Đêm lạnh như nước.
Trên bầu trời trăng sáng sao thưa nhưng vẫn có một vài ngôi sao ngoan cường không ngừng tỏa sáng.
Vừa bước ra từ quán bar, Từ Tư Niên liền buông tay Lâm Nhiễm ra.
Anh đi thẳng về phía trước mà không nói một lời nào, cũng không quay lại nhìn Lâm Nhiễm một cái.
Lâm Nhiễm đứng ngây ra đó hai giây, sau đó đột nhiên ngẩng đầu gọi anh "Từ Tư Niên!"
Từ Tư Niên không có bất kỳ phản ứng gì, anh cứ đi về phía trước, bỏ lại Lâm Nhiễm phía sau với bóng lưng tiêu điều.
Lâm Nhiễm lại hét lên, "Từ Tư Niên!"
Từ Tư Niên tự mình đi về phía trước và vẫn không dừng lại.
Lâm Nhiễm tức giận, tay anh vẫn còn đang chảy máu nhưng dường như anh không hề cảm nhận được, anh để mặc cho máu nhỏ xuống đất, bóng lưng cao lớn của anh trông vô cùng lẻ loi dưới ánh đèn đường mờ ảo, như thể anh đang chống lại cả thế giới.
Đây không phải là Từ Tư Niên trong ký ức của Lâm Nhiễm.
Không hiểu vì sao mắt Lâm Nhiễm chợt đỏ hoe, cô khịt khịt mũi và liều mình chạy một mạch về phía trước đến trước mặt Từ Tư Niên, cô dang rộng hai cánh tay chặn đường đi của anh.
Từ Tư Niên cau mày lại khó hiểu nhìn cô.
Lâm Nhiễm: "Anh bị thương rồi."
Từ Tư Niên liếc mắt nhìn tay mình, "Không việc gì."
"Anh bị thương rồi!" Giọng nói của Lâm Nhiễm to hơn một chút, "Chảy máu rồi!"
Từ Tư Niên càng nhíu chặt lông mày lại, anh không biết người trước mặt muốn làm gì nữa, chỉ là anh không quen được quan tâm như vậy, nó đến đột ngột mà không hề báo trước.
Đặc biệt là nó lại đến từ một người xa lạ.
Vả lại anh cũng không quá đau.
Chẳng qua là chảy một chút máu thôi mà, cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Vẫn còn có thể nằm trong phạm vi chịu đựng được.
Việc quan trọng nhất đối với anh lúc này là về nhà, A Lễ vẫn còn đang chờ ở nhà, nếu như không chờ được anh về nhà, A Lễ nhất định sẽ lén đợi anh trên ghế sô pha, điều này không tốt cho sức khỏe của cậu.
"Ý gì đây?" Từ Tư Niên lưỡng lự vài giây mới hỏi, cổ họng của anh hơi khô, giọng nói thô ráp khàn khàn.
Lâm Nhiễm nắm chặt tay anh, "Anh bị thương rồi!"
"Sau đó thì sao?" Từ Tư Niên hỏi.
Lâm Nhiễm: "Cần được băng bó."
Sau đó, không đợi Từ Tư Niên đáp lại, cô kéo Từ Tư Niên đi về phía trước, đôi giày cao gót dưới chân cô lúc này có vẻ đặc biệt khó chịu, cô cảm thấy mỗi một bước đi, ngón chân không thể kìm được mà co quắp lại nhưng cô không thể quan tâm được nhiều như thế.
Cô kéo Từ Tư Niên đến một bệnh viện gần đó, trên đường đi Từ Tư Niên đều vô cùng hợp tác nhưng khi đứng trước cửa bệnh viện, anh thốt ra hai từ một cách vô cảm: "Vô vị."
Lâm Nhiễm: "???"
Từ Tư Niên không nhìn lại cô lần nữa, anh quay người bỏ đi.
Lâm Nhiễm mắng thầm anh trong lòng sau đó lại đứng chắn trước mặt anh.
"Tránh ra." Từ Tư Niên bình tĩnh nói.
Lâm Nhiễm: "Không tránh."
"Tránh ra." Từ Tư Niên lớn tiếng hơn một chút.
Lâm Nhiễm trợn tròn mắt, "Không!"
Hai người đứng ở cửa bệnh viện im lặng đối mặt nhau, Lâm Nhiễm nhìn vào mắt Từ Tư Niên, con ngươi của anh ấy đen như màu mực, chẳng qua là nơi đó không có một tia sáng nào.
Không giống như trong mơ, anh ấy không cười, cũng không khó chịu, chỉ lạnh nhạt xa lánh và chán ghét.
Cô đã từng cưỡi ngựa xem hoa mà xem qua một đời của anh nhưng cô không biết anh đã trải qua những gì, chỉ thỉnh thoảng thấy anh tỏ ra cực kỳ khó chịu khi đối diện trước ống kính của phóng viên và các tay săn ảnh lén.
So với bây giờ thì ánh mắt ấy càng khó chịu hơn.
Lúc anh ở một mình và không chơi piano, ánh mắt anh hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ khi chơi đàn, anh mới có thể cười.
Vài phút sau, mắt Lâm Nhiễm vừa rát vừa nhức, cô sắp rơi nước mắt rồi, bướng bỉnh nói: "Trừ phi anh đi vào băng bó rồi xử lý vết thương, bằng không tôi sẽ cứ bám theo anh!"
Từ Tư Niên thực sự nhìn cô và lần đầu tiên gọi tên cô: "Lâm Nhiễm."
"Ừm." Lâm Nhiễm đáp.
"Vì sao?" Từ Tư Niên đột nhiên khẽ hỏi.
Lâm Nhiễm ngây ra hai giây, sau đó mạnh dạn thẳng thắn đáp: "Không vì sao cả."
Nếu mọi việc trên đời này đều phải biết nhân quả, vậy thì có gì mà vui chứ.
Lâm Nhiễm nhìn anh, giọng yếu ớt nói: "Đi băng bó, được không?"
Từ Tư Niên im lặng vài giây, sau đó xoay người sải bước đi về phía trước, "Không cần."
Đệch!
Lâm Nhiễm đứng im tại chỗ, não sắp nổ tung, nếu không phải đó là Từ Tư Niên thì cô sớm đã tiến lên đánh hắn rồi?!
Bảo anh băng bó là vì muốn tốt cho anh, cũng không phải bảo anh đi chết!
Cứ làm như vẻ cô hại người vậy.
Cô như vậy là đang cố tình gậy sự vô cớ sao?
Tất nhiên rồi, nếu anh không phải là Từ Tư Niên thì cô đã không phí lời với anh rồi, thích chết đi được, anh với cô ấy nào có quan hệ gì đâu, có cái rắm í!
Từ Tư Niên có một làn da trắng lạnh, ngay cả bàn tay cũng rất trắng nên vết máu đó đặc biệt chói mắt.
Trái tim Lâm Nhiễm rỉ máu khi cô nhìn thấy nó, mẹ kiếp!
Toàn bộ lý trí của cô ấy sụp đổ trong nháy mắt, cô không nói một lời nào mà bước tới nắm lấy cổ tay Từ Tư Niên, dùng hết sức lực toàn thân nhưng Từ Tư Niên vẫn không hề lay chuyển.
"Đi theo tôi!" Lâm Nhiễm nói.
Từ Tư Niên nhíu mày, "Tôi muốn về nhà."
"Băng bó xong rồi về." Lâm Nhiễm nói, "Nếu hôm nay anh không băng bó, tôi sẽ tiếp tục quấn lấy anh!
"Lâm Nhiễm." Từ Tư Niên rất bình tĩnh gọi tên cô, "Dùng tôi để chọc tức Triệu Trác Thành cũng vô dụng thôi, tôi không có quan trọng đến thế đâu."
Quan trọng là Khương Tiểu Ngư kia kìa.
Lâm Nhiễm sửng sốt.
Cô không nhịn được mà lườm một cái, hóa ra anh coi cô là Khương Tiểu Ngư thứ hai ư?
Lâm Nhiễm lộ ra một nụ cười chết chóc, "Tôi, Lâm Nhiễm, đời này có lợi dụng ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không lợi dụng anh đâu!"
"Anh yên tâm đi, con gái chúng tôi đều rất tốt. Mặc dù có một số sinh vật kỳ lạ trà trộn trong đám người to lớn này, chẳng hạn như trà xanh, Bạch Liên Hoa chẳng hạn nhưng hầu hết các cô gái đều là con người."
Từ Tư Niên: "..."
Không hiểu, chết lặng.
Ngay khi anh đang run rẩy, Lâm Nhiễm đã kéo anh vào bệnh viện.
Lúc đăng ký, hai chị y tá cứ nhìn chằm chằm vào Từ Tư Niên, may mà buổi tối vắng người, nếu không thì sự kết hợp của họ có thể sẽ gây nên sự bao vây cho mà xem, Từ Tư Niên thỉnh thoảng không phối hợp, anh ta luôn miệng nói không sao, nhưng Lâm Nhiễm lại kiên quyết nói anh ta có sao, đến phía sau phòng khám, Lâm Nhiễm trực tiếp đóng sầm cửa phòng lại.
Vốn dĩ bác sĩ vẫn còn hơi buồn ngủ và đang ngủ gà ngủ gật, nhưng ngay lập tức bị đánh thức bởi tiếng vang đột ngột của cô.
"Có bệnh gì?" Bác sĩ hỏi.
Lâm Nhiễm chỉ vào tay Từ Tư Niên và nói: "Tay anh ta bị thương rồi và bị mảnh thủy tinh cứa vào, bác sĩ mau xem xem, nó đang chảy máu, không bị cứa vào đến xương hay gì."
Bác sĩ đeo kính vào rồi nhấc tay Từ Tư Niên lên nhìn, trước tiên dùng nước sạch rửa một chút, sau đó dùng tăm bông lau vết máu đi, bộ mặt ban đầu đã lộ ra.
"Ôi." Bác sĩ tặc lưỡi, Lâm Nhiễm đang canh cửa vẻ mặt đột nhiên hơi biến sắc, "Bác sĩ làm sao vậy? Có phải là anh ta bị thương nặng lắm đúng không ạ?
"Ừm." Bác sĩ vừa xử lý vừa thở dài, "May mà đến sớm đấy."
Lâm Nhiễm khẽ khịt mũi, lon ton chạy tới ngay lập tức, ngồi xổm trước mặt Từ Tư Niên, bàn tay trắng nõn của anh bị bác sĩ nắm lấy, chiếc tăm bông dính đầy máu, nhìn thấy mà đau lòng.
"Tôi nói là phải nhất định đến bệnh viện rồi mà anh ấy không chịu nghe lời tôi." Lâm Nhiễm thở hổn hển nhỏ giọng lẩm bẩm, "Tay nếu mà bị thương thì sau này làm sao mà chơi đàn được. Nếu không chơi được đàn, sau này anh khóc cũng không có chỗ để khóc đâu."
"Làm sao cô biết..." Từ Tư Niên hỏi giữa chừng rồi dừng lại.
Anh liếc thấy một vết xước dài trên cổ Lâm Nhiễm, chạy dọc mang tai đến bên cổ, nếu không nhìn kỹ căn bản không thể trông thấy, anh liền duỗi tay còn lại của mình ra xoa nhẹ chỗ vết xước đó như muốn làm rõ thực hư.
Lâm Nhiễm đột nhiên cảm thấy nhói đau, cô vươn tay nắm lấy bàn tay đang hỗn loạn của Từ Tư Niên rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó chớp chớp mắt, "Có phải anh đau lắm đúng không?"
Từ Tư Niên không lên tiếng.
Lâm Nhiễm vỗ vào mu bàn tay Từ Tư Niên, sau đó đặt cổ tay cô vào tay anh, "Nếu đau thì nắm tay tôi, tôi không đau."
Từ Tư Niên: "..."
Một cánh tay ấm áp nhét vào trong lòng bàn tay anh ta, anh cảm thấy nó như sắp đứt ra khi bị anh siết chặt.
Nhưng cô ngồi xổm ở đó, vẻ mặt đau lòng nhìn anh, dường như anh bị thương rất nặng.
"Chậc chậc." Bác sĩ ở một bên nhìn thấy liền không nhịn được mà mở miệng: "Cô cậu thấy tôi chưa ăn khuya cho nên phát "cơm chó" cho tôi đấy à?
Lâm Nhiễm sững sờ.
Từ Tư Niên liền giải thích: "Cô ấy không phải là bạn gái của tôi."
Lâm Nhiễm chớp mắt, cảm thấy hơi tủi thân.
Đúng thế, cô không phải là bạn gái của Từ Tư Niên cũng không phải là vợ anh ấy.
Nhưng Từ Tư Niên là chồng cô!
Đoạn tình cảm này không cần Từ Tư Niên đồng ý cũng có thể được thông báo với toàn thế giới rồi.
Sao, hạnh phúc chỉ thuộc về cô gái đu idol.
"Há ~" bác sĩ kéo dài giọng: "Cô gái, cách mạng chưa kết thúc, đồng chí vẫn cần phải cố gắng đấy."
Lâm Nhiễm bật cười hì hì, "Tôi sẽ cố gắng hết sức!"
"Có điều..." Lâm Nhiễm vẫn lo lắng cho vết thương của Từ Tư Niên hơn, cô cau mày nhìn tay Từ Tư Niên, "Bác sĩ, tay anh ấy không sao chứ? Có cần khâu hay gì không? Trước đó anh ấy chảy rất nhiều máu, có thật là dán miếng băng cá nhân vào là được ạ? "
"Hả?" Bác sĩ thắc mắc, "Lẽ nào đến ngay cả miếng băng cá nhân cũng không dán à?
Lâm Nhiễm: "... cần sao ạ?"
"Nếu không muốn dán." Bác sĩ nói: "Cũng có thể không dán."
Nói xong bác sĩ liền xé bỏ miếng băng cá nhân kia trên tay Từ Tư Niên, chỉ thấy lòng bàn tay anh ta phẳng lì chỉ có một vết thương hơi đo đỏ kích thước khoảng ba cm.
Lâm Nhiễm kinh ngạc, "Cái này...???"
Bác sĩ: "Như cô thấy đấy, chẳng có gì đáng ngại cả."
Lâm Nhiễm: "Vậy vừa rồi bác sĩ nói may mắn là đến sớm?"
Bác sĩ mỉm cười, "Nếu như không đến sớm thì vết thương hẳn đã lành rồi đấy."
Lâm Nhiễm: "..."
Quê.
Cô lại nhìn Từ Tư Niên, "Vậy thì tại sao trên tay anh lại có nhiều máu như vậy?"
Từ Tư Niên mặt vô cảm, "Hơn một nửa là của cô, non nửa là của Triệu Trác Thành."
Lúc anh đi lấy chai rượu trên tay Lâm Nhiễm, trên chai còn có vết máu của Triệu Trác Thành, tay anh thuận thế bị trượt qua một chút, Lâm Nhiễm máu chảy ra càng nhiều hơn.
Cô nắm phần sắc nhọn nhất của chiếc cốc và lòng bàn tay bị cứa một vết dài.
Lâm Nhiễm giơ tay lên vẻ mặt ngơ ngác, máu tuy tuôn không ngừng nhưng là tuôn chậm, lòng bàn tay cô đỏ tươi một vùng.
"Fuck!" Lâm Nhiễm thốt lên câu chửi thề, "Thằng chó Triệu Trác Thành!"
Bác sĩ lúc này băng bó lại cho Lâm Nhiễm, Từ Tư Niên đứng bên cạnh.
Lâm Nhiễm không sợ đau, từ nhỏ đã phải chịu đủ mọi đau đớn nên cô mới không ngạc nhiên đối với những vết thương này.
Cô thậm chí còn quan sát từng bước xử lý vết thương của bác sĩ cho đến khi vết thương dữ tợn trong lòng bàn tay lộ ra.
Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn Từ Tư Niên, ánh mắt anh trong veo nhìn vết thương của cô.
Lâm Nhiễm mím môi dưới rồi thương lượng với anh, "Từ Tư Niên, anh có thể quay lưng lại được không?"
Từ Tư Niên: "??"
"Đừng nhìn tôi." Lâm Nhiễm nói.
Cô ấy không sợ đau, nhưng cô ấy không muốn vết thương của mình bị người khác trông thấy, đặc biệt là Từ Tư Niên.
Từ Tư Niên quay người lại.
I-ốt xát vào miệng vết thương trong lòng bàn tay cô, Lâm Nhiễm nhắm mắt lại, không khỏi thở hổn hển, một lúc sau, một cánh tay duỗi ra trước mặt, Lâm Nhiễm ngây ra hai giây rồi nhanh chóng nắm chặt lấy.
Cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Từ Tư Niên.
Chà, anh vẫn là người mà cô đã thấy trong giấc mơ của mình.
Anh ấm áp lương thiện, chỉ là không còn cười nữa mà thôi.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, hai người sánh bước cùng đi dưới ánh đèn đường mờ ảo, Từ Tư Niên đột nhiên lại hỏi: "Tại sao thế?"
Lâm Nhiễm nghiêng đầu nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
Từ Tư Niên cao 1m9, vì vậy 1m75 như Lâm Nhiễm cho dù có mang giày cao gót đi chăng nữa thì vẫn nhỏ bé so với chiều cao của anh.
Bóng hai người thon dài phản chiếu trên mặt đất, Từ Tư Niên hỏi: "Tại sao cô lại đối tốt với tôi như vậy?"
"Quấn lấy tôi sẽ không thể làm cho Triệu Trác Thành yêu cô nữa đâu."
"Nếu muốn chọc giận Triệu Trác Thành, xin hãy tìm người khác."
Lâm Nhiễm ngây ra, sau đó bỗng nhiên cười với anh, cô nở nụ cười hoàn mỹ nhất.
Đây là lần thứ hai anh hỏi câu này trong đêm nay.
Lâm Nhiễm không lấp lửng như lần đầu, cô cười dịu dàng, đôi mắt sáng ngời.
"Bởi vì anh là Từ Tư Niên đó."
Là Từ Tư Niên duy nhất trên thế giới này.
Là Từ Tư Niên người mà cô đã tìm kiếm trong thế giới kia rất lâu rất lâu nhưng vẫn không hề tìm thấy.
Là Từ Tư Niên người đã từng mang lại ánh sáng duy nhất cho thế giới tăm tối của cô.
Là lúc cô muốn từ bỏ thế giới này thì có duy nhất một chút chấp niệm ấy.
Từ Tư Niên nhíu mày, "Vậy cô sẽ đối tốt với tất cả Từ Tư Niên trên thế giới này sao?"
"Không phải thế." Lâm Nhiễm phì cười, rồi nghiêm túc nhìn vào mắt anh, "Chỉ tốt với anh mà thôi."
Hai người như được bao bọc trong một thứ tình cảm khó tả, ánh mắt chạm nhau, Lâm Nhiễm cố gắng nhìn thấy điều gì đó trong mắt Từ Tư Niên nhưng anh luôn tỏ ra rất bình tĩnh.
Một phút sau, Từ Tư Niên không biết lấy từ đâu ra một miếng băng cá nhân và trực tiếp dán vào vết xước trên cổ Lâm Nhiễm.
Anh quay người định bỏ đi, nhưng trước khi đi anh còn nói: "Tôi không cần."