Đừng Trông Hổ Mà Bắt Hình Dong

Chương 3: Từ nay về sau anh phải có trách nhiệm cho tôi ăn no



Edit: Gà Nướng Muối Ớt

- ------------------

Vốn dĩ Salmon Nord cho rằng chính mình chết chắc rồi, hơn nữa còn chết rất thảm, anh biết dị thú cấp 8 vừa nguy hiểm lại lợi hại, nhưng không ngờ, con dị thú cấp 8 Ngưu Hổ này lại có song hệ dị năng hỏa và mộc, lôi điện của anh cuồn cuộn không ngừng đập xuống, nhưng nó lại có thể nhanh chóng dùng dị năng hệ mộc chữa trị cơ thể, mắt thấy tinh thần lực đang nhanh chóng tiêu hao, anh đành phải liều mạng với dị thú Ngưu Hổ.

Trong ánh lửa ngút ngàn, anh nghĩ, dù có chết cũng phải cùng thú Ngưu Hổ rơi vào kết cục xương cốt hóa tro tàn.

Bỗng nhiên trong túi quần có chút lạnh lẽo khiến anh giật mình, đem bàn tay đầy máu nhét vào túi quần, thứ đập vào mắt lại chính là túi tiền màu bạc.

Trên mặt thêu hai con vịt con xấu hoắc.

Túi tiền xoay quanh anh một vòng, sau đó biến thành ánh sáng màu bạc chui vào trong cơ thể anh, cơn đau nhức trên người chợt dịu xuống một chút.

Trong nháy mắt, đôi mắt màu trà của Hổ Yến Yến biến thành màu vàng, ánh mắt xuyên qua ngọn lửa cháy hừng hực, tìm người có mùi hương dễ chịu trong trung tâm vụ nổ kia. Lúc này Salmon Nord đã ngã trên mặt đất, dưới thân là một mảng máu lớn đang không ngừng trào ra, Hổ Yến Yến thất kinh, tay đã tự động nổi lên phát quyết, "Tường thụy ngự miễn (1)"

(1) 祥瑞御免! (Tường thụy ngự miễn): "Tường thụy" là điềm lành. Kiểu như câu nói ban lại điềm lành ý, vì Hổ Yến Yến là Bạch Hổ tinh mang đến phước lành.

Hàng ngàn hào quang màu vàng mang hơi thở của điềm lành như những thanh thép, thẳng tắp cắm vào trong ngọn lửa cháy hừng hực, xây thành một cái kén trong suốt buốt lạnh bao bọc người ở giữa.

Trong phút chốc, Hổ Yến Yến hóa thành một tia sáng, xuất hiện trước mặt Salmon Nord đang nằm trong ngọn lửa, cậu vung lên một chưởng dùng dòng nước mạnh mẽ bảo vệ người đàn ông an toàn.

Trước khi ý thức tan rã, trong mắt Salmon Nord hiện ra một thiếu niên khôi ngô trong ánh sáng mờ ảo....đó là nhóc ở chui bị anh bắt về.

Cả người anh đang được bao bọc trong ánh sáng tinh khiết, vừa cao quý vừa thiêng liêng.

Nhóc ở chui nhẹ nhàng ngồi xổm xuống nhưng động tác lại không hề dịu dàng chút nào mà vả vào mặt anh bôm bốp bôm bốp, "Này, anh đừng có chết chứ, tôi còn đang muốn cùng anh thành phối ngẫu mà."

Salmon mê mang mở mắt, mặt đau.

Hổ Yến Yến kiểm tra cơ thể anh một hồi, bị thương rất nặng, đoán chừng cậu mà không ra tay thì anh đã ngỏm củ tỏi rồi, do dự một chút, cậu mới bĩu môi nói, "Này, nói trước nhá, tôi cứu anh rồi, về sau anh phải chịu trách nhiệm cho tôi ăn no có được không?"

"Anh không nói gì, tôi xem như anh đồng ý."

Salmon Nord chẳng nghe rõ được cái gì nữa, lỗ tai cứ như bị một cục bông chặn lại, dư âm ầm ầm do vụ nổ cứ oanh tạc trong lỗ tai khiến đầu óc anh dinh dính như đống hồ nhão. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bánh Trung Thu Nhân Thịt, Bánh Thuận Tử
2. [Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] Sở Thích Nhặt Xương Của Bé Hồ Yêu
3. [Hồ Đoàn Tử Hệ Liệt] Tình Cảm Khó Giấu
4. Nhật Ký Thú Cưng Của Thiên Địch
=====================================

Trong mắt anh chỉ thấy một đứa nhỏ xinh đẹp như tinh linh, trong lúc giận dỗi còn nói điều kiện gì đó, anh chợt nghĩ, bé con đẹp như vậy, không nên bĩu môi, liền theo bản năng gật đầu.

Bây giờ Hồ Yến Yến mới hài lòng.

Cậu đem toàn bộ linh lực còn sót lại trong người, đều chuyển vào cơ thể Salmon Nord, bảo vệ lục phủ ngũ tạng của anh, sau đó định đi gọi Hùng Ám với Đại Nham tới cứu.

Mới vừa chạy hai bước nhỏ, sau đó cậu liền biến thành mèo trắng nhỏ lăn lông lốc trên đất, vì không có linh lực chèo chống, ngay cả hình người cũng không duy trì được, vết nứt trên Kim Đan lại lớn hơn chút, Hổ Yến Yến cụp đuôi, buồn bực nằm gọn trong lồng ngực Salmon Nord.

Sớm biết thế thì ngày thường bớt thêu thùa lại, tu luyện nhiều hơn rồi.

"Nguyên soái ở đây! Khoang dinh dưỡng, mau, mau đem nguyên soái đặt vào trong khoang dinh dưỡng!"

"Phó tướng Đại Nham có phát hiện! Trong ngực nguyên soái có một con mèo trắng nhỏ."

Hổ Yến Yến vươn móng vuốt bám lấy đồ tác chiến của nguyên soái, trừng mắt với tiểu binh trẻ tuổi, trong lòng giận dữ: Vậy mà muốn ném tôi đi hả! Muốn qua cầu rút ván hả! Cậu nổi giận, nhe răng nanh hung dữ uy hiếp, "Nguyên soái Salmon Nord của mấy người là vợ của tôi, xem ai dám động vào tôi?!"

Cái ông chủ nóng tính bán trái cây kia từng nói, kẻ phá hoại quan hệ hôn nhân của người khác sẽ phải ra tòa án quân sự! Tôi xem tên tiểu binh phá bĩnh này còn dám ném tôi không!

Tiếc là, không có linh lực thì dù cho Hổ Yến Yến có nói gì đi chăng nữa, thì vào lỗ tai người nghe cũng biến thành meo meo meo.

Mặt mày Hổ Yến Yến lập tức đen thui.

......

Thời điểm Salmon Nord tỉnh lại, đã bị một ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm, anh xoay đầu, lập tức thấy trên chiếc bàn bình thường dùng để làm việc, nay lại có một con mèo trắng nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay nằm bò ra, đôi mắt mèo trắng nhỏ có màu nâu nhạt, u oán nhìn chằm chằm anh hệt như đang nhìn tên cặn bã bội bạc vậy.

Salmon Nord: "..."

Nếu không phải biết từ trước đến giờ bản thân không hề quen với nhóc con này, có thể anh cũng đã cảm thấy chính mình đã làm chuyện tội ác tày trời gì với nó rồi.

Hồ Yến Yến lục lọi trong khay đựng trái cây một hồi, rồi dùng hai móng vuốt nhỏ nắm một khúc mía, duỗi thẳng hai chân sau, rồi phóng đến bên cạnh Salmon Nord, móng vuốt nhỏ đẩy đẩy khúc mía đến trước mặt Salmon Nord, để cho anh có thể nhìn rõ ràng.

Sau đó, một chân chỉ cái tên đàn ông diêm dúa đang ngồi trên ghế cho khách kia, rồi chỉ chính mình, ngửa cái đầu đầy lông nho nhỏ của mình lên, ngồi ngay ngắn xếp bằng trên ngực Salmon Nord, nhìn chằm chằm anh đợi câu trả lời.

Salmon Nord: "..."

"Phụt, hahaha...Salmon à, cậu nhìn nhóc chiến sủng của cậu quan tâm cậu ghê chưa, cậu vừa tỉnh nhóc ấy liền cầm cho cậu một khúc mía."

Hôm nay Hạ Nùng mắc một bộ quần áo hưu nhàn màu trắng, không phải đồng phục màu xanh lá đậm của đoàn trị an, bớt đi vài sắc bén, nhiều thêm một chút rạng rỡ, khí chất cả người đều thay đổi, trên vai cô là một con vịt vàng nhỏ.

Lúc này linh lực của Hổ Yến Yến đã mất hết, muốn nói lý cũng không được, mắt nhìn Hạ Nùng hiểu sai ý của mình, lập tức dùng móng vuốt cào khúc mía nát bấy, một bên dùng móng vuốt hung tợn đập khúc mía, một bên tiếp tục u oán nhìn chằm chằm Salmon Nord.

Salmon Nord: "......"

Hạ Nùng xoa hốc mắt đỏ lên, thấy Salmon Nord đã tỉnh, lúc này mới có tâm tư nói đùa, "Em họ nhỏ, cậu nói xem, có phải nhóc con này xem khúc mía kia thành cậu? Rồi dựa vào đấy mà mắng cậu là Cam giá nam (2) không?"

(2) 甘蔗男 (gānzhenán): Đây là ngôn ngữ mạng, cách nói ẩn dụ qua hình ảnh cây mía, lúc đầu ăn rất ngọt nhưng càng nhai càng nhạt dần sau chỉ thấy bã giống như đàn ông lúc đầu đối xử rất ngọt ngào sau thì không ra gì. Túm quần, ý giống tra nam.

Vừa dứt lời, đã thấy nhóc con kia gật cái đầu nhỏ cao quý của mình, còn xoay đầu cho Hạ Nùng một ánh mắt như: nói rất hay.

Hạ Nùng lại nhịn không được bật cười.

Salmon Nord: "..."

Người đàn ông diêm dúa bị Hổ Yến Yến dùng móng vuốt chỉ vào là vị hôn thê của Salmon Nord – Salin Shelley.

Salin Shelley đối với hành vi bị nó dùng móng vuốt chỉ vào thì cực kỳ phản cảm, trong mắt chợt lướt qua một tia chán ghét, lại kiêng kị nhóc con kia có khi là chiến sủng của Salmon Nord, đành phải nhẫn nhịn không lộ ra.

Hắn vui mừng đứng lên nói, "Salmon, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Bọn em còn cho rằng, cho rằng..."

Người đàn ông diêm dúa lòe loẹt khóc nức nở, nói được một nửa thì khổ sở không nói tiếp được nửa, xoay người chạy đến cạnh cửa, nói vọng vào trong phòng bếp với người đang chính tay hầm canh gà bồi bổ cho Salmon Nord – Nạp Lan Minh Khấu (3), "Mẹ ơi, Salmon tỉnh rồi, mẹ mau lại đây đi."

(3) Nạp Lan Minh Khấu: 纳兰明蔻

Ánh mắt Hổ Yến Yến vẫn đang gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng tên đàn ông diêm dúa kia, nghe thấy một câu "Mẹ", móng vuốt lại dùng sức hơn với khúc mía, lập tức biến thành một đống bã mía.

Hổ Yến Yến thở phì phò mà nghĩ, quả nhiên con người đều là đồ đại móng heo (4), vừa mới đồng ý làm bạn đời của mình, sau lưng lập tức lòi ra vợ lẻ, ôi ôi ôi, đây là vợ lẻ, tình nhân hay thị thiếp đây??

(4) Đại móng heo: Là ngôn ngữ mạng, nhiều chị em dùng từ này để chỉ những tên đàn ông bội bạc, tồi tệ, không biết ga lăng với phụ nữ.

Mặc kệ là cái gì thì cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.

Vậy mà còn dám gọi mẹ của anh là mẹ cơ đấy!

Đúng là tức chết hổ mà!

Ngay khi Hổ Yến Yến vừa giận, uy áp từ huyết mạch bẩm sinh liền không khống chế được mà tản ra tứ phía, Vịt vàng nhỏ (5) đang ngủ say trên vai Hạ Nùng hoảng sợ lảo đảo, thiếu chút nữa rơi xuống từ trên vai cô.

(5) 小黄鸭 (Tiểu Hoàng Áp): Là tên gọi chiến sủng của Hạ Nùng, nhưng tui để là Vịt vàng nhỏ nhé.

Vịt vàng nhỏ là chiến sủng cấp 5, vốn dĩ dáng vẻ còn đang kiêu ngạo lười biếng, vẻ mặt lúc này lại căng thẳng, dùng cánh nhọn nhanh chóng xoa đôi mắt đậu đang buồn ngủ, sau đó nghiêm túc nhìn xung quanh, cuối cùng đối mặt với Hổ Yến Yến, nghiêng trang cúi chào "Quạc"!

Thế mà động tác lại thuần thục như vậy.

Hạ Nùng: "......"

Hay cho một con vịt gió chiều nào theo chiều ấy.

Hổ Yến Yến liếm lông trên miệng, đừng thấy con vịt vàng kia lớn lên tí tẹo, nhưng lại béo chảy mỡ, thèm quá đi mất.

Vịt vàng nhỏ ghé vào vai Hạ Nùng run bần bật, đôi mắt đậu đen láy của nó dâng đầy nước, trộm nhìn Hổ Yến Yến đằng sau một cái lập tức chui vào trong quần áo Hạ Nùng, chỉ chừa lại bên ngoài cái mông nhỏ tròn vo đang không ngừng run lẩy bẩy.

Salmon Nord sâu sắc nhìn mèo trắng nhỏ đang ngồi xổm trên ngực mình, nhìn vẻ mặt nó ghét bỏ dáng vẻ Vịt vàng nhỏ, khóe môi cong lên.

Khi Salin Shelley bưng chén canh hầm xương vào, vừa vặn nhìn thấy Salmon Nord đang vuốt lông cho con mèo phế vật làm người chán ghét kia, vậy mà nó còn dám dựa vào lồng ngực nguyên soái, hưởng thụ đến mức phát ra tiếng gáy nho nhỏ.

Trong mắt hắn dâng trào nỗi ghen ghét, dựa vào cái gì?

Từ nhỏ hắn đã thích Salmon Nord, thích anh trọn mười năm, dù sau đó đã cùng anh đính hôn, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy nét mặt cưng chiều thế kia.

Vậy mà bây giờ lại dành cho một con mèo!

Chỉ là, tất cả mọi chuyện rồi sẽ chấm dứt.

Hai chân Salmon Nord đã tàn phế, bây giờ anh chỉ là một phế nhân, đợi Khang Duy Tư âm thầm đoạt đi tài nguyên khoáng mạch quý hiếm trong tay anh, hắn lập tức có thể nói lời từ biệt với anh!

Hắn đã sớm chịu đủ cảm giác không xem ai ra gì của Salmon Nord rồi, rõ ràng hắn là Salin Shelley – xếp hạng trong top 10 Thuần thú sư của Đế Quốc, sắc đẹp cũng số một số hai, người theo đuổi hắn xếp hàng từ hành tinh nhỏ đến tận Đế Tinh, ấy vậy mà Salmon Nord chưa bao giờ bố thí cho hắn một ánh mắt.

Đặc biệt là lúc này, anh còn dám nhìn con mèo trắng nhỏ xíu phế vật kia một cách dịu dàng cưng chiều như thế, điều này khiến cho lòng hắn phát điên lên, hắn muốn dựa vào khe hở khi giúp mẹ của Salmon Nord đưa canh xương hầm, mà hướng về phía Hổ Yến Yến phát ra dị năng tinh thần lực của Thuần thú sư, vừa nham hiểm vừa độc đoán.

Hổ Yến Yến từ trong lồng ngực Salmon Nord kinh ngạc ngẩng đầu bông xù lên, đôi mắt màu nâu nhạt mềm mại nhìn Salin Shelley, giống như là phát hiện ra chuyện gì thú vị, ria mém rung rung híp mắt cười.

Hạ Nùng trông thấy gương mặt tươi cười của mèo trắng nhỏ, lại thấy lông mày của em họ bé bỏng đang nhăn lại, sờ sờ cái mũi, đành phải dùng sức ôm Vịt vàng nhỏ còn run hơn lúc nãy vào lồng ngực xoa xoa, đừng có làm bé cưng người ta bị thương nha.

Salmon Nord muốn lặng lẽ xoa tan tinh thần lực mà Salin Shelley phóng về phía nhóc con này, nhưng vì vừa mới trải qua trận chiến với thú cấp 8 Ngưu Hổ, khiến anh hoàn toàn mất đi dị năng tinh thần lực 3S vẫn luôn tự hào, cho nên bây giờ không có cách nào đối phó với dị năng của Salin.

Anh bình tĩnh nhìn tay phải của mình, lại vuốt ve lông dưới cằm mèo trắng nhỏ, vô cùng lạnh nhạt nói, "Đủ rồi, Salin!"

"Đây là thú cưng của tôi, tôi không cho phép bất cứ ai xem thường nó."

Là thú cưng, chứ không phải chiến sủng.

Cũng vì anh không biết đây có phải là chiến sủng của nhóc ở chui kia không, tuy nhóc ở chui ấy không có chút tinh thần lực nào.

Chỉ là,

Salmon Nord còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trước khi anh hôn mê, thứ ánh sáng mờ ảo bao quanh nhóc ở chui kia, trong hàng ngàn ánh lửa, lại dùng bàn tay trắng như tuyết tạo ra một vòng an toàn cho anh, cậu nói, cậu muốn anh chịu trách nhiệm cho cậu ăn no, thì cậu mới chịu cứu anh.

Anh tìm kiếm trong phòng một vòng cũng không tìm được nhóc ở chui, chỉ có một con mèo trắng tí tẹo này bên cạnh, Salmon Nord cũng không chắc chắn được chuyện mình phải phụ trách cho ăn no là nhóc ở chui hay là mèo trắng nhỏ này nữa.

Có điều, mèo trắng nhỏ này nhất định có liên quan đến cậu.

Trước khi tìm được nhóc ở chui, anh có trách nhiệm và nghĩa vụ phải bảo vệ mèo trắng nhỏ không bị ức hiếp.

Nghe thấy lời Salmon Nord, sắc mặt Salin Shelley lúc xanh lúc đỏ, ngón tay siết chặt chén sứ đựng canh, mới không để mình thất thố trước mặt mọi người.

Hắn lại càng thên chán ghét vật nhỏ kia.

—————-

Lời editor: Như đã nói từ đầu là tui edit xong 1 chương thì beta luôn, có khi thỉnh thoảng đọc lại sẽ beta lại lần nữa. Nên nếu các bồ muốn đọc bản hoàn chỉnh hãy đọc trên watp/ganuongmuoiot nha.

(・ε・'*)...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv