Thỏ tai cụp là chiến sủng của Hoắc Tư, mà Heo sữa nhỏ lại là chiến sủng của em trai Hoắc Tư, cũng chính là ông chủ nóng tính bán trái cây trong miệng của Hổ Yến Yến.
Sau khi Hổ Yến Yến dẫn theo đám nhóc heo, vịt, thỏ trình diễn một màn catwalk như thế kia xong, mặc dù Salmon Nord đã nhanh chóng bị chọc cười mà tạm thời không lo lắng nữa, nhưng buổi chiều anh vẫn vội vàng mang Hổ Yến Yến đi tìm giáo sư Hoắc Tư.
Hiện tại ông chủ nóng tính đang mang dép lê, trong tay cầm một quả dưa lê vừa mới nhập về từ Tiểu Hoang Tinh, ở trong phòng thí nghiệm của anh trai mình nhảy nhót lung tung để tìm kiếm Heo sữa nhỏ, còn vừa tìm vừa buồn nôn gọi ụt ụt dỗ dành, "Đại Hương ơi Đại Hương, cưng mau ra đây đi, xem anh mang gì ngon đến cho cưng ăn nè? Mau ra ngoài gặp anh nào."
Tìm một vòng từ trên xuống dưới, ngay cả cái bóng heo cũng không thấy.
Hắn mệt mỏi ngồi trên bàn, gặm dưa lê hỏi, "Này cục băng biết đi, không phải bình thường Đại Hương đều chui xuống dưới cái bàn trong phòng thí nghiệm của anh để ngủ sao, heo đâu rồi?"
Cái bàn mà hắn ngồi đang đặt mấy cái chai lọ màu xanh, đỏ trắng đủ màu không biết tên dùng để làm thí nghiệm, hắn vừa ngồi xuống, chất lỏng trong mấy cái lọ văng khắp nơi, vừa trộn vào nhau thì lập tức phản ứng hóa học, nó bốc cháy với tốc độ cực nhanh, khiến hắn kêu gào thảm thiết.
Sau đó thì thấy bóng dáng Hoắc Tư khoác áo blouse trắng đeo một cặp kính gọng vàng, đôi chân dài từ từ đi về phía trước, tùy tiện vung tay, chất lỏng màu xanh lạnh như băng tràn ra khỏi lòng bàn tay của y, nhanh chóng cho ông chủ nóng tính được tắm nước đá.
Hoắc Hôn phun nước đá trong miệng ra, xoa xoa cái túi lớn mới nướng bị đập lên trán (?), vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà lên án, "Anh hai, anh vô tình quá đi mất, thật đáng giận (??)!"
(??) Nguyên văn: "哥, 你忒无情, 岂可修!", chả biết tác giả có dùng sai từ hay không nhưng mà theo hán tự thì "修"(tu) – nghĩa là sửa chữa, mà ghép với "可" (Khả) thì tui lại không tra từ điển ra nghĩa phù hợp với ngữ cảnh này. Nếu đúng như QT "Thật đáng giận/đáng ghét" thì phải dùng "可恨", "可恶". Bồ nào biết thì giúp tui nha.
"Cậu gọi tôi là cục băng biết đi thì gọi là có tình?" – Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Tư vang lên trong phòng thí nghiệm, không thể giải thích được mà mang theo một tầng lạnh lẽo.
Hoắc Hôn sờ cánh tay bị lạnh đến nỗi nổi cả da gà, trong lòng điên cuồng chửi rủa (1), rõ ràng dị năng tinh thần lực của ông anh nhà mình là hệ thủy có tính công kích yếu nhất, nhưng y lại biến thái mang dị năng hệ thủy đi nghiên cứu thí nghiệm thành hệ băng có tính sát thương hung hãn nhất, toàn thân lạnh băng y hệt cái tủ lạnh biết đi.
(1) Nguyên văn: 吐槽 (Phun tào hoặc Thổ tào), ý chỉ mấy lời lải nhải như chửi rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm.
Còn đang rủa thầm thì chợt thấy cửa phòng thí nghiệm tự động mở ra, phòng thí nghiệm này rất cao cấp, dùng chức năng nhận diện khuôn mặt, chỉ có một vài người mới có quyền tùy ý ra vào, trong đó cũng bao gồm hắn đi cửa sau.
Có liên quan đến ông anh lạnh lùng nhà hắn thì đều là mấy người tai to mặt lớn có uy tín, hắn cũng không thể để cho ông anh nhà mình bị mất mặt được, nên lập tức sửa sang lại quần áo, chờ bọn họ xuất hiện.
Sau đó lại thấy Heo sữa nhỏ nhà mình đang uốn éo cái mông béo ục ịch đầy quyến rũ nổi bật (2) xuất hiện ở giữa cửa, phía sau còn truyền đến một giọng nói trầm ổn, "Đi theo A Hương là được, nó quen thuộc nơi này."
(2) Nguyên văn: 独领风骚 (Độc lãnh phong tao), dùng để mô tả sự nổi trội, xuất chúng, nổi bật giữa đám đông, không ai có thể so sánh được. (theo hinative)
Hoắc Hôn: "......"
Hoắc Hôn giật giật khóe mắt, ôm lấy Heo sữa nhỏ quyến rũ mà đau đớn tột cùng (3) gào lên, "Đại Hương của anh ơi, ngắn ngủi mấy ngày không gặp, sau lại nghĩ quẩn trong lòng mà đi chuyển giới vậy hả? Chẳng lẽ sau này anh phải từ quan hệ anh em trở thành quan hệ chị em với cưng sao..."
(3) Nguyên văn: 撕心裂肺 (Tê tâm liệt phế)
Hổ Yến Yến: "......"
Hổ Yến Yến còn chưa đi vào phòng thí nghiệm đã nghe thấy một câu "Anh quá vô tình, thật đáng giận" thì nó đã cảm thấy quen quen rồi.
Đợi tới khi nhìn thấy người nọ ở trên thì mặc áo ba lỗ màu nâu, dưới mặc quần xà lỏn màu đen rộng thùng thình, chân mang dép lê xuất hiện trước mặt mình, nó mới cạn lời giật giật ria mép, đây còn không phải là ông chủ nóng tính đã đưa cậu vào đội trị an của Đế Tinh sao, trách không được lại nghe quen như vậy.
Quá vô tình, thật đáng giận!
Đó chính là câu cuối cùng mà cậu tức giận gào lên với ông chủ nóng tính kia trước khi bị Hạ Nùng bắt lên cơ giáp của đoàn trị an Đế Tinh mà.
Hoắc Hôn một bên ôm A Hương khóc lóc nói đã mất đệ đệ rồi, một bên liếc mắt nhìn người theo sau mông chiến sủng nhà mình đi vào.
Một người ngồi trên xe lăn, trong lồng ngực ôm một con mèo trắng nhỏ, người còn lại là người trong đoàn trị an Đế Tinh mà hắn đã từng gặp, cô còn giúp mình đuổi bắt cái kẻ lừa đảo ăn quỵt sầu riêng, còn bây giờ, trái phải hai bên vai đang ngồi xổm một con vịt vàng và một con thỏ tai cụp tròn tròn.
Đến tận bây giờ Hoắc Hôn vẫn không tài nào hiểu nổi, tại sao ông anh ruột cao quý lạnh lùng như khối băng nhà mình lại có thể thích cái con thỏ tai cụp beo béo mềm mại (3) lại nhát gan thế kia, đây không phải là thú cưng mà mấy đứa con gái yêu thích hả, chẳng lẽ là trái tim thiếu nữ dâng trào?
(3) Nguyên văn: 粉嫩 (Phấn nộn), ý chỉ làn da trắng mịn như bột. Hoặc chỉ mấy vật tròn tròn beo béo, vừa trắng vừa mềm; "Phấn" còn có nghĩa là màu hồng, cũng có thể hiểu là "vật màu hồng mềm mại".
Cảm thấy ánh mắt Hoắc Hôn vô thức liếc về phía mình, Hoắc Tư nhíu mày, đưa tay ôm lấy con thỏ tai cụp đang nằm trên vai Hạ Nùng cười toe toét với cái miệng ba cánh, (4) si mê nhìn mình xuống ôm vào lòng, nói với Salmon Nord, "Sao cậu lại đến đây vậy?"
Salmon Nord nhìn thoáng qua Hoắc Hôn, không nói chuyện.
Hoắc Tư: "Em trai tôi."
Hạ Nùng cười ha ha hai tiếng, không có đầu óc mà nói, "Nhìn thế nào giống ba của anh... ha ha~ ha!"
Nhận ra mình đã nói sai, Hạ Nùng xấu hổ cười hai tiếng sau đó che miệng lại, chỉ chừa mỗi đôi mắt đen đảo tới đảo lui.
Trái lại Hổ Yến Yến lại cực kỳ đồng ý với cái câu này, ông chủ nóng tính còn nhỏ tuổi hơn cả Hoắc Tư, nhưng lại thành công biến bộ dáng của mình thành một ông chú trung niên.
Hiếm lắm Hổ Yến Yến mới đồng ý với gu thẩm mỹ của Hạ Nùng một lần, nó thưởng cho Hạ Nùng một ánh mắt "Không tệ nha", để người sau tự mình trải nghiệm.
Hoắc Hôn u oán nhìn thoáng qua Hạ Nùng, kiêu căng ngạo mạn giống như con gà chọi, nói "Tôi có tiền!"
Chó nhỏ nghèo túng (4) Hạ Nùng lập tức biến thành liếm cẩu (5), "Mái tóc dày xoăn bồng bềnh này cùng với ria mép gợi cảm lại thêm gu ăn mặc phá cách, đều thể hiện gu thẩm mỹ cao quý của ngài! So với cái đồ bình hoa chỉ được mỗi cái mặt đẹp thì cáo quý hơn nhiều."
(4) Chúng ta có: Cẩu lương, cẩu độc thân, cẩu liếm, thì Hạ Nùng của chúng ta có "Cùng cẩu", "Cùng" trong bần cùng, nghèo nàn.
(5) Nguyên văn: 舔狗 (Liếm cẩu, cẩu liếm), Thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh (dembuon.vn)
Salmon – Bình hoa – Nord: "..." Cảm thấy bị xâm phạm!
Hoắc – Bình hoa – Tư: "..." Cảm thấy bị xâm phạm!
Salmon Nord nhướng mày, hai anh em nhà này đúng là một người hướng Nam một người hướng Bắc, nếu không phải nghe thấy chính miệng Hoắc Tư nói ra, thì chẳng ai tin được.
Hoắc Tư nói tiếp, "Buổi tối hôm ấy khi cậu tỉnh lại, tôi đã dẫn nó đi qua phủ nguyên soái gặp lão nguyên soái và dì Nạp Lan rồi."
Hàm ý chính là để Salmon Nord yên tâm, người này có thể tin được.
Salmon Nord gật đầu.
Hổ Yến Yến cũng đột nhiên nhớ lại, hóa ra buổi tối ngày đó, trong phòng tập trung đầy người tâm phúc của Salmon Nord và cha anh, cái người đàn ông dựa vào tường rũ mắt lắng nghe chính là Hoắc Tư, trách không được tối hôm ấy, nó lại nhìn thấy ông chủ nóng tính.
Hổ Yến Yến lại nhìn Hạ Nùng và ông chủ nóng tính đã thành công thành bạn tốt của nhau, chỉ vào chiến sủng của bản thân, rồi điên cuồng kể chuyện xấu của chúng, vui đến không thể tách ra, vậy phá án xong.
Hóa ra A Hương và Thỏ Nhỏ không phải là vợ chồng, mà là hai đứa bạn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, buổi tối hôm đó Thỏ Nhỏ chỉ là đang gãi bụng cho A Hương mà thôi, dù sao thì chân của nó vừa ngắn vừa thô, vốn dĩ không với tới chỗ ngứa ở bụng dưới, nó cũng không muốn cọ trên bùn.
Thỏ Nhỏ là một con thỏ tai cụp vừa yếu ớt da mặt lại cực kỳ mỏng, nghe thấy Hoắc Tôn không khách khí mà rũ bỏ hai ba chuyện giữa nó và A Hương, thế mà con thẹn thùng gật đầu, sau đó liền ăn vạ trong lòng Hoắc Tư không chịu nhúc nhích nữa.
Salmon Nord vì quan tâm đến lòng tự trọng của nhóc con mà tránh Hổ Yến Yến, chỉ gọi Hoắc Tư ra ngoài nói chuyện riêng, "Cậu đưa Yến Yến đi làm kiểm tra não với chỉ số thông minh một chút, xem xem có vấn đề gì hay không."
Sau đó kể lại cho Hoắc Tư nghe cái chuyện đáng sợ hồi sáng, khiến Hoắc Tư cười đến đỏ cả mắt.
Hổ Yến Yến là ai chứ, à không, cậu đâu phải là con người, cậu chính là lão hổ tinh trăm năm rồi á, nhìn thấy Salmon Nord đi ra ngoài với sắc mặt hơi ngưng trọng, còn tưởng có chuyện lớn gì, cậu liền giật giật lỗ tai, sau đó lại nghe được bạn đời nhà mình vậy mà dám nổi lên nghi ngờ với chỉ số thông minh của mình, lập tức giận đến mức xù lông.
Chờ đến khi Salmon Nord và Hoắc Tư quay về, Hổ Yến Yến lập tức duỗi chân nhỏ cào hai chân Salmon Nord, đôi mắt mèo tròn quay sáng lấp lánh nhìn anh gằn từng tiếng từng tiếng, "Ngao! Ngao! Ngao! Ngao!"
Tôi! Tức! Giận!
.....
Khang Duy Tư đang điên cuồng nghiêm hình tra tấn Salin Shelley ở biên giới xa xôi về việc rốt cuộc hắn đã đưa cho mấy account marketing lớn nhỏ bao nhiêu chuyện bí mặt của gã và Quân đoàn Khang Cát, mà vẫn chưa biết hiện tại bên ngoài đang ồn ào thành bộ dạng gì rồi.
Cho tới lúc gã biết được thì đã bị Salmon Nord và Hùng Ám truyền tin tức đến mức ồn ào xôn xao, đặc biệt là Gia Cát Cẩn lại là một nữ minh tinh mang lưu lượng, nên độ hot của đề tài cực kỳ cao, dưới khu bình luận cứ dâng lên ồ ạt.
Nhìn thấy một cái bình luận "Tiếu Hoa, cô xanh thật đấy" khiến Khang Duy Tư nằm liệt trên giường sống không còn gì luyến tiếc mà thở phì phò, cũng không biết là do dùng roi đánh Salin Shelley nên mệt hay là tức giận.
Gã ngẩng đầu nhìn Khang Cát hỏi, "Ba, nhất định Gia Cát Cẩn đang cho rằng con là cái tên bắt cả nhiều tay ăn cả năm lẫn nữ, không được, con phải đi tìm cô ấy rồi bày tỏ tấm lòng của mình, Quân đoàn Khang Cát của chúng ta đang rất cần một gia tộc Thuần thú sư giúp đỡ trấn an chiến sủng của các binh lính mà không phải tốn tiền."
Dù sao thì bọn họ cũng nghèo mà!
Khang Cát: "......Không lẽ mày không phải à?"
Khang Duy Tư xấu hổ im lặng..
Khang Cát cắn răng nói, "Đúng là đồ con nghé còi (6), cho dù mày có phải đi chăng nữa thì cũng không thể thừa nhận chứ!"
(6) Nguyên văn: 瘪犊子 (Biě dúzi), một câu chửi ở Đông Bắc. Chỉ người không mạnh mẽ, không có khí thế giống như con nghé mới sinh (theo 冲呀新起点).
Khang Duy Tư hiểu ý, lập tức làm một cái chào theo quy định trong quân đội với cha gã, "Vâng!"
Khang Cát: "..."
Sau khi gặp mặt gã thấy Gia Cát Cẩn lạnh lùng không thèm để ý đến mình, Khang Duy Tư u buồn nói, "Cho em xem tấm lòng lớn bằng bàn tay của anh này, anh thật sự yêu em mà."
Trên đầu Gia Cát Cẩn khó khăn lắm mới mọc được một lớp tóc mới, vừa nghe xong lập tức tức giận đứng bật dậy, y hệt như một con nhím thô lỗ nói, "Khang Duy Tư, con mẹ nó anh có phải có độc hay không, rốt cuộc thì anh có ý kiến gì với tóc của tôi thì cứ nói thẳng đi?! Hả!?"
Mái tóc dài đen nhánh của bà đây bị anh thiêu mất, anh là người của Quân đoàn có tiếng, tôi không thể chọc vào thì thôi đi, tôi đi cấy tóc, mẹ nó chứ anh lại lên hot search ghét bỏ tôi, không muốn thấy cũng không được, khiến tôi tức đến mức kéo rớt đống tóc vừa mới cấy xong, bây giờ vất vả lắm mới ra được một đống tóc con, tôi bảo vệ nó như bảo vệ mắt của mình vậy, vậy mà mẹ nó chứ anh còn dám tới đây để ác độc phá hủy nó hả?!
"Mẹ nó chứ, tôi chôn sống anh!"
"Oh no em yêu, anh thật sự yêu em mà..." So với cái miệng của Khang Duy Tư thì cơ thể của gã thành thật hơn nhiều, gã lập tức bỏ chạy, vừa chạy vừa diễn một màn thâm tình như kẻ tù nhân hèn mọn đã hãm sâu vào trong tình yêu với Gia Cát Cẩn.
Gia Cát Cẩn giận đến mức mặt đều phồng lên, khi cô giơ tay lên thì bão cát đầy trời hệt như tâm trạng cô lúc này, cuồn cuộn chôn Khang Duy Tư chỉ còn một cái đầu ló ra, Khang Duy Tư sợ tới mức gào lên, "Dừng lại, dừng lại mau! Anh xin lỗi, anh sẽ lăn ngay!"
"Hừ! Lăn ngay cho bà, lập tức, nhanh gọn lẹ, một khắc cũng đừng có dừng lại (7), cút!"
(7) Nguyên văn: 马不停蹄 (Mã bất đình tề), đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước. (theo tudien)
Khang Cát thấy con trai kinh hồn bạt vía trở về, không ôm hy vọng hỏi, "Thế nào rồi?"
Hai mắt Khang Duy Tư dại ra đi ngang qua bên cạnh cha gã, nghe thế liền dừng lại một chút, trong miệng phun ra một đống cát, bình tĩnh nói. "Ba! Con nhất định sẽ tìm cho ba một cô vợ thật nhiều tóc!"
Khang Cát: "?"
Khang Duy Tư lại vòng quay lại, sụy sụp nói, "Không phải là tìm vợ cho ba, con không muốn mẹ kế hay mẹ nhỏ gì đâu! Phải là con nhất định tìm con dâu cho ba! Tóc con dâu của ba nhất định phải dài, còn có, nhất định không được có dị năng hệ thổ, a a a!"
Khang Cát: "!"
Khang Cát nặng nề cất bước, click mở tinh não, bi thương mà dặn dò cấp dưới, "Phu nhân thứ hai của thiếu soái đã chết, mau chóng tìm kiếm đối tượng liên hôn thứ ba trong Mười đại gia tộc thuần thú sư!"
Dù sao thì tiền của nhà mình cũng không đủ dùng!
Không đủ khả năng để thuê người trong Mười đại gia tộc Thuần thú sư cao quý để tới trấn an chiến sủng của binh lính nhà mình!
"Đúng rồi, cẩn thận đừng ít tóc quá, cũng không được là dị năng tinh thần lực hệ thổ, hai điểm này đặc biệt quan trọng!
Khang Duy Tư hoài nghi nhân sinh cả một đêm, tậm trạng vẫn còn khó chịu, liền đi tìm Salin Shelley để gây phiền, đánh hắn đến mức mất nửa cái mạng.
Người kia không chịu nổi loại tra tấn tàn nhẫn này, đau đớn trên người còn có thể chịu đựng, nhưng Khang Duy Tư lại tiêm vào tinh thần lực của hắn một loại thuốc, giống như là hút ma túy, hít vào sẽ nghiện, thời điểm cơn nghiện dâng lên khiến hắn không chịu nổi liền đem hết chuyện nói ra, để đổi lại một liều thuốc mới.
Khang Duy Tư thấy Salin Shelley không còn giá trị lợi dụng, thì tiêm vào cơ thể hắn một loại chất lỏng, như thế thì cho dù tất cả mọi người đều biết Quân đoàn Khang Cát của gã bắt cóc hắn, nhưng bọn họ sẽ mãi mãi không tìm được hắn.
Không tìm được người hay thi thể của Salin Shelley, lại không có chứng cứ then chốt, cho dù có tin đồn đi chăng nữa thì ngay cả tòa án quân sự cũng không có cách nào xử lý gã.
Chờ Khang Duy Tư rời đi, toàn bộ ngục giam lạnh băng chỉ còn Salin Shelley cuộn tròn thân thể nằm trên mặt đất lạnh lẽo, kim tiêm vào chân trái của hắn nên lúc này chân trái của hắn đã tan thành một đống bột phấn từ xương cốt, hắn đau đến mức mười ngón tay bám chặt đất tạo ra một vết máu, trên mặt đầy máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau, hệt như lệ quỷ ở tận sâu dưới địa ngục bò ra đòi mạng, giọng nói hắn nghẹn ngào lại mang theo hận ý thấu xương, "Khang Duy Tư!"
Đúng lúc này trong ngục giam lạnh lẽo trống rỗng bỗng xuất hiện một người đàn ông khoác áo đen, áo liền với mũ nên không thể nhìn thấy mặt của gã, chỉ có thể nhìn thấy xương hàm đang mỉm cười.
Gã ngồi xổm trước mặt Salin Shelley đang bị hòa tan nhanh chóng, duỗi tay chạm vào trên mặt hắn, tốc độ hòa tan dần dần chậm lại, cuối cùng thì dừng hẳn.
Salin Shelley kinh ngạc nhìn cơ thể mình không còn hòa tan nữa, hắn biết Khang Duy Tư đã tiêm cái gì cho mình, mỗi khi gã muốn xử lý ai, gã đều giết chết họ một cách thần không biết quỷ không hay, chẳng ai phát hiện ra được.
Vậy mà người đàn ông này chỉ tùy tay chạm vào liền khiến tốc độ hòa tan dừng lại.
Trên mặt Salin Shelley xuất hiện một nỗi hoảng sợ.
Chỉ thấy khóe miệng gã đàn ông kia cong lên, gian ác cười ra tiếng, giọng nói thô ráp, "Không phải ngươi muốn báo thù sao, ta giúp ngươi."