Trên đường Lâm Nhiễm trở về, bên tai còn vang vọng câu nói kia. Hết lần này đến lần khác cùng với tiếng gió thổi mạnh ấy.
"Xin lỗi, tôi không coi đó là một sự hiểu lầm."
Lâm Nhiễm buông người trên chiếc giường, mặt vùi sâu vào gối. Không chịu được mà phát ra vài âm thanh không rõ ràng. Sau đó cô mở điện thoại di động ra, nhắn tin cho Thang Hân Dịch vào lúc gà gáy canh ba.
"Mẹ nó! Cậu có tin nổi không? Vừa rồi tớ đã bị trêu chọc đấy."
"Tớ không biết liệu tớ có bị bại lộ hay không nữa."
"Bây giờ tôi thật sự không biết phải làm gì luôn ấy."
"Khó chịu thật sự! Không đúng! Phải là vừa khó chịu vừa hưng phấn mới đúng!"
"Cậu có tin là bây giờ tim tớ đang đập đến tận ba trăm tám mươi nhịp hay không?"
Đối phương gửi tới một chuỗi dấu chấm lửng.
Thang Hân Dịch: "Chị em à, tim mà đập đến mức ba trăm tám mươi nhịp trên giây thì cậu nghẻo rồi đấy."
Lâm Nhiễm: "..."
"Ví dụ thôi, nhưng mà bây giời tim tớ thực sự đập nhanh lắm ấy!"
Thang Hân Dịch: "Dù gì cậu cũng là người đã kết hôn rồi, sao có thể không có tiền đồ như vậy? Nhưng mà... Cậu lại đang thích thằng nào à?"
Lâm Nhiễm: "... Nếu không thì sao?"
"Chẳng nhẽ tớ lại là ô môi à?"
Thang Hân Dịch bên kia gửi tới một đống icon, chiếm luôn toàn bộ màn hình của Lâm Nhiễm. Sau đó gửi cho cô một đoạn ghi âm kéo dài mười mấy giây.
"Lâm Nhiễm, không phải là tớ cảm thấy cậu nên thích con gái. Mà tớ cảm thấy, cậu không nên thích người khác. Hmmm... Cái căn bản là mắt chọn đàn ông của cậu chẳng ổn chút nào, cậu thử nhìn lại mấy người cậu đã từng thích đi, là kiểu người thế nào cơ chứ? Tớ sợ cậu lại thích một người nữa, hai chúng ta còn phải ngồi lại phân tích đủ thứ, nếu không thì cậu thử cân nhắc tập trung vào làm việc thật tốt, đừng có gặp gỡ mấy tên cặn bã nữa."
Lâm Nhiễm bật đi bật lại đoạn thu âm giọng nói của Thang Hân Dịch, tận ba phút sau mới trả lời cô: "Cảm ơn cậu đã làm tôi bình tĩnh lại. Nhưng mà anh ấy quả thực là không giống vậy đâu."
Thang Hân Dịch: "Có gì khác nhau?"
Lâm Nhiễm: "Anh ấy và Triệu Trác Thành hoàn toàn không thể đem ra so sánh với nhau. Không đúng, Triệu Trác Thành không có cửa mà so sánh với anh ấy! Triệu Trác Thành không xứng!"
Thang Hân Dịch lại nói một đoạn: "Lúc gặp Triệu Trác Thành cậu cũng nói như vậy, cậu cảm thấy đàn ông trên toàn thế giới đều không xứng với Triệu Trác Thành, thậm chí cậu còn nói chỉ có Triệu Trác Thành là người, những người đàn ông khác đều là chó."
Lâm Nhiễm: "..."
Mẹ kiếp! Làm cô hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Cô nằm thẳng trên giường, những hình ảnh trước đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu. Rất lâu sau, cô đứng lên mò mẫm mở cửa sổ, bên ngoài đèn thưa thớt, gió thu lạnh lẽo phủ qua xương quai xanh, trong phút chốc khiến cho Lâm Nhiễm sởn cả da gà.
Các ngón tay dài khẽ lướt qua xương quai xanh khiến cho lớp da của cô mịn màng trở lại, mái tóc khẽ rơi xuống che đi mí mắt của cô. Gió lạnh thổi qua được vài phút khiến cho Lâm Nhiễm tỉnh táo trở lại.
Cô và Từ Tư Niên thật sự thích hợp ở cùng một chỗ sao?
Anh ấy là ánh sáng trong thế giới của cô.
Nhưng cô muốn ánh sáng này chiếu sáng cả thế giới chứ không bị mắc kẹt trong thế giới của riêng cô.
Huống hồ, ý nghĩa của việc theo đuổi là muốn được cùng sóng bước bên anh ấy sao?
Trong lòng Lâm Nhiễm lặp đi lặp lại vấn đề này rất nhiều lần.
Cuối cùng, cô tự nói với chính mình câu trả lời là: Không.
Ý nghĩa của việc đuổi theo ánh sáng này là làm cho mình sống có lý tưởng hơn, rực rỡ và tỏa sáng hơn mà thôi. Chứ không phải là bởi vì có anh ấy.
Cô sẽ coi như việc rung động với Từ Tư Niên là một chuyện hiển nhiên, nhưng cũng không phải loại tình cảm nam nữ thích nhau thuần túy. Loại cảm xúc này chỉ có thể đặt ở trên mây, cách nhau tầng tầng lớp lớp giữa những ánh sáng mơ hồ.
Nếu như đặt nó trong cuộc sống thực tại thì nó phải được đặt trong tình cảnh gà bay chó sủa, đầy đủ các loại rắc rối khó có thể miêu tả bằng lời nói. Người kia nhất định sẽ bị rơi xuống tầng mây đó, bất luận đối với ai mà nói thì đều là cảm xúc tổn thương mà thôi.
Thang Hân Dịch lại nhắn tin cho Lâm Nhiễm: "Người mà cậu nhắc đến có phải anh chàng đẹp trai ở đối diện nhà cậu không?"
Lâm Nhiễm: "Ừm."
Thang Hân Dịch: "Vẻ ngoài mười điểm đấy, nhìn qua thì thấy là cũng có thể duyệt được."
"Tất nhiên rồi, cậu muốn yêu đương cũng không phải là không được."
"Nhưng xin cậu đừng đặt vị trí của mình hèn mọn như thế."
"Lâm Nhiễm, nếu như cậu mà theo đuổi người ta như thể ngày trước cậu theo đuổi Triệu Trác Thành thì bạn bè của chúng ta cũng chẳng giúp được gì đâu."
Lâm Nhiễm: "..."
"Biết rồi, biết rồi đừng có mắng nữa. Trẻ con biết nó sai rồi thì sau này sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa. Bây giờ ớ tập trung vào xây dựng sự nghiệp của mình là được rồi chứ gì?
Thang Hân Dịch: "Đúng vậy, kiếm tiền làm phú bà bao nuôi tiểu bạch kiểm nó không phải là thích hơn sao?"
Lâm Nhiễm: "... Suy nghĩ của cậu cũng kịch tính quá rồi đấy."
Thang Hân Dịch: "Được rồi, đây còn không phải là suy nghĩ bình thường của con gái sao?"
Lâm Nhiễm: "... Được rồi."
Thang Hân Dịch: "Đúng rồi, cậu có thể giúp tớ để ý một chút. Trong công ty của cậu nếu có tiểu thịt tươi đẹp trai, dính người lại nghe lời, có thể giới thiệu cho tôi được không? Tôi sẽ nói với em ấy rằng có chị gái ở đây, em cũng không cần phải làm việc chăm chỉ như thế nữa.
Lâm Nhiễm: "..."
Vài giây sau, Lâm Nhiễm cuối cùng cũng không nhịn được mà nói cho cô ấy: "Cậu coi tớ là bà mối đấy à?"
Thang Hân Dịch: "Đầu tư cho cậu đấy."
Lâm Nhiễm: "..."
"Tớ không phải là loại người đó!"
Thang Hân Dịch: "Cậu có thể làm được mà!"
...
"Cùng người có tiền khó nói chuyện đạo lý đến như vậy sao?"
"Không."
"Những phú bà lắm tiền nhiều của như các cậu đều chơi như vậy sao?"
Vài giây sau, Lâm Nhiễm nói: "Tôi thực sự biết một người. Em trai cùng tuổi với tôi, cậu xem anh có làm được không? Vừa cao vừa đẹp trai, chắc là sẽ hợp gu của cậu đó."
Thang Hân Dịch: Hình ảnh được gửi tới.
Lâm Nhiễm đã gửi ảnh của Lâm Diễm.
Thang Hân Dịch bên kia vẫn hiện đang nhập, hai phút sau, cô ấy gửi nguyên một đống kí tự lằng nhằng đến.
Lâm Nhiễm: "???"
"Có vấn đề gì à?"
Thang Hân Dịch: "!!!"
"Thỏ con không ăn cỏ gần hang!"
"Cậu có có thành kiến gì với tớ đấy à?"
"Để tớ làm em dâu của cậu đi! Kiếp sau ấy!". harry potter fanfic
Chẳng ai không biết Lâm Diễm là một thẳng nam, năm nhất làm lớp trưởng còn mua cho toàn bộ các bạn nữ trong lớp bộ búp bê chết chóc! Ai có thể để một người như thế vào trong mắt cơ chứ?
Sự không vừa ý của Thang Hân Dịch với Lâm Diễm đã nhiều hơn một chút.
Lâm Nhiễm không trả lời tin nhắn, nhìn thấy tin nhắn được gửi đến của Thang Hân Dịch cũng bỏ qua luôn chẳng thèm để tâm đến. Bao nhiêu tin nhắn đến đều là tố cáo Lâm Diễm, sau đó cô chụp ảnh màn hình rồi gửi cho Lâm Diễm.
Trong lúc đó thì Lâm Diễm lại đang lang thang trong thế giới trò chơi. Đọc được tin nhắn gửi tới của Lâm Nhiễm khiến cho cậu phải đấu tranh tư tưởng mất ba giây, cuối cùng vẫn lựa chọn bấm vào xem, nhưng sau khi đọc xong thì vẻ mặt lại hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Cậu gửi cho Lâm Nhiễm: "Có việc gì không?"
Lâm Nhiễm: "Tại sao em lại thẳng như vậy!"
Lâm Diễm: "Không thế thì chẳng lẽ em lại đi tìm bạn trai à?" *Mỉm cười.*
Lâm Nhiễm: "Cũng không cần đâu, ha ha."
Lâm Diễm bị choáng váng mất mấy giây trước loạt tin nhắn haha này của chị gái mình. Cuối cùng cậu vẫn chọn trở lại thế giới của trò chơi.
Thậm chí còn không thể không cảm thán với màn hình máy tính: "Phụ nữ quả thực là một sinh vật kỳ lạ!"
Mà Lâm Nhiễm và Thang Hân Dịch vẫn còn tán gẫu đến khuya. Xoay quanh đàn ông và sự nghiệp, tùy ý tán gẫu, tiện thể hẹn cơm ngày hôm sau, lúc này mới xoay người định ngủ.
Và wechat của cô cũng xuất hiện một số tin nhắn.
"Tôi lên xe rồi."
"Đi ngủ sớm đi."
"Chúc ngủ ngon."
Người gửi tin là Từ Tư Niên.
...
Cuộc sống vẫn không có sóng gì, sinh hoạt của mọi người đều đi theo quỹ đạo bình thường, chỉ có trạng thái của Lâm Vụ ngày càng kém.
Cô đã không đi học kể từ ngày đó. Lâm Kiếm Phong vốn định vì cô mà tìm một gia sư, nhưng vị gia sư đó chỉ tới một ngày, vừa mới mở sách giáo khoa ra thì Lâm Vụ liền thét chói tai rụt vào góc phòng.
Kể từ đó, cô đã ở trong phòng của mình mỗi ngày, ăn đúng giờ và đi ngủ đúng giờ, nhưng đôi mắt đó không còn sự tinh tường ban đầu.
Thời gian mà cô ngồi ngây ngốc càng ngày càng dài hơn. Cũng không biết nó bắt đầu từ lúc nào, nhưng cô tự nhiên lại sinh ra một thói quen chính là rơi nước mắt bên cạnh cửa sổ.
Mỗi buổi sáng tỉnh lại chuyện đầu tiên mà Lâm Vụ làm là ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt không chớp lấy một cái nhưng lệ vẫn cứ rơi, có một lần Lâm Diễm hỏi rằng thấy được điều gì, mãi một lúc sau cô mới đờ đẫn xoay cổ rồi lắc đầu.
Không nói một lời đã biến thành trạng thái lúc bình thường của cô, gặp phải chuyện gì thì chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Nếu thật sự không biết phải bày tỏ như thế nào thì cô sẽ sững sờ tại chỗ, phải đợi thật lâu mới chậm rãi cúi đầu, xoay người đi theo hướng ngược lại.
Lâm Kiếm Phong xã giao càng ngày càng nhiều, vốn dĩ ông tham gia bữa tiệc nhỏ sẽ không đụng tới rượu, bây giờ vì muốn có thể tiến thêm một bước mà cũng học được cách uốn mình nghe theo lời người khác.
Lâm Diễm cũng sẽ giúp Lâm Kiếm Phong quản lý công ty, lúc thực tập cũng không suy nghĩ gì nhiều mà liền lựa chọn vào công ty của gia đình.
Lâm Nhiễm nhớ mang máng lúc đó Lâm Diễm vốn muốn tự mình khởi nghiệp, mà Lâm Kiếm Phong lại đem quỹ đầu tư mạo hiểm của mình dồn vào một khoản tiền khác. Nhưng đến khi tốt nghiệp, Lâm Diễm lại đột nhiên thay đổi chủ ý. Tạ Chỉ Đinh không nghĩ ngợi nhiều mà chấp nhận làm việc ở nhà để có nhiều thời gian ở cùng Lâm Vụ hơn. Ít nhiều gì thì mọi người cũng đều đã thay đổi rồi.
Số lần Lâm Nhiễm về nhà càng ngày càng thường xuyên hơn, mỗi lần trở về cũng sẽ đợi đến khuya mới đi, thỉnh thoảng sẽ cùng Lâm Vụ ngồi yên một buổi chiều, nếu đúng lúc cô hứng thú thì hai người sẽ ngồi chơi lego một lát.
Nhưng phần lớn thời gian, Lâm Vụ chỉ chơi một lát sẽ trở nên cáu kỉnh, đem tất cả mảnh ghép đẩy xuống đất, sau đó lại bắt đầu ngẩn người. Theo cách này, cô ấy hoàn toàn khác với người chơi cờ vây với A Lễ hồi đó.
Nhưng trong sự thay đổi của tất cả mọi người đó, Lâm Nhiễm cảm thấy cả nhà dường như đã đoàn kết hơn. Bọn họ đều cam tâm tình nguyện nhân nhượng cô gái nhỏ kia, cũng đều đang cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn.
Những ngày như vậy vẫn tiếp tục cho đến ngày tuyết rơi ở Ninh Giang. Ai cũng không nghĩ tới mùa đông Ninh Giang lại đến đột ngột như vậy, so với năm trước đã sớm hơn gần nửa tháng.
Ngay cả dự báo thời tiết cũng tạm thời sửa đổi, rõ ràng ngày hôm trước còn báo cáo nhiệt độ bằng không, kết quả bốn giờ sáng, Ninh Giang bắt đầu mưa kèm tuyết, đến bảy giờ sáng trên mặt đất đã bao trùm một tầng trắng xóa, trời đất bao la.
Nhiệt độ giảm mạnh dẫn đến việc áo khoác mới nhập trong trung tâm thương mại đều được bán hết cả. Mà trận tuyết rơi này, càng rơi lại càng lớn, từ hạt tuyết nhỏ đến tuyết phiến, mà cũng thấy dấu hiệu muốn dừng lại.
Rất nhiều năm sau, có người đánh giá trận tuyết này, nói là Ninh Giang gần mười năm nay thì đây là lần tuyết rơi lớn nhất, thậm chí giống như ông trời đang ban phước lành cho mọi người vậy.
Và vào ngày hôm đó, tuyết rơi bất ngờ làm gián đoạn kế hoạch ban đầu của người dân, người làm việc nhận được thông báo cho phép làm việc tại nhà, sinh viên đi học thì được thông báo nghỉ một ngày.
Dự báo thời tiết đã đưa ra cảnh báo lạnh khẩn cấp màu xanh lam, người ta nói rằng sự xâm nhập của một đợt gió mùa lạnh đã được phát hiện và không khí lạnh quét qua bờ biển phía đông, gây ra một trận bão tuyết bất ngờ ở Ninh Giang. Cơn bão lạnh này không nên rời đi trong thời gian ngắn, điều này cũng có nghĩa là đợt rét sẽ kéo dài trong nhiều ngày liên tiếp.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật của cô và Lâm Diễm nên sáng sớm cô đã được tài xế đón về nhà. Lúc đó tuyết cũng chỉ trải một tầng mỏng trên mặt đất, nhưng sau khi cô vừa bước chân đến Lâm gia thì tuyết bỗng nhiên tuyết rơi dày hơn, sau đó không ngừng đổ xuống cả một ngày.
Cô cùng với Lâm Vụ, Tạ Chỉ Đinh ba người ngồi ở trong phòng khách tìm lấy góc nhìn tốt nhất rồi thưởng thức trà và nhìn ngoài cửa sổ tuyết đang rơi tán loạn.
Sau đó cô cảm thấy quả thực là vô cùng nhàm chán nên cùng chơi lego với Tạ Chỉ Đinh một lát, quay qua hỏi Lâm Vụ có muốn chơi hay không thì Lâm Vụ chỉ lắc đầu.
Đôi mắt của cô vẫn hướng ra ngoài cửa sổ.
Đã chạng vạng tối, Lâm Vụ hầu như là chẳng xê chuyển chút nào. Cô ấy giống như là một tác phẩm điêu khắc vậy.
Hôm nay trời cũng tối sớm hơn bình thường, chỉ mới năm giờ rưỡi mà sắc trời ở phía xa xăm đã dần dần ngả màu. Giống như có một con quái thú khổng lồ đang vội vã nuốt hết tất cả ánh sáng, nhưng luôn có chút ánh sáng vẫn đang quật cường như trước.
Ví dụ, tuyết trong như pha lê phản chiếu ánh sáng của thế giới. Mãi cho đến khi trời hoàn toàn tối sầm, ánh đèn mờ nhạt trong sân biệt thự sáng lên, Lâm Vụ mới đột nhiên xoay người, cô nhíu nhíu mày.
Lâm Nhiễm và Tạ Chỉ Đinh đều không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm. Bầu không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
Một lúc lâu sau, Lâm Vụ bỗng nhiên liếm liếm môi, miệng cô hơi mở ra, mấp máy như đang nói cái gì đó, nhưng thanh âm lại nhỏ như tiếng muỗi kêu. Dường như ý thức được mình khó có thể nói ra một câu hoàn chỉnh nên lông mày cô nhíu chặt lại, đồng thời cũng mím chặt môi, không muốn mở miệng ra nữa.
Nhưng cô thực sự muốn nói điều gì đó. Thử mở miệng, cô còn chưa mở miệng đã e dè mà nuốt lại câu chữ của mình.
Quá trình này lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Lâm Nhiễm rốt cuộc cũng không chịu được nữa nên cô khẽ thở ra một hơi, dịu dàng nói: "Không sao, em cứ nói xem. Làm sao thế?"
Lâm Vụ bắt đầu cắn cắn môi dưới của mình, cô cũng không dùng sức, chỉ đang bày tỏ ra vẻ khổ não của mình.
Giọng Lâm Nhiễm thấp hơn: "Không sao đâu, em nói ra là được rồi, nói lớn một chút."
Lâm Vụ buông môi mình ra, nuốt nước miếng, cuối cùng cũng chịu nói câu đầu tiên sau gần hai tháng.
"Bố... Anh trai... Quay lại rồi à?"
Giọng nói của cô giống như bị cát mài qua, thô ráp khàn khàn, giọng điệu không cao, nhưng Lâm Nhiễm và Tạ Chỉ Đinh đều ngạc nhiên vô cùng.
Lâm Nhiễm cảm thấy rất thỏa mãn trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng Tạ Chỉ Đinh nghe xong thì ngay lập tức xoay người đi rồi che mặt.
Lâm Nhiễm cười với Lâm Vụ: "Trở về rồi, bọn họ đi mua bánh ngọt, hôm nay tổ chức sinh nhật cho anh trai và chị, sẽ về sớm thôi."
Lâm Vụ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chậm rãi nói: "Nhưng mà... Tuyết rơi."
Cô vươn tay so sánh với cửa sổ: "Tuyết... Rất dày."
Lâm Nhiễm sờ sờ đầu cô, xúc cảm vẫn tốt như trước, cô cười hỏi: "Vậy em có muốn cùng chị ra ngoài đón bọn họ không?"
Lâm Vụ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bông tuyết theo gió xoay tròn dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Chần chờ một lúc lâu, dưới ánh mắt háo hức chờ đợi của Lâm Nhiễm, Lâm Vụ chậm rãi gật đầu. Từ sau khi chuyện kia xảy ra, Lâm Vụ chưa từng ra khỏi nhà nữa.
Cô sống ở nhà, thậm chí ngày nào cũng chỉ nằm trong phòng của mình, tắm nắng ngay trên ban công, và phải ở ban công trong nhà trên tầng ba, cô dường như không thích việc hít thở không khí trong lành vậy. Nếu cô muốn đưa ra ngoài thì cô sẽ nằm xuống đất.
Đây là lần đầu tiên, Lâm Vụ chủ động nguyện ý ra ngoài. Người giúp việc đem áo lông của Lâm Vụ tới, Tạ Chỉ Đinh cũng ăn mặc chỉnh tề, ba mẹ con cùng bước ra khỏi nhà.
Khi đối mặt với ngưỡng cửa, Lâm Vụ chậm chạp không nhấc nổi chân lên, nhưng Lâm Nhiễm và Tạ Chỉ Đinh hết lòng đỡ cô. Lâm Nhiễm ở bên cạnh thấp giọng nói: "Em xem, tuyết bên ngoài đẹp thế này cơ mà."
"Giẫm lên tuyết giống như giẫm lên kẹo dẻo vậy, xốp xốp mềm mại cực."
Dưới sự cổ vũ của cô, Lâm Vụ chậm rãi bước chân. Có bước đầu tiên rồi thì những bước sau đó cũng dễ dàng hơn nhiều. Lâm Vụ một mình ở trong trời tuyết cũng không ngừng giẫm tới giẫm lui, bên trái một bước bên phải một bước, vô cùng vui vẻ.
Tuyết bên ngoài đã ngừng, nhưng gió không ngừng cuốn những hạt tuyết trên mặt đất lên, bay thẳng vào mặt người khác. Lâm Vụ thậm chí còn lấy một chút tuyết trên đầu ngón tay nhẹ nhàng đưa vào trong miệng.
Tạ Chỉ Đinh thấp giọng hỏi Lâm Nhiễm: "A Vụ có phải sắp khỏe không?"
Lâm Nhiễm quả quyết gật đầu: "Tất cả đều ổn rồi ạ."
Xe của Lâm Kiếm Phong từ ngoài biệt thự đi vào, người xuống xe đầu tiên là Lâm Diễm. Anh xách bánh ngọt vào, vừa xuống xe dậm chân vài cái, dường như khó chịu khi tuyết rơi trên giày của mình. Chờ anh ngẩng đầu lên thì đã thấy ba người Lâm Nhiễm đứng đó khiến anh sững sờ mất vài giây.
Sau đó quay đầu tìm Lâm Kiếm Phong thì phát hiện Lâm Kiếm Phong đứng cách đó không xa. Ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, gió tuyết quét qua gò má cậu, trong màu trắng mênh mông của tuyết chỉ có ánh mắt của cậu là màu đỏ.
Lâm Nhiễm ở bên cạnh chọc chọc Lâm Vụ: "A Vụ, em có thể gọi một tiếng không?"
Lâm Vụ liếm liếm môi, nuốt nước miếng trong yên lặng, sau khi mím môi thì chậm rãi mở miệng ra trong ánh mắt tha thiết của mọi người, thanh âm thô ráp trầm thấp bao lấy gió tuyết truyền đến lỗ tai từng người.
Cô nói: "Bố. Anh... anh trai."