Đào Hựu Tình không nghĩ ra, nàng thật sự không nghĩ ra vì cái gì Viên Sơ Nhụy sẽ như vậy!
Nàng câu dẫn ai còn phải trầm tư suy nghĩ, vắt hết óc. Viên Sơ Nhụy thì ngược lại, hạ bút thành văn*, một lần đã câu chuẩn!
(*Hạ bút thành văn — "下笔成章": Ý nghĩa là hễ cầm đến bút thì viết thành văn. Ý nói mạch suy nghĩ nhanh lẹ nghĩ tới là làm được luôn)
Giữa người với người sao lại chênh lệch lớn như vậy?!
Viên Sơ Nhụy bình tĩnh ngồi ở phía sau nàng, mặt mày ý cười mãn doanh nhìn nàng hoài nghi nhân sinh nhìn chằm chằm dâu tây trên bàn.
Tâm tình Viên Sơ Nhụy không tồi, bởi vì hôm nay cô cũng hôn bạn nhỏ rồi, hơn nữa bạn nhỏ này không có cự tuyệt cô, đây là tín hiệu tốt đẹp, thuyết minh họ có rất nhiều khả năng phát triển, cũng không biết bạn nhỏ có tự mình phát giác ra chuyện gì không.
Ở xu hướng giới tính cũng sáng tỏ, vậy trong quan hệ bạn bè làm sao lại hôn hôn như vậy? Quan hệ bạn bè đã sớm biến chất đến không ra bộ dáng, được chưa?
Đúng là bạn nhỏ, thích hống lại dễ lừa —— nàng lại làm cô khẩn trương rồi, không thể để nàng bị người khác hống đi lừa đi mất.
Thân mình Đào Hựu Tình bỗng nhiên giật giật, rốt cuộc nàng đã từ chuyện này giác ra một chuyện! Nàng bỗng nhiên hoàn hồn nhìn về phía Viên Sơ Nhụy: "Vừa rồi có phải cô để tôi hôn cô hay không?"
"Có phải cô tiếp thu tôi tùy tiện hôn cô hay không?!"
"Vậy có phải ý nghĩa là cô thích tôi hay không, cho nên để tôi muốn làm gì thì làm với cô!"
Mấy câu hỏi này đối với Viên Sơ Nhụy mà nói, đáp án rõ ràng, nhưng trước khi cô thẳng thắn nói ra đáp án của mình, trước tiên cô hy vọng có thể nghe đến câu trả lời của Đào Hựu Tình đối cô động tâm. Cô hỏi lại: "Cô cũng không cự tuyệt hôn môi với tôi, này có phải cũng thuyết minh cô thích tôi hay không?"
Đào Hựu Tình bị cô dùng logic rõ ràng đánh phản một cái, đầu óc ngắn ngủi mà bị đánh mông —— trời ạ, cô nói có đạo lý a! Theo cách này mà nói, vậy chẳng phải là nàng cũng thua, vác đá nện vào chân mình?
Đào Hựu Tình lập tức vì chính mình vãn tôn: "Tôi không có, tôi chỉ là đang thực hành một đạo lý."
Viên Sơ Nhụy tính tình hảo kiên nhẫn hỏi: "Đạo lý gì?"
Đào Hựu Tình đúng lý hợp tình: "Không vào hang sẽ không bắt được sói. Tôi không hy sinh gì, thì như thế nào bắt được cô!"
"A...... Nguyên lai là như thế này à." Viên Sơ Nhụy hiểu rõ lại ý vị thâm trường cảm khái một tiếng, tiện đà hơi hơi mỉm cười, "Tôi cũng chỉ là ở thực hành đạo lý của tôi, làm cô biết câu dẫn tôi thì không cần gò bó. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, phát sinh một ít tiếp xúc thân thể cũng không có sao."
Cô nghĩ nghĩ, nương Đào Hựu Tình nói nói: "Nếu tôi cô tiếp thu cô ở trình độ mức độ lớn nhất vừa không tiêu giảm, để xem cô còn làm sao sẽ không cố kỵ tới câu dẫn tôi, làm tôi động tâm? Cho nên tôi như vậy cũng coi như là phối hợp với cô thực hành đạo lý, không phải sao?"
Đào Hựu Tình nhẹ nhàng "Ngô" một tiếng, cư nhiên cảm thấy còn có đạo lý kỳ quái.
Viên Sơ Nhụy từ biểu tình kia của nàng liền biết nàng đã bị lừa, trong lòng càng thêm cảm thấy nàng đáng yêu, bạn nhỏ đáng yêu thật là thực hảo hống thực dễ lừa a...... Làm cô đều có chút không đành lòng.
Cô còn nhớ rõ Đào Hựu Tình lúc cùng cô mới vừa nhận thức, còn buồn bực hỏi qua cô: "Đáng chết, bổn tiên nữ thoạt nhìn có vẻ ngốc vậy sao?"
Lúc này cô còn chưa hiểu rõ nàng, nghĩ không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nói không chừng nàng thật sự thực ngốc? Cho nên đáp một câu: "Vạn sự đều có khả năng."
Hiện tại xem ra, vậy không phải khả năng, đó là nhất định!
Có người thoạt nhìn xinh xinh đẹp đẹp, trên thực tế ngầm là ngốc ngốc, lại dễ hống dễ lừa —— phá lệ làm người ta thích.
Viên Sơ Nhụy mỉm cười ghé vào bên tai nàng, nhẹ nhàng mà nói: "Thế nào, có phải tôi còn rất quan tâm hay không?"
Đào Hựu Tình chôn mặt ở trong lòng bàn tay chà xát, ý muốn đem chính mình xoa đến thanh tỉnh lại tiếp tục cùng Viên Sơ Nhụy "Chiến đấu", nàng hoài nghi chính mình cứ cùng Viên Sơ Nhụy nói sâu hơn, nói không chừng có thể bị Viên Sơ Nhụy đào một ngàn hai trăm vạn chỗ mình ra.
Đào Tiên Nữ: Viên Sơ Nhụy cái nữ nhân hư này! 【 phi thường khủng bố, huynh đài!!!.JPG】
Đào Hựu Tình thanh tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía cô, nói: "Nhưng cô quan tâm như vậy, cũng rất có hại cũng dễ dàng bị lừa."
Viên Sơ Nhụy tò mò mà nhìn nàng: "Nói như thế nào?"
Đào Hựu Tình nói có sách mách có chứng nói: "Tôi diễn vào hang bắt sói, cô phối hợp với tôi. Tôi làm mai cô, cô liền cho hôn. Nếu tôi đây lừa cô lên giường, vậy không phải, không phải không xong sao......" Khi Viên Sơ Nhụy nhìn chăm chú hơn, thanh âm nàng càng nói càng nhỏ.
"Làm sao vậy, cô muốn gạt tôi lên giường?" Viên Sơ Nhụy cười như không cười nhìn nàng, hơi thở như có như không mà xẹt qua lỗ tai oánh bạch như ngọc của nàng, thanh âm giàu mị lực tựa như ác ma không có hảo ý dụ hoặc, "Vậy cô lừa một lần thử xem?"
Bạn nhỏ chủ động như vậy, cô có cái gì phải để ý? Mọi người đều là người trưởng thành rồi, ngẫu nhiên ở trên giường phát sinh chút chuyện kịch liệt tứ chi tiếp xúc lại có sao?
Cô còn có hứng thú xem bạn nhỏ sẽ cô lừa lên giường như thế nào đây, hơn nữa ai ăn ai còn chưa biết.
Đào Hựu Tình miệng không cẩn thận chơi một phen lưu manh, trăm triệu không nghĩ tới cư nhiên sẽ bị phản kích bị Viên Sơ Nhụy đùa giỡn lại, đối mặt với Viên Sơ Nhụy "Khoan dung" lời nói lại chờ mong như vậy, cả người đều nàng choáng váng.
Này chẳng lẽ chính là kỹ thuật cao một bậc sao!
Đào Hựu Tình hơn nửa ngày mới tìm về đầu lưỡi của mình, hướng vị trí bên cạnh lặng lẽ dịch: "Vừa rồi chính là nói cách khác mà thôi, chỉ là vì để cho cô biết tính nghiêm trọng của sự thật. Hơn nữa thật không dám giấu giếm, tôi là thiếu nữ hoa quý bảo thủ."
Nàng không nghĩ tới cùng Viên Sơ Nhụy lên giường, phạm vi đó nghiêm trọng vượt qua tưởng tượng của nàng, đã tới rồi da mặt nàng không thể nông nỗi thừa nhận, chỉ cần hơi chút ngẫm lại, trên mặt liền sẽ không tự chủ được nóng lên.
Hơn nữa nàng còn chưa có hoàn hoàn toàn toàn câu Viên Sơ Nhụy tới tay, sao có thể trước đem chính mình đưa ra —— con cũng chưa có, còn bắt sói cái gì a!
Viên Sơ Nhụy: "......"
Cô giơ giơ lên mi: "Cô sao?"
Nội tâm Đào Hựu Tình tuy rằng còn thẹn thùng, nhưng ngoài mặt vẫn là có thể tiếp tục làm mặt dày vô sỉ: "Hiện tại vẫn là tháng chín, bản nhân cũng vẫn là 18 tuổi."
Viên Sơ Nhụy nhất châm kiến huyết: "...... 18 tuổi đã thành niên, nên hiểu cũng đã hiểu."
Đào Hựu Tình nghiêm trang: "Hiểu thì hiểu, cũng không ảnh hưởng tôi bảo thủ."
Viên Sơ Nhụy nhớ về một chút chuyện người nào đó mặc áo ngủ có đai đeo chủ động tiến lên câu dẫn chính mình, phối hợp nói: "Tôi sẽ nỗ lực thuyết phục chính mình tin tưởng chuyện này."
Đào Hựu Tình làm ra bộ dáng cảm kích: "Vậy thật cám ơn."
Viên Sơ Nhụy buồn cười ngồi trở về: "Không cần khách khí."
Đào Hựu Tình ôm chén dâu tây chính tề ngồi ở một góc khác của sô pha, một hồi nhìn xem TV một bên nhìn xem Viên Sơ Nhụy, như suy tư gì đó.
Một lát sau, Viên Sơ Nhụy thấy từ bên cạnh duỗi lại đây một cái chân tinh tế trắng nõn, đầu ngón chân nhẹ nhàng mà, lén lút chấm chấm chân cô.
"Nhuỵ muội muội." Đào Hựu Tình như vậy kêu nàng, sau đó hỏi, "Em sẽ làm vậy với người khác sao?"
"Loại nào?" Viên Sơ Nhụy hỏi lại.
Đào Hựu Tình: "...... Tỷ như câu dẫn người ta, hôn người ta?"
Viên Sơ Nhụy đem tóc dài hất đến sau đầu: "Cô cảm thấy cô giống người khác sao?"
Vì sao cô sẽ hào phóng mà mời nàng tới công lược chính mình như vậy?
Chẳng lẽ cô đối mỗi người đều như vậy sao?
Còn không phải bởi vì người cô thích chỉ có nàng, hiện tại còn muốn lao lực tâm tư để nàng cũng thích mình. Cô đã thông suốt, bạn nhỏ khi nào mới có thể thông suốt?
Đào Hựu Tình nhướng mày, cao thâm khó đoán nhìn cô: "Nhuỵ muội muội a, cô đối với tôi sợ là...... Yêu mà không nhận ra!" Biểu tình lại lộ ra vài phần kiêu ngạo, "Quả nhiên, sắc đẹp của tôi đối với mọi người mà tới nói chính là vũ khí trí mạng nhất. Úc, đáng chết hôm nay tôi cũng xinh đẹp!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Cư nhiên lại khoe khoang?
Viên Sơ Nhụy cho rằng chính mình thích nàng là một cách vô tri vô giác tăng lên, lặng yên ở giữa mỗi một chi tiết hằng ngày cùng nàng, tỷ như đối với nàng càng chịu đựng, không bài xích nàng hôn môi lên gương mặt mình...... Tâm cô sớm mà liền lựa chọn bạn nhỏ này.
Mà cô không cách nào phủ nhận chính là, dung mạo Đào Hựu Tình làm phần tâm tư này của cô trồi lên mặt nước, hoàn toàn bùng nổ. Buổi tối ngày đó Đào Hựu Tình mặc lễ phục màu đỏ, mang vương miện kim cương, đã vĩnh hằng lưu lại trong đầu cô, không vứt đi được.
Bất quá giữa họ, đến tột cùng là ai yêu ai mà không tự biết đã có thể nói không rõ, dù sao không phải cô.
Viên Sơ Nhụy trầm ngâm, bỗng nhiên vươn tay bắt được cổ chân đang ý đồ thu đi, nắm một đoạn tinh tế gầy gầy ở trong tay, ánh mắt theo chân thon dài hướng lên trên, giống như nhìn vào đông tuyết trắng xóa, chẳng qua nó so với tuyết trắng bóng loáng hơn, cũng càng thêm lạnh băng.
Đào Hựu Tình dừng lại, hoàn toàn không phản ứng lại Viên Sơ Nhụy vì sao bắt chân nàng.
Ánh mắt Viên Sơ Nhuỵ dừng ở trên đùi nàng, tiện đà dừng ở trên váy ngủ màu đen, cuối cùng rốt cuộc ngừng ở trên mặt nàng mơ hồ lộ ra vài phần khó hiểu.
Đào Hựu Tình nhíu mày: "Nhuỵ muội muội, chúng ta có nói cái phải nói lại bắt chân tôi, buông ra rồi nói được không?"
"Không có," Viên Sơ Nhụy nói, "Tùy tay bắt lấy mà thôi."
Đào Hựu Tình cau mày, ôm chén rụt rụt chân trở về. Nàng có một loại cảm giác thập phần quái dị, tổng cảm thấy giây tiếp theo Viên Sơ Nhụy liền sẽ bắt lấy cổ chân nàng dựa lại đây, tách hai chân nàng ra, quấn lên hô hấp của nàng......
—— dơ bẩn! Này quá dơ bẩn!
Đào thiếu nữ: Tôi còn là một hoa quý thiếu nữ a!
Viên Sơ Nhụy thật ra lại muốn làm như vậy, nhưng thời cơ còn chưa thành thục, nàng cùng Đào Hựu Tình còn chưa có đi đến một bước thân mật nhất kia, cho nên cô chỉ có thể nhẫn nại, nhẹ nhàng mà buông tha cổ chân nàng, nói: "Cô có nghĩ tới, đem tôi câu tới tay, về sau cô phải làm sao bây giờ hay không?"
Đào Hựu Tình ngồi nghiêm chỉnh, thành thật mà nói: "Lấy một ngàn hai trăm vạn của cô."
"Cũng không có sau đó?" Viên Sơ Nhụy hỏi.
"Không có." Đào Hựu Tình nói, nghĩ nghĩ, bổ sung nói, "Tạm thời không có."
Viên Sơ Nhụy: "......"
Rất tốt, cư nhiên cũng chưa nghĩ tới muốn cùng cô ở bên nhau.
Viên Sơ Nhụy quay đầu nhìn về phía TV: "Vậy chờ cô nghĩ tới rồi lại nói cho tôi."
Đào Hựu Tình không biết có phải bản thân ảo giác hay không, như thế nào nàng cảm thấy Viên Sơ Nhụy giống như...... Có chút không cao hứng?
"Cô không cao hứng sao?" Đào Hựu Tình hỏi.
Viên Sơ Nhụy thuận miệng đáp một câu: "Không có."
Đào Hựu Tình càng thêm khẳng định cô không cao hứng, vì thế thử thăm dò hống nói: "Vậy một ngàn hai trăm vạn chúng ta chia 2:8? 3:7? 4:6?" Nàng trầm mặc một lát, đau kịch liệt mà nói, "Chia đôi, Nhuỵ muội muội, đây là nhượng bộ cuối cùng của chị, nhiều hơn chị liền mệt!"
Nàng tự lực cánh sinh kiếm một ngàn hai trăm vạn cũng rất không dễ dàng a!
Viên Sơ Nhụy: "......"
Cô thiếu tiền sao???
Cô thiếu chỉ thiếu người không có tâm nhãn này!
......
Giang Nhã Lăng đứng ở gió đêm phơ phất trên ban công, đêm nay không có ánh trăng, đầy sao tán đầy trời, giống từng viên kim cương mang ánh sáng lộng lẫy.
"Bên ngoài lạnh lẽo," Chu Dĩ Nhu thanh âm ở sau lưng nàng vang lên, "Vào nhà đi, đến đây."
Giang Nhã Lăng quay đầu lại nhìn về phía cô, cô đứng ở trong phòng lẳng lặng mà nhìn nàng, không có lại giống như lúc trước thân thiết quan tâm mà đi lên phía trước như vậy, ôm lấy bả vai nàng.
Trong lòng nàng bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng rồi, rất nhiều thứ nàng đã từng có được, lấy làm tự hào đang chậm rãi xói mòn. Nhưng nàng có thể bắt lấy, nàng nhất định có thể bắt lấy, nàng còn chưa hoàn toàn bại bởi Đào Hựu Tình, nàng không có!
Nàng đứng ở trong gió đêm, ngóng nhìn Chu Dĩ Nhu, Chu Dĩ Nhu trong lòng than nhỏ, đột nhiên vươn tay về phía namgf: "Vào đi, nghe lời."
Đây là một tín hiệu đủ để cho nàng thở nhẹ một hơi —— Chu Dĩ Nhu có lẽ căn bản là không thích Đào Hựu Tình, cô còn chưa có từ bỏ nàng!
Nàng nắm lấy tay Chu Dĩ Nhu, thuận theo mà trở lại trong phòng, đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Chị Dĩ Nhu, chị muốn làm người đại diện của em hay không?"
Đây là mục đích hôm nay nàng qua tới tìm Chu Dĩ Nhu, nàng ghen ghét bên cạnh Đào Hựu Tình có Viên Sơ Nhụy làm người đại diện cho nàng ta chống lưng, cũng không tự chủ được mà cảm thấy hâm mộ.
Nàng bại bởi Đào Hựu Tình đã đủ nhiều, nàng không nghĩ cả chuyện này cũng sẽ bại bởi nàng —— Đào Hựu Tình có Viên Sơ Nhụy, nàng còn có Chu Dĩ Nhu đây! Chu Dĩ Nhu thích nàng như vậy, như vậy nghe nàng lời nói, không có khả năng sẽ cự tuyệt nàng.
Chu Dĩ Nhu nghe vậy, nhẹ nhàng nhíu mày: "Nhã Lăng em đang nói mê sảng cái gì? Chị Dĩ Nhu sao lại có thời gian làm người đại diện cho em?"
Giang Nhã Lăng: "......?"
Từ từ, này cùng kịch bản nàng tưởng tượng dường như không giống nhau a???
Giang Nhã Lăng nhất thời lộ ra biểu tình đáng thương hề hề tới: "Nhưng...... Nhưng chị Sơ Nhụy cũng làm người đại diện cho Hựu Tình."
Chu Dĩ Nhu ngẩn người: "Em nói thật?"
Viên Sơ Nhụy đều có thể vì Hựu Tình làm được một bước này?
Hay là cô ta quá thanh nhàn, không có việc gì nên tìm việc cho chính mình?
Giang Nhã Lăng: "Thật sự, là chị Sơ Nhụy chính miệng thừa nhận......"
Chu Dĩ Nhu lâm vào một trận trầm mặc, cô thật sự không rõ Viên Sơ Nhụy vì cái gì sẽ làm được một bước này, đến tột cùng là bởi vì quá thích Đào Hựu Tình mà luyến tiếc xa nàng, hay là bởi vì quá thanh nhàn cho tìm chuyện làm? Hay hoặc là nguyên nhân khác?
Bất quá hiện tại nếu đổi thành cô, cô cũng nguyện ý làm người đại diện cho Đào Hựu Tình, một tấc cũng không rời mà bồi nàng, chỉ cần...... Chỉ cần nàng có thể quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, cho cô một cơ hội một lần nữa bắt đầu.
Lúc trước cô sai quá nhiều, cô cần thời gian rất dài rất dài tới đền bù.
Nhưng hiện tại cô không có hứng thú làm người đại diện cho Giang Nhã Lăng, gần đây là trên công việc không có nhiều thời gian thanh nhàn tự tại như vậy, thứ hai là nàng đối với Giang Nhã Lăng nhiệt tình đã không còn như trước, không có động lực chống đỡ cô lại tiếp tục đối tốt với Giang Nhã Lăng vô điều kiện......
Giang Nhã Lăng thấy cô trầm mặc, lập tức ôm lấy cánh tay cô, hốc mắt chợt đỏ lên, ngữ khí đáng thương hỏi: "Chị Dĩ Nhu, chẳng lẽ chị muốn nhìn đến lúc em tham gia 6 chương trình bị Hựu Tình khi dễ sao......"
Ánh mắt Chu Dĩ Nhu khẽ nhúc nhích, chính mình bắt được một cái trọng điểm —— đúng vậy, Giang Nhã Lăng rất có thể sẽ cùng Đào Hựu Tình lên cùng chương trình, không tránh được không thể gặp mặt. Nói cách khác, nếu nàng làm người đại diện của Giang Nhã, sẽ có nhiều cơ hội hơn có thể nhìn thấy Đào Hựu Tình!
Chu Dĩ Nhu đột nhiên liền đáp ứng rồi, nói: "Nhưng là chị Dĩ Nhu không có khả năng mỗi một lần đều bồi ở cạnh em, chờ lúc chị rảnh lại cho làm người đại diện cho em, được không?"
Cái "Khi rảnh" tự nhiên chính là lúc có Đào Hựu Tình.
Giang Nhã Lăng nhất thời mặt mày hớn hở: "Tốt a! Chỉ cần chị Dĩ Nhu nguyện ý em liền rất cao hứng."
Trong lòng nàng phi thường đắc ý, xem ra Chu Dĩ Nhu vẫn là không bỏ được nàng bị Đào Hựu Tình khi dễ, nói như vậy, Chu Dĩ Nhu vẫn là thích nàng!
Nàng không khỏi nghĩ: Đào Hựu Tình a Đào Hựu Tình, cô thích người ta 5 năm người ta từ đầu đến cuối cũng chưa xem qua liếc mắt cô một cái, cô khó chịu không?
Nhưng nàng căn bản là không dự đoán được, Chu Dĩ Nhu trong lòng đã không có vị trí cho nàng, hết thảy đều chỉ là vì có thể gặp lại Đào Hựu Tình.
Hai người tâm tư không đồng nhất, có các chờ mong khác nhau.
......
Viên Sơ Nhụy ở các ngành các nghề đều có rất nhiều bạn tốt trong nghề, trong đó có không ít là nhà sản xuất gameshow, có các chiêu bài cùng thanh danh. Viên Sơ Nhụy lén hướng bọn họ lộ ra chính mình cố ý muốn cùng nghệ sĩ cùng nhau lên chương trình, lúc sau, bọn họ tỏ vẻ thực khiếp sợ, rồi sau đó phản ứng phi thường chỉnh tề. Từ góc độ thương nghiệp tới xem, đây là kiện có thể dẫn lưu chuyện tốt, nhưng là từ góc độ xã súc tới xem, bọn họ cảm thấy thực phẫn nộ.
—— bọn họ cũng muốn thanh nhàn như vậy!!!
Các nhà sản xuất: 【 ủy khuất ăn chanh.JPG】
Viên Sơ Nhụy còn không quên nhắc nhở bọn họ, hết thảy kịch bản có xuất hiện phòng tối, không cần suy xét các nàng. Bạn nhỏ nhà cô chịu không nổi dọa, cô đều bảo vệ tốt.
Đạo diễn Vương Húc Vĩ của 《 Tìm được ngươi 》 nhạy bén mà đã nhận ra một tia hơi thở không giống bình thường, nhưng là cái gì cũng chưa nói, ý vị thâm trường mà ở trong đàn đã phát một cái 【 người yên tâm, tôi hiểu được!.JPG】 biểu tình bao.
Viên Sơ Nhụy ở trong lúc chọn lựa chương trình, Đào Hựu Tình tiếp tục nghiệp lớn sáng tác của mình, album trước mắt đã viết ra ba bài hát, tiến độ còn tính thuận lợi. Nhưng linh cảm của nàng đứt quãng, tới rất là nghịch ngợm.
Đào Tiên Nữ: Quá phiền muộn.
Mà Viên Sơ Nhụy phát hiện một cái thứ mới —— văn đồng nhân của Đào Hựu Tình.
Vị kia trong chương trình làm Đào Hựu Tình nói ra chính mình sợ tối, hơn nữa ở phía sau quay, cực có thân sĩ phong độ bảo hộ nàng — nhóm trinh thám nam Trường Lam trinh thám, đều cùng Đào Hựu Tình có CP cùng văn đồng nhân.
Viên Sơ Nhụy: "......"
Tuy rằng cô biết văn đồng nhân là CP các fan tự tiêu khiển hơn nữa có thể mang đến lưu lượng nhất định, đối với cái này thái độ cũng vẫn luôn ở vào bao dung, nhưng là tận mắt nhìn đến văn đồng nhân của người mình thích cùng người khác, cái loại tâm tình này thật thật là vạn phần vi diệu......
Trì Tuyết Oánh còn cho trên miệng vết thương của cô bổ một đao, đem văn đồng nhân có độ truyền lưu quảng viết tốt nhất kia đưa tới rồi nàng trước mặt.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Tiểu Viên Đổng chúng ta có phải rất thanh nhàn hay không, nếu khéo như vậy, tôi cũng thực nhàn, tới, cùng tôi xem đồng nhân, tôi cảm thấy đứa nhỏ này viết thực không tồi
Viên Sơ Nhụy: "......"
Thật là cái hay không nói, nói cái dở!
[ Viên Sơ Nhụy ]: Cậu rất nhàn sao? Vậy phiền toái cậu chuẩn bị album comeback một chút kiếm tiền cho tôi, được không?
[ Trì Tuyết Oánh ]: Đang viết đang viết, đừng thúc giục đừng thúc giục, để tôi giảm khẩu khí xem các giải trí thể xác và tinh thần khác được chưa!
[ Viên Sơ Nhụy ]: Cậu có thể đổi phương thức giải trí thể xác và tinh thần
[ Trì Tuyết Oánh ]: Không không không, ngẫu nhiên nhìn xem các tác phẩm đồng nhân của fans vẫn là rất thú vị
Cô ấy cảm thấy người sức sáng tạo là vô cùng vô tận, đáng giá tôn trọng. Liền giống như văn đồng nhân này nọ, ở dưới ngòi bút bọn họ, thế giới sẽ có một bộ dáng khác, nhân vật cũng sẽ có đủ loại nhân sinh, đã sinh động lại thú vị.
Tác phẩm ưu tú, bất luận hình thức nó ra đời ra sao, đồng nhân cũng tốt, nguyên sang cũng tốt, nàng đều nguyện ý đi đọc. Hơn nữa nhìn đến đại gia có nhiều ý tưởng kỳ diệu như vậy, nàng sẽ cảm thấy thật cao hứng.
Nhưng cô ấy hiểu được quá nhiều, cả fans đều thường xuyên nói giỡn làm cuộc sống các fans xa một chút.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Thật sự, cùng tôi xem đi, tôi cảm thấy này là tổ hợp CP tốt nhất của đứa nhỏ Hựu Tình, trước mắt không có khả năng lại tìm ra tác phẩm hạng nhì qua mặt nó
Không có khả năng?
Viên Sơ Nhụy nhướng nhướng mày, nội tâm dục vọng thắng bại nháy mắt bành trướng, xoa tay hầm hè mà làm nàng chờ.
Trì Tuyết Oánh kia thủ lĩnh đều choáng váng: "???"
Này, này vì cái gì đều có thể kích thích đến cậu a???
Trì Tuyết Oánh: Chẳng lẽ tôi chính là bởi vì đọc không hiểu động tác của cậu, cho nên mới không đảm đương nổi chủ tịch?
Ba giờ sau, Viên Sơ Nhụy đưa Trì Tuyết Oánh nhận một cái hồ sơ liên tiếp, để cô ấy mở ra nhìn xem. Trì Tuyết Oánh như lọt vào trong sương mù mà mở ra, vẻ mặt kinh diễm mà rời khỏi, điên cuồng đánh chữ.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Úc, cái này hay cái này hay!
Viên Sơ Nhụy cho cô ấy một áng văn, độ dài không dài, giữa CP có tính sức dãn cũng đủ, hai người tuy rằng không có ái dục giao triền, nhưng lại hỗ động qua lại đã tràn ngập có thể làm người đọc ngao ngao kêu cảm giác dụ hoặc, mỗi một giây đều làm người hận không thể ấn đầu làm các nàng làm chuyện nên làm.
Ở phương diện dùng câu từ cũng tuyệt diệu hơn La Đào CP cô ấy vừa mới tìm được kia, không khó làm người nhìn ra tay bút là vị có kinh nghiệm phong phú cùng phân lượng.
Chính là cô ấy có một chút không quá rõ ——
[ Trì Tuyết Oánh ]: Nhưng CP của tác phẩm này vì cái gì là cậu cùng đứa nhỏ Hựu Tình a?
Trì Tuyết Oánh: Đây có chỗ nào là xảy ra vấn đề!
[ Viên Sơ Nhụy ]: Bởi vì
[ Viên Sơ Nhụy ]: Đây là tôi viết
[ Trì Tuyết Oánh ]:?
[ Trì Tuyết Oánh ]:??????????????
Trì Tuyết Oánh dám gửi liên tiếp đồng nhân cho Viên Sơ Nhụy, là bởi vì cô ấy biết Viên Sơ Nhụy không bài xích với đồng nhân, Viên Sơ Nhụy ngẫu nhiên tâm huyết dâng trào còn sẽ cùng cô ấy xem. Chẳng qua cô ấy không nghĩ tới Viên Sơ Nhụy lúc này đây phản ứng khó được mà xuất hiện một tia kháng cự.
Vốn dĩ cô ấy còn chưa có nghĩ được nguyên nhân, hiện tại suy nghĩ thoáng qua, ý nghĩ rộng mở thông suốt.
[ Trì Tuyết Oánh ]: Cậu thích cô ấy???
Trì Tuyết Oánh: Úc, tư thế đâm họng súng thế nhưng lại như bắn trúng?!
[ Viên Sơ Nhụy ]: Đúng
[ Viên Sơ Nhụy ]: Tôi thích em ấy
Viên Sơ Nhụy không có lựa chọn giấu giếm cô ấy, một là tin tưởng cô ấy sẽ giữ kín như bưng, hai là cô ấy có thể làm máy bay hỗ trợ tình yêu cho cô. Tốt xấu cũng là người đang yêu đương, nhìn sao cũng có thể giúp người chưa từng nói qua yêu đương như cô bày mưu tính kế đi?
Trì Tuyết Oánh từ khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lúc sau, trở tay chính là một bộ trào phúng vô tình.
[ Trì Tuyết Oánh ]: A, tôi cười, trước kia không biết là nữ nhân hư nào nói tôi đầu óc không thanh tỉnh?
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, tiếng vả mặt liền phảng phất ở bên tai.
Viên Sơ Nhụy: "......"
Này một người hai người đều thích tìm cô nói chuyện cũ?
Viên Sơ Nhụy hỏi cô ấy ở đâu, xác nhận đang một người ngốc trong nhà, mới không nói hai lời liền gọi điện thoại cô ấy, đúng sự thật nói: "Chuyện này, chỉ có cậu cùng Minh Ân biết, cậu không được nói lỡ miệng, lão Viên tôi cũng chưa nói."
Trì Tuyết Oánh: "Hoắc, tôi đây còn rất vinh hạnh." Tiện đà hứng thú bừng bừng hỏi, "Khi nào cậu thích lên Hựu Tình a?"
Viên Sơ Nhụy trầm mặc vài giây, nói: "Ngày sinh nhật của em ấy."
Trì Tuyết Oánh bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi nói cậu ngày đó sao lại có điểm quái quái, nguyên lai là tình đậu sơ khai* a. Sách, Giang đại tiểu thư, ghê gớm!"
(*Tình đậu sơ khai = bắt đầu yêu hoặc mối tình đầu tiên)
Có thể bắt tâm Tiểu Viên Đổng, ghê gớm ghê gớm. Thật không hổ là bạn thân của tiểu bảo bảo nhà mình.
Trì Tuyết Oánh: "Cho nên hiện tại thế nào, cậu bắt đầu truy cô ấy sao?"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Viên Sơ Nhụy sờ sờ trán của mình: "Không có, tôi để cô ấy tới truy tôi."
Trì Tuyết Oánh chấn kinh rồi: "Này đây là hành động gì, tôi chưa từng thấy qua."
Viên Sơ Nhụy bỏ bớt đi chuyện hợp đồng một ngàn hai trăm vạn cùng, đem chuyện ở vũ hội Đào Hựu Tình không có mời cô làm bạn nhảy nói lên.
Trì Tuyết Oánh nhịn không được phun tào: "...... Cậu cũng rất được nha, cùng đứa nhỏ bực bội."
Viên Sơ Nhụy hỏi lại: "Chẳng lẽ cậu không cùng đứa nhỏ nhà cậu giận qua?"
Trì Tuyết Oánh nghĩa chính nghiêm từ: "Tôi không có! Trên thế giới này có chuyện gì là không thể dựa vào ôm ấp hôn hít, trình tự giao lưu càng sâu giải quyết sao?!"
Trì Tuyết Oánh: "Úc, rất xin lỗi, quên cậu không thể."
Viên Sơ Nhụy: "......"
Không phải cô ấy cố ý tới khí cô đi?
Trì Tuyết Oánh lại hỏi hỏi tình huống cùng tiến độ của các cô, cuối cùng phát ra một tiếng: "Đây là yêu mà không tự biết a."
"Quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn dơ bẩn, cô ấy còn tiếp thu bị cậu hôn, vậy không phải yêu mà không tự biết sao!" Trì Tuyết Oánh chuyện vừa chuyển, "Đương nhiên, cũng có khả năng là đứa nhỏ tâm lớn."
"Cậu nghe tôi," Trì Tuyết Oánh nói, "Hiện tại cậu đã nắm giữ tuyệt đối chủ động. Kế tiếp, cậu có thể đi thử chừng mực mà cô ấy tiếp thu cậu, càng thâm nhập càng tốt, nhưng phải tuần tự tiệm tiến, không cần đi quá nhanh, nếu chọc cô ấy phản cảm thì không tốt. Nếu đối với khắp nơi các mặt thân thiết với cậu đều không có chút biểu hiện nào kháng cự, vậy tôi đây muốn chúc mừng cậu thoát cô đơn."
Trong lòng Viên Sơ Nhụy có chủ ý của mình.
Trì Tuyết Oánh chuyện vừa chuyển: "Cho nên cậu có thể đem tiếp tình tiết trong áng văn kia viết tiếp rồi?"
Đáng chết, cô ấy chỉ biết Viên Sơ Nhụy quản công ty rất lợi hại, còn không biết cô sáng tác cũng lợi hại như vậy, đột nhiên không kịp phòng ngừa liền quăng ngã hố!
Viên Sơ Nhụy hơi hơi mỉm cười: "Không thể."
Trì Tuyết Oánh không chút khách khí: "Tôi xem cậu là người không có cuộc sống trưởng thành không biết viết như thế nào! Chờ, tôi phải phổ cập khoa học cho cậu thật tốt mới được! Cái thịt này cậu cần phải để tôi bổ thượng!"
Viên Sơ Nhụy: "......"
Cô ấy cứ như vậy bị bắt người khác mở ra cửa thế giới trưởng thành, Trì Tuyết Oánh phảng phất hận không thể hiện tại hóa thân cao thủ tình trường, các mặt kỹ thuật đều lô hỏa thuần thanh, làm người muốn ngừng mà không được —— tốt cho cô tiếp tục viết văn —— đổi CP viết cũng là có thể.
Trì Tuyết Oánh: tôi cũng được, tôi không kén.
Tiểu Viên Đổng: A.
......
Viên Sơ Nhụy không thể không thừa nhận chính là, Trì Tuyết Oánh đã giáo hội cô rất nhiều. Buổi tối cô mang theo mấy tri thức mới này chờ Đào Hựu Tình tới cửa câu dẫn nàng, tính toán thực hành một chút, kết quả Đào Hựu Tình không có tới.
Cô từ 7 giờ hơn bắt đầu chờ, chờ tới rồi 9 giờ hơn liền không thấy được bạn nhỏ ôm chén dâu tây chén xuất hiện. Cô bỗng nhiên nhớ tới thời điểm trở về, Đào Hựu Tình vẫn luôn đang nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc, trong lòng lo lắng nàng có chuyện gì, vì thế chủ động đi ra cửa nhà nàng tìm nàng.
Kết quả vừa mở cửa ra, liền thấy nàng vẫn không nhúc nhích mà nằm ở trên thảm phòng khách.
Viên Sơ Nhụy tâm nháy mắt khẩn nắm lên, vội vã mà đến gần, phát hiện nàng còn trợn tròn mắt, người bình yên vô sự, chính là bộ dáng có điểm ngốc.
Đào Hựu Tình chớp chớp mắt: "Úc, cô tới rồi."
Viên Sơ Nhụy chỉ tay chống nạnh, buồn cười hỏi: "Cô nằm ở chỗ này làm gì?"
Đào Hựu Tình: "Hấp thu linh khí trời đất."
Viên Sơ Nhụy: "...... Nói chuyện đàng hoàng vào."
Đào Hựu Tình: "Tìm linh cảm."
Viên Sơ Nhụy: "......"
Tìm linh cảm là tìm như vậy sao???