Em có suy xét muốn gả cho chị hay không?
Viên Sơ Nhụy hỏi nàng như vậy.
Thình lình phát sinh cầu hôn.
Đào Hựu Tình ngơ ngác nhìn câu hỏi này trên màn hình, đôi mắt chớp nhanh vài cái, lông mi nồng đậm tựa như cánh bướm. Dâu tây trong tay liền ngừng ở bên môi nàng, lạnh lạnh băng băng vẫn còn mang theo hơi thở mùa hè.
Hơn nửa ngày cánh môi nàng mới giật mình, hàm răng nhọn nhọn chỉnh tề cắn một đầu dâu tây, tốc độ trước kia vốn dĩ không chậm như vậy một ngụm một ngụm là liền ăn xong dâu tây rồi, ánh mắt vẫn ngừng ở trên màn hình không có di chuyển.
Viên Sơ Nhụy là đang cầu hôn nàng sao?
Viên Sơ Nhụy là đang cầu hôn nàng đi?
Viên Sơ Nhụy cầu hôn......
Khóe môi nàng không tự giác câu lên, lộ ra tươi cười chính mình cũng chưa ý thức được, mặt mày tinh xảo đều bởi vì nụ cười này mà càng thêm linh động bắt mắt. Nàng thật vất vả mới ăn xong một trái dâu tây, rốt cuộc đưa hai tay ra trả lời Viên Sơ Nhụy.
[ Đào Hựu Tình ]: Xin hỏi Tiểu Viên Đổng, ngài là đang cầu hôn tôi sao?
Viên Sơ Nhụy thật nhanh đã trả lời, giống như luôn canh giữ bên điện thoại chờ nàng trả lời.
[ Nhụy muội muội ]: Đúng
[ Nhụy muội muội ]: Chị đang cầu hôn em
Trong lúc nhất thời Đào Hựu Tình càng cao hứng a, ý cười ở đáy mắt nàng lặng yên lan tràn ra. Tuy rằng cầu hôn này tới rất đột nhiên, nhưng từ trong miệng người mình yêu nói ra chính là vô cùng làm người thích.
[ Đào Hựu Tình ]: Vậy cũng quá đột nhiên nha Nhụy muội muội
[ Nhụy muội muội ]: Có chút đột nhiên, nhưng không phải không thể?
Viên Sơ Nhụy lúc nhìn đến Đào Hựu Tình cùng cô "Khiếu nại" nàng không quen rời khỏi cô, cái phản ứng đầu tiên trong đầu cô chính là kết hôn. Kết hôn có thể trở thành vợ hợp pháp của nhau, cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống độc thân một mình, vĩnh vĩnh viễn viên ở chung cùng nhau, còn có thể tuyên bố ra bên ngoài là các cô là thuộc về nhau, không cần mơ ước người nào trong hai người các cô—— nếu vợ lại bị người khác nhớ thương, Tiểu Viên Đổng sẽ rất không cao hứng.
Viên Sơ Nhụy cũng không phải nói giỡn cô cũng đã sắp 30 tuổi, chuyện đã nhìn qua, trải qua cũng đủ làm cô bỏ đi tâm tính thiếu niên lắng đọng lại xuống dưới, một khi cô muốn kết hôn, đó chính là thật sự muốn kết hôn. Hơn nữ chuyện kết hôn này, chỉ cần bên tình yêu khác là Đào Hựu Tình, vậy cô sẽ vui đến cực điểm. Tuy rằng xác thật có chút đột nhiên, nhưng bọc đầy thành ý chân thành tha thiết nhất của cô—— xác thật rất muốn kết hôn với nàng.
[ Đào Hựu Tình ]: Em chưa muốn nga
Đào Hựu Tình cự tuyệt dứt khoát lưu loát.
[ Đào Hựu Tình ]: Chúng ta ở bên nhau đã được bao lâu đâu, cũng chưa công khai, chị lại không kiên nhẫn muốn bắt em đi như vậy?
[ Đào Hựu Tình ]: Vậy mặt mũi bổn tiên nữ còn để chỗ nào? 【 hừ.jpg】
Nàng thật cao hứng khi Viên Sơ Nhụy muốn cùng nàng kết hôn bên nhau quãng đời còn lại, nhưng cũng đồng thời chỉ có thể xin lỗi với Viên Sơ Nhụy, bởi vì hiện tại nàng cũng không có ý muốn kết hôn. Hôn nhân là một chuyện yêu cầu thận trọng, nàng cũng không muốn yêu đương không có bao lâu liền bàn tới chuyện cưới hỏi.
Cho nên chờ thêm một chút, chờ đến khi nàng chuẩn bị tốt, muốn kết hôn, các cô lại trịnh trọng mà thảo luận chuyện này một chút.
Viên Sơ Nhụy trả lời năm chữ "Tốt, chị đã biết", sau đó cái gì cũng không nói.
Tuy rằng nàng có thể tưởng tượng ra ngữ khí của Viên Sơ Nhụy khi nói ra năm chữ này, nhưng ở ngay lúc này bỗng nhiên mạc danh bắt đầu lo lắng cảm xúc của cô, vô cùng sợ hãi cảm xúc của cô bị hạ xuống. Rốt cuộc đây là bị cự tuyệt cầu hôn, đối với bất kỳ người nào đều sẽ không dễ chịu.......
Cho dù nàng đã tận lực đem cự tuyệt cùng đề tài trầm trọng tách ra.
Nàng cắn cắn ngón tay, rất muốn đi qua đó giải thích cùng Viên Sơ Nhụy một phen, trấn an trấn an cô, nhưng còn có nhiều cameras ở chỗ này như vậy, nàng không có cách nàng tùy tâm sở dục như thường ngày, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục đánh chữ trên màn hình.
[ Đào Hựu Tình ]: Nhụy Nhụy, chị không soa chứ?
[ Đào Hựu Tình ]: Em không phải cự tuyệt chị, mà là em thật sự còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn này, em cảm thấy thời điểm này còn có chút sớm, em muốn yêu đương lâu một chút mới lại cùng chị bàn chuyện cưới hỏi
[ Đào Hựu Tình ]: Em rất cao hứng khi chị muốn kết hôn cùng em, thật sự
[ Đào Hựu Tình ]: 【 mèo con đáng yêu nhìn chăm chú.jpg】
Lúc này Viên Sơ Nhụy lại không có lại giống như lúc này một giây liền trả lời, như vậy làm cho tâm tình Đào Hựu Tình tức khắc càng nặng nề lên, càng thêm lo lắng tình trạng cảm xúc của cô.
Cho tới nay Viên Sơ Nhụy đều đối với nàng càng quan tâm hơn, bất luận cô làm quyết định gì đều sẽ tôn trọng nàng, nghiêm túc che chở tự do của nàng. Nhưng ở vấn đề kết hôn này, nàng không có cách nào đảm bảo Viên Sơ Nhụy có thể trước sau như một hay không, bởi vì chuyện này cùng chuyện khác là bất đồng, ý nghĩa của nó rất phi phàm, mỗi người đều đối với nó có cái nhìn của mình, chưa chắc có thể cùng một nửa kia dán sát, mà nàng cũng không hy vọng các cô trên chuyện này lại sinh ra bất đồng quan điểm.
Nàng không chờ được Viên Sơ Nhụy trả lời, nhìn khung chat im ắng lòng nóng như lửa đốt, cũng không nghĩ cứ ngồi như vậy, lại ngồi như vậy chỉ sợ bạn gái cũng không còn!
Nàng bấm đến chỗ số điện thoại người phụ trách công tác trên màn hình, áy náy nói: "Tôi hiện tại có chút việc cần đến nhà Tiểu Viên Đổng xử lý, cần phải rời đi một chút, phải phiền toái mọi người trước quay phòng trống một lát, phi thường xin lỗi."
Người phụ trách có trường hợp nào chưa thấy qua, nghệ sĩ trong quá trình quay hình đột nhiên có chuyện phải xử lý cũng đã thấy không ít, đã thấy nhiều không trách. Hơn nữa Đào Hựu Tình nguyện ý trước tiên gọi điện thoại thông báo cho họ một tiếng, nhìn chung so với nghệ sĩ không rên không nói một tiếng liền bỏ lại bọn họ, làm theo ý mình tốt hơn nhiều, hơn nữa lúc trước khi bọn họ ăn cơm Đào Hựu Tình làm, cùng nàng trò chuyện, ấn tượng đối với nàng không tệ, hoàn toàn yên tâm nàng không phải loại nghệ sĩ sẽ đem toàn bộ tổ chương trình bỏ lại không quan tâm.
Người phụ trách thân hòa nói: "Không có việc gì, chúng ta có thể hiểu, cô mau đi xử lý chuyện của mình đi."
Đào Hựu Tình cao hứng nói: "Tốt, cảm ơn."
Sau khi nói điện thoại xong, nàng còn không quên gỡ thiết bị thu âm trên người xuống, chuyện cần làm đều làm xong thì nàng mới lấy tốc độ lao tới mấy trăm mét phía nhà Viên Sơ Nhụy, lại một lần nữa mở mật mã khóa điện tử đã làm không biết bao nhiêu lần.
Trong nháy mắt cửa mở ra, ánh mắt đầu tiên nàng liền thấy Viên Sơ Nhụy mặc áo ngủ thâm sắc —— cô đang đứng ở cửa sổ sát đất nghe điện thoại, nghe được âm thanh cửa mở liền quay người quay đầu lại nhìn, sau khi phát hiện là nàng, biểu tình hiển nhiên có vài phần kinh ngạc, như là căn bản không biết vì cái gì nàng sẽ đột nhiên qua đây.
Đào Hựu Tình cũng không đoán được cô đang gọi điện thoại, đột nhiên liền không rõ cô không trả lời tin nhắn của mình đến tột cùng là bởi vì tâm tình không tốt hay là bởi vì vẫn đang gọi điện thoại nên không thấy được.
Nàng nghĩ nghĩ, quản chuyện đó làm gì, trước bán sóng đáng thương, để Viên Sơ Nhụy mềm lòng là được nhất. Hơn nữa chuyện này nàng phải nói rõ ràng cùng Viên Sơ Nhụy trước mới được, để tránh sau này xuất hiện mấy cái khác nhau ảnh hưởng để cảm tình hai cô, nàng không muốn mất đi Viên Sơ Nhụy.
Nào biết nàng chưa bắt đầu bán đáng thương, Viên Sơ Nhụy liền trước tiên nâng tay đón nàng đi qua, nàng ngoan ngoãn làm theo,
Viên Sơ Nhụy vươn tay ra ôm nàng vào lòng ngực cô, một bên ôn nhu vuốt tóc nàng một bên gọi điện thoại, thái độ trước sau thân một sủng nịch như một, không có một chút xa cách.
Thái độ Viên Sơ Nhụy không có thay đổi thành công đánh bay khẩn trương của Đào Hựu Tình, để nàng thở phào nhẹ nhõm, cùng vòng hai tay ôm eo cô, không chớp mắt nhìn cô gọi điện.
Viên Sơ Nhụy đang nói tiếng Anh, từ đơn liên tiếp, một chữ theo một chữ nhảy ra bên ngoài, phối hợp với thanh âm giàu có mị lực của cô, ngôn ngữ này đột nhiên trở nên dễ nghe hơn.
Nhưng mà Đào Hựu Tình nghe cũng thật gian nan, trên cơ bản không biết Viên Sơ Nhụy đang cùng đầu dây bên kia nói cái gì, bởi vì nàng khi viết lời bằng tiếng Anh đều phải dựa đến máy phiên dịch hình người tuyển thủ tiếng Anh Viên Sơ Nhụy.
Viên Sơ Nhụy thực mau cùng đầu dâu bên kia kết thúc nói chuyện phiếm, khóe môi gợi lên một độ cong ôn nhu, nhẹ nhàng sờ sờ sau cổ Đào Hựu Tình: "Sao em lại đến đây? Không phải đang quay chương trình sao?"
"Em đã nói cùng người phụ trách." Tròng mắt Đào Hựu Tình chuyển động tròn, tầm mắt dừng ở trên điện thoại của cô: "Chị vừa cùng ai nói điện thoại nha? Có phải không thấy tin nhắn của em hay không?"
Viên Sơ Nhụy: "Một người bạn, tùy tiện tâm sự mà thôi. Em đã gửi tin nhắn gì?" Cô nghi hoặc cầm lên điện thoại liền thấy tất cả đều là tin nhắn an ủi của Đào Hựu Tình, giữa những hàng chữ đề tràn ngập Đào Hựu Tình lo lắng cho cô, phảng phất nàng đã bắt đầu luẩn quẩn bế tắc trong lòng.
Đào Hựu Tình nhỏ giọng: "Em thấy chị không trả lời, em cho rằng tâm tình chị không tốt, liền muốn đến ăn ủi chị......"
Viên Sơ Nhụy khẽ cười nói: "Chị vì cái gì tâm tình sẽ không tốt?"
Đào Hựu Tình hổ thẹn nói: "Bởi vì em cự tuyệt lời cầu hôn của chị......"
Trong ánh mắt Viên Sơ Nhụy ảnh ngược ra khuôn mặt xinh đẹp của nàng, trên mặt thuần tịnh chói lọi viết đầy hai chữ áy náy, bộ dáng lại ngoan ngoãn làm người yêu thích, làm Viên Sơ Nhụy nhìn đến liền mềm lòng, cầm lòng không đậu mà hôn lên khóe môi đỏ bừng của nàng, đúng sự thật nói: "Là thật sự có một chút thất vọng."
Cô rốt cuộc vẫn là người bình thường có thất tình lục dục, dũng cảm cầu hôn với người mình thích, nhưng sau đó lại bị cự tuyệt, trong lòng khó tránh khỏi sẽ toát ra vài phần mất mát.
Bất quá cô nhanh điều hòa cảm xúc mình, sẽ không ở mặt cảm xúc trái chiều đắm chìm lâu, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Đào Hựu Tình, cho nên đã không bao lâu đã bình thường trở lại.
Đào Hựu Tình lập tức nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Chị nghe em nói, em không phải cự tuyệt chị, em chỉ là chưa có làm tốt chuẩn bị để kết hôn, kết hôn là một chuyện đáng phải thận trọng suy xét, em yêu chị, cho nên càng không thể qua loa đã đáp ứng chị, như vậy đối với chị thật quá không chịu trách nhiệm."
"Nhưng em rất cao hứng khi chị muốn kết hôn cùng em, đặc biệt đặc biệt cao hứng." Nàng nâng lên đôi mắt thủy lượng, chân thành tha thiết nhìn cô, "Cho nên chị sẽ nguyện ý chờ một chút không? Chờ em chuẩn bị tốt, chờ em muốn kết hôn, chúng ta lại hảo hảo mà nói chuyện này, được không?"
Nàng nói thật nghiêm túc, Viên Sơ Nhụy cũng nghe đến nghiêm túc, chờ sau khi nàng nói xong, mắt Viên Sơ Nhụy mang ý cười, nói: "Lặp lại ba chữ ở câu nói đầu tiên của em lần nữa."
Đào Hựu Tình ngẩn người, một chốc một lát không phản ứng lại là bao chữ nào mình đã nói, ba giây lúc sau mới không xác định nói: " 'Em yêu chị'?"
Viên Sơ Nhụy vừa lòng gật đầu, ôn nhu hôn trên cánh môi nàng: "Em không cần phải giải thích quá nhiều với chị, có ba chữ là đủ rồi, chị tin tưởng em khi có trách nhiệm với bản thân cho nên cũng sẽ có trách nhiệm với chị."
"Hơn nữa chị muốn cùng em kết hôn, không đại biểu chị sẽ yêu cầu em cần phải cùng chị kết hôn. Chị sẽ không cưỡng bách em làm bất kỳ chuyện gì em không muốn làm, chị vẫn như cũ hy vọng em bảo trì được tự do của mình, không cần bị bất luận chuyện gì bất cứ người nào trói buộc suy nghĩ của em. Rốt cuộc em là người đã trưởng thành, em có chủ kiến của chính mình, đúng không?"
Tuy rằng cô vẫn luôn muốn xem nàng là bạn nhỏ của mình, nhưng như vậy cũng không đại biểu cô sẽ bỏ qua tuổi thật của nàng, đem nàng trở thành một cá thể không cách nào độc lập. Bạn nhỏ của cô đã sớm trưởng thành, có thể hiểu rõ mình nghĩ mình muốn cái gì.
Cô muốn cùng Đào Hựu Tình kết hôn với chuyện Đào Hựu Tình tạm thời không nghĩ đến kết hôn cũng không xung đột, nàng không thể đè toàn bộ ý nghĩ của chính mình ở trên người Đào Hựu Tình, cưỡng bách nàng phải nhất trí với cô, như vậy chỉ làm nàng phản cảm, suy giảm sự yêu thích của nàng đối với cô, tăng thêm áp lực cho mối quan hệ của các cô.
Thích hình thức ở chung thoải mái nhất, không phải vì cái gì khác mà là tôn trọng lẫn nhau.
Hơn nữa cô cũng không phải một hai phải kết hôn, kỳ thật chỉ cần các cô vẫn luôn ở bên nhau, cho dù đời này không kết hôn cũng không sao cả.
"Đúng vậy." Đào Hựu Tình sau khi sáng tỏ ý của cô, nhẹ nhàng mà đáp, "Em đã là người trưởng thành, em có chủ kiến của mình."
"Chị yên tâm, chờ lúc em muốn kết hôn, em liền tới tìm chị nga!"
Nàng tin tưởng đối tượng mình yêu đương cùng đối tượng mình muốn kết hôn sẽ ở độ thống nhất cao, chỉ có Viên Sơ Nhụy, chỉ cần Viên Sơ Nhụy, còn lại ai cũng đều không cần.
"Bất quá chị muốn làm sáng tỏ một chuyện," Viên Sơ Nhụy nói, "Tuy rằng chị cầu hôn thật sự đột nhiên, nhưng không phải không có nhẫn."
Đào Hựu Tình ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"
Tiếp theo nàng liền thấy Viên Sơ Nhụy như là biểu diễn ảo thuật từ phòng ngủ chính lấy ra một cái hộp quà nhung nho nhỏ màu lam, trịnh trọng mà đưa tới trước mắt nàng.
Viên Sơ Nhụy chậm rãi mở hộp ra, làm trân bảo bên trong hoàn toàn hiện ra ở trước mắt nàng, thiết kế trăng bạc cong nhỏ tinh xảo, ở dưới ánh đèn ôn nhu chiếu rọi, giống như là ánh trăng khoác một tầng sáng trong—— đúng là cái các cô chọn ở lúc chọn lễ vật cho Quan Mỹ Lâm, một chiếc nhẫn trăng bạc Viên Sơ Nhụy đeo lên trên tay nàng.
Đào Hựu Tình xem đến sửng sốt, giờ này khắc này mới hiểu được lúc trước Viên Sơ Nhụy căn bản không phải quay lại lấy điện thoại, cô gạt nàng mua chiếc nhẫn này.
Viên Sơ Nhụy nói: "Nó ở trên ngón tay em rất đẹp, cho nên chị liền mua nó." Lại nói, "Nhẫn có ý nghĩa phi phàm, chị nguyên bản cũng không biết khi nào nên tặng cho em mới tốt, nhưng là sau khi trải qua chuyện này, chị nghĩ hiện tại đã rất thích hợp."
Cô không có giống như truyện cổ tích vậy vì âu yếm công chúa của mình mang lên chiếc nhẫn này, mà là đem chiếc nhẫn này bỏ vào trong lòng bàn tay của công chúa, ôn thanh nói: "Chờ khi em muốn cùng chị kết hôn thì hãy đeo nó, như vậy chị sẽ biết chính mình nên làm cái gì ngay."
Làm cho chiếc nhẫn này trở thành tín hiệu bí mật giữa các cô, tín hiệu chỉ có hai người các cô mới biết được.
Đào Hựu Tình cẩn thận mà ôm hộp nhẫn trong lòng bàn tay, trong mắt ánh mắt doanh doanh mà động mà biểu tình cũng ngơ ngác. Chiếc nhẫn này không chỉ là tín hiệu giữa các cô, mà còn là thái độ của Viên Sơ Nhụy—— cô sẽ chờ nàng, vẫn luôn chờ nàng.
Nàng hạ thấp mắt đi, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, tiếp theo cười rồi khép hộp nhẫn lại, trịnh trọng mà nắm trong lòng bàn tay, tiếp theo câu lấy ngón út cô, cùng cô ngoéo tay: "Chúng ta đây cứ vậy mà làm."
Nàng sẽ thật trân quý chiếc nhẫn này, chờ đến khi nàng muốn kết hôn liền nói cho cô.
Viên Sơ Nhụy duỗi tay nâng mặt nàng lên, đau lòng mà nhìn hốc mắt phiếm hồng của nàng, ôn nhu nói: "Khóc cái gì a đồ ngốc, chị tặng nhẫn cho em cũng không phải là vì để em rơi nước mắt."
Đào Hựu Tình hít hít cái mũi, sau khi bị cô vạch trần, nước mắt tức khắc càng lớn, ủy khuất ba ba nói: "Người ta cảm động mà, cảm động còn không cho người ta khóc, nữ nhân hư......"
Viên Sơ Nhụy vì nàng lau đi nước mắt, hống nói: "Được được được, chị là nữ nhân hư. Ngoan, nghe lời không khóc, một hồi em còn phải đi về quay chương trình, hốc mắt đều đỏ sẽ không được, ha?"
Đào Hựu Tình như ở trong mộng mới tỉnh: "Úc, đúng ha!"
Nàng vội vàng ngừng nước mắt, thiếu chút nữa quên trong nhà nàng còn có nhiều cameras như vậy, đều do Viên Sơ Nhụy quá tốt!
Nàng chỉnh cảm xúc lại một chút, nghĩ đến mình cầm một hộp nhẫn trở về quá mức dễ thấy, vì thế đi vào trong thư phòng Viên Sơ Nhụy tùy tiện lấy hai quyển sách, đem nhẫn đặt ở thư phía dưới che đậy mang về. Nàng đứng ở cửa chính nhìn về phía Viên Sơ Nhụy, nhẹ giọng nói: "Em về nga......"
Viên Sơ Nhụy mở miệng gọi nàng lại, sau đó đi đến bên người nàng, vuốt ve khuôn mặt nàng, cuối cùng hôn nàng một chút, nói: "Còn có một việc."
"Chị cũng yêu em."
Đào Hựu Tình: "......"
Đào Hựu Tình đột nhiên thẹn thùng mà lên án lên: "Nữ nhân hư chị có nghĩ cho em đi không!"
Cô lại câu dẫn nàng như vậy, nàng sợ là không về được! . Chuyên trang đọc truyện # t rùmtruуện.мe #
......
Đào Hựu Tình nhờ sách hoàn mỹ che giấu mà tránh thoát cameras, để hộp nhẫn cho tốt, nhưng hốc mắt nàng đỏ lên vẫn là bị tổ sản xuất sau cameras phát hiện, tất cả mọi người không hiểu ra sao, một người đang tốt vậy, làm sao đi ra ngoài một chuyến trở về liền đỏ mắt đây?
Người phụ trách nhớ nàng là đi nhà Viên Sơ Nhụy làm việc, đột nhiên im miệng không nói không nói.
Khẳng định là Tiểu Viên Đổng mắng chửi người ta đi? Tiểu Viên Đổng thật đáng sợ a, liền Giang đại tiểu thư cũng dám mắng......
Tiếp theo điện thoại của người phụ trách liền vang lên, là Đào Hựu Tình gọi điện lại đây: "Ngượng ngùng a, tôi về, không quấy rầy đến công tác của mọi người chứ?"
Nghe ngữ khí của nàng ra vẻ bình thường, nhìn nhìn lại khóe mắt ửng đỏ ướt át khiến tâm người đau của nàng trên màn hình, trong lòng người phụ trách dâng lên một cổ đồng tình, an ủi nói: "Không có việc gì, không tốn bao nhiêu thời gian, khi chiếu ra cũng có thể bỏ đoạn này."
Đào Hựu Tình nghe vậy, lộ ra một cái cười ôn hòa: "Vậy vất vả mọi người."
Nàng là mỹ nhân, mỹ nhân hồng khóe mắt, bộ dáng quật cường cười rộ lên thật khiến tâm người đau, tổ sản xuất không chút nào ngoài ý muốn bị mặt này của nàng công hãm xuống dưới, đồng loạt ở trong lòng oán giận: Trời a, người xinh đẹp như vậy, Tiểu Viên Đổng vì cái gì sẽ mắng nàng được! Chủ nghĩa tư bản vạn ác Viên Sơ Nhụy không có tâm!!!
Người phụ trách cũng nhịn không được nói: "Cô không sao chứ?"
Đào Hựu Tình mặt không biểu tình: "Tôi không có việc gì a."
Người phụ trách lấy thân phận người từng trải an ủi thêm vài câu: "Không có việc gì, aizz chuyện lão bản mắng người này, mọi người đều bị, cô không cần để trong lòng nha. Tôi tin tưởng Tiểu Viên Đổng cũng là vì,muốn tốt cho cô......"
Đào Hựu Tình: "?"
Đào Hựu Tình mộng bức: "Cô ấy mắng tôi khi nào???"
Viên Sơ Nhụy rõ ràng vừa hôn vừa ôm nàng, còn tặng nhẫn trân quý, mắng nàng khi nào?!
Chẳng lẽ là ——
Đào Hựu Tình cảnh giác nói: "Chẳng lẽ cô ấy mắng tôi ở sau lưng?!"
Đào Tiên Nữ: Nếu thật là như vậy, vậy Viên Sơ Nhụy chết chắc rồi!
Người phụ trách: "...... Tiểu Viên Đổng không mắng cô, vậy đôi mắt cô làm sao hồng như vậy?"
Đương nhiên là bởi vì tình yêu quá tốt đẹp. Đào Hựu Tình ở trong lòng trả lời.
Nàng bình tĩnh "Nga" một tiếng, kiêu ngạo xoăn tóc dài một chút: "Tôi bị sắc đẹp của mình làm khóc."
Nhóm nhân viên công tác: "......"
Đây là cái lý do lừa mấy đứa nhỏ gì đây!
Đào Hựu Tình để sát vào cameras trái phải chiếu chiếu, tự luyến nói: "Theo tôi khuôn mặt tác phẩm nghệ thuật cao cấp này, đáng giá để tôi rơi nước mắt!"
Người phụ trách yên lặng mà cúp điện thoại.
Tổ sản xuất vốn là không tin chuyện ma quỷ của nàng, nhưng là ngày kế tiếp bọn họ tin, bởi vì bọn họ rốt cuộc ý thức được ở trước mặt bọn họ không phải một người bình thường mà là một vị Vua tự luyến nhìn gương liền phải khoe khoang vẻ đẹp của mình, rớt một cọng tóc đều phải bắt đầu tìm tòi nơi cấy tóc.
Công lực tự luyến nhan sắc bản thân như vậy, có thể bị vẻ đẹp của mình làm khóc thì có là cái gì đâu?
Tổ sản xuất: Thất kính, chúng tôi tin!
Mà cái này sau khi phát ra, Đào Hựu Tình tâm hồn thú vị ngược lại đã hấp dẫn càng nhiều fans, trợ lực cho nhân khí nàng chỉ tăng không giảm, vững vàng sừng sững đứng trong năm idol lớn hiện tại.
—— Đào Đào đẹp như vậy, tự luyến cũng là có thể [ đầu chó ] được lắm, tôi tiệt hết mấy biểu tình tiêu chọc
—— Sau khi chương trình này phát ra, tất cả mọi người biết tóc là mạng sống của vợ [ đầu chó ] nhưng là không có quan hệ với vợ, thời lượng rất nhiều, còn có thể sung sướng tạo tác
—— là vợ của tôi, phiền toái lầu trên không cần châm ngòi quan hệ gia đình của người khác, người có biết bởi vì những lời này của người, Tình Tình ở trên giường hống tôi đã lâu hay không [ đầu chó ]
—— tóc đương nhiên trân quý a!!! Chị gái có nơi cấy tóc đáng tin cậy mời nói địa chỉ ra, cảm ơn, tạo phúc nhân dân quần chúng, mỗi người sẽ [yêu chị gái nha ]
—— ha ha ha ha ha ha cô ấy không khỏi cũng quá buồn cười đi! Ở bên cô ấy nhất định đặc biệt thú vị, tôi phải nghĩ cách gả cho cô í!
—— cô ấy cùng Tiểu Viên Đổng ở đối diện, tôi đã hiểu, Sơ Tình cp là thật! là thật!!!!
......
Bốn ngày quay《 Sinh hoạt của tôi 》 đúng kế hoạch hoàn thành vào ngày 5 tháng 6. Đào Hựu Tình như ngày đầu tiên, trong lúc nhân viên công tác đang gỡ hết máy ảnh xuống sẽ tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn nóng hầm hập cho họ, tổ sản xuất vui sướng mà dùng xong bữa tối sau đó mới về, mà tổ sản xuất cũng dứt khoát quay một đoạn này lại làm tư liệu sống dự phòng.
Cùng người thân hòa, bất luận là làm cái gì cũng sẽ được hoan nghênh lại.
Sau khi tiễn tổ sản xuất đi, nhà ở to như vậy trong nháy mắt lại trống không, Đào Hựu Tình gọi điện thoại cho người trước khi thi đại học Giang Thu Dương, hằng ngày sẽ hàn huyên một chút, giúp hắn thư hoãn tâm tình, tuy rằng tâm tình Giang Thu Dương vẫn luôn rất bình thản.
Giang Thu Dương đối với các loại bài thi, bất luận thì thi lớn hay nhỏ điều sẽ có phương thức điều hòa bản thân, vĩnh viễn đều có thể lấy tâm thái cũng đủ bình tĩnh đi ứng đối, sẽ không để cảm xúc mình luôn căng chặt, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến hắn phát huy.
Giang Thu Dương nói: "Đừng lo lắng chị ơi, em thật sự một chút cũng không hoảng hốt. Chị yên tâm, em sẽ thi thật tốt, chị cũng phải chuẩn bị tốt cho lần quảng bá, lúc tập nhảy không nên để bị thương."
Đào Hựu Tình vui mừng đáp lời: "Được, ngoan lắm, vậy em sớm nghỉ ngơi một chút nha, không cần thức đêm, sẽ có quầng thâm mắt mà làn da cũng sẽ kém đi."
Giang Thu Dương: "Dạ dạ, em đây đi ngủ, chị cũng đi ngủ sớm một chút."
Sau khi tắt điện thoại, Đào Hựu Tình cầm điện thoại, giảo hoạt nghĩ: Ngủ sớm là không có khả năng, người có bạn gái làm sao sẽ ngủ sớm? Thế giới người trưởng thành có thể ngẫu nhiên thức vài đêm cũng không có sao.
Lúc này là thời gian của Viên Sơ Nhụy, Đào Hựu Tình chủ động qua đi tìm cô, quả nhiên ở trong thư phòng thấy vị đeo kính viền vàng đọc sách Tiểu Viên Đổng.
Dưới ngọn đèn sáng ngời, hình dáng nghiêng mặt của Viên Sơ Nhụy hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, viền mắt kính vàng trên mũi cô lặng yên nổi lên linh tinh ánh sáng kim loại, ưu nhã lại văn nhã.
"Tới." Viên Sơ Nhụy ngước mắt nhìn về phía nàng, vô cùng tự nhiên mà thu hồi sách trong tay.
"Ừm, đã đến." Đào Hựu Tình càng thêm tự nhiên mà ngồi khóa ở trên đùi cô, ôm cổ cô, "Tổ sản xuất đã về."
Viên Sơ Nhụy ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, nhẹ nhàng gật đầu: "Mấy ngày nay em thật vất vả." Lại nói, "Trong lúc tuyên truyền comeback, chị sẽ tận lực giúp em chọn chương trình nhẹ nhàng."
Đào Hựu Tình chơi tóc cô, càng để ý một chuyện khác: "Chị cũng không bồi em lên chương trình, là vì còn chưa có chương trình thích hợp sao?"
Viên Sơ Nhụy nói: "Bên Vương Húc Vĩ chính xác là có một chương trình hy vọng chúng ta đi, cũng chương trình ngoại cảnh."
Đào Hựu Tình nhuyễn thanh nhuyễn khí mà nói: "Vậy đi không, em đã lâu không cùng chị tham gia chương trình......"
Viên Sơ Nhụy thấy nàng lại làm nũng, ánh mắt mềm nhũn thỏa hiệp nói: "Được, đi, chị sẽ đáp ứng cậu ấy nhận nó, được không?"
"Được!" Đào Hựu Tình tươi cười rạng rỡ, chỉ cần Viên Sơ Nhụy chịu bồi nàng cùng nhau tham gia chương trình nàng liền cao hứng.
Viên Sơ Nhụy bất đắc dĩ cười vỗ vỗ eo nàng: "Em thật mau liền phải quảng bá comeback, gần đây phải nghỉ ngơi thật tốt các phương diện cũng phải chú ý nhiều hơn, không cần để hư thân thể, hiểu chưa?"
Đào Hựu Tình điểm đầu: "Đã rõ, đã rõ."
Đào Hựu Tình trả lời xong, không chơi tóc cô nữa, đổi qua đi sờ mắt kính cô, đầu ngón tay ở trên gọng kính hơi lạnh xẹt qua, thanh âm không tự giác phóng nhu: "Em đã nói qua với chị chưa, lúc chị mang mắt kính này nhìn đặc biệt đẹp?"
"Có bao nhiêu đẹp?" Viên Sơ Nhụy để nàng vuốt.
Đào Hựu Tình nghĩ nghĩ, nói: "Đẹp làm tin người đập thình thịch."
Viên Sơ Nhụy đỡ sau eo nàng: "Vậy phiền toái em vì chị bày ra một chút bộ dáng em động tâm."
Đào Hựu Tình loan hạ lưng đến, dựa vào bên tai cô, hơi thở giữa môi nhẹ nhàng nói ra, làn điệu ôn nhu kêu cô: "Tỷ tỷ, bồi em tắm rửa được không?"
Viên Sơ Nhụy ngẩng mặt, nhìn bộ dáng nàng mị nhãn như tơ ——
"Tốt lắm."