" Anh sang khi nào vậy?"
Lạc Yến Dung từ trong hướng bếp đi ra, mang một tách cafe đem ra mời khách, đặt xuống dưới bàn trước vị trí của người đó, chính là anh họ nuôi của cô, tên Lạc Khải.
" Anh vừa xuống máy bay đã gọi cho em đấy, nhưng sao hôm nay không đi làm?"
"Em bận việc nên xin nghỉ."
Lạc Khải nâng tách cafe lên trên tay uống một ngụm, hỏi lại:
"Bận việc gì? Cần anh giúp không?"
Yến Dung nhướn mày, thong thả vắt chéo đôi chân và cẩm lên ly nước lọc, lên tiếng:
" Không cần đâu!"
" Bà lo lắng nên bảo anh sang đây kiểm tra em sống thế nào. Yến Dung à, sao tự nhiên em lại muốn về đây, anh không hiểu thật đó. "
"Em về đây muốn tìm lại ba mẹ ruột của mình, không phải trước đó em đã nói rồi sao?"
Lạc Khải lắc đầu, sắc mặt biểu lộ cảm xúc của sự không tin, đặt tách cafe xuống bàn rồi nói:
"Ở bên Anh nếu em muốn vẫn tìm được mà, em gạt được bà, nhưng không thể gạt anh đâu. "
Lạc Yến Dung hít lấy một hơi, có chút bực bội khó chịu bị tra khảo, nhàn nhạt nói:
" Tùy anh nghĩ vậy! Nơi đây em sống rất tốt, công việc ổn định, bảo bà hãy an tâm!"
Lạc Khải trầm ngâm nhìn cô, ánh mắt khác lạ không phải sự quan tâm giữa người anh trai dành cho em gái. Thấy thế, Lạc Yến Dung chủ động xoay mặt hướng khác, nặng nề thở ra một hơi bực dọc.
" Theo anh về Anh đi Yến Dung, anh cầu xin em đấy, anh sợ mình sẽ mất em."
Và rồi, Lạc Yến Dung nóng nảy đứng dậy, nâng giọng cất tiếng:
"Lạc Khải, em nhắc nhở anh lần cuối, giữa chúng ta là anh em họ, dù không cùng huyết thống nhưng em vẫn là con gái của cô anh, anh nghe rõ chưa? "
Lạc Khải cũng tức giận đứng dậy, nhanh chóng bước đến gần với Yến Dung bóp chặt hai bắp tay của cô để giữ
dung yen, noi:
"Em cũng bảo chúng ta không cùng huyết thống, vậy tại sao em không thích anh?"
Lạc Yến Dung cười nhạt, kiên quyết dứt khoát vung tay xô đẩy Lạc Khải tránh xa. Thể nhưng, anh ta khẩn trương sấn đến lần nữa giữ chặt hai tay của cô, mất kiểm soát tiếp tục cất tiếng:
"Em cũng biết công việc của anh rất áp lực và anh đã ba mươi hai tuổi, cũng phải có nhu cầu sinh lý chứ, đó là điều cơ bản nhất của một thằng đàn ông. Nếu em đồng ý làm bạn gái anh, thì anh đâu có như vậy. "
Nụ cười Lạc Yến Dung nhạt nhòa hơn nữa, từ tốn nhưng đầy trọng lực lên tiếng:
" Tôi không quan tâm anh ngủ với bao nhiêu phụ nữ, vì tôi chưa bao giờ thích anh, anh hiểu không? Nếu anh muốn giữ mối quan hệ hiện tại của chúng ta, thì từ nay về sau đừng đề cập đến vấn đề này nữa! "
"Yến Dung..."
Ting toang...
Chuông cửa vang lên cắt ngang câu nói của Lạc Khải, khiến anh ta tỉnh táo nhận thức phần nào. Thế là, Lạc Yến Dung lần nữa đẩy mạnh đối phương ra xa, đôi mắt lãnh khốc trừng trừng cảnh cáo, sau đó nhanh chân bước về phía cánh cửa mở ra, vốn dĩ cô đã đoán được nên chẳng có điều gì bất ngờ.
Quách Quân Hựu nhìn thấy Lạc Yến Dung lập tức mỉm cười ngọt ngào, trên tay còn đang cầm túi giấy chứa đựng thức ăn trưa, vừa bước vào vừa cất tiếng:
"Em thu dọn xong chưa?"
" Chua na. "
Ngay lập tức, đôi chân của Quách Quân Hựu đột ngột khựng bước, khi chợt thấy có một người đàn ông tồn tại trong căn hộ của cô và đang đứng ở sofa. Sau đó, anh nhìn qua Yến Dung, hỏi:
"Ai vậy em?"
Lạc Yến Dung nhìn Quách Quân Hựu rồi phóng tầm mắt sang Lạc Khải, nhún vai bình thản trả lời:
"Là anh họ em."
Hai mắt Lạc Khải đục ngẩu, nhìn vào Quách Quân Hựu rồi đến bàn tay của anh đặt ở chiếc eo Yến Dung, sắc mặt càng lúc càng vô cùng khó coi.
Sau đó, Quách Quân Hựu và Lạc Yến Dung cùng nhau đi đến, bàn tay đặt ở chiếc eo của cô chuyển dịch đưa ra phía trước với ngụ ý muốn bắt tay với đối phương, từ tốn lên tiếng:
" Tôi Quách Quân Hựu, là..."
"Là bạn trai của em!"
Quách Quân Hựu nhíu mày, khuôn mặt biến sắc lập tức xoay sang Yến Dung, bàn tay cũng cứng ngắc giữa không trung khi Lạc Khải chẳng đáp lại. Thế là, cô chữa cháy bằng cánh ôm chầm tay anh thân mật âu yếm, dùng ánh mắt ám hiệu với đối phương.
Và rồi, cô tiếp tục nhìn qua Lạc Khải, dịu giọng lên tiếng như cả hai lúc nãy chưa từng căng thẳng, nhưng đâu đó trong đôi mắt cũng có ẩn ý nhắc nhở xa xôi:
"Lạc Khải, em đã trưởng thành, có bạn trai cũng là chuyện bình thường, sao anh ngạc nhiên quá vậy chứ?"
"O... anh có việc, anh đi trước nhé Yến Dung, hôm khác đến thăm em sau..."
Quách Quân Hựu chau mày chặt hơn, quan sát nhận thấy ' anh họ' này có vấn đề, trong đôi mắt ngập tràn nghi ngờ hết nhìn Lạc Khải đang đi về hướng cánh cửa đến nhìn xuống Lạc Yến Dung.
"Em tiễn anh ấy."
"Ừ."
Lạc Yến Dung buông tay, bước theo Lạc Khải mở cửa cho anh ta. Lúc này, ánh mắt của cả hai va chạm nhưng đều im lặng, đến khi anh ta bước ra khỏi cánh cửa mới xoay lại cất tiếng:
" Lý do thực sự của em sao?"
Yến Dung lạnh nhạt, lí nhí trả lời:
" Hôm khác nói, hiện tại không tiện. "