Hiểu Quỳnh mệt mỏi xuống bếp. Cô lấy một cốc nước mát trong tủ ra uống. Cả đêm qua cô đã không ngủ rồi. Cô lo lắng cho tiểu Bảo. Cả đêm qua cậu ở đâu, cô liên lạc không được. Cô rất sợ tiểu Bảo xảy ra chuyện. Với cô, tiểu Bảo còn quan trọng hơn cả tính mạng.-Thiếu gia đã về!!!- Hiểu Quỳnh nghe thấy tiếng mấy cô người hầu bên ngoài liền nhìn theo. Tiểu Bảo khuôn mặt mệt mỏi bước vào, trên áo vẫn còn vết loang của rượu đỏ tối qua. Nhìn tiểu Bảo Hiểu Quỳnh xót xa không thôi. Cô thấy tối qua hình như cô có chút hơi quá đáng. Hiểu Quỳnh đem cốc nước về phòng rồi đóng cửa lại.
-Chị!- Đang soạn lại sách chuẩn bị đi học thì tiểu Bảo bên ngoài mở cửa bước vào. Hiểu Quỳnh tuy nghe thấy tiểu Bảo nói nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
-Hôm qua là em sai.........em xin lỗi!- Tiểu Bảo cúi đầu hối lỗi. Quả thực hôm qua là do cậu sai. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ vì Hiểu Quỳnh quá lo lắng cho cậu. Hiểu Quỳnh vì muốn tốt cho cậu lên mới làm vậy. Cậu thương Hiểu Quỳnh không hết vậy mà tối qua cậu lại làm tổn thương Hiểu Quỳnh.
-Tự ngồi trên phòng kiểm điểm lại bản thân. Khi nào nghĩ thông suốt rồi thì cầm cặp đến trường. Lát tôi sẽ cho người đem đồ lên cho cậu- Hiểu Quỳnh nói xong rồi cầm cặp ra ngoài.
-Từ giờ đi đâu hay làm gì cậu cũng cần phải có vệ sĩ đi cùng....không được phép liều mình như đêm qua- Hiểu Quỳnh quay lại nói thêm câu nữa rồi đi thẳng ra xe tới trường. Tiểu Bảo thở dài về phòng đóng cửa lại. Định nằm xuống nghỉ lát nhưng nhìn hoàn cảnh lúc này e là không thích hợp. Cậu mệt mỏi bước vào phòng tắm. Trước hết cậu cần phải thay bỏ bộ quần áo hôi rình này.
...............................................................
Tiểu Bảo bước ra lắc lư mái tóc ướt làm cho những lọn tóc bay phấp phới trong ánh nắng sớm qua khung cửa sổ. Tiểu Bảo vừa ngồi xuống chiếc ghế đã nhìn thấy đồng phục, cặp sách,... đã được để sẵn trên bàn.
-Công nhận người làm ở đây nhanh nhẹn thật.- Cậu nhoẻn miệng cười rồi bắt đầu sửa soạn mọi thứ. Mái tóc đen được rẽ ngôi sang 2 bên. Bộ đồng phục với chiếc áo sơ mi trắng đi cùng với quần đen sắn lên vài nấc. Đôi giày thể thao trắng hàng hiệu càng tôn lên đôi chân của cậu. Giờ thì mọi người đã biết thế nào là soái ca sơ mi trắng -.-.
Tiểu Bảo vác chiếc cặp Hàn Quốc lên vai rồi thong thả đi xuống dưới. Cậu bước lên chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn bên ngoài. Phía sau còn có xe của vệ sĩ. Hai chiếc xe bắt đầu lăn bánh đến trường.
..........................................................
-Nghe nói khối 10 lại mới thêm một học sinh mới, là con trai. Nghe nói là rất soái làm cho mấy đứa nữ sinh lớp dưới đang nhảy cẫng hết lên- Một cậu con trai bên ngoài đi vào. Khuôn mặt nghe rất chán nản. Hiểu Quỳnh nghe xong nhoẻn miệng cười một chút lại thôi.
-Hiểu Quỳnh!- Khả Di bước tới chỗ Hiểu Quỳnh cười tươi nhìn cô.
-Chuyện chúng ta làm bạn ý, cậu nghĩ đến đâu rồi?- Khả Di đưa tay đặt lên vai Hiểu Quỳnh liền bị cô hất ra không thương tiếc.
-Tôi nói rồi tôi không thiếu bạn- Hiểu Quỳnh nói xong liền đứng lên đi ra ngoài. Thực sự hôm trước nói chuyện với Khả Di cô thấy Khả Di cũng được, hiền lành. Nhưng khi biết Khả Di là em của Uyển Nhã cô liền đập tan bỏ suy nghĩ kết thân với Khả Di. Chị em với nhau, chị như vậy thì chắc em cũng chẳng khá hơn được.
Hiểu Quỳnh ra ngoài hành lang đứng. Cô hít một hơi thật dài để cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng sớm.
-Hú!- Hiểu Quỳnh giật mình quay lại vì thấy có người vỗ vào vai mình.
-Khánh An! sao cậu lại ở đây?- Hiểu Quỳnh nhìn thấy cậu liền cười thích thú.
-Tôi không ngờ cậu lại học ở đây? Tôi ở bên 12-2- Khánh An nhìn thấy Hiểu Quỳnh cậu có chút hơi ngạc nhiên nhưng rất vui.
-Ồ! vậy là sát lớp luôn- Hiểu Quỳnh gật gật đầu tỏ vẻ hiểu chuyện.
-Mỏi cổ không?- Khánh An lên tiếng làm Hiểu Quỳnh ngơ ngác.
-Hả?
-Thì cậu cứ lắc lư như vậy không sợ gãy cổ à?
-AAAAaaaaaaaaaa bỏ ra tên điên này- Hiểu Quỳnh hét toáng lên vì bị Khánh An túm tai lắc lư. Khánh An nhìn cảnh tượng của Hiểu Quỳnh không nhịn được mà bật cười.
-HAHAHA.............
Hiểu Quỳnh tức giận bỏ về lớp. Khánh An liền chạy theo xin lỗi.
-Đây là lớp tôi cậu không được vào, VỀ LỚP- Hiểu Quỳnh nói như ra lệnh.
-Được rồi được rồi, ra chơi tôi sẽ tìm cậu, bye bye- Khánh An đưa tay lên tạm biệt rồi chạy về lớp. Hiểu Quỳnh nhanh chóng lấy lại thái độ ban đầu rồi đi về chỗ ngồi.
***********************************************
-Gia Bảo, cậu khát không tôi có mua nước cho cậu nè.
-Gia Bảo cậu đói không? mình có mua bánh cho cậu nè.
-Gia Bảo làm bạn trai mình nha
..............................bla bla...........................
Cả đám con gái bâu vào cậu lắc vai cậu phiền chết đi được.
-PHIỀN CHẾT ĐI ĐƯỢC!- Tiểu Bảo tức giận nhìn đám con gái rồi bỏ ra ngoài. Đám con gái nhìn cậu tiếc nuối.
Tiểu Bảo đi dạo dưới sân trường, đôi mắt cậu nhìn lên bầu trời xanh với những cánh chim bay ngang qua.
- ẠY.....
Tiểu Bảo cảm nhận như có người va vào mình liền cúi xuống nhìn. Là một cô gái cũng khá nhìn.
-Có sao không?- Cậu hỏi thăm đồng thời đưa tay ra cho cô gái đó bám vào. Nhưng điều ngạc nhiên hơn là, cô gái đó không cần cậu mà tự đứng lên. Cô gái nhìn Gia Bảo chán ghét rồi chạy đi. Tiểu Bảo khó hiểu nhìn theo cô gái đó.
-Đúng là một cô gái thú vị- Cậu nhoẻn miệng cười rồi sải chân bước tiếp.