Ngày hôm sau...
Cả ngày hôm nay Lạc Yến Dung vô cùng khó chịu, khi từ tin nhắn tối qua chúc cô ngủ ngon thì Quách Quân Hựu bật vô âm tín như chưa xuất hiện, cứ tin nhắn nào gửi đến cô đều nghĩ là anh nhưng kết quả không phải.
Tan làm, Lạc Yến Dung cùng với đồng nghiệp ra về, thang máy mở ra lần lượt từng người bước đi, sau cùng là cô và một chị đồng nghiệp đang trò chuyện.
Lúc này, tại ghế sofa ở sảnh tập đoàn Quách Thị có một nam nhân đang ngồi như chờ đợi ai đó, tuy xem điện thoại nhưng thang máy mở ra lần nào cũng ngẩng lên tìm kiếm, và cuối cùng lần này cũng đã nhìn thấy.
Quách Quân Hựu nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, bỏ điện thoại vào túi áo vest rồi vươn người chỉnh sửa trang phục phẳng phiu chỉnh tề, đợi cô tiến gần lập tức lên tiếng:
“ Cô Lạc! ”
Chỉ là Lạc Yến Dung quá mải mê trò chuyện, lại thêm họ Lạc khá phổ biến nên cô cũng chẳng quan tâm. Điều ấy khiến cho Quách Quân Hựu trở nên ngơ ngác, đảo mắt ngượng ngùng với những nhân viên đang chăm chú nhìn anh, lần nữa cất tiếng:
“ Yến Dung! ”
Lạc Yến Dung tức khắc khựng bước, đưa mắt về hướng phát ra âm thanh, nét mặt sau đó trở nên vô cùng bất ngờ nhưng cũng có sự phấn khích vui vẻ.
Sau đó, cô xoay sang chị đồng nghiệp, nói:
“ Mấy anh chị đến quán trước đi rồi gửi vị trí sang cho em, em có tí việc sẽ đến sau. ”
Vốn dĩ nhân viên ở đây cũng khá quen thuộc với Quách Quân Hựu, là thiếu gia họ Quách, cổ đông Quách Thị, em họ của tổng giám đốc và phó tổng, một gia tộc rất được truyền thông quan tâm.
Chị ấy nháy mắt, cười trêu rồi lên tiếng:
“ OK em, một lát khai báo đoàng hoàng nhé! ”
Đợi mọi người chung phòng đi khỏi, Lạc Yến Dung chậm rãi bước tới gần với Quách Quân Hựu, khuôn mặt vui tươi rạng rỡ càng thêm xinh đẹp, tuy trang phục công sở kín đáo nhưng trông cô vô cùng kiêu kỳ cuốn hút.
“ Có việc gì sao, luật sư Quách? ”
“ Cô có hẹn ăn tối rồi à? ”
“ Đúng vậy, có gì không? ”
“ Tôi định mời cô ăn tối. ”
Sau khi công việc kết thúc, Quách Quân Hựu anh đã lập tức lái xe tìm Quách Minh Lãnh, nhưng bị anh ấy tra khảo chứ chẳng chỉ dạy được gì, công thêm mục đích đến mời Lạc Yến Dung cô đi ăn tối.
“ Xin lỗi nha, tôi có hẹn rồi, ai bảo anh không chịu nhắn tin hẹn trước chứ! ”
Hủy thì cũng được đấy, nhưng chính Lạc Yến Dung cô không muốn, phải khiến cho Quách Quân Hựu anh quyết liệt theo đuổi cô hơn, dễ dàng đôi khi trong mắt đối phương lại quá tầm thường.
“ Ừ, vậy cô muốn hóa giang xe đến đó không? Hiện tại tôi không bận việc, làm tài xế cho cô cũng ổn đấy! ”
Lạc Yến Dung bật cười, nhưng sâu xa trong đáy mắt có sự suy nghĩ, sau đó cất tiếng:
“ Hôm nay tôi có lái xe, thật lòng thì có chút tiếc đấy! ”
...----------------...
Trở về nhà riêng sau khi hai mục đích đều bị thất bại, do ở một mình và tâm trạng không tốt nên Quách Quân Hựu cũng lười biếng nấu nướng, mua đồ ăn bên ngoài mặc dù anh không thích ăn.
Chín giờ tối, Quách Quân Hựu lần nữa xuống bếp pha thêm một tách trà, nhưng anh quay về phòng ngủ ý định sẽ nghỉ ngơi sớm một hôm, do cả tuần liên tục thức khuya.
Ra ngoài ban công hóng gió, Quách Quân Hựu trầm lặng ngắm cảnh về đêm, chợt nhiên khóe môi khẽ nhếch nâng tách trà lên uống, trong đầu cứ luôn xuất hiện hình ảnh của ‘ người ấy ’.
“ Tôi sẽ không ngồi vào chiếc ghế đặc biệt đó đâu, trừ khi tôi chính là người đặc biệt đó của anh. ”
Và rồi, Quách Quân Hựu mở sáng màn hình điện thoại, ngay sau đó hình ảnh của cô gái ấy hiện lên, đúng thật nhan sắc này có một sự cuốn hút đặc biệt với anh, bao năm qua tiếp xúc rất nhiều cô gái, nhưng chẳng ai đem lại cho anh cảm giác xuyến xao đêm về nằm nhung nhớ như vậy.
Thế là ngay sau đó, Quách Quân Hựu lần đầu chủ động nhắn tin cho Lạc Yến Dung, cũng là lần đầu liên lạc với con gái ngoài công việc hoặc chị gái và em họ.
“ Em về nhà chưa? ”
Tin nhắn được gửi đến hơn năm phút thì Lạc Yến Dung mới đọc được, do cô tắm rửa, tẩy trang, dưỡng da và sấy tóc trong phòng tắm. Lúc này, cô mang theo điện thoại nhanh nhảu nhảy lên chiếc giường êm ái, biểu cảm trên khuôn mặt vui đùa thích thú khi Quách Quân Hựu bỗng dưng thay đổi cách xưng hô, ôm gối soạn tin phản hồi.
“ Tôi về khá lâu rồi. ”
Ting...
Âm thanh thông báo tin nhắn vừa vang, Quách Quân Hựu lập tức mở xem, sau đó tiếp tục soạn tin gửi lại:
“ Tối mai em có bận việc hay hẹn với ai không? ”
Lạc Yến Dung chúm chím mỉm cười và nhướn mày đắc ý, nhanh tay thao tác trên màn hình trả lời:
“ Hiện tại thì không. ”
“ Vậy cho tôi mời em bữa ăn tối vào tối mai được không? ”
Lạc Yến Dung bật cười sảng khoái ngã lăn ra giường, âm giọng của một kẻ chiến thắng khi đã toại được mục đích, đôi mắt tròn xoe sáng ngời nhưng trong vô cùng nham hiểm, chính bởi sự hận thù đã ngập tràn trong trí não.
Đúng là Quách Quân Hựu anh không liên quan, nhưng ai bảo anh chính là con trai của hai người Lạc Yến Dung cô hận nhất, ai bảo anh chính là người mà Diêu Hân Đồng cô ta thích...
Cô nhất định sẽ chọc tức cho họ phát điên.