Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 55



Tả Đào thậm chí còn lười thay quần áo, trực tiếp mặc áo đồng phục mùa hè của Wildfire liền ra cửa.

Mãi đến khi đã ngồi lên xe hướng về phía nhà của Tô Nguyệt Yểu, tâm tình cậu vẫn là có chút bực bội, thậm chí còn nghĩ đến chuyện buổi tối trở về sớm một chút, ngày mai nếu có an bài khác, đến lúc đó cậu lại đi ra ngoài.

Cậu thật sự không muốn gặp Tả Trí Dũng.

Tin tưởng Tả Trí Dũng cũng không phải rất muốn nhìn thấy cậu.

Có đôi khi cậu thật sự nghĩ không ra, bọn họ rõ ràng đều không vừa mắt nhau, lúc gặp mặt không nói được mấy câu liền thành cãi cọ, cả hai đều đã như vậy rồi, nhưng lại vẫn muốn tra tấn nhau.

Cậu nhìn thoáng qua số km trên đơn đặt xe, bên trên hiển thị còn 20 phút nữa mới tới đích, Tả Đào vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi, di động liền chấn động một cái.

【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Đến đâu rồi? 】

【 Bạo Lực Đào: Còn có hai mươi phút tả hữu. 】

Do dự hai giây, lại hỏi câu ——

【 Bạo Lực Đào: Ba con tới rồi sao? 】

【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Đã xuống đường cao tốc, dượng nhỏ của con vừa lái xe qua tiếp đón. 】

【 Bạo Lực Đào: Phô trương thật lớn, đều đã một đống tuổi rồi còn phải cần người tới đón, không thể tự mình gọi xe sao / xem thường.jpg】

【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Sấn hiện tại muốn mắng cái gì liền nhiều mắng hai câu, đừng đợi lát nữa vừa thấy mặt liền bắt đầu sảo, khó được Tiểu Khê cùng trường học trại hè đi, buổi tối chúng ta ăn uống no đủ sau, bảo trì hảo tâm tình còn có thể đánh mấy cục trò chơi. 】

【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Được rồi, ta liền trước không nói chuyện với ngươi nữa, còn ở xử lý kia cua hoàng đế, phức tạp ta cũng làm không tốt, trực tiếp hấp được chưa? 】

【 Bạo Lực Đào: Hành nga. Kỳ thật hẳn là ngươi đi tiếp người, làm tiểu dượng nấu cơm, như vậy chúng ta đều có thể ăn càng thêm vui sướng. 】

【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Lời tuy nhiên là như vậy nói, nhưng vấn đề là ta cũng không quá xem đến quán ngươi ba như vậy, ta sợ hắn ở trên xe nói một ít kỳ quái nói, khí huyết dâng lên liền khống chế không được nhấn ga chân. 】

【 Người đi rừng đệ nhất thế giới: Không có biện pháp, ngươi thích ăn thì ăn, tới rồi chính mình mở cửa tiến vào / xem thường.jpg】



Tả Đào trả lời ' đã biết ', chút buồn ngủ thật vất cả mới ủ ra được cũng tiêu tán luôn, cậu phát ngốc nhìn chằm chằm màn hình di động, âm thanh nhắc nhở từ WeChat vang lên hai tiếng.

Tập trung nhìn vào, liền thấy hai chấm đỏ từ người liên hệ đứng đầu danh sách.

【Fire: Em quên mang theo rượu thuốc. 】

【Fire: [ hình ảnh ]】



Tả Đào nhấp vào để xem nội dung của bức ảnh..

Đập vào mắt thứ nhất là một bàn tay với các đốt ngón tay thon dài, bởi vì đang cầm thứ gì đó, trên mu bàn tay có thể lờ mờ nhìn thấy vài đường gân nổi lên, tiếp theo là bình rượu thuốc thủy tinh trong tay.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Tống Thời Hàn trực tiếp bôi thuốc cho cậu ở trên ghế sô pha phòng huấn luyện. Khác với thuốc mỡ, rượu thuốc cần phải dùng lòng bàn tay xoa đều mới có thể phát huy hiệu quả tốt nhất.

Lúc Tả Đào đưa ra yêu cầu, hoàn toàn không suy xét đến điểm này, cố tình Vương Thu trước kia còn đặt một chiếc gương to cạnh ghế sô pha, nhìn xuyên qua gương, cậu chỉ cần vừa nhấc đầu, là có thể thấy rõ hết thảy.

Bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại là có thể hồi tưởng tình hình lúc ấy.

Chịu đựng nhịp tim tăng nhanh và trả lời một tin nhắn, mới khóa màn hình, Tả Đào nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.

——

Tô Nguyệt Yểuvà Lâm Thái Sâm cư trú ở một tiểu khu có vị trí trung tâm tấc đất tấc vàng của Phong thị, nơi đây có các nhà đầu tư bao quanh một mảnh đất phồn hoa nhất này, tất cả kiến trúc bên trong đều là một biệt thự nhỏ độc lập. Mặc dù nó được bao quanh bởi các tòa nhà văn phòng và trung tâm mua sắm lớn, nhưng tiểu khu này lại vô cùng an tĩnh, hoàn cảnh xung quanh cũng tuyệt đẹp. Giao thông xung quanh thuận tiện, ngoại trừ giá nhà tương đối đắt, thì không có gì để chê cả.

Khi Tả Đào mở cửa bước vào nhà còn cố ý nhìn thoáng qua chỗ tủ giày ở huyền quan, rất tốt, Tả Trí Dũng còn chưa tới.

Nghe thấy động tĩnh, Tô Nguyệt Yểu cũng không đi ra khỏi phòng bếp, mà trực tiếp gân cổ kêu lên: "Tả Đào, tiến vào rửa tay bưng thức ăn lên bàn." Co không hề coi Tả Đào như người ngoài, mà tiếp tục phân phó: "Thuận tiện giúp dì gọt khoai tây luôn, cuối vắt thành khoai tây bào nữa là xong việc."

Sau khi thay giày xong, Tả Đào lười biếng mà tiến vào phòng bếp: "Sớm biết đến rồi còn phải làm việc, thì cháu liền tới trễ một chút."



Tô Nguyệt Yểu bình thường rất ít khi xuống bếp, nghe xong lời này, cũng phun tào một câu: "Sớm biết phiền toái như vậy, dì liền trực tiếp gọi cơm ở bên ngoài là được rồi."

Tả Đào tổng kết một câu: "Cho nên chúng ta không nên hẹn bữa cơm hôm nay."

Hai người đang nói chuyện, không bao lâu sau, từ ngoài cửa truyền đến một tiếng mở cửa. Tả Đào theo bản năng liếc nhìn lại, qua cánh cửa trượt trong suốt của nhà bếp, có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đàn ông. Lâm Thái Sâm đi ở phía trước, đang trò chuyện và cười đùa với Tả Trí Dũng đi ở phía sau.

Lại nói tiếp, cậu và Tả Trí Dũng đã gần một năm không gặp mặt.

Kỳ thật Tả Đào đối với Tả Trí Dũng không có nhiều ký ức, mà từ khi bắt đầu có ký ức, thì Tả Trí Dũng liền rất ít khi về nhà. Có đôi khi trở về, nhưng nghỉ ngơi không bao lâu, liền sẽ cãi nhau với Tô Nguyệt Đào. (Tô Nguyệt Đào là mẹ của Tả Đào đấy mọi người)

Đơn giản là do tam quan không hợp, khi đó Tô Nguyệt Đào vẫn đang chuẩn bị cho kỳ thi công chức theo yêu cầu của Tả Trí Dũng, trong thời gian rảnh rỗi, việc thư giãn duy nhất của bà là nuôi mèo và trồng hoa., nhưng Tả Trí Dũng cho rằng sở thích của Tô Nguyệt Đào là không làm việc đàng hoàng.

Mỗi khi nhắc tới vấn đề này, hai người liền chưa nói mấy câu đã cãi nhau.

Mà trong quan niệm của cậu khi còn nhỏ, cha = cãi nhau.

Thấy người đến, Tô Nguyệt Yểu đưa đĩa đựng thức ăn cho Tả Đào, nhỏ giọng nói: "Đợi lá nữa ngồi vào bàn đừng trưng cái mặt thúi này nữa, có thể nói chuyện liền nói chuyện vui vẻ, nghe thấy không?"

Nghe vậy, Tả Đào nhìn trên mặt Tô Nguyệt Yểu còn có một tia ghét bỏ chưa tan: "Có phải dì nên thu lại biểu tình trên mặt một chút rồi hãy lần nữa nói với cháu không cần làm mặt thúi hay không?"

"......" Tô Nguyệt Yểu ngây người trong chốc lát, sau đó ho nhẹ một tiếng: "Dì là người trưởng thành biết quản lý cảm xúc của mình, đợi lát nữa khẳng định có thể hành xử khéo léo, nhưng thật ra cháu ——"

Cô thở hắt ra: "Thôi, dì cũng không yêu cầu cháu phải làm dì, chỉ cần cố gắng đừng cãi nhau là được."

Tả Đào phiền não mà xoa nhẹ thái dương: "Đã biết."

Mười phút sau, Tả Đào chủ động chào Tả Trí Dũng, bốn người ngồi xuống trước bàn cơm.

Tả Đào và Tả Trí Dũng không lời gì để nói, Tô Nguyệt Yểu cũng lười phản ứng ông.

May mà còn có một người biết noi chuyện là Lâm Thái Sâm, có hắn ở đây, một bữa cơm này cũng không đến nỗi tẻ ngắt.

Cho đến khi bữa ăn gần xong ——

"Tả Đào."

Sau khi nhấp một ngụm rượu, Tả Trí Dũng bđặt ly xuống, sau đó ngước mắt nhìn Tả Đào đang ngồi đối diện: "Nghe nói lần thi đại học này con được 693 điểm?"

Nhớ tới lời dặn dò của Tô Nguyệt Yểu trước khi dùng cơm, Tả Đào buông di động, gật đầu trả lời một tiếng: "Dạ."

Có lẽ là hài lòng với kết quả này, Tả Trí Dũng thấy loại thái độ này của Tả Đào hiếm khi không nói gì, mà lại đạm thanh tiếp tục nói: "Đều đã tra được điểm sao không nói với ba một tiếng? "

Tả Đào: "Không phải ba đã biết rồi đó sao?"

Tả Trí Dũng: "Con......"

Thấy thế, Lâm Thái Sâm vội mỉm cười ở bên cạnh để xoa dịu bầu không khí: "Anh rể, đứa nhỏ Tả Đào này thật đúng là tự chính biết tranh đua cho anh. Không giống Tiểu Khê nhà em, thành tích của nó mà có thể bằng một nửa của Tả Đào thôi là em liền cám ơn trời đất rồi."

Biểu tình trên mặt Tả Trí Dũng hòa hoãn một ít, bưng chén rượu chạm ly với Lâm Thái Sâm: "Tiểu Khê tuổi còn nhỏ, bây giờ có thể hướng dẫn nó thật tốt là ổn rồi."

Dừng một chút, ông lại nhìn về phía Tả Đào: "Hơn nữa, Tả Đào điểm số cũng không tính là tốt lắm, miễn cưỡng có thể vào mấy đại học hàng đầu thôi."

Nói xong, ông lại nhìn mái tóc màu hồng nhạt của Tả Đào: "Còn có màu tóc này của con nữa, tìm thời gian nhuộm lại đi."

Tả Đào không lên tiếng mà chỉ trợn trắng mắt.

"Nếu đã tốt nghiệp cấp 3, chuyện con chơi game ba tạm thời không nhắc tới."

Tả Trí Dũng đặt đũa xuống, thấy Tả Đào không nói gì, ông hơi nhíu mày lại: "Nhưng có một chuyện con cần nhớ kỹ cho ba, hãy giữ vững lòng mình, đừng để bị bầu không khí xấu trên mạng đánh lừa."

Dừng một chút, nghĩ đến những bình luận mà ông đã xem trên Weibo trước đó, sắc mặt Tả Trí Dũng lại khó coi một chút: "Còn có, ngày thường cũng ít tiếp xúc với những người đồng đội đó thôi, con không nhìn xem trên mang đều đang nói những cái gì kia kìa, đặc biệt là cái người gọi là Fire, con......"

Nghe thấy Tả Trí Dũng nhắc tới ID của Tống Thời Hàn, đáy mắt Tả Đào hiện lên một tia bực bội, không đợi ông nói xong, đã mở miệng đáp lại: "Ba cũng biết bọn con là đồng đội, không có cách nào tránh tiếp xúc."

Giọng điệu của Tả Trí Dũng cũng trở nên lạnh lùng: "Vậy thì đừng đi nữa, mỗi ngày đều chơi game thì có tiền đồ gì?"

Ông vừa thốt ra lời này, sắc mặt của Tô Nguyệt Yểu và Lâm Thái Sâm đều hơi hơi thay đổi.

Lâm Thái Sâm ho nhẹ một tiếng, duỗi tay ấn Tô Nguyệt Yểu có dấu hiệu phát tác xuống, nói: "Anh rể, lời nói nói không đúng rồi. Hiện tại đất nước chúng ta phồn vinh hưng thịnh, tương lai bọn nhỏ cũng có thể làm được nhiều ngành nghề, hơn nữa hiện tại E-sport cũng là một hạng mục thể thao được quốc gia công nhận và được đưa vào chính thức trong các đại hội thể thao, thi đấu tốt chính là mang về vinh quang cho đất nước."

Tả Trí Dũng tuy rằng lên tiếng, nhưng thái độ vẫn rất rõ ràng: "Nó đánh không tốt, học tập mới là con đường đúng đắn nhất."

Nghe đến đó, Tả Đào lười nhác dựa vào ghế, đột nhiên nói: "Ba có biết mảnh đất mà ba đang giẫm bây giờ đáng giá bao nhiêu không?"

Tả Trí Dũng ngẩn người, hiển nhiên không phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Tả Đào.

Tả Đào cong môi, sau đó thay ông trả lời: "Một trăm tám vạn, cũng không đắt lắm đúng không?"" Cậu mỉm cười, rất có lễ phép hỏi: "Mà ngài có tiền đồ như vậy, dạy học tại một trường danh giáo nhiều năm như vậy, có thể mua được mấy mảnh đây?"

Lâm Thái Sâm: "......"

Xong rồi, hình như hắn đã sớm nhìn thấy tinh phong huyết vũ.

"Tả Đào!"

Quả nhiên, sắc mặt Tả Trí Dũng lập tức lạnh xuống.

Tả Đào không thèm chớp mắt lấy một cái, dường như đã quen với cảnh tượng này, cậu khẽ nói: "Con biết lần này ba trở về là vì cái gì. Bay giờ con có thể chắc chắn nói với ba một điều, con không đi A đại đâu, con sẽ tiếp tục chơi game."

Tả Đào: "Ba có thể tiếp thu thì tiếp thu, không thể tiếp thu vậy con cũng không có biện pháp khác."

Tả Trí Dũng nặng nề đập bàn, lồng ngực phập phồng vài cái sau đó chỉ vào Tả Đào: "Nếu không phải tại mẹ mày, mày cho rằng tao muốn quản mày sao!"

"Ba đừng nhắc tới mẹ con!"

Chỗ sâu nhất trong lòng đột nhiên bị đụng tới, Tả Đào mới vừa rồi còn có thể duy trì tươi cười liền tan đi, cậu gắt gao nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra vài phần lãnh lệ.

Đồng tử của Tả Trí Dũng hơi co lại, có lẽ là do ông bị ánh mắt của Tả Đào làm cho sợ hãi, sau một lúc sững sờ, sắc mặt ông càng khó nhìn hơn: "Tả Đào, mày đã khiến mẹ mày tức chết rồi, sao nào, bây giờ còn muốn khiến ba mày tức chết sao?!"

Bầu không khí dường như bị đóng băng hoàn toàn.

Tả Đào trong đầu 'bùm' một tiếng, theo sau đó là những ký ức từ rất lâu trước đây ùa vào tâm trí cậu. Dường như có tiếng khóc không dứt của phụ nữ và gầm thét thấu tim bên tai ——

- Tả Đào, tại sao không thể nghe lời!



- con liền giống như ba con, các ngươi đều không phải thứ tốt!

- mẹ không cần con, mẹ không cần con!

Trong đêm mưa giông, tiếng xe cứu thương càng rõ hơn.

Tả Đào hít một hơi, cậu lạnh lùng nhìn Tả Trí Dũng: "Con và ba không có gì để nói."

"Tả Trí Dũng!"

Sau khi nhận ra, Tô Nguyệt Yểu một giây trước còn muốn nói chuyện tử tế nghe đến đó, cũng đập bàn đứng dậy, cô duỗi ngón tay ra chỉ trở về: "Nếu anh không muốn ăn một bữa cơm ngon thì nhanh cút khỏi nhà tôi mau, tôi nói cho anh biết tôi chịu đựng anh lâu lắm rồi....... Này Đào con đi đâu?"

Cô chưa kịp nói xong thì đã thấy Tả Đào vừa ngồi bên cạnh cúi đầu bước ra khỏi cửa.

Ngay sau đó, cửa chống trộm bị đóng sầm lại

"A......"

Lâm Thái Sâm da đầu tê dại, ông muốn nói cái gì, nhưng hồi lâu không nói nên lời.

Không biết qua bao lâu, trong phòng khách không ai nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Tả Trí Dũng phá vỡ sự im lặng, ông tìm Lâm Thái Sâm muốn điếu thuốc: "Xin lỗi, khiến cho hai người chê cười rồi."

Rốt cuộc vẫn phải giữ chút mặt mũi của người lớn, ông xoa xoa cái trán, miễn cưỡng cười với Lâm Thái Sâm: "Thái Sâm, những gì tôi vừa nói không phải là nói các anh đâu, đừng để trong lòng."

Lâm Thái Sâm xua tay.

Nhận ra mình vừa lỡ miệng, Tả Trí Dũng thở dài: "Chỉ là Tả Đào không thích hợp với con đường này, lấy tính tình của nó, ngoại trừ đọc sách ra tôi không cách nào tưởng tượng được nó có thể làm cái gì."

Lâm Thái Sâm lại cùng ông nói vài câu, mới đưa người đi ra ngoài.

Tả Trí Dũng chân trước vừa đi, Tô Nguyệt Yểu sau lưng liền bắt đầu mắng, nàng một bên thu dọn bàn, một bên âm dương quái khí: "Cũng không biết anh ta làm bộ làm tịch vậy cho ai xem."

Lâm Thái Sâm đi lên giúp nàng: "Tính tình này của anh rể cũng thật là......" Hắn thở dài: "Dù sao cũng là người làm công tác văn hoá, hơn nữa còn là một người cha, làm sao có thể nói với đứa nhỏ như vậy."

Tô Nguyệt Yểu há mồm liền mắng: "Anh ta thì tính là người làm công tác văn hoá chó má gì, cũng không biết A đại nghĩ như thế nào, lại giám nhận một người như vậy làm giáo viên, cũng không sợ đập vỡ chiêu bài của mình."

"Cung không thể nói như vậy." Lâm Thái Sâm: "Ta thấy anh rể nói chuyện với người ngoài đều rất thân thiện, vì sao mỗi lần ta gặp Tiểu Đào đều......"

Tô Nguyệt Yểu căn bản không tiếp lời này, còn đang cúi đầu cầm di động gọi điện cho Tả Đào: "Mẹ nó, điện thoại di động của tiểu tử chết tiệt này là đồ trang trí sao? Đến bây giờ cũng không biết trả lời như thế nào."

Lâm Thái Sâm xoa xoa cái trán: "Đứa nhỏ đã lớn rồi, em để nó yên tĩnh một lát, lát nữa có lẽ sẽ ổn thôi.."

"Em không yên tâm." Tô Nguyệt Yểu: "Anh không biết, lúc Tả Đào 10 tuổi liền phát sinh quá một lần......"

Lời còn chưa dứt, trong đầu cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại đi xem qua danh sách liên lạc: "Em gọi điện thoại cho Fire hỏi một chút."

Vài chục giây sau, Câu lạc bộ thể thao điện tử Wildfire.

Tống Thời Hàn vừa mới tắm xong, nhìn thấy cuộc gọi của Tô Nguyệt Yểu, còn có chút ngoài ý muốn cầm điện thoại nhấn nghe: "Alo, Tô Bá?"

Tô Nguyệt Yểu: "Là tôi, không chậm trễ cậu nghỉ ngơi chứ?"

"Không có chậm trễ" Tống Thời Hàn: "Có chuyện gì sao?"

Tô Nguyệt Yểu lên tiếng, hỏi: "Fire, Tả Đào có trở lại chưa?"

Tống Thời Hàn sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, đã mười một giờ đêm.

"Không trở về. Không phải em ấy nói đêm nay ở nhà ngài sao?"

"Vốn là như vậy, nhưng......"

Có chút không biết mở miệng thế nào, Tô Nguyệt Yểu thở dài, mới nói: "Fire, làm phiền cậu giúp tôi một việc được không?"

——

Sau khi rời khỏi tiểu khu, Tả Đào không quay trở lại căn cứ mà bắt một chiếc taxi bên đường, cậu nhờ tài xế đưa tới một nơi nào đó rồi thả cậu xuống.

Trong đầu cậu rối bời, có chút ký ức về trận cãi vã trên bàn ăn vừa rồi, còn có chút ký ức về quá khứ.

Thời tiết ban đêm không tốt lắm, sau một cơn giông, bầu trời đã bắt đầu đổ mưa phùn.

Khó chịu quá, nắng lên chưa được bao lâu thì lại mưa.

Điện thoại còn không ngừng rung.

Cậu liếc mắt nhìn, có Tô Nguyệt Yểu gọi tới, trừ cái này ra còn có một ít là từ dãy số xa lạ, không cần nghĩ cũng biết là Tả Trí Dũng gọi tới.

Không muốn trả lời bất cứ ai, Tả Đào vừa muốn tắt điện thoại, lại có một cuộc gọi khác đến.

Tả Đào định đưa tay ra cúp máy, nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy người gọi, cậu đột ngột dừng lại.

Đó là Tống Thời Hàn gọi tới.

Sau khi phản ứng lại, ngón tay cậu theo bản năng nhấn nút trả lời.

Bên kia điện thoại rất nhanh truyền đến thanh âm Tống Thời Hàn: "Pink, em đang ở đâu?"

Thật kỳ lạ, Tống Thời Hàn rõ ràng chưa nói gì, nhưng trái tim Tả Đào mạc danh liền ' lộp bộp ' một tiếng, như thể cảm xúc của anh ấy đã tìm được một nơi để phát tiết, người cũng từ trạng thái đờ đẫn dần dần mà tỉnh táo lại.

Trầm mặc một hồi, Tả Đào ngẩng đầu nhìn ánh đèn đường lờ mờ cách đó không xa, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ con mắt của mình, khàn giọng nói: "Đội trưởng, anh có thể tới đón em không?"

Bên kia điện thoại cơ hồ không có chút tạm dừng nào: "Em đang ở đâu?"

Tả Đào theo bản năng trả lời: "Em ở cửa trường tiểu học."

Tống Thời Hàn rất có kiên nhẫn: "Là trường tiểu học nào?"

Tả Đào lúc này mới ý thức được cái gì, ngẩng đầu nhìn chung quanh, ánh mắt rơi vào phía sau cánh cửa nhỏ: "Trường tiểu học trung tâm của Phong thị."

Trong điện thoại có tiếng mở cửa, Tống Thời Hàn lấy chìa khoá xe, nói: "Vậy em ở tại chỗ chờ anh một hồi, không cần chạy loạn."



Tả Đào rầu rĩ mà trả lời một tiếng: "Dạ."

Đã hơn mười một giờ tối, trên đường không có nhiều xe cộ, thậm chí có thể nhìn thấy rất ít người đi bộ.

Thỉnh thoảng có mưa, nhưng xung quanh dường như có một làn sương mù, khi rơi xuống người như là hơi nước mờ ảo.

Lúc Tống Thời Hàn chạy tới trường tiểu học trung tâm của Phong thị, vừa định lấy di động hỏi người ở chỗ nào, vừa đẩy cửa xe ra, vừa nhấc mắt liền thấy Tả Đào ngồi ở bên đường đối diện.

Tả Đào vốn dĩ gầy hơn so với những cậu bé cùng tuổi, bây giờ cậu ấy sẽ khoanh chân ngồi trên mặt đất, trông có vẻ gầy hơn bình thường một chút.

Sau lưng cậu là một hàng bụi rậm, nếu không phải màu tóc đủ nổi bật, cả người dường như suýt chút nữa sẽ chìm trong đó.

Anh nhịn không được nhăn mày lại, Tống Thời Hàn bước nhanh đi qua.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Tống Thời Hàn khuỵu gối ngồi xổm trước mặt Tả Đào, nhìn thẳng vào ánh mắt cậu.

Nghe thấy thanh âm Tống Thời Hàn, Tả Đào mấp máy môi, nhưng cậu không biết nên nói như thế nào.

Nói thật, vào lúc này, Tả Đào đột nhiên hối hận khi để Tống Thời Hàn tới đây.

Cậu phải nói thế nào đây?

Cậu và ba cậu cãi nhau?

Ba cậu nói, là cậu khiến mẹ cậu tức chết?

Thật kỳ quái.

Thấy Tả Đào không nói chuyện, Tống Thời Hàn cũng không lập tức hỏi lại, khoác áo khoác lên lưng rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Tống Thời Hàn không có kinh nghiệm dỗ dành chăm sóc trẻ con, từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, nói thẳng vào vấn đề: "Là dì nhỏ của em gọi điện thoại cho anh."

Nói đến đây, anh lại liếc nhìn Tả Đào một cái, trầm mặc nửa giây: "Nếu như có chuyện gì không vui, em có thể nói cho anh biết."

Cậu không thể nói tại sao, nhưng vì lời nói của Tống Thời Hàn cậu đột nhiên cảm thấy mũi mình có chút chua.

Bật lửa đốt điếu thuốc trên môi, Tống Thời Hàn rít một hơi, mới thấy tóc của Tả Đào đã phủ một lớp hơi nước.

"Lạnh không?"

Sau khi nói xong, nhìn thấy ánh mắt của Tả Đào rơi vào điếu thuốc mà anh ta vừa châm, Tống Thời Hàn ơi nhướng mày, đưa điếu thuốc tới trước mặt em trai Tả Đào: "Muốn sao?"

Nhìn ánh đèn màu cam trong bóng tối, Tả Đào mấp máy môi dưới: "Em..."

"Thôi, hút thuốc cũng không phải chuyện tốt."

Không đợi Tả Đào nói hết câu, tựa hồ là nhớ tới cái gì, Tống Thời Hàn hơi hơi nhăn mày lại, anh vừa định rời tay đi, chỉ là giây tiếp theo, cổ tay đang cầm điếu thuốc đột nhiên bị Tả Đào dùng hai tay ôm lấy.

Tống Thời Hàn có chút kinh ngạc mà ngước mắt lên.

Cũng không biết ở nơi này bị gió thổi đã bao lâu, đôi tay Tả Đào lạnh lẽo, đuôi mắt cũng nổi lên vệt đỏ nhàn nhạt.

"Em muốn."

Thanh âm Tả Đào run run, sau đó hơi hơi cúi đầu ——

Một giây sau, khi khoảng cách càng gần, thuốc lá cùng với mùi cam quýt quen thuộc xông vào khoang mũi.

"Em muốn."

Vừa nói, anh vừa nhắm mắt ngậm điếu thuốc mà Tống Thời Hàn vừa châm.

Khoảnh khắc ngậm lấy,

Vẫn còn một chút ẩm ướt trên tàn thuốc.

Nó thuộc về nhiệt độ của Tống Thời Hàn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv