Tuy vẫn chưa thể chắc chắn rằng liệu Liên Xuyên có phải là cái kẻ được gọi là thủ lĩnh phu dọn đường thật hay không, nhưng Ninh Cốc vẫn nói như vậy, cậu không thể nói người cậu nhìn thấy chính là Liên Xuyên được.Những người trước mặt cậu đều là đang vì đối kháng phu dọn đường mà liều chết một phen, nói cho bọn họ biết có thể Liên Xuyên chính là người đang chỉ huy phu dọn đường sẽ mang đến hậu quả như thế nào, Ninh Cốc không dám nghĩ tới.
Nhất là Xuân Tam và Lôi Dự, phu dọn đường sẽ từ phu dọn đường hủy diệt thế giới trở thành phu dọn đường có khả năng được Liên Xuyên dẫn dắt…
“Cậu nhìn thấy thủ lĩnh phu dọn đường lúc nào?” Lôi Dự kéo Ninh Cốc sang cạnh đó, hạ thấp giọng hỏi.
Mỗi lần nhìn thấy Lôi Dự, Ninh Cốc đều sẽ cảm thấy áp lực như thể đang đối mặt với “cha” mình, giống như khi đối mặt với trưởng đoàn, cậu nghiêng đầu đi, nhìn vào hòm chuyên chở đã đang bị đặt trong khoang thí nghiệm: “Lúc đẩy phu dọn đường vào cái hòm kia.”
“Nhìn thấy trong ý thức?” Lôi Dự hỏi.
“Vâng,” Ninh Cốc gật đầu, “Tôi cảm thấy nên xem một lần nữa, chúng ta không có lựa chọn nào khác, nếu như không tiêu diệt phu dọn đường từ tận gốc, bọn họ sẽ tuôn ra cuồn cuộn không ngớt, dẫu có một ngày cạn kiệt đi nữa, e là chúng ta cũng sẽ không đợi đến ngày đó được.”
“Chưa chắc.” Câu này của Lôi Dự nghe có vẻ như vẫn chưa tán thành cho cậu đi vào, “Quá nguy hiểm.”
“Không một thế giới nào chờ được tới ngày đó,” Ninh Cốc nói, “No. N đã nói rằng chúng ta là kỳ tích, bởi vì thế giới này có kẻ lữ hành, có tinh thần lực, đây là ưu thế lớn nhất mà hiện tại chúng ta có thể nhìn thấy, người khác không có.”
“Sao cậu biết được lời No. N nói là thật?” Lôi Dự hạ giọng, “Gã tới đây để giết cậu.”
“Nếu chúng ta không thể đánh bại phu dọn đường, vậy thì gã giết tôi cũng chẳng để làm gì, cướp đi một thế giới đã hủy diệt không phải điều gã muốn,” Ninh Cốc nói, “Là vì gã biết chúng ta có thể thành công, chưa biết chừng tinh thần lực chính là món vũ khí tôi để lại cho mình.”
Lôi Dự không nói gì, chỉ khoanh tay, lông mày nhíu chặt.
Xuân Tam đi tới: “Trạng thái của phu dọn đường không ổn định lắm, thiết kế của hòm chuyên chở cũng không lấy phu dọn đường làm tham khảo, chúng ta phải mau chóng quyết định.”
“Để tôi vào đi,” Ninh Cốc nói, “Tôi đã trải qua quá nhiều trường hợp như thế này rồi, tôi chắc chắn mà, với cả… tôi cảm thấy có thể giao lưu với đối phương.”
Lôi Dự nhìn chằm chằm vào cậu một lúc rồi mới mở miệng lại: “Thủ lĩnh đó, là ai?”
Xuân Tam bất chợt quay đầu sang nhìn Lôi Dự, rồi lại ngoảnh mặt về nhìn Ninh Cốc.
Ninh Cốc hơi khâm phục bọn họ, không hổ là vợ chồng, chỉ đúng một câu này thôi, có lẽ Xuân Tam đã đoán ra được Lôi Dự đang suy đoán gì.
“Tôi không nhìn thấy mặt người đó,” Ninh Cốc nói, “Nhưng đó chắc chắn không phải phu dọn đường, mà là một người.”
Cửu Dực ngồi xổm trên đỉnh ống dẫn dung hỏa, nhìn chủ thành ánh lửa ngút trời, cuồn cuộn bụi mù đằng xa, mọi thứ đều hết sức xa lạ, tuy kể từ ngày rời khỏi chủ thành tiến vào thung lũng lạc lối, gã chưa bao giờ rời đi lần nào, nhưng gã đã đứng trên hoang nguyên nhìn thung lũng lạc lối vô số lần, chủ thành từ góc độ này cũng vẫn là chủ thành mà gã đã quen thuộc.
Hiện giờ, ngoại trừ Gai Sáng vẫn cố chấp sáng lên như cũ, mọi thứ gã quen thuộc đều đã thay hình đổi dạng.
Gã vẫn còn sống.
Điều này rất quan trọng.
Nhưng gã vốn có thể tránh bên trong thung lũng lạc lỗi, tránh trong trục chính của thế giới này để mà sống sót, có thể buông bỏ hết thảy để sống sót, thể xác gì đó, thế giới gì đó, chỉ cần còn có thể suy nghĩ, còn có thể ghi nhớ, gã sẽ vẫn còn tồn tại, ai quan tâm thế giới biến thành thế nào.
Nhưng ngay lúc này, gã lại không thể không bị nhốt bên trong thể xác của mình, vì giữ lại thế giới này, vì giữ lại những người còn sống trên thế giới này, để rồi đi chiến đấu, đi liều mình.
Dùng tồn tại, đổi lấy tồn tại.
“Đại ca,” Phúc Lộc leo lên theo ống dẫn, trên đường luôn miệng kêu to, “Em và Thọ Hỉ đã kiểm tra rồi.”.
||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
“Tất cả các ống dẫn đều đã chuẩn bị sẵn sàng,” Thọ Hỉ leo bên dưới Phúc Lộc, “Nhẫn đen chỉ chờ mệnh lệnh của anh là sẽ kích nổ.”
“Ừ,” Cửu Dực đáp, “Mười nhẫn đen, ghi lại tên của bọn họ, bọn họ có yêu cầu gì cũng cứ đều đồng ý.”
“Em đã ghi lại hết rồi,” Phúc Lộc lấy ra từ trong lồng ngực mình một miếng sắt phẳng bóng loáng, bên trên liệt kê ra mười cái tên, “Bọn họ không có yêu cầu gì cả, chỉ muốn giữ nhẫn lại.”
“Đương nhiên là được giữ nhẫn, vốn chính là làm cho bọn họ, thuộc về bọn họ.” Cửu Dực nói.
“Những anh em chết đi trong chiến đấu, bọn em đều đã ghi hết lại,” Thọ Hỉ nói, “Đặt hết trong rương của anh.”
“Rồi.” Cửu Dực nhận lấy miếng sắt từ tay Phúc Lộc.
Gã nhớ rõ tên của mỗi một con dơi, mỗi một nhẫn đen.
Tuy đối với cư dân trong thung lũng lạc lối, nhẫn đen phảng phất chỉ như một bóng ma, xưa nay luôn náu mình trong đêm tối, mọi người đều chỉ biết về nhẫn đen, mà không ai biết tên bọn họ
Nhưng Cửu Dực lại nhớ rõ toàn bộ.
Bên dưới hoang nguyên sắt đen có rất nhiều ống dẫn dung hỏa, xuyên qua hoang nguyên, từ bốn hướng của thung lũng lạc lối nối tới khu A, là nguồn năng lượng đã từng cần được cung cấp cho chủ thành.
Cửu Dực biết vị trí và hướng đi của mỗi một ống dẫn, bỏ đi những ống dẫn đã bị khe nứt cắt đứt, vẫn còn không ít ống dẫn vẫn tạm thời an toàn, có vài ống đã bị bỏ đi, có vài ống vẫn còn dung hỏa, nhưng chủ thành hiện tại đã bị phá hủy cho tan hoang, ống dẫn đã sớm bị đóng chặt.
Những ống dẫn bị chôn sâu dưới lòng đất đều có thể sử dụng.
Thật ra từ đầu gã không nghĩ có thể sử dụng chúng ở trận đại chiến hủy diệt, ban đầu Cửu Dực phái nhẫn đen đi động tay động chân vào ống dẫn, chủ yếu là vì đề phòng chủ thành, đám người có thể làm ra mọi chuyện vì lợi ích của chủ thành luôn canh cánh về thung lũng lạc lối mà bọn họ không thể nắm trong tay.
Là quần thể cải tạo mạnh nhất trong thế giới này, thung lũng lạc lối có đầy đủ kỹ thuật khiến cho ống dẫn dung hỏa có thể xuyên thủng mặt đất sắt đen ra ngoài, nhiệt độ của dung hỏa cao hơn nhiều lửa từ khe nứt phu dọn đường, tuy gã vẫn chưa chắc có thể sử dụng được hay không, nhưng mục đích của việc đẩy ống dẫn ra vốn cũng chẳng phải để phóng dung hỏa.
Cửu Dực nhìn thoáng qua vị trí đã từng chôn ống dẫn dưới chân mình.
Đây là từng đường chiến hào, mà những chồng sắt đen được dựng cao lên ít nhất cũng có thể hoàn toàn cắt đứt con đường vào thành của phu dọn đường trong một khoảng thời gian nhất định, gã đã quan sát rất lâu, phu dọn đường không có khả năng leo trèo.
Ý nghĩ ngay từ ban đầu của Lý Hướng là chính xác, sắt đen chưa hề được xử lý là chướng ngại đối với phu dọn đường.
Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân vì sao gã chưa bao giờ thấy cùng một tính chất này ở thế giới khác.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng gã chỉ có thể nghĩ rằng, đây là một vũ khí khác mà chúa cứu thế để lại.
Chỉ là gã vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng xem có nên dùng hay không, dù sao thì diện tích của hoang nguyên sắt đen cũng rộng hơn không biết bao nhiêu lần chủ thành, phu dọn đường cũng đông gấp không biết bao nhiêu lần chủ thành, giữ hết phu dọn đường lại trên hoang nguyên sắt đen, đối với thung lũng lạc lối, chỉ cần sơ sẩy sẽ là một sự kiện tự sát tập thể.
Gã vẫn còn chưa nghĩ kỹ, thế giới này rốt cuộc có đáng giá để thung lũng lạc lối phải trả một cái giá lớn như vậy hay không.
“Bật phòng hộ lên cao nhất,” Xuân Tam duỗi tay tới đặt lên nút, “Năm giây sau khi ấn nút thì mở cửa khoang.”
“Đã hiểu.” Ninh Cốc đứng ngoài cửa khoang thí nghiệm, xung quanh là những lối đi trong suốt, người bên ngoài có thể nhìn thấy cậu, cũng có thể nhìn thấy khoang thí nghiệm, song nếu có bất cứ nguy hiểm nào, bọn họ cũng đều không thể tiến vào ngay, chuyện duy nhất có thể làm là tiêu hủy.
“Chỉ có một cơ hội tiếp xúc,” Xuân Tam dùng bộ đàm nói với Ninh Cốc, “tiếp xúc một lần không thành công thì từ bỏ, không tiến hành thử nghiệm lần hai, hiểu chưa?”
“Rõ rồi.” Ninh Cốc gật đầu.
“Cậu vào chuẩn bị sẵn sàng xong, tôi sẽ dùng điều khiển từ xa mở nắp hòm,” Xuân Tam dặn dò, “Thiết bị che chắn tinh thần lực của phòng thí nghiệm đã bị đóng, cậu có thể dùng năng lực.”
“Vâng.” Ninh Cốc gật đầu.
“Ninh Cốc, nếu như…” Xuân Tam tiếp tục nói.
“Dì Xuân,” Ninh Cốc quay đầu sang, nở nụ cười với cô cách lồng phòng hộ, “Liên Xuyên chưa bao giờ kể với tôi là dì lại dài dòng vậy đâu.”
Xuân Tam cũng nở nụ cười, rồi ấn nút: “Phải sống sót.”
“Sống sót.” Ninh Cốc nói.
Cửa khoang mở ra, Ninh Cốc đi vào trong khoang thí nghiệm.
Khoang thí nghiệm rất yên tĩnh, nếu không có ai dùng bộ đàm nói gì với cậu, cậu hẳn sẽ không nghe thấy bất cứ âm thanh gì bên ngoài.
Khoang thí nghiệm này trông rất giống với nơi mà cậu thấy Liên Xuyên đã tiếp nhận đủ loại hình huấn luyện tàn khốc.
Cuối cùng cũng có một ngày, cậu có thể tự mình trải nghiệm cảm thụ của Liên Xuyên khi đứng bên trong không gian khép kín này, lẳng lặng chờ đợi nguy hiểm không rõ ra sao rơi xuống.
Dưới chân Ninh Cốc tràn ra vầng sáng vàng, dần dần xoay tròn bao bọc lấy cậu cùng với hòm chuyên chở.
“Mở hòm.” Cậu nói.
“Mở hòm.” Xuân Tam nói.
Cái đèn nhỏ màu xanh lục trên hòm chuyên chở nhấp nháy vài lần, sau đó chuyển sang màu đỏ.
Nắp hòm “cạch” một tiếng rồi mở ra.
Phu dọn đường lao ra từ trong hòm, mấy đám sương mù đen nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Ninh Cốc.
Nhưng ngay khi bị ánh sáng vàng bao lại, tấn công cũng bị hóa giải sạch giữa lặng thinh.
Ninh Cốc đi về hướng phu dọn đường, duỗi tay ra.
Liên Xuyên, bất kể có phải anh hay không, bất kể anh đang ở nơi nao.
Tỉnh lại đi, giúp tôi.
Thời gian không tồn tại.
Cảm giác mà câu nói này mang lại cho Ninh Cốc, vào giờ phút này, rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cậu lại một lần nữa nhìn thấy cảnh tượng mà trước đó mình đã thấy.
Nhưng lần này, cậu thấy càng rõ ràng hơn.
Một cái bục bên trên bậc thang, một cái ghế dựa rất lớn, vô số những ống dẫn như sương mù nối vào bóng đêm.
Và cả người mà chỉ cần nhìn đường viền cậu cũng sẽ nhận ra được.
“Liên Xuyên.” Ninh Cốc đi về phía trước, ngay khi chân nhẹ nhấc bước đầu tiên, đầu ngón tay cậu đã tỏa ra vầng sáng vàng chói, theo bước chân cậu đi, vầng sáng này cũng kéo ra một quỹ đạo ánh vàng sau lưng.
Khi bước lên bậc thang đầu tiên, người đang ngồi trên ghế nghiêng đầu, cánh tay vẫn luôn đặt trên tay vịn nâng lên, chống vào thái dương.
Nhìn cậu như thể rất có hứng thú.
Ninh Cốc lại một lần nữa muốn thấy rõ khuôn mặt của bóng đen này, nhưng giữa một mảng tối om, ánh sáng trắng tỏa ra từ sau lưng ghế làm cho tất cả mọi thứ nằm ngược sáng đều biến thành một mảng đen.
“Liên Xuyên.” Ninh Cốc bước lên bậc thang, lại đi thêm một bước về hướng bóng đen.
Bóng đen trước sau chẳng hề động đậy, nhưng Ninh Cốc có thể cảm nhận được tầm mắt của hắn.
Ninh Cốc dừng lại bên cạnh cái bục.
“Ai.” Bóng đen bỗng mở miệng.
Chỉ một chữ giản đơn này đã khiến cho Ninh Cốc gần như hỏng hẳn qua một chớp mắt.
Là giọng Liên Xuyên.
Liên Xuyên hỏi cậu là ai.
“Tôi là Ninh Cốc,” Ninh Cốc cắn răng, chậm rãi nâng cánh tay mình lên, nắm bàn tay lại, hai chuỗi sáng nho nhỏ hiện lên trên mu bàn tay hai người họ, “Tôi là kẻ lữ hành Ninh Cốc của quỷ thành, anh nhận ra chuỗi số hiệu này không?”
“E, X, I, T,” Giọng Liên Xuyên phát ra từ giữa bóng đêm, “Cậu là lối thoát? ……Chúa cứu thế của thế giới này.”
“Tôi không phải,” Ninh Cốc nói, “Tôi chỉ là Ninh Cốc, là Ninh Cốc mà anh đã biết, là Ninh Cốc mới vừa kết hôn với anh trong giáo đường, là Ninh Cốc đã hứa với anh rằng sẽ luôn bên nhau.”
Liên Xuyên nở nụ cười, bả vai rung lên.
Xa lạ trong tiếng cười này quá chân thật.
Ninh Cốc chưa bao giờ nghe thấy Liên Xuyên bật cười như vậy, nhưng âm thanh này lại thực sự là của Liên Xuyên.
Khoảnh khắc này, cậu bỗng thấy phẫn nộ.
Phẫn nộ vì bảo bối mình yêu thương nhất bị cướp đi mất rồi.
“Ngậm miệng.” Cậu nói.
Tiếng cười đối diện thực ra lại rất biết hợp tác, đã ngừng.
“Anh là ai.” Ninh Cốc hỏi.
“Tôi là ai,” Bóng đen bỗng nhiên cử động, đứng dậy khỏi ghế, những cái ống nối liền với thân thể chậm rãi di động giữa không trung theo hắn, bóng đen đi chầm chậm tới chỗ Ninh Cốc, “Tôi phải nghĩ xem.”
Ninh Cốc đứng bất động, nhưng ánh sáng vàng thì lại tức khắc cuốn tới từ phía sau, chắn giữa cậu và bóng đen.
Mà cũng vào đúng lúc này, cậu cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt của bóng đen.
Rõ ràng hiển hiện, khuôn mặt cậu quá thân thuộc.
Đây là Liên Xuyên, không thể nào là người khác, không phải người bị sao chép ra, không phải một đoạn ký ức nào đó trong ý thức, không phải bất cứ ảo giác nào.
Chính là Liên Xuyên.
Thậm chí còn đang mặc đồng phục đội dọn dẹp.
“Tôi là,” Liên Xuyên đi tới gần cậu, nhìn cậu qua ánh sáng, “kẻ muốn xem mấy người bị hủy diệt.”
“Tại sao?” Ninh Cốc hỏi, “Tại sao lại muốn xem chúng tôi bị hủy diệt?”
“Bởi vì đây là kết quả.” Liên Xuyên trả lời.
“Đây không phải điều anh muốn.” Ninh Cốc nói.
“Lúc thế giới hủy diệt, tôi muốn làm gì,” Liên Xuyên nói, “Tôi muốn, xem.”
Câu nói này càng khiến Ninh Cốc chắc chắn rằng đây là Liên Xuyên, Liên Xuyên là thể thí nghiệm không thể bị sao chép, là BUG có một không hai.
“Ngoại trừ tồn tại, tôi đã không còn chuyện gì không thể không làm nữa, nếu như cậu có, vậy thì làm.” Ninh Cốc nói.
“Là lời tôi nói,” Liên Xuyên nói, “Cậu có không?”
“Có,” Ninh Cốc nói, “Tôi muốn đưa anh trở về.”
“Về nơi nào?” Liên Xuyên hỏi.
“Về chủ thành, về thung lũng lạc lối,” Ninh Cốc nói, “Anh vào lúc này không phải là anh, anh phải về…”
“Dựa vào đâu mà cậu nói tôi không phải tôi?” Giọng Liên Xuyên chợt lạnh đi.
“Anh sẽ không lựa chọn con đường như vậy, anh cũng sẽ không để người khác sắp đặt anh lựa chọn con đường như vậy,” Ninh Cốc nói, “Đó không phải điều anh muốn.”
“Đó mới là điều tôi thực sự muốn,” Ánh mắt Liên Xuyên chứa đầy lạnh lùng, “Đau đớn tôi từng chịu, sợ hãi tôi phải nhận, tuyệt vọng tôi từng cảm nhận, mỗi một phút, mỗi một giây, đều khắc vào ký ức của tôi, vào đầu tôi, ý thức của tôi, những kẻ đã nhìn tôi chịu đau, những kẻ đã ném tôi vào vực sâu, những kẻ dùng tuyệt vọng chôn vùi tôi… tôi muốn xem bọn họ, bị hủy diệt.”
Giây lát này, Ninh Cốc bỗng sáng tỏ.
Đây là Liên Xuyên.
Nhưng là một mặt khác của Liên Xuyên.
Một Liên Xuyên nỗ lực muốn sống sót, mặc kệ ra sao cũng muốn sống sót, đã lựa chọn cùng cậu trốn thoát khỏi số phận bị hủy diệt, lưu lại tại thế giới của mình.
Mà hiện tại, một mặt tối tăm bị Liên Xuyên mạnh mẽ dằn xuống sâu trong đáy lòng, cố gắng không chạm vào, chồng chất những vết thương, ngập ngụa trong hận thù và tuyệt vọng đã bị phóng thích ra, trở thành phu dọn đường toàn tâm toàn ý muốn hủy diệt thế giới.
Ninh Cốc không biết mình nên làm gì, nếu như là cậu, cho dù có phát điên mất rồi, có khi Liên Xuyên gọi một câu là cậu sẽ có thể bò tới lần theo giọng Liên Xuyên.
Nhưng Liên Xuyên thì lại khác, sở dĩ Liên Xuyên không thể bị sao chép, chính là bởi vì ý chí lực và tinh thần lực đáng sợ của hắn, huấn luyện tàn khốc trong bao năm như vậy mà vẫn chẳng thể đánh gục hắn được một lần.
“Cậu phải nhớ một điều,” Sau khi cậu hạ quyết định, Cửu Dực đã nói một câu, “Nếu như không thể giao lưu, vậy thì người đó không phải Liên Xuyên cậu muốn, giết hắn đi, cho Liên Xuyên trở về.”
Cậu không hiểu câu này của Cửu Dực, đến tận bây giờ cũng vẫn chưa hiểu.
Nhưng cậu biết, Liên Xuyên trước mắt thật sự không phải Liên Xuyên mà cậu biết.
Chưa chắc cậu đã có thể giết được Liên Xuyên… kể cả đây không phải là Liên Xuyên mà cậu biết đi nữa, cậu cũng không xuống tay được.
Nhưng cậu cần phải đánh bại người này.
Ánh sáng vàng nổ tung xung quanh Liên Xuyên.
Liên Xuyên lại thoát ra khỏi phạm vi của quầng sáng vào chớp mắt Ninh Cốc không thấy rõ.
Tiếp đó Ninh Cốc cảm thấy ngực mình bị đạp một cú, người văng xa mười mấy mét, ngã xuống khỏi bục thì thôi, còn lăn một mạch từ bậc thang xuống.
Mất mặt quá.
Sau khi đứng dậy một lần nữa, Ninh Cốc cảm giác lửa giận trong lòng mình đã bốc tới đỉnh đầu.
“Muốn giết tôi sao?” Liên Xuyên đứng trên bục, cao cao nhìn xuống cậu, “Chỉ dựa vào cậu?”
“Chỉ dựa vào tôi.” Ninh Cốc nói.
“Cậu tưởng cậu là ai?” Liên Xuyên nở nụ cười, “Cậu nghĩ rằng thật sự có chúa cứu thế?”
“Tôi là Ninh Cốc,” Ninh Cốc lại một lần nữa đi lên bậc thang, ánh sáng vàng chói bắt đầu tỏa ra từ người cậu, dưới chân không ngừng tràn ra luồng sáng bàng bạc, mỗi một tia sáng đều phảng phất như những lưỡi dao lóe lên hàn quang, “Tôi là người anh đã chọn, tôi là người anh lựa chọn tin tưởng, tôi là người anh đã hứa rằng sẽ luôn ở bên nhau…”
Ninh Cốc nặng nề giẫm lên từng bậc thang trở về trước bục, gằn từng chữ một: “Tôi là người vì anh cược đâu thắng đó!”
Khi Liên Xuyên vọt tới, quầng sáng đã bao lấy Ninh Cốc.
Tuy Ninh Cốc lại một lần nữa bị hắn thụi một quyền ngã xuống khỏi bục, nhưng lưỡi dao ánh bạc lại rạch rách đồng phục trên người Liên Xuyên, rạch ra một vết thương màu đen sâu hoắm trên eo hắn.
Hòa nhau.
Khi ngã xuống dưới bậc thang, Ninh Cốc nhìn thấy vết thương kia.
Liên Xuyên cúi đầu liếc mắt nhìn vết thương trên eo mình, rồi đột nhiên nhảy lên giữa không trung, Ninh Cốc chưa kịp phản ứng, hắn đã thụi mạnh đầu gối vào bụng cậu.
Một chớp mắt ấy, Ninh Cốc cảm tưởng dạ dày mình gần như bị đẩy ra khỏi cổ họng.
Cơn đau đớn khổng lồ cùng cảm giác thở không thông làm cậu hoảng sợ.
Nhưng cậu đã không còn là kẻ lữ hành ngốc nghếch mới đến từ quỷ thành nữa, cậu đã trải qua quá nhiều, Liên Xuyên cũng đã dạy cho cậu rất nhiều.
Thế nên, nhân khoảng lặng khi đang sợ hãi, cậu đã nhạy bén phát hiện ra sơ hở.
Liên Xuyên không dùng sát chiêu với cậu.
Trước đó cậu còn có năng lực chống đỡ, sau khi ngã xuống mặt đất, lần tấn công này của Liên Xuyên, cậu đã phải hứng chịu dưới tình huống không được năng lực bảo vệ.
Với sức tấn công của Liên Xuyên, cú lên gối này đủ để giết chết mười Ninh Cốc.
Nhưng ngay đến một Ninh Cốc cũng chẳng chết.