Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 116



Để thuận tiện, Khương Minh trực tiếp thuê tầng cao nhất của khách sạn, ngoại trừ nhân viên chịu trách nhiệm dọn dẹp trong thời gian đặc biệt, ngày thường một tầng này đều là người căn cứ bọn họ, mọi người cơ bản đang chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo, im ắng một mảnh.

Nhưng lúc Tả Đào theo Tống Thế Hàn trở lại khách sạn, đi thang máy lên tầng cao nhất, hành lang truyền ra những âm thanh ồn ào, thỉnh thoảng lại vang lên những tràng cười.

Tả Đào vừa nghe thấy tiếng cười liền biết là ai tới.

Quả nhiên, khi mở cửa nhìn vào khu vực nghỉ ngơi công cộng, liền thấy Ngô Thủy Ba nằm ở trên sô pha cười ầm lên, ngồi bên cạnh là một nam sinh mặc đồ thể thao, nhìn qua so với Ngô Thủy Ba rẻ hơn mấy tuổi, các đường nét trên khuôn mặt góc cạnh, một tay hắn đang cầm quả dừa đưa nó đến miệng Ngô Thủy Ba.

"Ha ha ha ha ha, anh cười muốn nứt ra rồi." Ngô Thủy Ba như đại gia hút một miếng nước dừa vỗ vỗ lên sô pha, nhìn gương mặt xấu xí của Vương Thu phía đối diện, nói: "Video đó của cậu thật sự là nguồn suối vui vẻ cả tuần của tôi. Nói thật Thu, cậu thật sự phải rèn luyện cho tốt, cần bạn trai tôi dạy cậu làm thế nào không?"

Vừa nói, hắn lại thuận tay vỗ lên vai nam sinh, hào phóng giới thiệu với mọi người: "Tiêu Hoành, sinh viên khoa thể dục đại học S." Lại thấy Tả Đào và Tống Thời Hàn một trước một sau tiến vào, liền huýt sáo chào đón: "Pink, học trưởng của em."

Tả Đào lễ phép chào hỏi với mọi người, còn có chút kỳ lạ, nói: "Sao anh lại tới đây?"

"Công ty chúng tôi cũng thuê khách sạn này." Ngô Thủy Ba thoáng ngồi thẳng lên: "Hẳn em còn chưa biết, nhân viên công tác của Tiểu Hùng, còn có Bear và GG trong khoảng thời gian này cũng ở đây."

Không chỉ Wildfire và GG không hợp, Ngô Thủy Ba tuy rằng ngày thường điên điên khùng khùng, nhưng cũng không quen với tác phong của GG.

Hắn thở dài, lại bổ sung một câu: "Đám người GG kia thật là phiền, lỗ mũi của họ sắp chạm tới trời. Thật xui xẻo khi ngày mai tôi phải phỏng vấn họ."

Ngô Thủy Bác ở cùng bọn họ không lâu, nhưng lại phàn nàn rất nhiều, uống một ngụm nước dừa lại phàn nàn thêm vài câu, liền dẫn bạn trai nhỏ xuống lầu.

"Hắn thật sự có chút phát rồ."

Vương Thu buồn bực, lại mở video lúc đó ra: "Thật sự là buồn cười đến vậy sao?"

"Ngươi nói đi." Tư Tranh đứng dậy duỗi người, nói: "Mau dậy thu dọn đồ đạc đi, Khương ca đã hẹn chúng ta thi đấu huấn luyện, kết thúc sớm một chút rồi đi ngâm nước nóng."

Buổi tối 8 giờ.

Ăn xong lại đấu một trận huấn luyện, đơn giản hoàn thành một vòng sau, Khương Minh mới mang mọi người đi tới khu suối nước nóng của khách sạn. Khi khách sạn này được xây dựng ban đầu, nhà phát triển đã bỏ ra rất nhiều tiền, các hồ suối nước nóng lộ thiên lớn nằm rải rác khắp nơi, ngăn cách bởi các tòa nhà cổ kính, sương mù bao phủ ở giữa, xung quanh trồng cỏ cao và cây cối. Gió đêm thổi chậm, cành lá xào xạc trông rất thư thái.

Các chàng trai cũng không chú ý nhiều như vậy, sau khi tắm xong, họ mặc một chiếc quần đùi và xuống bể bơi, Cat thì lại mặc thêm một chiếc áo thun rộng thùng thình tối màu ở bên trên.

Bên phía căn cứ đã bao hết một hồ nước nóng, lúc Ngô Thủy Ba đi dép lê tới, lúc nhìn thấy Tả Đào, như là nghĩ tới cái gì, tự dưng nhảy xuống.

"Anh Khương và Fire đâu?"

Ngô Thủy Ba nhìn xung quanh và không thấy hai người họ nên hỏi Tả Đào.

Tả Đào: "Vừa có chút việc, ra ngoài nói chuyện."

Ngô Thủy Ba đầu tiên là "Ồ" một tiếng, im lặng hai giây, vẻ mặt bát quái hỏi: "Lúc chiều còn muốn hỏi em. Nói, em với Fire tiến triển đến bước nào rồi?"

"Cái gì?" Tả Đào hoài nghi chính mình nghe nhầm.

"Tiến triển, không rõ sao?"

Ngô Thủy Ba hạ giọng một chút, nói nhanh: "Nắm tay hôn môi hẳn là đều có rồi, còn sau đó nữa thì sao?" Hắn sợ Tả Đào không rõ, ùng tay vỗ nhẹ vài cái xuống nước.

Hai tiếng bạch bạch có vẻ vô cùng rõ ràng.

Tả Đào: "......"

Ngô Thủy Ba vừa nhìn thấy vẻ mặt của cậu liền hiểu ra mọi chuyện, hận sắt không thành thép, đau lòng nói: "Không phải chứ, cái gì cũng chưa làm???"

Tả Đào bị hắn nói cho một trận tim đập mặt nóng, đã muốn duỗi tay che miệng hắn.

Ngô Thủy Ba: "Em như vậy là không được, tuổi còn nhỏ sao......"

Tả Đào cắn răng đánh gãy lời hắn: "Câm miệng."

"Vậy không được, chúng ta là chị em tốt." Ngô Thủy Ba xoay chuyển tròng mắt, cười khúc khích: "Đã như vậy, lát nữa anh sẽ gửi đồ cho em."

Tả Đào không hề nghĩ ngợi: "Em không cần."

Ngô Thủy Ba dùng giọng điệu thân mật: "Đều là chị em tốt, anh sao có thể lừa em?" Ngày thường lúc phát sóng trực tiếp lúc nói chuyện hắn cũng vô cùng lớn mật, chuyện riêng tư gì cũng dám nói ra, có lẽ là thật sự coi Tả Đào là chị em tốt, lại cười xấu xa một trận: "Sau khi trải nghiệm rồi em mới biết, cho em miễn phí luôn."

Cũng không biết là nghĩ tới cái gì, lời nói cự tuyệt ý tốt của Ngô Thủy Ba tới bên miệng rồi lại cực lực dừng lại. Tả Đào không gật đầu cũng không cự tuyệt, chỉ là ha hả một tiếng: "Vậy anh rất giỏi."

"Anh đây khẳng định giỏi hơn em." Ngô Thủy Ba duỗi eo, làn da dưới ánh sáng mờ nhạt trắng đến phát sáng, bộ dạng là người từng trải kinh nghiệm đầy đủ, nói: "Anh với bạn trai quen biết muộn hơi hai người bọn em mà hiện tại người đã bị anh ăn sạch sẽ, em phải học hỏi nhiều."

Tả Đào: "......"

May mắn là hồ nước nóng này đủ lớn, mọi người lại ở rất xa, không ai nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.

Lại cùng Tả Đào nói thầm vài câu, Ngô Thủy Ba thấy đủ rồi, liền đứng dậy rời đi.

Tả Đào lúc này mới có thể an tĩnh lại. Ngâm nhiều cũng sẽ cảm thấy có chút nóng, cho nên lên bờ tìm một cái ghế dài nằm xuống, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tống Thời Hàn.

Gió đêm từ từ thổi qua, bầu trời đầy sao sáng, các đồng đội tốt đều ở xung quanh, quả thật dễ dàng làm người thả lỏng.

Vương Thu không biết học ở đâu thủ đoạn này, ra hình ra dáng thả một cái khay nhỏ lên mặt nước, bên trên để một chén rượu vang đỏ, sau khi dùng khăn quàng cổ lau mồ hôi, bưng chén rượu uống một ngụm, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.

Vương Thu: "Chờ thi đấu kết thúc, chúng ta hãy ở lại đây thêm vài ngày nữa nhé."

Tư Tranh ang nhắn tin cho bạn gái, chỉ gật đầu có lệ.

Vương Thu "Chậc chậc" hai tiếng, ngáp một cái, đơn giản nhắm mắt dưỡng thần làm ngơ.

Mọi người tốp năm tốp ba trò chuyện, cách đó không xa bỗng truyền đến một trận xôn xao lớn.

đang trò chuyện với Cat trên ghế tựa, nghe thấy âm thanh, vô thức nhìn sang thì thấy đoàn người nhóm GG đang đi tới từ cách đó không xa, trong miệng cũng không biết đang nói cái gì, ánh mắt cố ý vô tình nhìn về phía bọn cậu.

Sau khi nhận ra điều gì đó, Tả Đào cầm lấy một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ và đưa cho Cat..

Lúc đầu Cat vô thức cầm lấy, chưa kịp hỏi có chuyện gì thì khi nhìn thấy đám Demon đến gần mặt nàng liền lạnh lùng hơn. Kỳ thật trên người nàng đã mặc rất nhiều, quần áo cũng không quá xuyên thấu, nhưng cứ việc như thế, bị Demon nhìn, vẫn là theo bản năng cảm thấy ghê tởm.

Giây tiếp theo, Tả Đào đứng dậy khỏi ghế tựa, tiến lên một bước che trước người Cat, lạnh lùng nhìn Demon: "Nhìn cái gì?"

Trình độ tiếng Trung của Demon không tốt lắm, nhưng nhìn vẻ mặt của Tả Đào cũng có thể đoán ra được không nói lời gì hay, huyên thuyên vài câu rồi nhìn về phía Tả Đào, sau đó lại cười châm chọc một tiếng.

Tả Đào vừa định nói cái gì đó. Cat ở phía sau khoác khăn tắm lên người, vỗ lên bờ vai của cậu, nói: "Không sao."

"Có chuyện gì thế?"

Ở bên kia, Vương Thu và mấy người khác nghe thấy động tĩnh vội vã đi tới. Nhóm người bọn họ ai cũng cao to, hai bên cứ giằng co như vậy, không khí trong nháy mắt liền căng chặt lên.

Tuyển thủ Trung Quốc duy nhất trong đội GG có lẽ cảm thấy xấu hổ, ho một tiếng để phá vỡ sự im lặng: "Chúng tôi chỉ đi ngang qua thôi, không có ý gì khác đâu."

Không ai lên tiếng, bầu không khí vẫn bế tắc.

Demon đã sớm khó chịu với Tả Đào, hơn nữa trong lần PK trước, có thể do chất chứa oán hận quá lâu, nhìn một cái rồi dùng tiếng Hàn nói với đội viên Trung Quốc một câu, có lẽ là muốn để hắn phiên dịch.

Nhưng rõ ràng là lời kia cũng không có gì hay ho nếu phiên dịch ra cho nên người nọ ấp úng nửa ngày, vẫn không thể nói ra.

Cuối cùng ngược lại là Cat có động tác trước tiên, nhưng nàng cũng không nói chuyện, mà lấy điện thoại của mình ra đặt ở một bên, click mở phần mềm phát nhạc, bật mồi bài hát.

Tả Đào vừa nghe khúc nhạc dạo liền hiểu——

Là bài Lông mi cong cong của Vương Tâm Lăng.

"Tôi biết bài hát này.." Vương Thu cười ha ha, đá lông nheo hai cái: "Lông mi cong cong, đôi mắt khẽ chớp chớp ~"

Hắn hát một mình còn ngại không đủ, còn muốn để Tư Tranh cùng nhau nhảy múa cùng, hai tay trái phải vô cùng sinh động mà làm động tác khổng tước xoè đuôi. Nhìn thấy sắc mặt của những người đối diện càng ngày càng khó coi, Demon đột nhiên tiến lên một bước, giơ nắm đấm lên muôn đánh Vương Thu.

"Làm gì?"

Tả Đào nhướng mày, giơ tay nắm lấy cổ tay của Demon, cậu không thu lực, Demon ăn đau đến kêu một tiếng, mấy đội viên phía sau hết đợt này đến đợt khác vừa mắng vừa muốn làm bộ tiến lên.

"Làm cái gì đấy?!"

Thanh âm Khương Minh truyền đến.

"Trước khi thi đấu đánh nhau, đều muốn bị cấm thi hết có đúng không?". Truyện Tổng Tài

Mọi người đồng thời quay đầu nhìn lại, liền thấy không chỉ Khương Minh, cùng tiến đến còn có Tống Thời Hàn và huấn luyện viên của GG.

"Sao lại thế này?"

Tống Thời Hàn cau mày, đi vài bước dừng lại bên cạnh Tả Đào, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Demon. Nhưng mà không đợi Tả Đào mở miệng, Vương Thu đã nhanh chóng kể lại chuyện đã xảy ra.

Còn Tả Đào thì nói ngắn gọn và kể toàn diện lại sự việc: "Cuối cùng là do đội bên Hàn Quốc động thủ trước."

Bên kia, huấn luyện viên của GG cũng đang dò hỏi các đội viên của mình.

Nhưng họ không thể diễn đạt ý mình nhanh như vậy bằng tiếng Hàn, huống hồ có một số từ có nghẹn nửa ngày cũng không có thể nghẹn ra.

Khương Minh ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn về phía đối diện: "Ai u đều là việc nhỏ, có lẽ là có hiểu lầm gì đó. Chúng tôi ở bên này ngâm nước nóng, cho nên liền ca hát nhảy múa, cái này cũng không có gì đúng không?"

"Muốn nói chúng tôi, thấy tâm lý của căn cứ mấy người có tới không vậy?" Khương Minh nói: "Tôi thấy tâm lý của các đội viên mấy người đều không tốt lắm, cái động tác này cũng không động chạm gì đến bọn họ mà?"

Nói xong, anh ta giả vờ không biết mình đang nói gì, cũng làm động tác con công.

Sắc mặt huấn luyện viên GG tối sầm, có lẽ là bị Khương Minh nói đến á khẩu không trả lời được. Sau một lúc lâu, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Tống Thời Hàn và Tả Đào đang đứng một bên, vẻ mặt hiện lên một tia chán ghét, nói: "Khương Minh, nhóm đội viên này của cậu cũng không dễ mang nhỉ. Ba ngày hai đầu một cái hot search, còn đều không liên quan tới thi đấu, suốt ngày yêu với đương, thật sự không ảnh hưởng tới thi đấu sao? Cũng không biết bên Liên Minh nghĩ như thế nào, hay là đã liên hệ cậu?"

"Anh quản được sao?"

Vẻ mặt Khương Minh không hề thay đổi, hắn luôn đứng trước mặt các thành viên trong đội, bộ dạng dù bận vẫn ung dung cười: "Chờ đến khi nào anh vào được tầng quản lý của liên minh, có thể sửa lại quy tắc dự thi rồi hãy chạy đến chỗ tôi giả ngầy, toàn thứ gì đâu."

"Một đám ngu ngốc."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv