*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thuận theo tự nhiên! Nên chết thì chết! Chúng ta không cần phải sống dị dạng chỉ để sống sót! Thế giới sắp hủy diệt, chúng ta không thay đổi được, cũng không cần thay đổi, không có lối thoát, không cần sống tạm bợ……”
Trong vài ngày nay, đây mới là lần đầu tiên Trần Phi rời khỏi văn phòng dưới lòng đất, đi lên tầng cao nhất của sở thành vụ, đứng bên cửa sổ, nhìn bụi mù đã tràn ngập chủ thành.
Từ đằng xa vọng tới tiếng hô hào của các thành viên của “Thuận theo tự nhiên”, từ sớm đến tối gần như không ngừng nghỉ, không ngừng có dân cư tuyệt vọng gia nhập, còn bắt đầu phát triển thêm các chi nhánh, một bộ phận người tin tưởng chết đi chính là lối thoát, thời khắc chủ thành bị hủy diệt, chính là khi cuộc sống mới của tất cả những người chết đi bắt đầu.
Ánh nắng vẫn đang sáng lên như mọi ngày, hiện tại đang là thời điểm buổi chiều kế cận hoàng hôn, ánh nắng bắt đầu tối dần đi.
Khu trung tâm chủ thành đã không thấy bóng người đi trên đường nữa, chỉ thi thoảng lóe lên ánh sáng hai màu đỏ cam, mọi lối vào bên dưới sở thành vụ đều có canh phòng, không có cho phép đặc biệt thì đều không thể tiến vào.
Nhưng tất cả những điều này đều không thể làm cho Trần Phi đang đứng tại đây cảm nhận được chút an toàn nào, người đứng bên mép vực, dưới chân dẫu có là mặt đất kiên cố tới nhường nào đi nữa, cũng đều vẫn sẽ sợ hãi vì vực sâu vạn trượng trước mắt.
Gã đang chờ đợi cầu thang đi xuống vách núi, chờ đợi lối thoát sống sót đó.
Mọi bất thường nằm trong phạm vi chủ thành đều đã được rà soát đo lường hết lần này tới lần khác, không có bất cứ điểm nào có thể coi là đặc thù của “lối thoát”, chủ thành là nơi an toàn nhất kiên cố nhất trong thế giới này, có lẽ chính là vì điểm này, nên lối thoát không nằm ở chủ thành.
Liên Xuyên đã đến quỷ thành, lại vẫn muốn liều chết trở về chủ thành, thậm chí có thể làm cho kẻ lữ hành chịu chết cũng muốn trợ giúp cậu ta trở về… lối thoát có vẻ cũng không nằm ở quỷ thành.
Hoang nguyên sắt đen? Ngoại trừ một bộ phận từng thuộc về chủ thành đã sụp đổ, những nơi xa hơn chỉ là một vùng vắng lặng, chủ thành đã từng phóng thiết bị thăm dò tới mấy phương hướng liền, trải qua ba ngày lễ mừng, thiết bị thăm dò vẫn cứ luôn đi về phía trước, không phát hiện ra bất cứ thứ gì, nếu như trước khi nhiên liệu bị tiêu hao hết mà vẫn không nhận được bất cứ thông tin gì hữu dụng, thì cho dù lối thoát có nằm ở nơi nào đó đi chăng nữa, bọn họ cũng không thể nào đến được đó.
Thung lũng lạc lối sao?
Thung lũng lạc lối là nơi duy nhất có thể chắc chắc rằng đã được lưu lại từ chủ thành đời trước, nhưng không một ai ngoài con dơi có thể tự do ra vào nơi đó, mà chuyện Cửu Dực dù có phải cắt bỏ ống dẫn dung hỏa cũng muốn đối kháng với lực lượng vũ trang của chủ thành đã chứng minh gã không còn con đường nào khác để lui, gã cần phải tử thủ thung lũng lạc lối…
Trần Phi nhắm hai mắt lại, thở ra một hơi thật dài.
Có tiếng bước chân vọng vào từ hành lang, Trần Phi cảnh giác mở mắt.
“Là Tiêu Lâm.” Trong góc đằng sau có giọng nói thổi tới từ bên trên.
“Vừa khéo,” Trần Phi nói, “Tôi cũng đang muốn gặp anh ta.”
Tiêu Lâm đẩy cửa ra, lập tức đi đến bên người gã: “Thả Xuân Tam ra.”
“Đó là cách duy nhất để chúng ta kìm hãm Betelgeuse và đội dọn dẹp.” Trần Phi nhìn gã.
“Đó là nguyên nhân lớn nhất chọc giận Betelgeuse và đội dọn dẹp,” Tiêu Lâm nói, “Khống chế Xuân Tam chính là đang đẩy bọn họ đi xa hẳn, cuối cùng, có khi đến ngay cả một cơ hội đàm phán cũng sẽ không có nữa đâu.”
“Anh muốn đàm phán với Liên Xuyên?” Trần Phi nở nụ cười, “Mới vừa rồi anh còn hạ lệnh có cơ hội thì phải trực tiếp phá hủy cậu ta.”
“Ít nhất vẫn có thể tranh thủ được đội dọn dẹp.” Tiêu Lâm nói.
“Không còn nữa rồi,” Trần Phi thở dài, “Không còn nữa, từ lúc Lôi Dự dẫn người rời khỏi chủ thành, anh ta đã không hề có kế hoạch mang theo Xuân Tam, đây chắc chắn là quyết định chung của hai người họ, mang theo Xuân Tam sẽ kinh động chúng ta, bọn họ có lẽ đã chuẩn bị ngay từ khi Liên Xuyên bị trục xuất, đường truyền tin của đội dọn dẹp độc lập, không bị quấy nhiễu bởi hệ thống của chủ thành, chỉ có thể là Xuân Tam làm ra.”
“Nếu bọn họ lại quay ngược trở về cứu Xuân Tam thì sao?” Tiêu Lâm nhìn chằm chằm gã.
“Không,” Trần Phi nói, “Từ bỏ Xuân Tam chính là để đảm bảo hạ tổn thất xuống mức thấp nhất.”
Tiêu Lâm im lặng rất lâu: “Anh muốn giết Xuân Tam?”
Trần Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười: “Anh cảm thấy tôi sẽ giết?”
“Trước kia thì không,” Tiêu Lâm nói, “Hiện tại thì tôi không chắc, tôi đã làm cộng sự với anh nhiều năm như vậy, mà xưa nay đều không hề phát hiện ra anh lại là người như vậy, anh còn ác hơn cả Lưu Đống.”
“Tôi ác?” Trần Phi quay đầu sang, “Có lẽ vậy, lãnh đạo tối cao nhu nhược, nghiên cứu phi pháp lén lút, đồng liêu mà lối thoát vừa xuất hiện lại chỉ muốn chiếm núi làm vua…”
Gã nhìn chằm chằm Tiêu Lâm: “Còn có một kẻ họa lớn đổ ập xuống đầu rồi mà vẫn chỉ hành động theo tình cảm cá nhân là anh nữa!”
“Anh nói gì!” Tiêu Lâm quát to.
“Tôi có thể không ác được sao?” Trần Phi lại gần gã, “Tôi mà không ác, thì sẽ bị các anh kéo xuống nước, kéo xuống địa ngục!”
Tiêu Lâm trợn trừng mắt nhìn gã, không nói gì.
“Giết Xuân Tam?” Trần Phi nói, “Tôi sẽ không làm thế, Lôi Dự cũng hiểu rất rõ, tôi là người duy nhất có thể bảo đảm Xuân Tam sống sót.”
“Gần một nửa kỹ thuật của chủ thành nằm trong tay Xuân Tam,” Lôi Dự ngồi xổm phía sau một chồng sắt đen thật lớn không biết được con dơi mang từ đâu tới, nhìn Liên Xuyên, “Nếu tìm được lối thoát, Trần Phi sẽ cần đến cô ấy.”
“Anh chắc không?” Liên Xuyên hỏi.
“Dì Xuân của cậu chắc,” Lôi Dự nói, “Tôi tin tưởng vào phán đoán của cô ấy.”
“Giờ chủ thành đã rút quân,” Liên Xuyên nhìn về hướng kia qua khe hở, “Đội dọn dẹp có kế hoạch gì không?”
“Đóng quân đã,” Lôi Dự nói, “Thử thương lượng với Cửu Dực xem sao, thung lũng lạc lối cũng có đủ vật tư, chỉ cần bọn họ đồng ý, đội dọn dẹp có thể thành lập một cứ điểm tạm thời.”
“Để Ninh Cốc đi nói chuyện với Cửu Dực.” Liên Xuyên nói.
“Ninh Cốc?” Lôi Dự thoáng im lặng, “Không phải tôi không tin cậu ta, nhưng cậu ta có thể nói rõ được sao?”
“Tôi không cùng tần số với Cửu Dực,” Liên Xuyên nói, “Cậu ấy có thể.”
“…Hiểu rồi.” Lôi Dự gật đầu, “Nếu cậu có thể tiến vào thung lũng lạc lối thì đừng ở lại ngoài này nữa, đi nghỉ ngơi trước đi đã, để vết thương hồi phục.”
“Ừ, thi nhân có thể sẽ tỉnh,” Liên Xuyên hạ thấp giọng nói, “Vừa rồi Ninh Cốc cảm nhận được, nếu như thi nhân tỉnh…”
“Cậu muốn đi gặp thi nhân?” Lôi Dự ngắt lời hắn.
“Còn có con đường nào khác sao.” Liên Xuyên nói.
Ống dẫn chứa dung hoả xuyên qua mặt sắt cứng rắn của hoang nguyên sắt đen đã chậm rãi nguội đi, tốt hơn so Cửu Dực nghĩ, ống dẫn không hề bị nóng chảy trong dung hỏa vì lớp bảo vệ bị phá hỏng.
Hiện tại, ống dẫn đã là nơi cao nhất trên hoang nguyên sắt đen.
Cửu Dực ngồi xổm trên đỉnh, nhìn về hướng chủ thành, mà lại thấy hơi thất vọng.
Gã vẫn luôn cảm thấy, đứng ở nơi càng cao, là có thể nhìn thấy chủ thành càng rõ, nhưng sự thật đã chứng minh rằng, thứ gã nhìn thấy khi ngồi xổm ở nơi này, cũng không khác quá nhiều với thứ nhìn thấy khi ngồi xổm trên tảng sắt đen lớn ở lối ra mọi ngày.
E là vì cách quá xa.
Mấy nhẫn đen phía dưới đang bò lên trên, Cửu Dực ngồi xổm bất động, gai trên ngón tay gõ nhè nhẹ lên ống dẫn bên chân.
Keng keng keng.
Nhẫn đen lên tới đây xong, gã mới nhìn thấy Ninh Cốc đi theo sau.
“Cậu đi lên làm gì?” Cửu Dực đột nhiên duỗi dài gai trên ngón tay ra, chĩa tới trước chóp mũi Ninh Cốc vào lúc cậu sắp lên tới đỉnh.
“Tôi cảnh cáo anh.” Ninh Cốc nhìn vào gai ngón tay.
“Cảnh cáo tôi gì?” Cửu Dực bật cười, nụ cười chói tai lộ ra niềm vui sướng, “Năng lực của cậu không có tác dụng với tôi.”
“Chưa chắc đâu.” Ninh Cốc dựng thẳng một ngón tay, đầu ngón tay chậm rãi tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt.
Cửu Dực nhìn vầng sáng trên đầu ngón tay cậu, một lúc sau mới nói: “Năng lực nhìn thấy được, tôi mới thấy lần đầu.”
Ninh Cốc cũng nhìn chằm chằm lên đầu ngón tay mình mãi một lúc: “Tôi cho rằng… không ngờ lại…”
“Cái gì?” Cửu Dực nhìn cậu.
Ninh Cốc không nói nữa, đầu ngón tay nhẹ nhàng hẩy hẩy, ba tia sáng bạc mảnh xẹt qua không khí, Cửu Dực cảm thấy nó giống như ánh sáng lúc gai trên ngón tay mình xẹt qua không trung.
Lúc đang định mở miệng, gai chĩa vào trước mặt Ninh Cốc bỗng nhiên bị cắt ra thành vài đoạn, rớt xuống.
Ninh Cốc leo lên trên đỉnh ống dẫn.
Cửu Dực vẫn đang ngây ra nhìn gai cụt trên ngón tay mình.
“Anh…” Ninh Cốc khom lưng nhìn xuống dưới chân gã, “Tôi thật sự đã đoán đúng, lúc tôi đi lên ống dẫn có vài chỗ vẫn đang nóng lắm, tôi biết ngay…”
Chân kim loại của Cửu Dực đã biến mất, chân và bộ phận đỉnh của ống dẫn đã nóng chảy hòa vào với nhau, cái chân như thể mọc ra từ ống dẫn, rồi cũng như thể bị hàn vào đỉnh ống dẫn.
Cửu Dực không nói gì, chỉ nhìn cậu.
“Làm sao bây giờ?” Ninh Cốc cũng nhìn lại gã.
Cửu Dực giơ lên một cánh tay khác, gai trên ngón tay lại duỗi dài, nhẹ nhàng khua khua mấy cái.
Nhẫn đen bên cạnh lập tức lấy ra thứ gì đó giống như súng, chĩa vào ống dẫn dưới chân gã, bắt đầu dùng nhiệt cắt.
“Cắt nhiều nhiều chút,” Cửu Dực dặn dò, rồi tiếp tục nhìn Ninh Cốc, “Chuyện đáp ứng với Lôi Dự, tôi đã làm được, những kẻ lữ hành đó, tôi cũng đã cứu.”
“Tôi nói là sẽ làm.” Ninh Cốc nói.
“Vậy cậu lên đây làm gì?” Cửu Dực hỏi.
“Vật tư,” Ninh Cốc nói, “Đội dọn dẹp muốn đóng quân bên ngoài thung lũng lạc lối, cần vật tư.”
“Cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu!” Cửu Dực đột nhiên cao giọng.
“Chủ thành và kẻ lữ hành,” Ninh Cốc nói, “Anh dù sao cũng phải chọn một bên, tới lúc này đã không có trung lập nữa rồi.”
“Đội dọn dẹp là kẻ lữ hành sao?” Cửu Dực nở nụ cười, “Kẻ lữ hành bị ai đuổi ra khỏi chủ thành, đã có bao nhiêu kẻ lữ hành chết trong tay bọn họ, người trẻ tuổi, cậu không biết à?”
“Đội dọn dẹp đã bắt tay với kẻ lữ hành,” Ninh Cốc nói, “Nếu như anh không đứng về phía này, vậy thì nửa chủ…”
“Làm sao,” Cửu Dực thu nụ cười lại, “Giao dịch đã bàn xong rồi còn có thể tăng giá như vậy? Trước đó đã chốt là đưa cậu ra khỏi thung lũng lạc lối đổi lấy nửa chủ thành, hiện tại giúp mấy người đánh một trận, còn muốn ép tôi làm việc cho đội dọn dẹp?”
“Là giúp tôi.” Ninh Cốc nói.
“Cậu là ai.” Cửu Dực nói một cách lạnh lùng.
“Chúa cứu thế.” Ninh Cốc nói.
Liên Xuyên đứng ở lối vào của thung lũng lạc lối, Lôi Dự mới vừa thống kê xong tổn thất về người của đội dọn dẹp sau trận chiến lần này, ba đội viên đội dọn dẹp tử vong, mười bảy người bị thương.
Lý Lương cầm túi cấp cứu đi tới, đưa cho hắn: “Xử lý qua đi, giờ không có khoang ngủ nữa rồi, phải dựa vào chính mình.”
“Đủ dùng không?” Liên Xuyên hỏi.
“Cũng gần đủ,” Lý Lương nói, “Xử lý cho mấy người bị thương nặng trước, những người bị thương nhẹ khác thì gần đủ.”
“Không đủ thì đến hỏi con dơi.” Giọng Ninh Cốc vang tới từ cạnh đó.
Liên Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy vẻ hơi đắc chí trên mặt cậu.
“Bàn xong với Cửu Dực rồi?” Lý Lương hỏi.
“Ừ,” Ninh Cốc gật đầu, “Chốc nữa con dơi sẽ vận chuyển vật tư ra đây.”
“Không cần quá nhiều, vận chuyển cho khoảng bốn năm ngày thôi,” Lôi Dự đi tới, “Cụ thể thì đến lúc đó hẵng xem.”
“Bốn năm ngày đủ à?” Ninh Cốc ngạc nhiên, với cục diện hiện tại, trừ phi ngày mai sẽ hủy diệt luôn, bằng không trận giằng co với chủ thành này nhất định không phải mấy ngày là có thể giải quyết được.
“Nhiên liệu cho trang bị dưới trạng thái nhiệm vụ bình thường là mười ngày,” Liên Xuyên hạ thấp giọng nói, “Đánh xong một trận lúc nãy, chắc vẫn có thể trụ được một tuần.”
Ninh Cốc nhìn hắn không nói gì.
“Tôi nghỉ ngơi một lúc.” Liên Xuyên xoay người đi xuống lối vào.
Ninh Cốc đi vào theo: “Anh không tụ tập với người của đội dọn dẹp à?”
“Tụ tập gì?” Liên Xuyên hỏi.
“Lâu vậy rồi không gặp nhau,” Ninh Cốc thấy khó hiểu, “Lại mới vừa giúp chúng ta đánh một trận như vậy, kể cả quá thân nhau không cần nói cảm ơn đi nữa, thì cũng sẽ muốn tâm sự chứ?”
“Người của đội dọn dẹp không biết Betelgeuse là Liên Xuyên.” Liên Xuyên không dừng lại, vẫn tiếp tục trở về căn phòng nhỏ mà trước đó Phúc Lộc đã chuẩn bị cho bọn họ.
“Giờ biết rồi thì sao?” Ninh Cốc hỏi xong lại ngừng, “Tôi hiểu rồi, theo sự phân chia của anh, người của đội dọn dẹp đều là người, đúng không, anh là vũ khí, kể cả anh không phải Betelgeuse đi nữa, anh cũng chỉ là thể thí nghiệm đi đầu thôi, phải không?”
Liên Xuyên nhìn cậu, không nói gì.
“Tôi cảm thấy bọn họ chưa chắc đã để ý chuyện này đâu,” Ninh Cốc đi đến ngồi xuống trước cái nệm, dựa lưng vào tường, “Nhưng nếu như anh không muốn, vậy thì thôi.”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Liên Xuyên nhìn Ninh Cốc.
“Tôi?” Ninh Cốc ngẩng đầu lên, “Tôi cảm thấy anh là vũ khí hay là thể thí nghiệm cũng không có gì khác nhau, tôi…”
“Ý tôi là sau khi thi nhân tới.” Liên Xuyên ngắt lời cậu.
“À,” Ninh Cốc sững sờ, tức khắc tinh thần tỉnh táo, vỗ vỗ lên chỗ nệm cạnh mình, “Anh lại đây, tôi đang muốn nói với anh đây.”
Liên Xuyên ngồi xuống bên cạnh cậu.
Ninh Cốc dựng thẳng một ngón tay: “Nhìn này.”
Liên Xuyên nhìn cậu.
Xung quanh ngón tay Ninh Cốc tỏa ra một vòng gợn sóng nhàn nhạt nho nhỏ, cậu vung tay về phía vách hang động cạnh đó, ba tia sáng bạc xẹt qua không trung, trên vách hang động cứng rắn hiện lên ba vết dao khắc.
“Tôi bỗng nhiên phát hiện ra, tôi có thể thoải mái dùng cái này,” Ninh Cốc nói, “Chỉ cần tôi muốn, là có thể dùng, nhưng…”
Cậu hạ giọng: “Của Tề Hàng, thì không được, trên xe dùng một lần xong từ đó đã không kích phát được lần nào nữa.”
“Đây là năng lực của cậu,” Liên Xuyên nhìn vách hang động, “Cái kia thì… có thể là không dùng được ở xung quanh thung lũng lạc lối.”
“Bởi vì Tề Hàng đang ở đây?” Ninh Cốc hỏi.
“Cũng có thể là thi nhân.” Liên Xuyên nói, “Liên quan tới tinh thần lực, có lẽ đều chịu ảnh hưởng từ thi nhân, nếu không thì Cửu Dực cũng không đến mức…”
“Thi nhân sẽ đến lần nữa sao?” Ninh Cốc nhìn ngó xung quanh, “Hừ một tiếng rồi đi, đến bây giờ vẫn chẳng có động tĩnh gì.”
“Tôi nghỉ ngơi một lúc,” Liên Xuyên nghiêng người sang bên cạnh, nằm lên nệm, “Hơi khôi phục được thì tôi sẽ đến hang động đứng Ngâm Tụng.”
“Ừ,” Liên Xuyên đáp, “Thung lũng lạc lối được lưu lại từ chủ thành đời trước, thi nhân chắc chắn sẽ biết gì đó.”
“Lần trước ông ta mang anh đi, anh thiếu điều còn mỗi cái xác,” Ninh Cốc nhìn hắn, “Giờ anh vẫn đi nữa?”
“Cậu có thể kéo tôi trở về mà,” Liên Xuyên nhắm hai mắt lại, “Chúa cứu thế cược đâu thắng đó.”
Ninh Cốc không nói gì.
Cược đâu thắng đó.
Có tính là năng lực không đây?
Cậu nhìn Liên Xuyên, có thể là vì đã thực sự mệt oải rồi, Liên Xuyên nằm xuống cũng chẳng buồn điều chỉnh tư thế, đầu cũng không có gì để kê, cứ nằm xiêu vẹo như vậy, cậu nhìn thôi cũng thấy mỏi cổ.
“Này,” Ninh Cốc kéo tay Liên Xuyên, “Liên Cẩu.”
“Ừ.” Liên Xuyên đáp.
“Anh có muốn gối lên gì không?” Ninh Cốc nói, “Cổ không khó chịu à? Phía sau còn có thiết bị hạn chế kia chọc vào.”
Liên Xuyên mở to mắt đảo mắt một vòng xung quanh, rồi nhắm mắt lại.
Trong phòng ngoài có để một ít đồ phân phối và nước, thì cũng không còn thứ gì có thể gối lên nữa.
Lúc Liên Xuyên bị cậu kéo ngồi dậy, trong ánh mắt chỉ có đúng “còn làm phiền tôi nữa cậu sẽ chết”, Ninh Cốc nhanh chóng túm hắn xoay nửa vòng, rồi nhấn xuống: “Anh gối lên đây đi.”
Liên Xuyên đổ người xuống, vừa khéo gối lên đùi cậu.
“Dễ chịu rồi đúng không?” Ninh Cốc nói.
Liên Xuyên không nói gì, nhưng cũng không dịch đi.
Ngủ có gối vẫn dễ chịu hơn, tuy Liên Xuyên cũng không câu nệ nhiều như vậy.
Thế nhưng, quá trình nghỉ ngơi cũng không phải quá dễ chịu.
Hắn nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy Xuân Tam.
Xuân Tam dẫn hắn đi xem các con vật nhỏ nhân tạo hồi bé, Xuân Tam mua cho hắn dịch dinh dưỡng đủ mùi vị, Xuân Tam mang vẻ mặt lạnh nhạt mà trong ánh mắt lại chứa đầy lo âu sau mỗi lần hắn huấn luyện xong…
Liên Xuyên, sống sót!
Liên Xuyên bất chợt mở mắt ra, cảm giác nhịp thở của mình hơi loạn.
“Tỉnh rồi à?” Giọng Ninh Cốc vang từ trên xuống.
Liên Xuyên không nhúc nhích.
“Ngủ cũng lâu,” Ninh Cốc cúi đầu xuống nhìn hắn, “Đỡ hơn không?”
Cũng lâu sao… Liên Xuyên không cảm thấy vậy, chỉ cảm thấy vừa nhắm mắt lại đã mở ra.
“Cũng được,” lúc đang muốn ngồi dậy, hắn lại nhìn thấy bàn tay Ninh Cốc đặt trên đầu gối, đầu ngón tay kẹp lấy một mẩu giấy nhỏ ố vàng, “Là gì thế?”
“Cái này,” Ninh Cốc đưa mẩu giấy cho hắn, “Tôi luôn mang theo, vừa rồi mới nhớ ra có thứ này, tôi nhặt được ở Vịnh Lưỡi, chắc là chữ viết tay, tôi không đọc được chữ nào cả.”
Liên Xuyên ngồi dậy, lấy mẩu giấy qua xem.
Thật sự là chữ viết tay, màu đen, hơi loạn.
Phần bị xé xuống chỉ có ba dòng cụt lủn, không nhìn ra được liên kết giữa đó.
Nhưng lúc đọc đến hàng cuối cùng, Liên Xuyên lại bỗng nhiên quay đầu sang liếc mắt nhìn Ninh Cốc.
– không thể tưởng tượng nhất
– một nháy mắt, chỉ ở não
– chúa cứu thế lại
_Ru_: Có comment trên Tấn Giang dịch ba đoạn kia là “chuyện không thể tưởng tượng nhất chính là số hiệu chỉ ở não mà chúa cứu thế lại không có não” (Ninh Cốc khóc thầm rất to)