Tám giờ tối, ông Quách cùng Quách Quân Hựu ra khuôn viên biệt thự trò chuyện sau sự việc căng thẳng khi nãy, cả hai nhâm nhi tách cafe thơm ngon thay vì rượu vang, tuy ông Quách từng khiến anh thất vọng nhưng ông là người hiểu và tôn trọng anh nhất.
“ Quân Hựu à, có phải con rất trách ba? ”
“ Việc ba từng phản bội mẹ sao? ”
“ Tất cả mọi việc! Ba đã làm con buồn phải không? ”
Quách Quân Hựu nâng tách cafe lên miệng nhấp một ngụm nhỏ rồi chậm rãi nuốt xuống, đôi mắt dao động chẳng biết trả lời sau cho hợp lý. Thấy thế, ông Quách Sâm lại nói:
“ Con cứ thoải mái đi, hãy xem ba như bạn của con. ”
Và rồi, Quách Quân Hựu thành thật gật đầu, lên tiếng:
“ Con từng ao ước gia đình mình giống như gia đình bác hai và cô út, ba mẹ hạnh phúc, êm ấm, vui vẻ... ”
Hốc mắt ông Quách Sâm đỏ hoe, cúi đầu không dám ngẩng nhìn. Có được người con trai ưu tú, tài giỏi, sự nghiệp không hề thua kém với bất kỳ người nào đồng trang lứa, đó là điều ông vừa thấy hãnh diện vừa thấy hổ thẹn với anh, khi ông là người ba chẳng ra gì, đến cho con một gia đình hạnh phúc cũng không được.
“ Con yêu cô gái đó hả? ”
“ Tụi con mới gặp nhau gần đây thôi, vẫn chưa xác định được điều gì ở tương lai, nhưng con thích cô ấy. ”
“ Thú nhận với con, lúc trẻ ba yêu một cô gái rất sâu nặng, cô ấy rất dịu dàng và lương thiện...Chỉ là lúc cô ấy mang thai ba đã không vượt qua được cám dỗ mà làm chuyện có lỗi với cô ấy, kết cục ba đánh mất tất cả...
- Quân Hựu, đừng giống như ba là kẻ tồi tệ, hãy học theo bác hai của con, là một người đàn ông bản lĩnh, chung thủy, trách nhiệm,... ”
Quách Quân Hựu sửng sốt đến bàn tay mất sức, suýt chút nữa đã làm rơi tách cafe xuống đất, tròng mắt căng ra bất ngờ đến cực điểm.
Lắp bắp hỏi lại:
“ Mang thai? Vậy đứa bé kia đâu? Thế ngoài chị Hạ Đan, con còn có người chị hoặc anh sao? ”
“ Cái giá của sự phản bội chính là mất con, mất vợ sắp cưới... ”
“ Ba biết như vậy, tại sao lần nữa phạm phải sai lầm tương tự? ”
Ông Quách Sâm tiếp tục gục mặt hối lỗi trước con trai, đôi mắt cay xè nhắm lại nhớ về người con gái dù qua bao nhiêu năm vẫn còn trong trái tim, là mối tình đầu không thể phai.
Năm đó kết hôn với bà Lý Trân cũng là việc bất đắc dĩ, vì bà ta đã mang thai.
“ Người phụ nữ đó rất giống với cô ấy, cả tính cách cũng vậy, ba không thể kìm được lòng...Quân Hựu, ba xin lỗi con! ”
Cùng thời gian, trên phòng ngủ của Quách Hạ Đan và Trịnh Khiêm, hai vợ chồng tuy đã kết hôn hai năm nhưng vẫn rất ngọt ngào, tình tứ, người chồng massage cho vợ trông vô cùng cưng chiều yêu thương.
“ Hazzz, không biết Quân Hựu nó đòi hỏi cái gì nữa mà không chịu Hân Đồng, em ấy vừa xinh đẹp vừa dễ thương. ”
Nghe Quách Hạ Đan nói vậy, đôi mắt của Trịnh Khiêm đôi chút dao động nhớ đến buổi chiều hôm đó tan làm, vô tình nhìn thấy Quách Quân Hựu nói chuyện với một nhân viên trong tập đoàn Quách Thị, ánh mắt nhìn cô gái ấy vô cùng si mê.
Và rồi, anh ta nhếch môi âm thầm cười khẩy, bàn tay vẫn thuần phục massage, lên tiếng:
“ Hình như Quân Hựu em ấy nhìn trúng một cô gái làm việc ở tập đoàn đấy em, thứ hai vừa rồi có đến tìm cô gái đó. ”
Quách Hạ Đan lập tức bật dậy, khẩn trương nghiêm túc nhìn Trịnh Khiêm chồng mình, nói:
“ Sao anh không nói sớm với em? ”
Trịnh Khiêm nhún vai, lên tiếng:
“ Anh không dám can thiệp vào chuyện riêng tư của Quân Hựu, em ấy khó tính chắc em cũng biết. ”
Hai ba con Quách Quân Hựu trò chuyện đến hơn mười giờ đêm mới lên phòng riêng. Lúc này, anh thả người ngồi thụp xuống sofa với nét mặt buồn bã và mệt mỏi, lòng ngực hiện tại vô cùng nặng nề.
Lẳng lặng suy tư đôi chút, Quách Quân Hựu chậm rãi lấy ra chiếc điện thoại bên trong túi quần thể thao, dòng tin nhắn của người ấy nhanh chóng hiện thị trên màn hình.
“ Đang làm việc à?
- Cảm ơn anh vì hôm nay đã đi cùng tôi nhé! ”
Quách Quân Hựu cười nhẹ một cái, sắc mặt có nét vui vẻ, sau đó ngón tay thao tác trên màn hình, phản hồi lại tin nhắn đã gửi cho anh trước đó hơn một giờ đồng hồ.
“ Em ngủ chưa? ”
Ở bên đây, Lạc Yến Dung nhếch môi mỉm cười khi nhận tin nhắn của Quách Quân Hựu, nhưng không phải là sự vui vẻ của cô gái khi yêu thích một chàng trai, trong đó đầy vẻ nhan hiểm và đắc ý, hả hê.
“ Vẫn chưa. ”
“ Ngủ sớm đi. ”
“ Anh lấy tư cách gì bảo tôi vậy?
- Tôi rất ngang bướng đấy.
- Không phải ai bảo tôi cũng nghe theo đâu. ”
Nụ cười vui thích trên môi Quách Quân Hựu xuất hiện rõ rệt, trong đầu lãng quên hoàn toàn những tâm tư buồn phiền khi nãy, không chút chần chừ soạn tin phản hồi.
“ Vậy nếu là bạn trai em thì em có nghe theo không? ”
Lần này, Lạc Yến Dung bất giác mỉm cười, nụ cười khác hẳn khi nãy và chính cô cũng không kiểm soát, nó xuất hiện một cách rất tự nhiên.
“ Bạn trai thì tất nhiên phải nghe theo. ”
Quách Quân Hựu vui vẻ bật cười thành tiếng, một bên tay chống vào thái dương, sau đó tiếp tục nhắn tin với ‘ người ấy ’.