a a!!! 】
【 Lớn mật, dám cùng tôi đoạt chồng, treo thưởng tìm thông tin, cấp bách! 】
【Fans Fire đừng quấy rầy con trai tôi nữa, có vấn đề gì chờ em ấy chơi xong rồi tính? 】
Mặc kệ là fans bạn trai hay là fans bạn gái, trong giới E-sport, Tống Thời Hàn trước sau ổn định chiếm TOP1.
Điểm này Tả Đào rõ hơn bất kỳ ai khác. Chỉ là từ trước tới giờ không coi trọng chuyện này, nhưng bây giờ vẫn nhịn không được bắt đầu keo kiệt.
Nguyên nhân chính là do bạn trai tương lai của cậu vẫn chưa được thực sự xác nhận, nói chuyện với những bạn trai, bạn gái trên mạng của người yêu tương lai vẫn sẽ có chút xấu hổ.
Tả Đào mím môi, vừa định tiếp tục làm bộ làm tịch chính mình đã đóng bình luân, liền phát hiện trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên hiện lên một cái hiệu ứng dành cho tuyển thủ chuyên nghiệp khi tiến vào phòng.
【 Người dùng Wildfire - Fire tiến vào phòng phát sóng của bạn. 】
【 Người dùng Wildfire - Fire tặng cho bạn mười trang viên hoa hồng! 】
Trong khoảnh khắc, hiệu ứng đặc biệt của những bông hồng đỏ nở rộ bay lả tả rơi xuống.
Tả Đào sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tống Thời Hàn sẽ ở xuất hiện trong phòng phát sóng ngay lúc này, càng không nghĩ tới anh sẽ tặng nhiều trang viên hoa hồng như vậy.
【 Búa đã, em ấy còn chưa đóng bình luận. 】
【 Chồng ơi nhìn em!! Anh vẫn khoẻ chứ, không có việc gì chứ?? 】
【Fire!!!! 】
【 Hàn Thần, chồng của em, anh không sao chứ!! 】
Tả Đào vừa định nói chuyện, cửa phòng huấn luyện bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Tống Thời Hàn cầm di động, khoác áo đồng phục của đội đi tới, đôi mắt lạnh lùng vẫn còn có chút buồn ngủ.
Tả Đào ngẩn người, nháy mắt có chút xấu hổ: "Đội trưởng, sao anh dậy sớm vậy?"
Tống Thời Hàn dừng lại nhéo lỗ tai Tả Đào, nói: "Ngủ không được, tới xem em thi đấu."
Tả Đào "Ồ" một tiếng, nhìn thoáng qua thấy trong khu bình luận toàn là fan của bạn trai đang ăn mừng, trong lòng cậu bỗng chốc dâng lên chút tâm tư của trẻ nhỏ.
"Đúng rồi."
Không để ý tới bình luận, trước mặt toàn thể fans, Tả Đào duỗi tay nắm lấy tay Tống Thời Hàn.
Tống Thời Hàn nhướng mày, dừng lại bước chân nhìn cậu.
"Cái kia, anh vẫn chưa bóp rượu thuốc đúng không?"
Tả Đào mím môi, tuy rằng còn chưa xác định, nhưng lại vẫn nhịn không được muốn lấy ra khí thế của chính cung.
Tống Thời Hàn: "Chưa."
"Vậy anh chờ em, em sẽ kết thúc nhanh thôi."
"Sau đó, lại bôi thuốc cho anh."
Nghe vậy, Tống Thời Hàn hình như cũng sửng sốt một chút, lại nhìn thoáng mặt Tả Đào, như là hiểu ngầm ra cái gì.
Buồn cười mà nói: "Được."
——
Nếu chỉ là đấu Solo thì sẽ không mất nhiều thời gian. Hơn nữa, Tả Đào cũng vội đánh cho mau, vừa mở màn đã trực tiếp chọn hỗ trợ AP vạn năm không đổi, chưa tới một giơf, cậu đã thành công hạ gục tất cả người chơi, không hề trì hoãn mà vững vàng lấy được vị trí đầu.
Điểm này, Tả Đào cũng không có ngoài ý muốn.
Suy cho cùng, áp lực hiện tại của cậu phần lớn vẫn đến từ Demon, có thể nói tất cả những gì cậu làm bây giờ đều là để có cơ hội tranh giành đội hình xuất phát với Demon.
Không giống như cậu, bằng thành tích xuất sắc trong quá khứ, hiện tại Demon có thể bỏ thẳng mọi thủ tục, trực tiếp đi đến bước cuối cùng, và sự lựa chọn giữa hắn và Wildfire cũng là hai chiều.
Nhưng điều đó không có gì phải lo lắng. Demon thành danh đã lâu, mà cậu chỉ là một người mới, bên phía căn cứ có thể cho cậu cơ hội như vậy, đối với cậu mà nói đã rất khó được.
Trong lòng còn cất giấu rất nhiều sự tình, cho nên cực kỳ có lệ mà nói hai câu với fans trong phòng phát sóng trực tiếp, Tả Đào còn sốt ruột để đi xác nhận với Tống Thời Hàn, rất nhanh liền tắt máy tính.
Căn phòng đột nhiên rơi vào sự im lặng căng thẳng.
Cho vài phút để xây dựng tâm lý, tầm mắt Tả Đào lại bắt đầu bay tới phòng bên cạnh, đang chậm rì rì mà vừa định nói cái gì đó, đối phương đã trước một bước lên tiếng.
"Chơi không tồi."
Tống Thời Hàn cũng theo dõi toàn bộ trận đấu vừa rồi, theo thói quen vuốt ve mái tóc hồng chưa kịp duỗi thẳng của Tả Đào, lại hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"
Chỉ là nói chuyện đơn giản nhưng mặt Tả Đào vẫn bắt đầu thấy nóng lên.
Trải qua chuyện tối hôm qua, cậu cảm thấy mọi chuyện dường như thay đổi.
Cậu cứng đờ mà lắc đầu, thanh âm không quá tự nhiên: "Em đã ăn bánh mì rồi." Vừa nói, cậu vừa nghĩ đến việc nên đặt câu hỏi như thế nào, mới có vẻ không quá cố ý.
"Cái đó," Nhớ tới cái gì, Tả Đào nhìn bả vai Tống Thời Hàn: "Em giúp anh bôi thuốc nha?"
Tống Thời Hàn đứng dậy hoạt động cổ tay, nói: "Không vội, anh đi rót cốc nước đã."
Nghe vậy, Tả Đào vội vàng đứng dậy cùng anh đi đến phòng trà: "Em đi cùng anh."
Tống Thời Hàn không cự tuyệt, đứng tại chỗ chờ cậu.
Tả Đào liền giống như cái đuôi nhỏ đi ở bên cạnh anh, trong lòng lo sợ bất an.
Thật phiền,
Rốt cuộc thì cậu nên mở miệng thế nào đây.
Rốt cuộc nói như thế nào, mới có thể tự nhiên lại không đột ngột, có thể tiếp tục chủ đề tối qua mà không bị xấu hổ.
Tống Thời Hàn rót nước xong, nhìn Tả Đào liếc mắt một cái, lại đi ra ngoài cửa.
Thấy anh sắp rời đi, Tả Đào rốt cuộc nhịn không được, có chút sốt ruột mà nắm lấy góc áo anh.
"Chờ một chút."
"Làm sao vậy?" Tống Thời Hàn dừng lại bước chân, có chút buồn cười mà quay đầu lại nhìn cậu.
Hoàn toàn không cần đoán, từ lúc phát sóng trực tiếp bắt đầu, tâm tư của đứa nhỏ này đều viết hết lên mặt, ngoan đến nỗi làm cho trong lòng anh nhịn không được sinh ra ý muốn bắt nạt.
Bởi vì khẩn trương, Tả Đào không có buông vạt áo đang nắm, mà nâng đôi mắt lên, ra vẻ trấn định mà mở miệng: "Em có cái vấn đề muốn hỏi anh."
Tống Thời Hàn uống miếng nước, tùy ý để cậu nắm lấy áo mình, đáy mắt như là còn hiện lên một tia ý cười: "Ừ, em hỏi."
Tả Đào hít một hơi thật sâu: "Tối hôm qua anh......"
Tống Thời Hàn lặp lại lời cậu nói: "Ừ, tối hôm qua anh."
Rốt cuộc nhìn ra đuôi lông mày khóe mắt Tống Thời Hàn cất giấu ý cười, Tả Đào mím môi, nhịn không được có chút uỷ khuất. Rõ ràng đây là chuyện giữa hai người, nhưng lại có cảm giác như chỉ có một mình cậu đang lo lắng suông.
Thật quá đáng.
Rõ ràng là anh tỏ tình trước.
Lời nói thích cũng là do anh nói trước, thế mà mới qua một buổi tối, lại có thể làm ra vẻ bình tĩnh đến vậy, thật giống tối hôm qua chưa phát sinh chuyện gì.
Tả Đào: "......"
Cậu rầu rĩ mà cúi đầu nhìn mũi chân, sau đó lại theo thói quen mà đá đá mặt đất. Rõ ràng lúc phía trước đã chuẩn bị tốt nên hỏi như thế nào, nhưng tới giờ phút này, lại cảm thấy rất thẹn thùng.
Cậu cảm thấy mình cực kỳ giống học sinh tiểu học.
Nhưng......
Học sinh tiểu học thì học sinh tiểu học.
Cứ tiếp tục nghẹn như vậy thì cậu sẽ điên mất.
Tả Đào hạ giọng nói, lấy đủ dũng khí, nói: "Tối hôm qua, anh tỏ tình với em đúng không?"
Nói đến đây, cậu ngước mắt lên, cố tỏ ra tự tin với tư cách là bị cáo..
Ánh sáng ban ngày xuyên qua cửa sổ có rèm che trong phòng trà, dưới chùm ánh sáng, bụi cuộn quanh xoay tròn.
Trầm mặc vài giây, Tống Thời Hàn rũ đôi mắt xuống, duỗi tay nhéo ngón tay Tả Đào: "Thế nào, em thấy hối hận sao?"
Một giây trước cậu còn đang điên cuồng cổ vũ bản thân phải cố lên, nghe anh nói như vậy, Tả Đào còn chưa kịp phản ứng lại, mờ mịt hỏi: "Hối hận gì cơ ạ?"
Tống Thời Hàn lại cúi người, khuôn mặt đẹp trai đột nhiên bị phóng đại, anh cong môi, hỏi: "Không phải em đồng ý rồi sao?"
Cho nên cậu mới nói Tống Thi Hàn là người ác độc, mới chỉ cần nói nhẹ vài chữ như vậy đã có thể dễ dàng thổi bay lý trí mà cậu đã vất vả tích lũy được.
Tống Thời Hàn cong khóe miệng, tiếp tục trêu cậu: "Hiện tại muốn đổi ý sao?"
Tả Đào vội vàng lắc đầu, nhăn lông mày lại, sốt ruột mà muốn giải thích: "Mới không phải, em......"
Thoáng nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Tả Đào, Tống Thời Hàn ngẩn ra một lúc, như là có chút ảo não mà "Chậc" một tiếng.
Tả Đào bẻ ngón tay: "Ý em là......"
Còn chưa kịp nói xong, Tống Thời Hàn bất ngờ khom lưng xuống, hôn lên bờ môi của cậu.
Tả Đào: "!!!"
Một chút lý trí cuối cùng tiêu tán thành mây khói.
Giống như khí chất của anh, đôi môi của Tống Thời Hàn cũng rất lạnh, nháy mắt trấn an chút khẩn trương bấy lâu nay của cậu.
Không phải Tả Đào trước đây chưa từng tưởng tượng đến cảnh hôn môiTống Thời Hàn. Đặc biệt là sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, vừa nằm xuống giường chỉ cần nhớ tới câu mà Tống Thời Hàn nói "Hôm nay quá muộn, lần sau lại hôn", một chút suy nghĩ không phù hợp với trẻ em như là phát điên lan tràn khắp người, thế cho nên cậu mới kiên định mà cho rằng lúc mình và Tống Thời Hàn thơm thơm, nhất định sẽ không ngăn chặn được bản tính ác bá trong người.
Kẹo tới miệng rồi, cậu nhất định sẽ hung hăng mà hôn môi, không cho đối phương cơ hội thở dốc.
Mãi đến khi trời gần sáng, Tả Đào vẫn còn đang nghiêm tự hỏi vấn đề này —— lúc trước chưa từng có kinh nghiệm yêu đương. Cho nên đối với người mình thích, cậu không xác định được chính mình rốt cuộc có nên tự chủ hay không. Cho nên đến lúc đó nếu thật sự hôn, cậu nhất định phải ổn định, sau đó hơi giả bộ một chút, ngàn vạn lần không thể doạ người chạy mất.
Tuy rằng Tống Thời Hàn nói cậu có thể làm chính mình, nhưng ở một số chuyện, cậu vẫn nên rụt rè một chút.
Nhưng tưởng tượng thì rốt cuộc vẫn là tưởng tượng. Cho đến lúc này, cậu mới bừng tỉnh ý thức được chính mình không hề hiểu biết mình tí nào.
Thì ra có một số chuyện cũng không cần giả bộ.
Hiện thực và tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, người không có biện pháp hô hấp cư nhiên là cậu.
Giống như là bị điện giật, bởi vì đại não thiếu oxy lại một lần nữa mà mất đi năng lực tự hổi trong thời gian ngắn. Cậu nắm chặt vạt áo, lòng bàn tay bắt đầu không ngừng toát mồ hôi, tốc độ tim đập còn muốn khoa trương hơn cả tối hôm qua.
Dựa lưng vào quầy, cả người giống như người gỗ đứng im tại chỗ, giống như tất cả sức lực trên người đều bị rút cạn, đôi chân giống như dẫm lên bông, cậu không thể không nắm lấy cánh tay Tống Thời Hàn, cố gắng ổn định thân hình.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng tỉnh lại, Tả Đào nắm lấy tay Tống Thi Hàn, sau đó giống như muốn thử mà vụng về đáp trả lại.
Tống Thời Hàn cương một chút.
Nhận thấy được Tống Thời Hàn cứng đờ, Tả Đào mới vừa có chút mừng thầm, vừa định tiếp tục đáp lại nụ hôn này. Giây tiếp theo, có cái gì chen vào trong miệng cậu.
Đầu "Oanh" một tiếng.
Tả Đào cơ hồ là theo bản năng mà co rúm lại, nhưng Tống Thời Hàn lại không buông ra, tiếp tục đè ép thêm một bước.
Khác với vừa rồi, nụ hôn này kịch liệt hơn rất nhiều, nó trở nên không thể khắc chế.
Bàn tay của người đàn ông không biết lúc nào đặt lên eo cậu, hơi nóng thiêu đốt trong lòng bàn tay anh tiếp tục xuyên qua lớp vải mỏng tấn công phòng tuyến tâm lý của cậu, cho đến khi ngón tay anh nhấc góc áo cậu lên, thò tay vào dùng lòng bàn tay có chút thô ráp sờ lên phần thịt mềm ở eo.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, dòng điện nhân đôi khiến nửa người cậu gần như tê liệt.
Tả Đào run rẩy không thể kiểm soát, cậu hít một hơi, cách lớp quần áo, cậu theo bản năng giữ bàn tay to lớn đang tuỳ ý quấy phá trên eo của mình.
Bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp dễ nghe.
"Em......"
Tả Đào cảm thấy chính mình sẽ chết.
Tống Thời Hàn buông cậu ra, lại hôn lên đôi mắt ướt dầm dề của Tả Đào, giọng nói vô cùng sung sướng nói:
"Hối hận cũng vô dụng."
10 giờ sáng.
Toàn bộ tòa nhà căn cứ im ắng.
Tả Đào giật giật môi, chật vật mà nói một câu em mới không hối hận.
Tống Thời Hàn ừ một tiếng.
Tầm mắt nhịn không được lại nhìn về phía môi Tống Thời Hàn, chuyện vừa mới phát sinh lại một lần nữa bắt đầu ăn mòn đại não cậu. Dưới một sự thúc đẩy mơ hồ nào đó, Tả Đào kiễng chân lên..
Tống Thời Hàn đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, tùy ý Tả Đào tới gần.
Tả Đào nhắm mắt lại, mới vụng về mà dán lên môi Tống Thời Hàn, giây tiếp theo, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Trong phút chốc, sợi dây cuối cùng trong não cậu đứt hoàn toàn, gần như theo bản năng đẩy Tống Thời Hàn ra một chút.
Tống Thời Hàn hiển nhiên cũng là không nghĩ tới lúc này sẽ có người tới đây, khẽ nhíu mày.
Giây tiếp theo, Tư Tranh đẩy cửa phòng trà ra.
Thấy Tả Đào và Tống Thời Hàn đều ở đây, hắn còn sửng sốt một chút, ngáp một cái: "Đều ở đây sao."
Tả Đào hoảng hốt muốn chết, phấn khởi mà đáp lại: "Dạ!" Nói, cậu lại đứng tại chỗ nhón nhón ngón chân, hận không thể đánh nát đám bong bóng hồng vô cùng ái muội ở chung quanh, sau đó làm như không có chuyện gì.
Tư Tranh rót cho mình chén nước, vừa muốn nói gì đó, ánh mắt lại liếc thoáng qua đôi môi có chút sưng đỏ của Tả Đào: "Ủa? Quả Đào, miệng em làm sao lại đỏ vậy?"
"A?" Trái tim nháy mắt nâng cao. Tả Đào theo bản năng mà sờ soạng môi, dời đi tầm mắt, bịa chuyện: "À, em vừa mới ăn que cay, rất cay."
Nói xong, còn rất ngốc mà "Xít" một tiếng.
Tư Tranh cảm thấy quái quái ở đâu đấy, nhưng lại không nhận ra được có chỗ nào khác lạ, cuối cùng chỉ có thể thần sắc phức tạp hỏi một câu: "...... Que cay hiệu gì vậy, cho anh nếm thử với?"
"Không còn nữa." Tả Đào lắc lắc đầu, nói: "Ăn xong rồi."
"Ồ được rồi."
Tư Tranh uống một ngụm nước, lại đi nhìn xem Tống Thời Hàn, lời nói đến bên miệng, dừng lại: "Đội trưởng, sao miệng anh cũng đỏ vậy?"
Tả Đào: "......"
So sánh với Tả Đào, Tống Thời Hàn thoạt nhìn cực kỳ bình tĩnh, anh ý vị thâm trường mà liếc nhìn Tả Đào một cái, mới không chút để ý mà nói một câu: "Ừ, cây que cay cuối cùng do tôi ăn."
Tả Đào khóe mắt run rẩy một chút: "......"
May mà Tư Tranh khác với Vương Thu, không bám chặt một chuyện không buông, bưng ly nước của mình đi ra ngoài: "Vậy thôi, hai người tiếp tục nói chuyện, sáng nay tôi đáp ứng fans sẽ phát sóng trực tiếp một hồi, không nói chuyện với hai người nữa."
Tả Đào vội không ngừng đáp ứng, hận không thể vỗ tay vui vẻ đưa tiễn hắn đi ra ngoài.
Chờ Tư Tranh rời đi, Tả Đào mới nặng nề mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kết quả giây tiếp theo, vừa nhấc đầu liền nghênh đón ánh mắt cười như không cười của Tống Thời Hàn.
Trong lòng bỗng chốc "Lộp bộp" một tiếng.
Tống Thời Hàn đứng thẳng lên một chút, tựa hồ còn nhớ tới vừa rồi Tả Đào đẩy anh, hỏi cậu: "Tả Đào, rốt cuộc ai mới là tra nam?"