Từ Tư Niên cúp điện thoại và quay lại giường.
Tôn Tiếu sau khi cởi áo khoác xong, tùy tiện ném xuống góc giường, cả người lật lại, cuộn tròn. Bên trong, cậu ấy mặc một bộ quần áo đơn giản: áo phông và quần jean. Điều chói mắt nhất là vết máu sau gáy.
Từ Tư Niên đứng dậy đi tới cặp sách của mình để lấy băng cá nhân và tăm bông có i-ốt, nhưng khi đi đến cạnh giường, anh lại dừng lại, rút tay trở về.
Rốt cuộc, hai người cũng không phải là quen thuộc.
Lúc này, anh sợ cậu ấy nghĩ đây là hành động mang tính giễu cợt. Ở tuổi này, lòng tự trọng của thiếu niên luôn đặc biệt, đặc biệt nhiều. Nhưng Từ Tư Niên cảm thấy nên tôn trọng sự tự tôn của họ.
Bên cạnh đó, lần liên hệ duy nhất giữa hai người chính là lúc xuống xe hôm nay, Tôn Tiếu đã giúp anh lấy lại một hạt châu bị mất - một viên nhỏ màu xanh lá cây trong suốt như pha lê.
Đó là di vật của mẹ anh để lại.
Do đó, ấn tượng của Từ Tư Niên đối với Tôn Tiếu không tệ chút nào. Một thiếu niên có sức sống rực rỡ, gặp ai cũng nở nụ cười tươi để lộ hàm răng trắng, thậm chí anh còn kỳ vọng có thể thấy được bộ dáng khi vết thương lành của cậu ấy.
Lại không ngờ rằng, buổi tối cậu ấy đi tắm, chỉnh trang một chút, xịt ít nước hoa rồi ra ngoài. Từ Tư Niên nhiều chuyện hỏi một chút, lại nhận được một đáp án mà anh không muốn biết.
— Tìm đạo diễn.
"Tôi có phải rất buồn cười hay không?" Tôn Tiếu đưa lưng về phía Từ Tư Niên, trầm giọng hỏi.
Từ Tư Niên lặng yên mấy giây, sau đó đứng dậy cầm tăm bông i-ốt để trên tủ đầu giường, lời nói ra mang theo chút ấm áp: "Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình. Tôi sẽ không phán xét sự lựa chọn của cậu, vì với cậu, tôi chỉ là một người qua đường."
Tôn Tiếu im lặng hồi lâu. Trong căn phòng trống trải, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của hai người họ.
Tôn Tiếu bỗng nhiên thấp giọng xùy một tiếng, ngồi dậy: "Tôi cũng coi thường chính bản thân mình."
"Chết tiệt." Tôn Tiếu hít mũi một cái: "Con mẹ nó chứ, làm sao tôi lại biến thành bộ dạng chó này."
Từ Tư Niên đưa tăm bông cho cậu: "Tự xử lý vết thương đi." Rồi đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Tôn Tiếu nhìn theo bóng lưng của anh, hét lên: "Anh không tò mò sao tôi lại thành ra thế này sao?"
Từ Tư Niên đang bước, dừng lại một chút, kéo cửa phòng vệ sinh: "Tôi không phải tiểu thuyết gia, cho nên tôi không cần thiết phải biết chuyện của người khác."
Tiếng nước chảy vang lên trong phòng tắm.
Tôn Tiếu nhìn qua bóng người trong nhà vệ sinh, ánh mắt chuyển hướng lên cái bàn, bên trên đặt một cái băng dán cá nhân hình con gấu nâu nhỏ, còn có chai i-ốt chưa mở.
Đột nhiên có chút cảm giác chua xót. Một giọt nước mắt nóng hổi suýt rơi xuống.
Cậu mở chai i-ốt ra, phân vân không biết nên nhúng tăm bông vào hay đổ một ít lên tăm bông. Cái đầu tiên thì sợ làm ô nhiễm bình i-ốt, cái thứ hai thì cảm thấy quá mức lãng phí.
Cậu do dự mấy giây, sau đó hướng phòng vệ sinh hét to: "Anh ơi, em không làm được."
Trong phòng vệ sinh, Từ Tư Niên đang rửa mặt, vừa cho một chút sữa rửa mặt lên, bọt biển còn chưa kịp xoa, nghe thấy một câu này, lập tức bị sặc nước trong mũi.
Anh vội vàng rửa mặt rồi bước ra.
Tôn Tiếu có đôi mắt một mí, mắt không quá nhỏ, đặc trưng của đôi mắt lá răm*.
*nguyên gốc sau khi dịch thì mình tìm không thấy, nên thay bằng từ này.
Đa số các cô gái đều có đôi mắt như vậy, nhưng đặt trên người Tôn Tiếu thì không thấy nét con gái mà là cảm thấy cậu rất dễ thương.
Từ Tư Niên nhìn cậu một cái.
Tôn Tiếu chỉ vào cái bàn, khí thế hùng hồn, tự tin nói: "Tôi không tự làm được." Sau đó chỉ vào cổ cậu, " Tôi không với tới."
Từ Tư Niên ngay lập tức nghĩ đến A Lễ. Ngay cả khi thằng bé không biết cách làm, thì nó vẫn đầy khí thế như vậy.
Từ Tư Niên đem i-ốt đổ vào nắp bình, sau đó thấm ướt tăm bông.
Tôn Tiếu:...
Biểu cảm trên mặt Tôn Tiếu dường như nói: Cậu làm sao không nghĩ tới cách như vậy nha!!!
Khóe miệng Từ Tư Niên hơi cong lên: "Xoay người lại."
Tôn Tiếu ngoan ngoãn quay lưng lại.
Từ Tư Niên đã quá quen với động tác này, nhanh chóng băng bó vết thương trên cổ Tôn Tiếu, nhưng vì vết thương quá dài nên anh chỉ có thể dán đè mấy miếng băng cá nhân.
Nhìn qua đặc biệt buồn cười.
Từ Tư Niên mang rác vứt đi, một lần nữa dọn dẹp sạch mặt bàn, cầm đồ đạc để luôn trong hộc tủ đầu giường, để cậu ấy có thể tiện sử dụng.
Tôn Tiếu sờ lên cổ, nhìn về phía Từ Tư Niên, cảm thán: "Anh thật giỏi nha, sao cái gì anh cũng biết vậy?"
Giọng điệu của Từ Tư Niên rất bình tĩnh: "Làm nhiều lần rồi sẽ biết thôi."
"Ồ!" Tôn Tiếu hỏi: "Vừa nãy anh gọi điện cho bạn gái à?"
"Không phải." Từ Tư Niên phủ định.
"Ahh." Tôn Tiếu nói thêm: "Thế là em gái của anh sao? Cô ấy rất xinh đẹp."
Từ Tư Niên: "... Không."
"Vậy thì là... một người không rõ ràng?" Tôn Tiếu nháy mắt với anh: "Nếu anh có hứng thú thì nhanh chân lên. Nếu bây giờ anh không yêu đương thì đợi sau này nổi tiếng thì làm sao có thể chứ?"
Từ Tư Niên nhấn vào vết thương trên đầu anh một cái, đau đến nỗi Tôn Tiếu phải kêu lên thảng thốt: "Ôi, ôi, tôi sai rồi."
Sau đó, Từ Tư Niên mới buông tay, quay lại giường và cầm kịch bản lên tiếp tục nghiên cứu.
Tôn Tiếu ngồi đó một mình chán nản, một lúc sau đột nhiên nói: "Tôi không diễn nữa."
"Ồ!"
"Tại sao anh lại không có chút ngạc nhiên nào?"
"Đoán được." Từ Tư Niên nói.
Tôn Tiếu lau mặt, ngay lập tức phàn nàn với Từ Tư Niên: "Trong lòng tôi vẫn không thể bỏ qua được chuyện này. Mẹ kiếp! Rõ ràng tôi cảm thấy đi đường tắt thì không có gì, con mẹ nó chứ đều nằm đến trên giường hắn rồi, nhưng tôi chính là lại có chút hối hận.Tôi đẹp trai như vậy, làm sao có thể tiện nghi cho hắn chứ."
Từ Tư Niên: "... Vậy cổ cậu?"
Tôn Tiếu đưa tay sờ soạng cổ mình một chút, mày lại nhăn lại, rồi bỗng nhiên thở hắt ra một hơi: "Là vợ hắn ta cào."
Ôi!!!
Cậu vẫn thích những cô gái xinh đẹp. Thật kinh tởm khi phải làm tình với một ông già.
Cậu sẽ nôn mất.
"Vợ hắn ta nặng hơn chín mươi cân!" Tôn Tiếu than thở "Đứng cao hai thước*, bên cạnh lại có hai vệ sĩ. Chết tiệt, cuối cùng tôi là bị ném ra ngoài."
*Thước: 1 thước= 33cm Việt Nam. Mình chưa hình dung được nên để nguyên đơn vị nha.
"Vậy thì..." Từ Tư Niên ngập ngừng nói một tiếng, Tôn Tiếu rất tự nhiên tiếp lời: "Ý anh là đạo diễn? Đoán chừng là bị vợ hắn cho đi nghỉ ngơi dưỡng sức rồi."
"Từ lúc tôi đi ra, trong phòng vang lên tiếng gào thét liên hồi. Nhưng lão già kia nói, là tôi chủ động dụ dỗ hắn, hắn cũng không xem trọng tôi. Mẹ kiếp!"
"Nếu vào lúc trước, hắn chính là xách giày cho tôi cũng không xứng. ** bà nó!"
Khi Tôn Tiếu mắng người, trong lòng tràn đầy tức giận, Từ Tư Niên hoài nghi cậu chằng lưu lại một chút bóng ma nào cả.
Anh cũng không định tò mò chuyện của người khác. Ngồi trên giường một lúc thì chán nản cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua, anh thấy tin nhắn của Lâm Nhiễm.
— Bạn cùng phòng của anh tên là gì?
— Tôi định ký hợp đồng với cậu ấy.
Từ Tư Niên liếc nhìn Tôn Tiếu.
Tôn Tiếu sờ sờ bụng, ngẩng đầu nhìn Từ Tư Niên, ngập ngừng nói: "Anh trai?"
"Hả?" Từ Tư Niên thậm chí còn không ngẩng đầu lên, giọng điệu còn lãnh đạm hơn trước.
"Người giàu có?" Tôn Tiếu nói "Tôi đói bụng."
Từ Tư Niên: "..."
"Tôi thật sự nghèo nha." Tôn Tiếu hít một hơi đứng lên đóng cửa sổ: "Sau này tôi có tiền sẽ mời anh ăn cơm."
Từ Tư Niên mở app ra gọi hai suất cơm chiên Dương Châu. Buổi tối, anh bận rộn liên lạc với Lâm Nhiễm, nên cũng chưa ăn.
Tôn Tiếu cho là anh không thèm để ý mình, liền suy nghĩ linh tinh.
"Chỉ là một bữa cơm." Tôn Tiếu nói "Mai tôi đi rồi, tốt xấu gì thì tôi cũng ngủ ở phòng anh một đêm, nên cho tôi chút thể diện nha..."
"Im miệng." Từ Tư Niên ngắt lời nói của cậu, sợ những câu nói tiếp theo của Tôn Tiếu "Nhấn đi."
Tôn Tiếu nở nụ cười " Cảm ơn anh trai."
Từ Tư Niên vuốt ve điện thoại, bên trên màn hình vẫn hiện tin nhắn của Lâm Nhiễm.
Anh cảm thấy như có cái gì vẫn luôn chặn trong lòng. Ngón tay thon dài tùy ý nhấn trên màn hình, ánh mắt lại nhìn về phía cửa sổ.
Tôn Tiếu cười hỏi: "Anh, có tâm sự sao?"
Từ Tư Niên lắc đầu, xong lại gật đầu.
"Nói nghe một chút?"
Từ Tư Niên ngậm miệng không nói. Sau một hồi lâu, ở khung hội thoại, anh nhắn lại hai chữ: Tôn Tiếu.
—-
Từ Tư Lễ có thói quen sinh hoạt rất tốt. Sau khi ăn xong cùng với Lâm Nhiễm thì dọn dẹp bàn trà, tiếp đó lại ngoan ngoãn đi rửa mặt. Rửa mặt xong liền ngồi vào bàn làm bài tập.
Lâm Nhiễm lấy máy tính xem lại bản kế hoạch trước đó, điều chỉnh và lưu lại nó.
10 giờ tối.
Đúng lúc là giờ đi ngủ của A Lễ. Lâm Nhiễm đưa A Lễ về phòng, đồ đạc đều đã chuẩn bị đầy đủ.
Trong bóng đêm, A Lễ trầm trầm nói: "Chị dâu, em nhớ anh trai." Giọng nói có chút nghèn nghẹn âm mũi.
"Vậy tại sao vừa rồi không nói khi call video với anh ta?"
A Lễ do dự hai giây: "Em sợ anh ấy sẽ lo lắng."
"Vậy để tôi nói với anh ta?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Được."
Lâm Nhiễm lấy điện thoại từ phòng khách, phát tin nhắn thoại cho Từ Tư Niên: Anh ngủ chưa?
— Nói ngủ ngon cho tôi nghe.
Cà lơ cà phất, giống như đang đùa giỡn người khác.
Nhưng bên kia sau mấy giây lại đáp lại một câu: Chúc ngủ ngon. Thanh âm trầm thấp khàn khàn, nghe mà như tê dại cả người.
A Lễ cũng nhấn tin nhắn thoại: Chúc anh trai ngủ ngon.
Sau đó lại quay sang cười với Lâm Nhiễm: "Chị dâu cũng ngủ ngon."
Lâm Nhiễm nhéo mặt cậu: "Ngủ ngon."
A Lễ hài lòng nhắm mắt lại, nhếch miệng lên, vui vẻ nói: "Chúc tất cả mọi người ngủ ngon."
"Chúc cả thế giới ngủ ngon!"
Lâm Nhiễm ngồi bên giường cậu, trong phòng chỉ có ánh sáng mờ mờ phản chiếu.
Màn hình điện thoại vẫn luôn ở trạng thái nghỉ.
Đến khi A Lễ đã ngủ, tiếng hít thở đều đều, cô mới rời khỏi phòng.
Cô về phòng tắm rửa, sau đó lại trở về phòng của Từ Tư Niên.
Từ Tư Niên vừa lúc nhắn tin tới: A Lễ ngủ chưa?
Lâm Nhiễm: Rồi.
Từ Tư Niên: Nó không làm phiền cô chứ?
Lâm Nhiễm: Không có.
Từ Tư Niên: Cảm ơn cô.
Lâm Nhiễm: Không có gì.
— Ngày mai tôi muốn đưa A Lễ về nhà tôi ăn tối.
— Có được không?
Từ Tư Niên một lúc sau mới nhắn lại: Tôi không nghĩ rằng cô đang hỏi ý kiến tôi.
— Nhưng, tất nhiên là được.
Lâm Nhiễm: Cười hahaha.jpg
— Người nhà của tôi rất thân thiện, A Lễ ngoan như vậy, đương nhiên càng hợp rồi.
Từ Tư Niên: Tốt. Sau khi trở về tôi mời cô ăn cơm.
Lâm Nhiễm: OK! Cảm tạ đại ca! Cúi đầu.jpg.
— Nhưng... Bạn cùng phòng của anh đã ký với công ty nào chưa?
***
Tôn Tiếu hài lòng ăn hết cơm chiên. Lúc này mới bỗng nhiên nhận ra: Cuộc sống đầy đủ thịt cá đã rời xa mình, bây giờ chỉ có thể ngồi ăn cơm chiên Dương Châu, còn phải trông chờ vào sự tài trợ của người khác.
Nhưng mà cơm chiên Dương Châu cũng ngon.
Cậu ấy lại quay sang ăn thêm nửa phần cơm của Từ Tư Niên.
Sau khi thu dọn hộp cơm, cậu nằm nhoài trên giường: "Anh trai à, anh tên gì?"
"Từ Tư Niên."
"Trò chuyện với bạn gái của anh sao?"
"Không phải."
Nói xong, anh dừng lại vài giây: "Xem như vậy đi."
Tôn Tiếu cười: "Phải thì phải, không phải thì chính là không phải, như vậy thì tính như thế nào?"
"Nói kiểu gì cũng không đúng". Từ Tư Niên nói "Nó rất phức tạp."
Tôn Tiếu muốn hỏi thêm mấy câu, Từ Tư Niên cởi quần áo nằm trên giường, tắt đèn, trong phòng lập tức tối sầm "Ngủ đi."
Tôn Tiếu cười cười: "Anh trai à, trốn tránh vừa xấu hổ lại còn không có tác dụng nha."
Từ Tư Niên đưa lưng về phía cậu, trầm mặc không nói.
Đột nhiên, tiếng sột soạt vang lên trong phòng. Hai giây sau, Tôn Tiếu phun ra một câu chửi thề: "Đù!"
"Cái chăn bông này là làm cho người sao?"
"Chết tiệt?! Sao lại cứng như vậy? Chăn làm bằng củi sao? Diễn viên nhỏ thì không có nhân quyền sao? Mẹ nó!"
Sau đó lại tiếng sột soạt vang lên, chắc là cậu ấy mặc lại quần áo.
"Anh trai à, anh ngủ chưa?" Tôn Tiếu hỏi.
Giọng nói của Từ Tư Niên lạnh lùng vang lên: "Ngủ đi."
"Còn chăn bông của anh thì sao?" Tôn Tiếu hỏi: "Anh có thể đắp nó sao?"
"Được." Từ Tư Niên khoanh tay, mặc áo phông, tùy tiện đắp chăn bông trên lớp quần áo, vừa để giữ ấm cho anh, vừa không để chăn bông chạm vào da anh.
Tôn Tiếu sờ sờ đầu, ngồi dậy, bật đèn.
Ánh sáng mờ ảo tràn ngập căn phòng.
"Đại ca à." Tôn Tiếu nói: "Tôi mời anh ở khách sạn nha. Chỗ này tôi ngủ không quen."
Từ Tư Niên không nhìn cậu: "Cậu có tiền?"
"Anh cho tôi mượn." Tôn Tiếu thẳng thắn nói: "Khi nào trở về Ninh Giang, tôi sẽ trả lại cho anh."
Từ Tư Niên: "Không có tiền."
Anh nhắm mắt lại. Tôn Tiếu phía bên kia tự khắc im lặng.
Gian phòng lại tối xuống, Tôn Tiếu nằm trên giường trằn trọc.
Từ Tư Niên mở điện thoại, nhắn tin cho Lâm Nhiễm: Đừng ký cậu ấy.
Lâm Nhiễm trả lời trong vài giây:???
Từ Tư Niên: Cậu ấy không có tiền.
Lâm Nhiễm: /Cười ngây ngô/ Tôi có.
Từ Tư Niên:???
"Bạn đã thu hồi một tin nhắn."
Lâm Nhiễm: Tôi cho anh phương thức liên lạc, anh bảo cậu ấy liên lạc với tôi đi.
Từ Tư Niên: Ồ.
Lâm Nhiễm: Cúi đầu.jpg, cảm tạ.
Từ Tư Niên: Ồ
Lâm Nhiễm: Sau khi xong, tôi mời anh ăn cơm.
Từ Tư Niên: Ồ.
Lâm Nhiễm gửi cả số điện thoại và nick Wechat đến.
Từ Tư Niên nằm trên giường hơi do dự chút rồi mới hỏi Tôn Tiếu: "Cậu về sau tính làm cái gì?"
Tôn Tiếu: "Giáo viên vũ đạo?"
"Tôi đã học múa Trung Quốc bảy năm rồi."
"Còn muốn diễn sao?" Từ Tư Niên hỏi.
"Tôi không biết." Tôn Tiếu nói: "Tùy duyên đi."
"Có người muốn ký hợp đồng với cậu." Từ Tư Niên nói: "Chỉ cần tự liên lạc."
"Công ty nào?" Tôn Tiếu hỏi: "Của ai? Tôi không ký hợp đồng với Cực Phong Entertainment."
"Còn có Thần Đông, Cực Tinh, Quả Vũ, bốn công ty này đều nằm trong danh sách đen của tôi."
Khi Từ Tư Niên nghe đến công ty của mình, anh cuối cùng cũng có chút tò mờ: "Tại sao?"
Tôn Tiếu: "Bọn họ... rác rưởi."
Từ Tư Niên chuyển chủ đề về đúng hướng.
Anh không biết nhiều về công ty của Lâm Nhiễm, chỉ nghe qua một cái tên, Tôn Tiếu đương nhiên cũng không biết, nhưng cậu ấy vẫn hỏi thông tin liên lạc của Chu Nghiệp. Cậu ấy cũng thêm tài khoản Wechat của Từ Tư Niên.
Từ Tư Niên đang nằm trên giường. Lâm Nhiễm không nhắn tin đến.
Sắc trên bên ngoài dần u ám, gian phòng đang tĩnh mịch bỗng nhiên vang lên một thanh âm: "Anh trai à, công ty kia có phải là công ty mà bạn gái anh mở?"
Từ Tư Niên: "Hửm?"
"Cậu đang ghen." Tôn Tiếu chắc chắn.
Từ Tư Niên: "Người thêm bạn với cậu là giới tính nam."
Tôn Tiếu cười khẽ: "Người đăng ký của công ty là một người phụ nữ, Lâm Nhiễm, và bức ảnh này cũng giống như người call video với anh hôm trước."
Anh phải công nhận rằng Tôn Tiếu có một cái nhìn vừa sâu sắc vừa mạnh mẽ.
Từ Tư Niên vẫn im lặng.
Tôn Tiếu cười nói: "Đại ca, anh thích người ta đi?"
"Không có." Giọng nói của Từ Tư Niên buồn bực: "Chỉ là bạn bè."
"Vậy tôi theo đuổi cô ấy?" Tôn Tiếu cười.
Từ Tư Niên ném một cái gối đầu qua, đánh chuẩn xác vào đầu Tôn Tiếu ngay cả trong bóng tối.
Tôn Tiếu vui vẻ cười khúc khích.
Một lúc lâu sau, cậu nói: "Tôi mới 17 tuổi nên không thể yêu sớm được."
"17 tuổi?" Từ Tư Niên thực sự bị sốc.
Năm 17 tuổi, anh vẫn là thiếu gia mười ngón tay không dính nước.
Tôn Tiếu cười nói: "Không giống sao?"
"Chắc là, do dáng tôi cao."
"Vậy cậu không đi học à?" Từ Tư Niên hỏi.
Những người ở độ tuổi này vẫn là đang học trung học đi
Tôn Tiếu hít mũi một cái, mang theo vài phần nghẹn ngào, vẫn cười nói: "Không, tôi cãi nhau với cha tôi, ông ấy không cho tôi tiền học phí, nên tôi đã nghỉ học."
"Tiện thể rời nhà trốn đi?" Từ Tư Niên hỏi.
"Hah!" Tôn Tiếu quay lưng lại "Không tính là như thế."
"Tôi không có cảm giác tồn tại trong ngôi nhà đó." Tôn Tiếu thờ ơ nói: "Họ là một gia đình, sẽ không ai để ý xem tôi sống hay chết như thế nào."
"Trước đây cậu học ở đâu?" Từ Tư Niên hỏi.
"Trường cấp hai phụ thuộc Ninh Giang."
Trường trung học tốt nhất ở Ninh Giang, với tỷ lệ nhập học 99%.
Từ Tư Niên cũng tốt nghiệp ở đó. Hoc sinh ở đó không chỉ có thành tích tốt mà còn có gia cảnh tốt. Tỷ lệ nhập học là 99% bao gồm từ 30% đến 40% tỷ lệ du học.
Gia đình của Tôn Tiếu khá giàu có, nhưng gia đình không hạnh phúc. Đây là hiểu biết cơ bản của Từ Tư Niên về cậu.
"Trở về học tập đi." Từ Tư Niên nói nhỏ: "Bất kể hoàn cảnh nào, cũng nhất định phải có bằng cấp."
"Tôi có dáng dấp đẹp như vậy." Tôn Tiếu cười nói: "Chẳng lẽ lại không thể làm một cái bình hoa trong làng giải trí sao?"
"Vừa cậu mới thử đó, kết quả như nào?"
Tôn Tiếu im lặng. Cậu ấy không làm được. Hay nói cách khác, đời này cậu không làm được.
Có ít người, sự kiêu ngạo được bộc phát từ trong xương, nó sẽ không thay đổi dù dáng vẻ bên ngoài thế nào.
"Ký với công ty kia đi." Từ Tư Niên nói: "Cô ấy sẽ giúp cậu."
"Ồ? Vậy sao anh không ký?"
"Tôi có công ty."
"Cái nào?"
"Thần Đông."
"Không chìm à."
Căn phòng im lặng.
Tôn Tiếu cũng nhận ra chính mình nói bậy, lập tức nói: "Thì là, nếu anh chìm thì anh đã không ở đây."
"Cái công ty Thần Đông này, anh vẫn nên sớm chút thoát thân đi." Tôn Tiếu nói.
Từ Tư Niên đáp ứng một tiếng.
Hồi lâu sau, Tôn Tiếu bỗng nhiên thấp giọng nói: "Anh trai, có đôi khi tự tôn của nam nhân cũng không có quan trọng đến vậy."
Thích một người, không nói sao cô ấy biết chứ?
***
Ban đêm, Lâm Nhiễm gửi tư liệu của Tôn Tiếu cho Chu Nghiệp.
Chu Nghiệp bên kia còn chưa ngủ, ba giờ đêm, anh gửi lại ba biểu tượng cảm xúc với quầng thâm dưới mắt.
— Việc của Lục Hoà tôi còn chưa thu xếp xong đâu.
Lâm Nhiễm: Tôi tin vào thực lực của anh.
Chu Nghiệp: Tôi không tin vào bản thân mình.
Lâm Nhiễm: Không phải Lục Hoà đã chấm dứt hợp đồng với công ty của cậu ấy rồi sao?
Chu Nghiệp: Haha.
Lâm Nhiễm gửi cho anh ấy một tập tài liệu khác.
Đó là bản lộ trình kế hoạch tương lai của Tôn Tiếu mà cô ấy đã lập khi thu thập thông tin.
Lâm Nhiễm: Tôi rất quan tâm chuyện này, anh có thể nói chuyện trực tiếp với cậu ấy.
Chu Nghiệp: Được.
— Thứ bảy tuần này, Lục Hoà muốn gặp anh.