Biệt thự Xuân Hải là tài sản trên danh nghĩa của gia đình nhà họ Triệu, nhưng ban đầu là do nhà họ Lâm bỏ tiền ra sửa sang lại.
Từ trong ra ngoài, chỉ riêng phần sửa sang lại quang cảnh đã tốn hơn 500 vạn.
Mất thêm một số tiền vụn vặt khác thì rất nhiều, phần lớn không tính được.
Mặc dù Lâm Nhiễm đã chuyển ra khỏi biệt thự Xuân Hải, nhưng không thiếu thứ cần quản lý, hệ thống quản lý người hầu phức tạp ban đầu đều đã được thay đổi và phương pháp đơn giản nhất được sử dụng là – sa thải nhân viên.
Một tháng tiền lương và một tháng trợ cấp đã được phát để giúp họ tìm việc làm mới.
Suy cho cùng, chỉ là cái xác nhà rỗng như biệt thự Xuân Hải, có thêm bao nhiêu người hầu cũng vô dụng, cuối cùng chỉ giữ lại một người thành thật an phận để trông nhà tưới hoa mà thôi.
Trở lại biệt thự Xuân Hải, trong lòng Lâm Nhiễm bình thản.
Mỗi cái cây, từng ngọn cỏ trong biệt thự đều do Lâm Nhiễm tự tay tạo ra từng chút một, trồng hoa gì hay loại cỏ nào, dán giấy dán tường, mua sắm đồ đạc gì đều do một tay Lâm Nhiễm lo liệu, trước khi kết hôn, cô tràn đầy kỳ vọng với nơi này.
Nhưng sau khi kết hôn, Triệu Trác Thành rất ít khi quay trở về, cho dù có đi chăng nữa, anh ta cũng chỉ ngủ trong phòng làm việc và không bao giờ chạm vào cô, không cần biết cô dùng cách gì để dụ dỗ.
Có một lần Lâm Nhiễm mặc đồ lót gợi cảm, nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô, cả căn nhà tràn ngập sắc xuân, Lâm Nhiễm còn đặc biệt đốt thêm chút hương mê người, nhưng ánh mắt của Triệu Trác Thành lại lạnh đến mức sắp đông cứng. Đẩy cô ra, lúc đi ra ngoài, anh ta nói: "Đừng làm loại chuyện này với kiểu tóc giống Tiểu Ngư Nhi, tôi cảm thấy ghê tởm."
"Cô nên cảm thấy may mắn vì cô là phụ nữ."
Hàm ý là nếu cô không phải là phụ nữ, anh ta đã đánh người rồi.
Những khoảng khắc chỉ thuộc về cô và Triệu Trác Thành, đều được niêm phong trong trí nhớ của Lâm Nhiễm.
Không có một chút dịu dàng nào, tất cả đều là một mình cô cố gắng.
Khi cô sửa sang lại nhà cửa vì phòng trộm vào nhà, Lâm Nhiễm đã tự ý lắp đặt camera mini trong nhà, nhưng từ trước đến nay chưa từng quay được bất kỳ thứ gì. Nhưng ngày đó khi người hầu đang buôn chuyên trong bếp, có nói rằng Triệu Trác Thành đã đưa Giang Tiểu Ngư về đây khi cô còn đang nằm viện, nếu đã trở về thì nhất định phải phải làm gì đó chứ đúng không?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Lâm Nhiễm liền vào phòng tìm máy tính, lên mạng vào trang web theo dõi, tốn rất nhiều công sức để làm ra nhưng ngoài dự đoán là trang web theo dõi lại đen như mực.
Tất cả các clip quay được đều là màu đen, không nhìn thấy gì cả.
Chỉ có một vài đoạn quay ngắn linh tinh, rời rạc của ngày đầu tiên lắp đặt máy theo dõi.
Lâm Nhiễm thao tác trên chuột và bàn phím, lật đi xoay lại, cuối cùng tức giận tắt máy.
Chết tiệt, chẳng có gì.
Không nhìn thấy cái rắm gì.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Nhiễm ngay từ đầu quả thật không phải là đối thủ của Triệu Trác Thành.
Chỉ cần tìm đại một công ty IT là có thể hack trang web này.
Lâm Nhiễm suy nghĩ một lát rồi lại mở máy tính lên, chỉ thấy trên màn hình hiện lên một hộp thoại, từ trên xuống dưới: Có thấy tức không?
- Khuyên cô đừng làm mấy trò xiếc này nữa.
- Nhanh chóng ly hôn, gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.
- Đừng làm loạn đến cuối cùng, mặt ai cũng không đẹp.
Lâm Nhiễm:???...
Thứ chết tiệt này là bút tích của Triệu Trác Thành.
Lâm Nhiễm nhìn những dòng chữ đó nhảy nhảy trên màn hình, nhảy tới nhảy lui, hoa cả mắt, đau cả đầu.
Mẹ nó Triệu Trác Thành ba tuổi sao?! Đường đường là một tổng tài bá đạo mà lại làm trò học sinh tiểu học này để chế giễu cô? Để mua vui à?
Nhưng không thể tránh khỏi làm Lâm Nhiêm tức giận rồi.
Cô không hề nghĩ ngợi mở điện thoại gọi cho Triệu Trác Thành, chỉ sau vài giây, đầu bên kia đã bắt máy: "Nghĩ thông rồi?"
Lâm Nhiễm hừ lạnh, giữ bình tĩnh hai giây, nhân lúc đối phương không cảnh giác bất ngờ điên cuồng chửi mắng: "Triệu Trác Thành anh ba tuổi à? Còn làm chữ nhảy nhảy muốn cùng tôi ly hôn? Anh nghĩ rằng tôi sẽ vì vậy mà ly hôn với anh sao? Nếu não không tốt thì đi trị, thẩm mỹ không tốt thì đi khám, hộp thoại màu xanh là để nhắc nhở trên đầu bà đây toàn là cỏ xanh à? Tôi hiểu rồi! Anh là đồ ngựa đực! Rác rưởi! Đồ cặn bã! Trước kia nhìn trúng anh là do mắt tôi mù, hiện tại tôi không xé xác anh rồi ly hôn thì tôi không mang họ Lâm!"
Nói xong không chờ đối phương phản ứng liền cúp điện thoại.
Cô tức chết được!
Lâm Nhiễm thu dọn máy tính, sau đó theo trí nhớ của bản thân gói ghém những thứ quan trọng trong biệt thự, đến cả một chiếc vali 18 tấc cũng không đủ chứa.
Lâm Nhiễm đã ở đây được hai năm, nhưng có rất ít thứ thực sự thuộc về cô.
Ngoại trừ mấy bộ váy dài trắng muốt trong tủ ra, cũng không có loại quần áo khác, túi hàng hiệu, giày cao gót thủy tinh tuyệt đẹp, cô hầu như không mang, ngay cả những ngày mà Triệu Trác Thành không nhìn thấy, cô cũng đang đóng vai một người khác ở thế giới này.
Nghiêm túc và kiên trì, gần như thành kính.
Đắm chìm trong vai diễn đến mức tự mình thấy cảm động.
Nếu cô là một diễn viên, cô sẽ là kiểu diễn viên có kỹ năng diễn xuất cực kỳ kém, nghiêm túc với bản thân thế nào lại không làm lay động được khán giả.
Nghiêm túc?
Vô cũng nghiêm túc.
Nhưng mãi mãi không chiếm được lòng thương hại.
Lâm Nhiễm đứng ngây người trong phòng để đồ rất lâu, nơi này trông như thế thế giới cổ tích vậy, cuối cùng cô gọi điện cho quản gia, bán hết của cải và đồ hiệu đem bán lấy tiền mặt, sau đó đem tặng cho cô nhi viện.
Từ lúc rời đi biệt thự Xuân Hải, cô cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó biến mất.
Là một số thứ Lâm Nhiễm để lại.
Chẳng hạn như chấp niệm của cô.
Lâm Nhiễm trở về nhà họ Lâm, chiều nay không có ai ở nhà, Lâm Kiến Phong ở công ty, Lâm Diễm ra ngoài chơi, Lâm Vụ đang ở trường, mẹ Lâm đăng ký một lớp trà nghệ, đang học ở bên ngoài.
Cô không nói một lời trở về phòng, nằm trên chiếc giường công chúa êm ái và nhắm mắt lại.
Một giọng nói trong đầu đột nhiên xuất hiện "Cô trả lại cho tôi đi."
Lâm Nhiễm không đáp lại.
Giọng nói kia lại cất lên: "Tôi yêu Triệu Trác Thành, tôi không thể sống thiếu anh ấy."
Lâm Nhiễm chưa kịp nói chuyện thì trong đầu cô đột nhiên xuất hiện một tia sáng trắng, sáng đến nỗi chói mắt, cuối cùng cô cũng không còn nghe thấy giọng nói kia nữa, thay vào đó là một bản nhạc piano yên bình vang lên.
<<MySoul>>
Trong ánh sáng mờ ảo, cô lại thấy được Từ Tư Niên qua tầng tầng lớp lớp sương trắng.
Anh ta đang ngồi trước cây đàn piano trong bộ tây trang màu trắng, ánh đèn linh động hắt lên mặt, anh ta ngồi như chỗ không người, rong chơi trong thế giới âm nhạc.
Trông anh ta hoàn toàn khác so với những gì Lâm Nhiễm thấy ngoài đời.
Trên thực tế, Từ Tư Niên là người lãnh đạm và không thân thiện, thậm chí anh ta còn không muốn nói chuyện với mọi người, toàn thân đều mang hơi thở tuyệt vọng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia không hề có ánh sáng, khinh thường cả thế giới.
Không biết đã qua lâu rồi, Lâm Nhiễm mới từ từ mở mắt, bên ngoài trời đã tối, đầu óc cô vẫn mông lung, cô ngồi trên giường phát ngốc, cho đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới nhấc máy.
Quản gia gửi một tin nhắn: Tư liệu về thám tử tư tiểu thư muốn tìm đã được đóng gói và gửi vào hộp thư của cô.
Lâm Nhiễm mở hộp thư, xem từng người một, cuối cùng chọn người có tướng mạo khiêm tốn nhất trong số năm người, gọi điện thoại hẹn thời gian và địa điểm, sau đó tắt máy.
-
Con mắt nhìn người của Lâm Nhiễm vẫn rất chính xác.
Không đến mười ngày thám tử tư đã chụp được những thứ Lâm Nhiễm muốn, xem như khẳng định chuyện ngoại tình của Triệu Trác Thành.
Trong quán cà phê, cô và thám tử tiền trao cháo múc, thám tử còn cảm thán một câu: Ân oán hào môn thật là nhiều.
Lâm Nhiễm không nói gì, thật ra trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.
Có lẽ là vì nhiều tiền đi.
Sau một cuộc xung đột lợi ích, không có gì là đơn thuần cả.
Sau khi về nhà, Lâm Nhiễm cắm USB vào máy tính, chỉ có một thư mục, sau khi nhập vào mật mã mà thám tử cho liền có thể dễ dàng mở ra, bên trong không chỉ có ảnh mà còn có cả video.
Hai người trong video đang hôn nhau thỏa thích quên mình trong bãi đậu xe, tay của Triệu Trác Thành đặt bên hông Khương Tiểu Ngư không ngừng lưu luyến, Khương Tiểu Ngư bị Triệu Trác Thành đè ở trên xe, có thể nói như khúc dạo đầu của đông cung sống.
Chỉ là hai người có chút chừng mực, không làm một hồi đông cung sống trong bãi đỗ xe.
Cho đến khi lên thang máy, Triệu Trác Thành vẫn còn ôm công chúa Giang Tiểu Ngư.
Lâm Nhiễm đã xem đi xem lại những bức ảnh này, sau khi chép miệng vài tiếng thì chọn ra một vài tấm có góc đẹp và gửi chúng cho WeChat của Triệu Trác Thành.
Lâm Nhiễm: Thật là đẹp mắt.
Triệu Trác Thành: Cô theo dõi tôi?
Lâm Nhiễm: Anh cũng xứng?
Lâm Nhiễm: Tuy nhiên, thứ này có được tính là anh đã ngoại tình hay không?
Triệu Trác Thành: Cô thật sự cho rằng chỉ dựa vào mấy tấm ảnh này là có thể lấy tất cả tài sản sao?
Lâm Nhiễm: Tôi không nghĩ vậy. Không có gì đâu, tôi chỉ là muốn ghê tởm anh.
Lâm Nhiễm: Giống như cách anh ở trên trang web kia ghê tởm tôi. Khinh bỉ
Không chờ Triệu Trác Thành mắng chửi lại, cô liền chặn tài khoản WeChat của Triệu Trác Thành.
Lâm Nhiễm tìm luật sư hỏi qua, pháp luật không bảo vệ hôn nhân, chỉ bảo hộ tài sản, nên tài sản có trước khi kết hôn là tài sản riêng của từng người, mà sau khi kết hôn phần nhiều đều do Lâm Nhiễm tự nguyện hiến tặng, cho dù có lấy lại thì cũng chỉ lấy được một nửa, cho dù Triệu Trác Thành có phản bội hôn nhân của mình thì sau khi phân chia, tài sản của anh ta cũng không chịu thiệt hại.
Hơn nữa con đường thưa kiện này không hẹn mà dài đằng đẵng.
Đề cập đến tình huống phân chia tài sản kếch xù, luật sư hai bên đều rất mạnh, việc kháng nghị, phân chia, định nghĩa, giao nộp chứng cứ mới vừa phức tạp lại rườm rà hỗn tạp, không thể giải quyết được trong vòng nửa năm.
Khi Lâm Nhiễm cùng bố Lâm bàn bạc, bố Lâm chỉ hỏi cô nghĩ gì?
Lâm Kiến Phong cảm thấy Lâm Nhiễm vẫn còn lưu lại đường sống cho Triệu Trác Thành, cho nên vẫn một mực chờ phản hồi.
Mà Lâm Nhiễm không hề nghĩ ngợi liền nói: "Con muốn ly hôn, nhưng càng muốn làm cho Triệu Trác Thành trắng tay ra khỏi nhà, nếu như không được, thế thì ít nhất cũng phải khiến anh ta trả lại toàn bộ số tiền của nhà họ Lâm chúng ta."
Lâm Kiến Phong nhìn vào mắt cô hồi lâu, rốt cuộc xác định được tư tưởng của cô, chỉ nói một câu: "Để đó cho bố."
Lâm Kiến Phong là một truyền kì trong giới kinh doanh ở Ninh Giang, Lâm Nhiễm cảm thấy Lâm Kiến Phong mới chính là nam chính tổng tài bá đạo Mary Sue.
Không quyền không thế, dựa vào chỉ số thông minh siêu cao và giá trị nhan sắc siêu cường đã kiếm được một số tiền khổng lồ, kết hôn với thanh mai trúc mã Tạ Chỉ Đinh, kể từ đó thăng trầm trong sự nghiệp không có trở ngại nào lớn, giá trị con người tăng vọt, trở thành ngôi sao đang lên trong giới kinh doanh ở Ninh Giang, vượt qua nhiều công ty đã thành danh, bước lên xã hội thượng lưu, chưa bao giờ ép vợ đi kết giao với những cô vợ nhà giàu có, không hút thuốc lá, không ngoại tình, chiều vợ, yêu thương gia đình.
Nhìn vẻ mặt của Lâm Kiến Phong lúc đó, Lâm Nhiễn chỉ nghĩ đến một câu: Triệu Trác Thành, mẹ nó anh chết chắc rồi.
Triệu Trác Thành mới ra đời, cho dù có hào quang nam chính đi nữa, thì cũng không thể đấu lại con cáo già đã nhiều năm chìm nổi trong thương nghiệp.
Hiện tại Lâm Nhiễm làm những việc này chính là để ghê tởm, ghê tởm Triệu Trác Thành.
Cô tức giận, Triệu Trác Thành cũng không được sống tốt.
Lâm Nhiễm không hiểu những thứ mà bố Lâm thao túng trong thương nghiệp, khi ở nhà buồn chán không có việc gì làm, cô liền cầm máy tính, bắt đầu học tập những chuyện trong thế giới fan.
Đánh bảng như thế nào, chuyển nhà là gì, Làm trạm tỷ như thế nào, siêu thoại cần bao nhiêu tầng quản lý...Một vấn đề lại một vấn đề, Lâm Nhiễm cảm thấy giống như bản thân đang thành lập một đế quốc thương nghiệp.
Cô không ngừng tra tài liệu, khi cần nạp tiền liền nạp tiền, tìm được một số người cùng chí hướng trên mạng, đều chỉ vì nhìn thấy mặt của Từ Tư Niên trong một clip ngắn nào đó, muốn xem thêm các tác phẩm của anh ta, cho nên tìm tới siêu thoại* của anh ta.
(*siêu thoại: là những bài viết trong một group mạng xã hội nói về các nhân vật nổi tiếng, có tính đề tài và độ thảo luận cao, thu hút sự quan tâm của nhiều người.)
Siêu thoại chỉ có 20 người theo dõi sau 5 ngày thành lập, nhưng bọn họ vẫn hoạt động rất tích cực, vì vậy Lâm Nhiễm đã lập một nhóm, bao gồm tất cả những người quan tâm đến việc ứng tuyển vị trí quản lý, sau đó chọn chọn lựa lựa ra năm người, phân công hợp tác.
Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Nhiễm quyết định làm trưởng hội của hội hậu viên và trạm tỷ.
Nhưng vấn đề mấu chốt là, bọn họ không tìm được tài khoản Weibo của Từ Tư Niên.
Lúc ấy trời đã tối, Lâm Nhiễm mặc đồ ngủ, đeo kính cận, mang dép lê đi đến gõ cửa phòng Lâm Diễm, lúc đó Lâm Diễm đang chơi game trong phòng, đành không kiên nhẫn đi ra mở cửa, nhìn thấy Lâm Nhiễm thì ngây người mất vài giây, sau đó nhăn mày ghét bỏ, "Lâm Nhiễm, phải không?"
Lâm Nhiễm: "???"
"Mỗi ly hôn thôi mà làm bản thân thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, khùng hả?
Lâm Nhiễm: "..."
Trước đây Lâm Nhiễm thích mang kính áp tròng, nhưng lại càng thích đeo gọng kính hơn, đặc biệt là mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào máy tính, cô khá thích cách trang điểm thoải mái bình thường này, nhưng để chuẩn bị cho chuyện của hội hậu viện, cô đã thức mấy ngày đêm, ước chừng sắc mặt cũng không tốt lắm.
Cô trừng mắt liếc nhìn Lâm Diễm một cái, "Mày quản chị mày à?"
"Được." Lâm Diễm lắc đầu đóng cửa lại, "Mặc kệ."
Lâm Nhiễm chặn lại, hỏi: "Không, chị có việc này cần tìm mày."
Lâm Diễm đưa mắt ý bảo: "Sao?"
Nghĩ đến Từ Tư Niên, Lâm Nhiễm cười nịnh nọt nói: "Chuyện là...Em có biết tài khoản Weibo của Từ Tư Niên không?"
"Tương đối quan trọng." Lâm Nhiễm vội nói: "Nếu như không biết, em làm ơn đi hỏi giúp chị với."
Lâm Diễm: "...Không biết! Không hỏi hộ!"
Lâm Diễm đang nghĩ xem nên dùng cách gì để dụ dỗ mới tốt thì chuông điện thoại kêu vang, cô liếc nhìn màn hình điện thoại, hiện tên người gọi là: Mẹ.
Cô không cần suy nghĩ liền nhận cuộc gọi, trực tiếp mách tội: "Mẹ ơi, Lâm Diễm ở nhà chơi game! Nó còn bắt nạt con!"
Ở nhà gần nửa tháng, Lâm Nhiễm và những người khác không còn sự ngại ngùng ban đầu, đối với người chưa từng được hưởng qua tình thân như cô mà nói, rất nhanh có thể hòa hợp với bọn họ, đặc biệt là với người có tính cách tương đối dịu dàng như Tạ Chỉ Đinh, có thể tự nhiên đùa giỡn.
Nhưng không ngờ đầu dây bên kia ngập ngừng hai giây, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Nhiễm Nhiễm, con về nhà thật rồi à?"
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt của Lâm Nhiễm đông cứng lại, cô liếc nhìn lại tên người hiện trên màn hình điện thoại.
Ha ha, là mẹ của Triệu Trác Thành.
Lâm Nhiễm nhanh chóng khôi phục bình thường, cô hững hờ đáp: "Đúng vậy."
"Con có thời gian không?" Mẹ Triệu nói: "Mẹ muốn gặp con."
Lâm Nhiễm: "..."
Không muốn gặp.
Nhưng cô chưa kịp từ chối, mẹ Triệu liền nói thêm: "Nhiễm Nhiễm sẽ không từ chối mẹ đúng không?"
Giọng nói mang vài phần cẩn thận.
Mùi trà xanh sắp tràn ra rồi.
"Mẹ đã biết chuyện của con và A Trác, mẹ muốn nói chuyện với con." Mẹ Triệu ấm áp nói: "Dù sao mẹ cũng là người từng trải..."
"Được rồi." Lâm Nhiễm ngắt lời bà ta nói: "Gửi cho tôi địa chỉ và thời gian."
Sau đó ngắt điện thoại.
Có vẻ đây sẽ lại là một trận chiến ác liệt, Lâm Nhiễm nghĩ.