Lâm gia.
Bởi vì hôm nay Lâm Nhiễm muốn về nhà ăn cơm nên Lâm Kiếm Phong trở về sớm hơn bình thường.
Vừa vào cửa lại ngây ngẩn cả người.
Bên cạnh Lâm Nhiễm có một đứa trẻ, trên bàn trà đặt một đĩa nho, Lâm Nhiễm lấy một quả nho bỏ vào miệng đứa bé. Nhìn từ bên cạnh, nó giống như "Mẹ từ tử hiếu" (Mẹ thì hiền từ còn con trai lại hiếu thảo).
Lâm Kiếm Phong bỗng nhiên cảm giác trái tim trúng một mũi tên, cảm thấy có chút nhói lòng. Đang lúc ông cứng ngắc xoay cổ nhìn về phía vợ mình thì lại vô tình chạm mắt với Lâm Nhiễm. Lâm Nhiễm phất phất tay với ông: "Bố."
Ông khó khăn kéo lên một nụ cười: "Hey!"
Cũng không hỏi đứa nhỏ đến đâu mà vội vàng đổi giày đi vào phòng bếp. Mặc dù gia đình có người giúp việc, nhưng mỗi ngày vào bữa tối, Tạ Chỉ Đinh luôn xuất hiện trong bếp, đó là thói quen của bà ấy.
Lâm Kiếm Phong cũng nhẹ nhàng đi vào phòng bếp.
Người giúp việc còn đang nấu cơm, Tạ Chỉ Đinh ở một bên bày mâm, nhìn qua cảm thấy có chút lơ đễnh. Thậm chí những quả cà chua bị xếp lộn ngược cả lên cũng chẳng phát hiện ra nữa.
Lâm Kiếm Phong tiến đến bên cạnh bà thấp giọng hô một câu: "Bà xã à."
Lúc này bà mới lấy lại tinh thần và đẩy nhẹ ông. Lâm Kiếm Phong vội vàng hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nó dẫn em trai của một người bạn tới." Tạ Chỉ Đinh dừng động tác trên tay, rửa tay dựa vào trên bàn bếp, nhéo nhéo mi tâm: "Không chắc chắn lắm..."
"Bạn nào?"
Tạ Chỉ Đinh khẽ lắc đầu.
...
Bữa tối được bày lên một cách cẩn thận, mặc dù ít lời hơn một chút nhưng bầu không khí tổng thể lại khá nhẹ nhàng.
Sau bữa tối, Lâm Kiếm Phong gọi Lâm Nhiễm đến phòng đọc sách.
A Lễ ngồi trong phòng khách cảm thấy vô cùng chán nản. Cậu không biết phải làm gì cả. Cho đến khi Lâm Vụ cũng ngồi bên cạnh rồi đưa cho cậu một cây kẹo mút. A Lễ nhìn cô, Lâm Vụ chỉ nhảy ra một từ đơn âm tiết: "A..."
"Cảm ơn." A Lễ nói.
Sau đó Lâm Diễm cầm tới cho hai đứa một bộ cờ Ngũ Tử*. Phòng khách trở lại sự yên tĩnh vốn có. Giữa Lâm Vụ và A Lễ giống như thể có từ trường đặc biệt vậy.
*Giống như cờ vây nhưng chơi theo luật của cờ ca rô, có tổng cộng mười quân trắng và đen, năm quân thẳng hàng thì sẽ thắng.
Họ ngồi ở hai đầu của bàn cờ, một người chọn màu đen, một người chọn màu trắng. Chẳng ai nói lời nào mà lại có thể chơi với nhau vô cùng ăn ý, hầu như là chẳng cần suy nghĩ gì cả.
Lâm Nhiễm lần đầu tiên đến thư phòng của Lâm Kiếm Phong, nơi này quả thực rất rộng. Có ba mặt là kệ sách, mặt kia treo một số bức tranh nổi tiếng. Cô nhìn qua cuốn sách ở bên cạnh thì thấy nó có chút lộn xộn. Các danh tác nổi tiếng cả Trung Quốc lẫn nước ngoài, từ kinh tế học đến nguyên tắc tài chính, thậm chí còn có cả những cuốn tiểu thuyết mới xuất hiện trên thị trường nữa. Khi sắp xếp lại chỗ sách của mình thì cô cũng đã nhìn qua rồi.
Lâm Nhiễm ngồi đối diện Lâm Kiếm Phong. Cô chưa bao giờ quan sát ông ấy một cách cẩn thận cả.
Người đàn ông trước mắt này đã hơn năm mươi tuổi, nhưng tinh thần vẫn phấn chấn như trước, ông ngồi đó thản nhiên pha trà rồi đưa cho Lâm Nhiễm một chén, hương trà nồng đậm chậm rãi phiêu tán ở mọi ngóc ngách trong phòng.
Lâm Nhiễm vẫn cúi đầu, nhìn qua cũng thấy được tâm tình của cô không ổn cho lắm.
"Có dự định gì cho tương lai chưa?" Lâm Kiếm Phong hỏi.
Lâm Nhiễm ngước mắt lên: "Về vấn đề nào ạ?"
"Tất cả." Lâm Kiếm Phong hơi cong ngón tay gõ gõ bàn, lộ ra vài phần uy nghiêm ở bên ngoài. Đây có lẽ là sau khi Lâm Nhiễm ly hôn, hai cha con chính thức nói về kế hoạch tương lai với một trạng thái nghiêm túc như vậy.
Lâm Nhiễm suy nghĩ một lát rồi nói: "Con sẽ mở công ty giải trí."
Sau đó là sự im lặng vô tận.
"Còn gì khác không?" Lâm Kiếm Phong hỏi.
Lâm Nhiễm nhíu mày lắc đầu: "Tạm thời thì không có ạ."
"Thế còn về phương diện tình cảm thì con tính sao?"
Lúc này Lâm Nhiễm mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra đi vòng tròn lớn như vậy là vì hỏi A Lễ chuyện này. Lâm Nhiễm tính đem những lý do đã chuẩn bị trước ra để phản biện.
Ông Lâm trầm mặc hồi lâu, chỉ nói ra bốn chữ: "Đừng để bị lừa nữa."
Lâm Nhiễm bật cười.
Ông Lâm cùng Lâm Diễm không hổ là bố con, nói chuyện chẳng khác nhau chút nào. Hầu như đều là đặt sự quan tâm của họ lên bản thân cô một cách ngu ngốc.
Lâm Nhiễm đồng ý, sau đó lấy USB từ trong túi ra: "Con vốn là định đến công ty của bố để nói chuyện nhưng vừa hay đến đây thì chúng ta cùng nhau bàn bạc một chút đi."
"Ở đây có tài liệu dự án mà con làm." Lâm Nhiễm đưa USB qua: "Đây là lần đầu tiên con làm việc này, chắc là có vài chỗ không đúng với quy củ lắm nhưng dù sao chúng ta cũng có chút quan hệ mà, bố giúp con đem tới trung tâm kiểm soát rủi ro của công ty xem xét một chút được không ạ?"
Lâm Kiếm Phong bắt đầu việc kinh doanh của mình bằng việc đầu tư mạo hiểm, và tầm nhìn của ông cũng luôn có sự độc đáo. Ông cũng chẳng chờ đợi quy trình giao cho Phong Khống mà thuận tay cắm luôn vào máy tính xách tay mở dự án lên.
Có điện ảnh và truyền hình, văn học mạng, dữ liệu ngành công nghiệp truyện tranh, thậm chí cả dữ liệu ngành công nghiệp trò chơi những năm gần đây tạo thành hai đề mục.
IP + tuyển chọn.
Kế hoạch phát triển trong tương lai cũng rất rõ ràng. Bên trong công ty không có lấy một nghệ sĩ nào nhưng ở mục chờ ký hợp đồng lại viết hai chữ: Lộc Hòa. Lâm Kiếm Phong xem xét bản kế hoạch rất nhanh, chỉ cần hai phút đã đọc xong toàn bộ dự án. Bởi vì trước đó có ý định đi săn, cho nên cũng biết chút thông tin về Lộc Hòa.
Nổi tiếng là có thật nhưng khó khăn cũng là sự thật.
"Tên Lộc Hòa này, con có thể xử lý được hay sao?" Lâm Kiếm Phong gõ vào mặt bàn, thanh âm không nhanh không chậm, mang theo vài phần ý tứ đánh giá. Bởi vì liên quan đến vấn đề chuyên môn của mình nên lợi thế của ông cũng được thể hiện ra một cách rõ ràng.
"Con đã nói rồi mà." Lâm Nhiễm nói: "Có thể chuẩn bị hợp đồng ngay lập tức."
"Thật vậy sao?"
"Không có sai sót."
Lâm Kiếm Phong lại nhìn qua bản dự án một lần nữa: "Bản dự án này không đủ tiêu chuẩn."
"Con chỉ dùng số liệu gần hai năm, đối với giới giải trí mà nói, con phải dùng số liệu năm năm để minh họa. Từ xu hướng tổng thể đến thay đổi lưu lượng truy cập, và sự quan tâm của khán giả đối với tất cả các loại chủ đề để chứng minh sự độc đáo của đôi mắt của bạn và tính khả thi và mức trường kỳ của dự án. Còn nữa, bố thấy con nhắc tới chuyện tích hợp lưu lượng IP lớn và đội ngũ hạng nhất, con có thể liệt kê thích hợp mấy tác phẩm, cùng với dự án con cảm thấy tương lai có thể hợp tác, Đừng sợ rằng những người ở tuyến đầu sẽ không được mời, chỉ cần điền vào người phù hợp nhất, ít nhất là nó trông có quy mô, và khiến cho những người khác sẽ có ý định đầu tư."
"Những bản dự án như thế này, mỗi năm công ty có thể nhận được hơn ba mươi bản, bọn họ viết đủ lớn, nhưng đợi đến lúc thực hành, chúng ta đều sẽ phát hiện ra một vấn đề, tình hình thực tế không phù hợp với nhưng gì dự án đã đề ra."
Lâm Nhiễm đúng lúc mở miệng: "Vậy nếu con viết quá khả năng thực tế thì chẳng phải là lãng phí thêm nhân lực và vật lực của công ty để thực hiện hay sao ạ?"
Khóe miệng Lâm Kiếm Phong khẽ nhếch: "Con có biết rằng giới điện ảnh và truyền hình ở chỗ chúng ta được gọi bằng biệt danh gì hay không?"
Lâm Nhiễm: "Là gì ạ?"
"Giới điện ảnh và truyền hình còn gọi là vòng tròn nhân mạch." Lâm Kiếm Phong không nhanh không chậm nói: "Cho nên khi con dựa lưng vào Lâm gia, không lo phát triển nhân mạch và tài nguyên. Nói trắng ra, ngôi sao muốn dựa vào nguồn vốn để lên ngôi, vốn muốn sử dụng ngôi sao để kiếm tiền, đây là một thỏa thuận hai chiều cùng có lợi, và bây giờ, chúng ta là vốn."
Lời này nói ra chắc như đinh đóng cột.
Lâm Nhiễm trầm mặc một lát, bỗng nhiên nghiêng đầu, cười nói: "Cho nên, bố quyết định đầu tư phải không ạ?"
"Ừm." Lâm Kiếm Phong đáp, hai giây sau lại nói: "Làm lại một bản bổ sung dự án khác."
Lâm Nhiễm gật đầu: "Không thành vấn đề."
"Đến lúc đó bố sẽ đưa cho Phong Khống một lần nữa." Lâm Kiếm Phong hỏi: "Có phiền không?"
Lâm Nhiễm: "Phòng ban công ty làm vẫn tốt hơn mà."
Tuy rằng hiện tại Lâm Kiếm Phong là giám đốc điều hành, cũng là người kiểm soát lớn nhất, nhưng dù sao công ty lớn như vậy cũng không phải chỉ có mình ông. Đi cùng với ông còn có một hội đồng quản trị. Cho nên ý của Lâm Kiếm Phong hiện tại là hạng mục này có thể làm được nhưng còn phải xem xét rằng có thể đầu tư vào bao nhiêu vốn.
Lâm Nhiễm chỉ cười cầm về USB: "Vậy bố phải xem kỹ đi, rót vốn nhiều hơn một chút."
"Sợ hết tiền sao?"
"Không phải." Lâm Nhiễm nhún nhún vai: "Sợ bố không kiếm được tiền."
Vào giờ khắc này, Lâm Kiếm Phong thấy được sự tự tin của Lâm Nhiễm.
Nó cứ như được khắc trong xương trong tủy vậy.
...
Lúc trở về là Lâm Diễm cầm lái đưa xe về.
Lâm Vụ thế mà lại phá lệ muốn đi theo, cô và A Lễ ngồi ở ghế sau, còn cầm quân cờ cùng bàn cờ. Mặc dù không ai nói chuyện, nhưng bầu không khí lại rất hài hòa.
Lâm Nhiễm ngồi ở ghế phụ, đầu tựa vào cửa kính, lại bất giác ngủ một giấc. Sau khi mở mắt ra, chiếc xe đã dừng lại ở tầng dưới của ngôi nhà của cô.
Xem ra là đã đến một lát rồi.
Mà hai đứa trẻ ở hàng ghế sau vẫn chưa phân ra thắng bại. Lâm Nhiễm cũng không đành lòng cắt ngang. Lâm Diễm ngồi ở ghế lái dường như có cùng suy nghĩ với cô, cầm điện thoại di động chọc vào màn hình, không nói một lời.
Lâm Nhiễm lấy điện thoại ra, định chơi một trò chơi nhỏ để giết thời gian. Trong nháy mắt mở màn hình thấy được tin tức của Từ Tư Niên.
"Ăn tối chưa?"
Hai giây sau, màn hình điện thoại tắt ngúm. Sau một hồi chuông rung kéo dài thì điện thoại bởi vì hết pin mà đã sập nguồn.
Lâm Nhiễm bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, hôm nay cô dùng điện thoại di động liên tục, hơn nữa còn là siêu thoại, còn có một người đứng đầu trạm không làm nữa, Weibo thu hồi trở về, hiện tại do cô bảo quản, đủ loại chuyện cộng lại, vì thế mà điện thoại di động lúc này đã hết sạch pin mất rồi.
Lâm Diễm ở một bên rất thân mật đưa cho cô một nửa tai nghe. Trong tai nghe đang phát một bài hát piano tinh khiết.
"My Soul"
Lâm Nhiễm nghe theo tiếng nhạc nhắm mắt dưỡng thần trong chốc lát.
Cho đến 9:30 tối, hai người ở hàng ghế sau mới chịu phân thắng bại. Bọn họ đồng thời ngáp một cái, sau đó mỉm cười nhìn về phía đối phương, A Lễ thật cẩn thận vươn tay: "Cậu giỏi thật đó!"
Lâm Vụ cũng giơ ngón tay cái về phía cậu. Lâm Nhiễm nhìn từ gương chiếu hậu có chút xấu hổ cùng Lâm Diễm: "Cờ Ngũ Tử thôi mà cũng chơi cao siêu như thế được."
Lâm Diễm hừ nhẹ: "Chị lại nhìn xem."
Bàn cờ là một bàn cờ rất bình thường, quân cờ cũng là quân cờ của ván cờ Ngũ Tử bình thường. Hai người đánh xong cả một bàn cờ chi chít toàn là màu đen trắng xen kẽ nhau.
Lâm Nhiễm nhíu mày: "Vẫn là cờ Ngũ Tử."
"Đó là cờ vây."
Lâm Nhiễm: "..."
Xin lỗi!
...
A Lễ về nhà thì ngay lập tức đi rửa mặt. Bài tập hôm nay còn chưa làm, sau khi rửa mặt cậu liền ngoan ngoãn nằm bò trên bàn làm bài tập về nhà.
Nhưng khi mở sách bài tập về nhà, cậu nghiêm túc nói: "Em rất thích chị Lâm Vụ."
Cậu ngoài miệng thì nói không thích nhưng trong lòng thì lại vô cùng yêu quý người ta.
Lâm Nhiễm đang khởi động lại điện thoại, bởi vì lúc trước dùng hết sạch pin nên bây giờ không thể bật máy lên một cách nhanh chóng được
Nghe vậy nhướng mày: "Vì sao?"
"Chị ấy rất thông minh." A Lễ dừng một chút: "Cũng rất đẹp nữa."
Lâm Nhiễm nở nụ cười: "Vậy sau này chị sẽ dẫn em đi tìm em ấy chơi."
...
Giang Lăng chạng vạng bắt đầu âm u, chưa đến bảy giờ đã ào ào mưa to. Trong lúc đó còn có một trận mưa đá.
Từ Tư Niên đứng ở cửa sổ sau khi Khương Tiểu Ngư đi một lát, đợi đến khi trời mưa mới đóng cửa sổ lại. Đi tắm một lần nữa trong phòng tắm. Lần này lại phá lệ dùng nước ấm để tắm.
Sau đó vẫn tựa vào bên giường ngồi.
Sau khi Tôn Tiêu đi, đoàn làm phim cũng không nhét người vào nữa. Anh một mình chiếm toàn bộ căn phòng. Trong phòng trống rỗng còn dính chút ẩm ướt, ngón tay thon dài của anh vuốt ve trên màn hình toàn màu đen, nhưng vẫn không thấy màn hình sáng lên.
Đợi đến gần mười giờ, điện thoại di động cuối cùng cũng sáng lên. Nhưng anh vô tình chạm vào màn hình. Từ Tư Niên lại nhìn màn hình tối sầm lại.
Anh nghĩ rằng chắc là được về nhà hẳn phải vui lắm, cho nên bận rộn đến mức chẳng có thời gian quan tâm tới di động nữa.
Nhưng mà tầm này thì chắc là phải ăn xong bữa tối rồi chứ nhỉ?
Anh phân vân không biết có nên gửi đi một tin nhắn để hỏi thăm tình hình hay không. Anh mở hộp thoại lên, mới gõ xuống được hai chữ đã vội vàng xóa đi.
Nếu như làm thế này thì cô ấy có khi lại cảm thấy bị làm phiền ấy nhỉ?
Từ Tư Niên do dự, cuối cùng dứt khoát kéo rèm cửa sổ ra, thưởng thức cảnh đêm Giang Lăng mưa. Bên ngoài đèn đuốc chiếu sáng liên tục ở mười mấy căn nhà. Tòa tiểu huyện thành mười tám tuyến phía nam này trong mưa đêm tản ra sức hút độc đáo, nếu như đặt ở bình thường, suy nghĩ của Từ Tư Niên sớm đã không ngừng tản ra, kéo dài đến địa phương không biết tên.
Nhưng hôm nay tâm trạng của anh không ổn, ngón tay vẫn vuốt ve màn hình điện thoại di động.
Một lúc lâu sau, cuối cùng anh mở hộp thoại và nói: "Về nhà chưa?"
Có một thì có hai.
Hai phút sau, anh gửi đi một lần nữa: "Đi đường cẩn thận."
"A Lễ hôm nay có ngoan không?"
"Cô đang làm gì vậy?"
Ba giây sau, Từ Tư Niên rút lại tin nhắn cuối cùng của mình. Anh luôn luôn cảm thấy muốn hỏi thật nhiều thứ về cô.
Cuộc đối thoại của hai người dừng lại ở đề tài liên quan đến A Lễ. Đây tựa hồ cũng là một sợi dây liên kết vô hình duy trì hai người.
Đêm đã khuya.
...
Lâm Nhiễm cùng A Lễ làm xong bài tập mới đứng dậy đi rửa mặt. Khoảnh khắc cậu bé buông bút xuống cũng ngáp liên tục, buồn bực nói chúc ngủ ngon với Lâm Nhiễm rồi trở về phòng.
Sau đó biểu diễn cho Lâm Nhiễm chiêu "Đặt mình một cái là ngủ luôn."
Sau khi rửa mặt, cô mới có thời gian của mình. Điện thoại di động sạc đến 60%.
Bật nguồn, hòa hoãn những xung đột.
Đợi đến khi cô nhìn thấy những tin nhắn của Từ Tư Niên thì cũng đã là hơn mười giờ tối rồi.
Cô trả lời từng câu: "A Lễ rất ngoan."
"Vừa sạc điện xong."
Đối phương rất nhanh đã trả lời lại: "Thế thì tốt rồi."
"Thằng bé có chịu đi ngủ không?"
Lâm Nhiễm: "Nó ngủ rồi."
"Tối nay chơi cờ vây cùng em gái tôi cả đêm, trở về còn phải làm bài tập về nhà, làm xong thì đi ngủ luôn."
Cuộc trò chuyện của hai người giống như một cặp vợ chồng ở nơi khác đang thảo luận về con cái của họ.
Từ Tư Niên lại đổi đề tài. Anh đã gửi một đoạn chat âm thanh.
"Giang Lăng mưa rồi."
"Cô nghe đi."